Chương 76: Tết - Không hết việc (5)
<br><br>Chương 76: Tết - Không hết việc (5)<br><br><br>Còn về phần của Cảnh Vân Trình thì anh không có thời gian nghỉ Tết, cùng lắm thì anh cũng chỉ ở nhà được mấy tiếng đồng hồ, cùng gia đình đón giao thừa, rồi cùng nhau ăn cơm đoàn viên, như vậy là xong thủ tục năm mới. Vì sức khỏe của Cảnh Vân Trác không tốt, mà chị dâu Lâm Quân Nhi vẫn chưa tiếp quản được công việc của Cảnh thị, nên anh phải cật lực hơn một chút. <br> <br>Nhưng! Nhưng anh cũng đâu được nhàn rỗi mà làm, vì ở Ung Thành này Hàng Nhan Đình không quen biết ai, mà nếu cứ chốt cô ở khách sạn hoài cũng không phải chuyện tốt, mà mọi người dường như đều bận rộn với việc riêng của mình, cho nên nhiệm vụ canh trừng và bảo vệ Hàng Nhan Đình lại được đẩy cho Cảnh Vân Trình. <br> <br>Cô ngồi ở trong văn phòng đầy buồn chán, hết ăn rồi lại xem phim, nhưng mà khi nhìn Cảnh Vân Trình đang tập trung làm việc thì bất chợt Hàng Nhan Đình lại thấy rất quen mắt. Hình như lúc trước lý do cô yêu Cảnh Vân Trạch cũng là lúc anh đang tập trung làm việc như vậy, mặc dù công việc của hai anh em nhà này không giống nhau, nhưng phải công nhận nét mặt và sự tập trung của cả hai hoàn toàn đồng nhất với nhau. <br> <br>Trong lúc này, cái bụng đói meo của Hàng Nhan Đình lại kêu lên, cô có chút xấu hổ ôm bụng mình, Cảnh Vân Trình cũng nghe thấy mới ngẩng đầu lên nhìn cô, ngây ngô hỏi: <br> <br>- Cô đói rồi sao? Hay tôi bảo trợ lý của tôi đưa cô đi ăn gì nhé? <br> <br>- Anh không ăn sao? Từ sáng tới giờ tôi cũng đâu có thấy anh ăn hay uống gì. <br> <br>Cảnh Vân Trình nhìn lại đồng hồ trên tay mình, bây giờ cũng gần một giờ trưa rồi sao? Có lẽ anh quá chú tâm vào công việc nên quên béng đi mất thời gian của mình. Lúc này, Cảnh Vân Trình liền thu dọn lại bàn một chút, sau đó liền cầm áo khoác đứng dậy, nhìn cô, nói: <br> <br>- Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài ăn. <br> <br>- Như vậy có phiền anh không? <br> <br>- Không sao, anh hai và chị dâu đã nhờ tôi chăm sóc cô ngày hôm nay, tôi cũng đã đồng ý rồi, nên đi thôi. <br> <br>Mặc dù biết được Cảnh Vân Trình nhận sự ủy thác của Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi, nhưng Hàng Nhan Đình cũng cảm thấy có chút cảm kích, liền nhanh chân lẽo đẽo theo ngay phía sau của anh. <br> <br>Đi xuống đến sảnh chính, Hàng Nhan Đình và Cảnh Vân Trình liền bắt gặp Quản Ngọc Tú, cô ấy vốn dĩ đến đây để tìm Cảnh Vân Trình cùng nhau đi ăn cơm, không ngờ lại gặp được thêm Hàng Nhan Đình nữa chứ. <br> <br>- Cậu định ra ngoài à? <br> <br>- Tôi định đưa Hàng tiểu thư ra ngoài ăn cơm. Cậu có muốn đi cùng không? <br> <br>- Vậy thì hay quá, tôi cũng định rủ cậu đi ăn cơm. <br> <br> <br> <br>Nói xong, Quản Ngọc Tú liền nhanh chóng gia nhập vào nhóm hai người của họ. Lúc lên xe thì Cảnh Vân Trình ngồi ghế lái, Quản Ngọc Tú theo thói quen liền mở cửa ghế phụ, dù Hàng Nhan Đình có chút giật mình, cô còn nghĩ mình sẽ là người ngồi ở đó, nhưng nhìn dáng vẻ hai người họ thân mật như vậy thì cô cũng chỉ cười một cái, sau đó ngồi ở ghế sau. <br> <br>Trên đường đi, Quản Ngọc Tú liền hỏi anh: <br> <br>- Vân Trình nè, qua Tết cậu có thời gian không? Tớ muốn nhờ cậu vài việc, nhưng chắc là đi hơi xa á. <br> <br>- Qua Tết tớ phải lo cho chị dâu vào Cảnh thị, hơn nữa bây giờ sức khỏe của cha không được tốt, tớ muốn ở lại chăm sóc cho ông ấy và mẹ nhiều hơn. Xin lỗi cậu nhé. <br> <br>Quản Ngọc Tú có chút thất vọng, nhưng rồi cũng chỉ cười nói không sao. Bất chợt lúc này Hàng Nhan Đình lại nhìn thấy mối liên kết giữa Quản Ngọc Tú và Cảnh Vân Trình, nhìn họ quả thật rất giống những đôi vợ chồng đã cùng nhau đi qua rất nhiều giai đoạn, không còn hờn dỗi hay ngọt ngào của những ngày tháng mới bắt đầu nữa... Thay vào đó là sự tin tưởng, quan tâm và tôn trọng lẫn nhau. Hàng Nhan Đình cũng không biết tại sao bản thân lại nghĩ nhiều như vậy, cô cũng đâu quan tâm đến chuyện của Cảnh Vân Trình? <br> <br>Đến đây, Hàng Nhan Đình liền lắc đầu một cái, tự trấn an bản thân rồi lại lấy điện thoại ra xem. Quản Ngọc Tú là phụ nữ, cô ấy cũng nhìn ra được cô gái họ Hàng này hình như là người dễ rung động, hoặc là hiện tại cô mới rung động... Nhưng người cô để ý không phải Cảnh Vân Trạch, mà là Cảnh Vân Trình! <br> <br>- Hàng tiểu thư, chắc cô nhỏ hơn tôi vài tuổi nhỉ? Hiện tại cô đang làm gì? <br> <br>- À, tôi không làm gì cả... Chỉ ở nhà cùng anh trai thôi. <br> <br>- Cũng đúng, anh trai của cô là ông trùm Mafia, cho dù cô không làm gì thì tiền để tiêu cũng không thiếu. Nếu ai lấy được cô thì là phúc ba đời nhà họ. <br> <br>Cảnh Vân Trình liền hắng giọng, nhắc nhở Quản Ngọc Tú một chút, giống như là cô ấy đang chờ khoảnh khắc này, Quản Ngọc Tú liền tỏ ra mình biết rồi, còn mắng Cảnh Vân Trình vẫn lo chuyện bao đồng như vậy. Nhưng trong chiếc xe này thì cả Quản Ngọc Tú và Hàng Nhan Đình đều biết, người đối phương đang nhắm đến chính là họ! <br> <br>- Chị đừng lo, dù sao thì không làm được dâu cả nhà họ Cảnh thì cũng có thể làm dâu thứ mà. Anh Vân Trình vẫn chưa có người yêu mà đúng không? <br> <br>Cảnh Vân Trình liền cười nhạt, sau đó liền nói: <br> <br>- Hàng tiểu thư, cô đừng nói những câu khiến người khác hiểu lầm như vậy. Không hay đâu. <br> <br>Quản Ngọc Tú nhanh chóng chớp lấy thời cơ, cô ấy liền nói: <br> <br>- Đúng rồi đấy Hàng tiểu thư, cô là con gái còn chưa xuất giá, để người ta nghe thấy thì không hay đâu. Vẫn nên biết tiết chế lại một chút. <br> <br>Lúc này Hàng Nhan Đình định nói gì đó nhưng họ đã đến nhà hàng rồi, Cảnh Vân Trình cũng vô cùng phong độ mà bước vòng qua mở cửa xe cho Quản Ngọc Tú, chuyện này giống như là chuyện hằng ngày nên anh có lẽ đã quen rồi. Một lúc sau, anh mới nhớ trong xe vẫn còn có một cô gái nữa, anh liền nhanh chóng mở cửa sau ra. Hàng Nhan Đình biết rõ đối với cô thì mối quan hệ của họ làm sao bằng Quản Ngọc Tú được, mà chính bản thân Hàng Nhan Đình cũng không có tư cách giận. <br> <br> <br> <br>Cùng nhau đi vào trong, Hàng Nhan Đình nhìn ra được tình ý của Quản Ngọc Tú dành cho Cảnh Vân Trình rất nhiều, hiện tại cô ấy chính là đang khẳng định chủ quyền của mình, cô ấy xem Cảnh Vân Trình là một lãnh thổ của bản thân, hoàn toàn không cho phép người khác xâm lấn. <br> <br>Hàng Nhan Đình hít một hơi thật sâu, cô lại nghĩ lung tung cái gì nữa rồi! Cho dù anh và Quản Ngọc Tú có gì với nhau thì cũng là chuyện của họ, đâu có liên quan đến kinh tế nhà họ Hàng, thôi thì cứ mặc kệ cô ta ra oai đi. <br> <br>Ngồi vào bàn ăn, Cảnh Vân Trình và Quản Ngọc Tú giống như một cặp bài trùng mà gọi cùng một món, nhìn họ vô cùng ăn ý với nhau, còn Hàng Nhan Đình cũng chỉ gọi qua loa một món rồi ngậm miệng ăn. <br> <br>Trong lúc này thì cô không để ý lắm nên một người phục vụ suýt nữa là rơi tô súp nóng lên người, nhưng Cảnh Vân Trình liền nhanh chóng chạy sang che chắn cho Hàng Nhan Đình, hai mắt của cô mở to... Nhưng ngay một giây sau thì Cảnh Vân Trình đã nhíu mày lại, cô liền hốt hoảng nói: <br> <br>- Anh bị bỏng rồi... <br> <br>Quản Ngọc Tú liền không nghĩ ngợi mà đưa anh vào nhà vệ sinh, còn xé toạc áo của anh ra, dùng nước lạnh để chườm, vừa giúp anh xử lý vết thương, cô ấy vừa nói: <br> <br>- Cảnh Vân Trình, cậu là con nít ba tuổi hay sao mà bất cẩn như vậy? Cô ta cũng chỉ là Hàng tiểu thư, bị bỏng một chút thì chi chút tiền là được, còn cậu thì hay rồi, lại hứng trọn quả này. <br> <br>- Anh hai đã dặn phải chăm sóc cô ấy chu đáo, tớ không thể để cô ấy bị thương. <br> <br>- Cậu! Đúng là điên rồi. Tự nhiên lại rước cái của nợ này, cậu với anh trai của cậu đều điên rồi! <br> <br>Cảnh Vân Trình chỉ nhìn cô ấy rồi cười một cái, đứng ở bên ngoài Hàng Nhan Đình có thể nghe rõ mồn một những gì mà họ nói với nhau. Hóa ra từ sáng đến giờ những chuyện là Cảnh Vân Trình làm đều là vì lời hứa với Cảnh Vân Trạch. <br> <br>Bất chợt Hàng Nhan Đình lại tự cười khinh bỉ, đúng rồi... Tất cả cũng chỉ là vì lời hứa với anh trai thôi, chứ cô còn mơ mộng gì nữa! <br> <br>Sau một hồi sơ cứu thì Quản Ngọc Tú vẫn đưa Cảnh Vân Trình đến bệnh viện, lúc băng bó xong thì anh có nhìn Hàng Nhan Đình, nói: <br> <br>- Cô không sao chứ? <br> <br>Hàng Nhan Đình lắc đầu, sau đó liền cúi đầu xuống, nhìn anh nói: <br> <br>- Xin lỗi và cảm ơn anh!