Chương 69: Không biết trời cao đất dày (1)
- Truyenconect
- Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút
- Chương 69: Không biết trời cao đất dày (1)
<br><br>Chương 69: Không biết trời cao đất dày (1)<br><br><br>Ngày hôm sau, hôm nay là ngày ba mươi Tết, theo như mọi năm thì Cảnh Vân Trạch sẽ không ở nhà mà anh liên tục đi công tác, nhưng năm nay đã khác rồi, anh đã có vợ, à... Còn có thêm một tên ôn con nữa chứ. <br> <br>Vì hiện tại sức khỏe của Cảnh Vân Trác không tốt nên anh và Lâm Quân Nhi đã quyết định sẽ ở lại Cảnh gia đón Tết, nhìn con cháu quây quần như vậy thì Cảnh Vân Trác cũng cười hài lòng. Bây giờ Cảnh Vân Trạch xem như là viên mãn với Lâm Quân Nhi rồi, mà năng lực phán đoán của cô con dâu này cũng không tồi chút nào, vài ngày trước thì Cảnh Vân Trình đã từng đưa chị dâu vào Cảnh thị tham quan, hiển nhiên thì cái danh học bá của cô cũng không phải hữu danh vô thực, chỉ cần nhìn qua số liệu từng tháng và từng quý, Lâm Quân Nhi đã có kế hoạch sẵn ở trong đầu. Tuy nhiên, cô không vội nói ra, vì nó không phải trách nhiệm của cô. <br> <br>Xem như sau này Lâm Quân Nhi đã đủ danh phận tiến vào Cảnh thị thì ông ấy cũng có thể yên tâm mà rút lui. Sau đó thì tìm một cô gái tốt, gả cho Cảnh Vân Trình, một chàng trai lương thiện để gả Cảnh Vân Tranh, chỉ khi cả ba đứa con đều hạnh phúc thì ông ấy mới yên tâm mà mắt nhắm. <br> <br>Cảnh Vân Trạch ôm con trai ngồi ở phòng khách, không khí xung quanh hai cha con đều khó thở, đứa nhỏ Cảnh Sở Tiêu cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Nhưng Cảnh Vân Trác chỉ biết lắc đầu rồi thở dài trong bụng, dàn xếp với con dâu chưa đâu vào đâu thì thằng con trai đã ghét ra mặt. <br> <br>- Con có ý định gì sao? <br> <br>- Tối ngày mai con sẽ đưa vợ và con trai đi Italy, xem như du lịch cũng như là tuần trăng mật của hai đứa con. <br> <br>- Có thể để Sở Tiêu ở đây được không? Đứa bé còn nhỏ, không nên đi xa như vậy. <br> <br>Cảnh Vân Trạch nhìn cha mình, nhưng đột nhiên anh lại nghĩ đến một chuyện, nếu như để con trai ở nhà thì anh và vợ sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, lúc đó thì tha hồ mà ôm ấp. Ngay lập tức, Cảnh Vân Trạch liền gật đấu đồng ý. <br> <br>Trong khi mọi người vẫn còn đang chuẩn bị cho bữa ăn thì tiếng chuông cửa lại vang lên, một nguồn năng lực thần bí nào đã khiến cho Lâm Quân Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu và bất mãn... Lẽ nào... <br> <br>Trong khi mọi người còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì một cô gái với mái tóc đen, ăn mặc trang nhã bước vào, còn cung kính nhìn Cảnh Vân Trác, cúi đầu nói: <br> <br>- Bác trai, chúc bác năm mới vui vẻ. Cháu là Hàng Nhan Đình, em gái của Hàng Kình Âu, cháu từ Italy đến đây là để thăm anh Vân Trạch. <br> <br>Quả nhiên, Lâm Quân Nhi chỉ biết cười khẩy, xem ra những ngày này không phải cô ta yên phận mà là đang cố gắng trùng tu lại dáng vẻ để ra mắt Cảnh gia. Đúng là đã làm khó Hàng Nhan Đình rồi. <br> <br>Liễu Đào Nguyên nhìn cô gái kia, sau đó lại nhìn sang con dâu của mình. Hình như theo bà nhớ thì Cảnh Vân Tranh từng kể về cô gái họ Hàng này, trước đó còn dám ra tay tát Lâm Quân Nhi một cái, nhưng sau đó đã nhận lại sự thịnh nộ của Lâm Quân Nhi... Xem ra, lần này cô ta không chỉ không từ bỏ mà còn quyết tâm hơn. Nói chính xác là bây giờ Hàng Nhan Đình đang muốn lấy lòng Cảnh Vân Trác trước tiên. <br> <br>Cảnh Vân Trác cũng ngơ ngác nhìn cô gái ở trước mắt, sau đó lại nhìn sang con trai đang bày ra vẻ mặt hốt hoảng. Kinh ngạc chính là từ chính xác để miêu tả Cảnh Vân Trạch hiện tại, anh bắt đầu run lên rồi nhìn xuống bếp. Tuy nhiên... Khiến mọi người thất vọng rồi, Lâm Quân Nhi vẫn bình thản nếm thử món bánh của mình, hương vị không tồi. <br> <br>- Bác trai, cháu có một món quà tặng cho bác ạ. Đây là rượu vang Palmer năm 1961, cháu muốn tặng cho bác ạ. <br> <br>Cảnh Vân Trác vẫn còn chưa hết bàng hoàng thì lại được tặng một chai rượu vang đắc đỏ như vậy, ông ấy liền nhìn cậu con trai của mình, Cảnh Vân Trạch liền nhíu mày nói: <br> <br>- Sao cô lại ở đây? <br> <br>- Anh hai đã nói sẽ nhờ anh Vân Trạch chiếu cố em vài ngày mà, anh quên rồi sao? Hơn nữa ở Ung Thành em cũng không có người thân, bây giờ cũng sắp đến Tết rồi, anh nên để em ăn Tết chứ. <br> <br>Liễu Đào Nguyên len lén đến bên cạnh của Cảnh Vân Tranh, còn kéo vạt áo của cô ấy, nhưng Cảnh Vân Tranh cũng chỉ biết lắc đầu, thái độ của chị hai hoàn toàn không giống với những người phụ nữ thông thường... Nếu nói về độ lì đòn thì có thể Hàng Nhan Đình sẽ thắng, nhưng nếu nói về sức công phá và sức chiến đấu thì Hàng Nhan Đình phải gọi Lâm Quân Nhi là cụ. <br> <br> <br> <br>- Chị... Chị dâu à? <br> <br>- Hửm? Có chuyện gì sao? À, mẹ với Tranh Nhi có muốn ăn thử không? Món này con vừa làm đấy, vẫn còn nóng. <br> <br>Mặc dù trông vẻ mặt của Lâm Quân Nhi rất điềm tỉnh và dường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không hiểu sao cả nhà Cảnh gia lại thấy sởn cả gai ốc. <br> <br>- Cảm ơn cháu. Nhưng bác không thích rượu vang. <br> <br>- A... Cháu xin lỗi, cháu không biết... Hay là bữa ăn hôm nay để cháu trổ tài nấu vài món cho cả nhà có được không ạ? Xem như là cho cháu góp chút công sức. <br> <br>Vốn cứ nghĩ Lâm Quân Nhi sẽ từ chối, nhưng không ngờ cô lại sảng khoái đồng ý, lúc này Lâm Quân Nhi tháo tạp dề trên người ra, thư thái bước ra khỏi bếp, còn nhìn Hàng Nhan Đình và nở một nụ cười thân thiện, nói: <br> <br>- Vậy phiền chị rồi. <br> <br>- Không... Không phiền. <br> <br>Nói xong, cô liền bế con trai lên phòng nói là đến giờ cho Cảnh Sở Tiêu uống sữa rồi, Cảnh Vân Trạch nghe vậy liền lập tức đuổi theo. Sự thờ ơ kì quái của Lâm Quân Nhi đã giáng một đòn trí mạng đến thâm tâm của Hàng Nhan Đình, cô ta sẽ không bỏ cuộc đâu. <br> <br>Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Tranh nhìn nhau, sau đó liền lắc đầu nói: <br> <br>- Cuộc chiến bây giờ mới chính thức bắt đầu. <br> <br>Mặc dù khi quan sát Hàng Nhan Đình thì Liễu Đào Nguyên cũng thấy được cô gái này có tài năng về nấu nướng đấy chứ, tuy nhiên... Để đem so với Lâm Quân Nhi thì hình như vẫn thiếu một chút. Lúc này, Hàng Nhan Đình nhìn sang khay bánh lúc nãy mà cô đã làm, liền cố ý trượt tay làm rơi nó, Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Tranh liền hốt hoảng, bây giờ họ nên làm sao đây? <br> <br>- Ui, con xin lỗi bác gái... Con vô ý quá. <br> <br>Nhưng lúc này, Triệu Thiếu Hà từ bên ngoài bước vào, nhìn hình dáng thẳng thớm và tỉ mỉ của từng cái bánh thì đã biết chủ nhân là ai. Bây giờ... Bây giờ chạy còn kịp không? <br> <br>- Thiếu Hà... Thiếu Hà... Bánh... Bánh của... <br> <br>- Của Quân Nhi... Cậu ấy luôn dồn hết sự tập trung vào từng cái bánh, và hiển nhiên mỗi cái đều bằng nhau, chuẩn xác đến từng milimet... Bây giờ... Bây giờ con chạy có kịp không? <br> <br>Liễu Đào Nguyên mặc dù nghe qua sức công phá của Lâm Quân Nhi rồi, nhưng chắc không đáng sợ đến vậy chứ? Nhưng bây giờ... Có làm lại cũng không kịp, mua lại... Thì càng không. <br> <br>Hàng Nhan Đình liền cười trong lòng, sau đó thì vẫn tiếp tục nấu bữa ăn của mình. <br> <br> <br> <br>Khi mọi việc đã xong thì tất cả mọi người liền ngồi vào bàn ăn, Lâm Quân Nhi chỉ nếm thử một miếng, rồi trực tiếp buông đũa không ăn nữa. Cảnh Vân Trạch lo lắng liền hỏi han vợ mình, nhưng cô chỉ lắc đầu nói mình không đói, sau đó liền đứng dậy, hình như muốn đi đâu đó, trên tay còn không quên cầm theo ly nước, Cảnh Vân Tranh liền hỏi: <br> <br>- Chị dâu, chị đi đâu vậy? <br> <br>- Chị rót một chút nước. <br> <br>- Để em... <br> <br>- Không cần đâu, chị cũng muốn xem mẻ bánh vừa rồi có đạt chưa nữa. Em cứ ăn đi. <br> <br>Triệu Thiếu Hà bây giờ đã run lên rồi, nếu không gian im lặng còn có thể nghe thấy âm thanh răng của cô ấy đang chạm nhau. Nhưng lúc Lâm Quân Nhi vừa bước ra khỏi ghế thì Hàng Nhan Đình đã nói: <br> <br>- Thật xin lỗi Quân Nhi, vừa rồi tôi sơ ý nên đã làm rơi khay bánh rồi... Tôi thấy nó cũng đã dơ nên đã đem bỏ vào sọt rác luôn rồi. <br> <br>Lâm Quân Nhi chợt đứng lại, ánh mắt sa sầm, cúi đầu nhẹ, xung quanh chỉ toàn là sát khí. Triệu Thiếu Hà bây giờ liền chấp tay sợ hãi. Không xong rồi, ma vương thịnh nộ rồi... Sắp có chiến tranh rồi... Sắp không xong rồi... <br> <br>Lâm Quân Nhi siết chặt chiếc ly trên tay, sức lực có lẽ quá mạnh nên đến cả cái ly cũng không nguyên vẹn nữa. Cảnh Vân Tranh đang nhai cũng phải ngạc nhiên mà nuốt xuống, đó... Đó là ly thủy tinh đấy! <br> <br>Lâm Quân Nhi nhìn sang tay của mình, nhàn nhạt cười một cái, nói: <br> <br>- Bể rồi sao. <br> <br>Cảnh Vân Trạch hình như cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vợ mình như vậy, biểu hiện này còn đáng sợ hơn khi anh chuẩn bị thanh trừng bang phái nữa. Vợ của anh, hình như rất có tiềm năng về mảng này thì phải? <br> <br>Lâm Quân Nhi hít thở một cái, nở ngay một nụ cười thân thiện, nhìn về phía của Hàng Nhan Đình, nói: <br> <br>- Không sao, bánh thôi mà... Mất rồi thì còn có thể làm lại. Nhưng mà, mạng thì chỉ có một, nên bạo vệ nó chu toàn... Mất rồi, thì không làm lại được đâu. <br> <br>- Bà xã... Em có sao không? <br> <br>- Em không sao, chỉ là... Giới hạn của em cũng sắp đứt rồi, nếu em còn ở đây chắc sẽ không nhịn được. Em lên phòng trước đây. <br> <br>Hàng Nhan Đình hình như cũng bị khí thế bức người kia làm cho sợ hãi, một phần là vì hiện tại đang là Cảnh gia, một phần là vì mối quan hệ của Cảnh Vân Trạch và Hàng Kình Âu, nên Lâm Quân Nhi chắc đang cố gắng kìm nén cơn giận. <br> <br>- Lạ thật... Nếu bình thường thì Quân Nhi đã đấm cho người kia nhập viện rồi. Sao hôm nay lại bình thản như vậy chứ? <br> <br>- Để tôi lên xin lỗi cô ấy... Mọi người cứ ăn đi nha.