Chương 82: Cãi nhau trên giường (H+)
<br><br>Chương 82: Cãi nhau trên giường (H+)<br><br><br>Khi Lâm Quân Nhi đã thỏa mãn về trò chơi của mình thì cô liền gạt đi những giọt nước mắt lừa người kia, sau đó còn không quên đem hết grap giường ném sang chỗ khác, Cảnh Vân Trạch cũng đang không hiểu vợ mình đang làm gì nữa. Nhưng ngay sau đó thì Lâm Quân Nhi đã đem đoạn ghi âm đó cho Cảnh Vân Trạch nghe. <br> <br>Từng câu từng chữ mà Chân Tiểu Hoa nói đều khiến cho anh phải khựng lại, anh không nghĩ chỉ vì anh tin tưởng vào khiếu thẩm mỹ của cô ta mà lại làm cho sự hoang tưởng của cô ta tăng cao như vậy, không những vậy mà ả độc phụ kia còn luôn miệng nguyền rủa vợ anh nữa mới hay chứ, xem như những tháng qua là anh đã nuôi ong tay áo, bảo sao những loài hoa mà ả ta trồng đều có màu sắc rất sặc sỡ, nhưng Kha Nguyệt cũng biết rõ Lâm Quân Nhi không thích quá sặc sỡ và phô trương, hóa ra là Chân Tiểu Hoa tự mình đa tình rồi cho rằng cô ta là nữ chủ nhân nên mới tác oai tác quái như vậy. <br> <br>- Bà xã, em định làm gì đây? <br> <br>- Chẳng phải cô ta rất thích màu trắng sao? Vậy thì anh dùng màu sơn khác sơn đè lên nó cho em. Nhớ! Là phải để chính tay Chân Tiểu Hoa mua sơn đó nha. <br> <br>Cảnh Vân Trạch hiển nhiên không từ chối, dù sao thì vợ anh không giận anh là đủ rồi, còn về việc Chân Tiểu Hoa có thoải mái hay không thì có liên quan gì đến anh chứ. Nhưng câu sau của Lâm Quân Nhi lại làm cho anh phải sợ hãi, cô đã nhìn anh nói: <br> <br>- Đợi khi tu sửa nhà cửa xong, dọn dẹp vừa hoa cũng xong. Thì anh phải bắt cô ta trồng loại hoa mà em thích, đợi khi những khóm hoa nảy mầm thì... Thì đuổi cô ta đi. <br> <br>- Bà xã, sao anh lại không biết em rất biết cách chơi đấy? <br> <br>Lâm Quân Nhi liền nhìn anh, sau đó tiến đến sát gần bên anh, Cảnh Vân Trạch cũng không ngần ngại mà choàng tay ôm lấy eo của vợ mình. Cô cũng không làm anh thất vọng mà đưa tay ôm lấy cổ của anh, nhỏ giọng nói: <br> <br>- Sự nghiệp huấn luyện chồng yêu chỉ mới bắt đầu thôi mà. Em vẫn còn nhiều cách "chơi" lắm, anh có muốn thử không? <br> <br>Mặc dù vẻ mặt của Lâm Quân Nhi rất nguy hiểm, nhưng Cảnh Vân Trạch không quá quan tâm, anh liền ôm chặt lấy vợ mình, còn không quên hôn lên môi của cô một cái, kiên định nói: <br> <br>- Được, em muốn "chơi" thế nào thì cứ "chơi" thế ấy. <br> <br>- Cảnh Vân Trạch, em cảm thấy vận đào hoa của anh quá nhiều, anh có nên làm gì để cắt nó hay không? <br> <br>Cảnh Vân Trạch cũng giả vờ suy nghĩ một lúc, nhưng sau đó anh lại nhìn cô rồi nhún vai, thở dài tiếc nuối, nói: <br> <br> <br> <br>- Biết sao đây, ai bảo chồng em lại thu hút người khác như vậy. Nếu vậy thì em phải nỗ lực giữ chặt anh hơn, nếu không thì người ngoài sẽ nhòm ngó đấy. <br> <br>Cứ ngỡ như vậy sẽ dọa được Lâm Quân Nhi, nhưng hình như Cảnh Vân Trạch đã quên mất cái mỏ hỗn của báo nhỏ nhà mình rồi thì phải. Lâu nay không chị ăn mắng nên chắc anh quên mất bản thân từng bị mắng đến mức không kịp vuốt mặt. <br> <br>Lâm Quân Nhi liền gật gù, nhưng sau đó cô liền cảm thán nói: <br> <br>- Cũng không sao, nếu anh ăn chả, thì vợ anh cũng ăn nem. Anh nói xem, trái ôm phải ấp, hai tay hai nam sủng, như vậy có phải thú vị hơn không? <br> <br>Nghe đến đây thì máu ghen trong lòng của Cảnh Vân Trạch hoàn toàn bùng nổ, anh siết chặt vòng tay ôm eo của cô, hai mắt còn đáng sợ mà trừng lên, vô cùng khó chịu nhưng lại không nỡ làm vợ mình đau. Sau đó anh liền cúi xuống, cắn lấy môi của cô, nói: <br> <br>- Đã là mẹ người ta rồi vẫn không bỏ tật sao! <br> <br>- Còn anh, đã là cha người ta rồi vẫn bị vợ mắng đó thôi. <br> <br>- Được! Vậy chúng ta lên giường, anh cho em thoải mái mắng người, mắng đến khi nào em mệt thì thôi. <br> <br>Dứt lời, Cảnh Vân Trạch liền bế xốc Lâm Quân Nhi lên, sau đó trực tiếp đi đến bên giường, cô cảm thấy hình như chồng mình quá khích rồi liền muốn đẩy anh ra, nhưng hình như cô đang mơ mới có thể đẩy được người đàn ông này. <br> <br>Đặt nhẹ nhàng cô lên giường, Cảnh Vân Trạch cúi xuống hôn lấy môi nhỏ của vợ mình, bao nhiêu tiếng mắng chửi đều bị anh nuốt hết vào trong bụng, anh cũng không muốn để ý đến bây giờ là buổi sáng hay buổi tối, chuyện quan trọng trước mắt của anh, chính là "ăn" sạch cô vợ này của mình. <br> <br> Lâm Quân Nhi sau một hồi phản kháng trong bất lực thì cũng nhu thuận theo ý của anh, Cảnh Vân Trạch sau khi hôn từ trên xuống dưới không sót điểm nào thì đã không nhịn được rồi. Trực tiếp đem hạ bộ đi vào nơi cần đến, Lâm Quân Nhi có chút nhướng mày, hình như hôm nay chồng cô hẳn là đang rất sung sức thì phải. <br> <br>- Bà xã, em chuẩn bị xong văn mắng người chưa? <br> <br>- Chẳng cần anh nhắc! Em đây một bụng văn mắng anh. <br> <br> <br> <br>- Được, vậy chúng ta bắt đầu. <br> <br>Trong căn phòng sang trọng và to lớn, ngoại trừ tiếng chửi mắng nhiệt tình của nữ nhân thì còn đang xen vào tiếng kêu rên ủy mị, tiếng va chạm đầy cuồng nhiệt giữa da thịt và da thịt. Lúc này Cảnh Vân Trạch vẫn còn đang mặc kệ cái miệng trên của cô đang liên tục mắng chửi, thứ anh quan tâm chính là cái miệng nhỏ đang được đút no này. <br> <br>Luân động một lúc thì thấy cô đã thấm mệt rồi, Cảnh Vân Trạch liền cười một cái, anh liền tiến sát đến, thì thầm vào tai của cô, nói: <br> <br>- Bà xã, mệt rồi sao? <br> <br>- Không... Không đời nào! Cảnh Vân Trạch, anh chậm chút không được sao? Làm như em bỏ đói anh mấy năm vậy! <br> <br>Nhưng Cảnh Vân Trạch không biết xấu hổ còn nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng của cô, nói nhỏ: <br> <br>- Một khắc xuân thu đáng ngàn vàng mà vợ. Em kiên nhẫn chút, hôm nay vẫn còn dài mà. <br> <br>Bên trong phòng lại truyền đến những âm thanh nóng tai, đỏ mặt. Đến cả người trong cuộc là Lâm Quân Nhi cũng không biết họ đã trải qua bao nhiêu lần với nhau, cô chỉ biết trước khi cô ngủ thiếp đi thì anh vẫn chưa xong việc. <br> <br>Nhưng lúc cô mở mắt lần hai thì mới nhìn thấy Cảnh Vân Trạch đang giúp mình lau người, còn không quên thay quần áo giúp cô, hành động của anh vô cùng thành thạo, giống như là việc hằng ngày thường làm. Đợi khi xong việc thì bên ngoài trời cũng đã sập tối, anh bước vào trong chăn, choàng tay ôm lấy vợ mình, nói: <br> <br>- Em có đói không? <br> <br>Lâm Quân Nhi mệt mỏi lắc đầu, sau đó liền chui rúc vào trong lồng ngực ấm áp của anh, Cảnh Vân Trạch cũng không quên ôm chặt vợ mình trong lòng, sau đó còn không quên vỗ nhẹ, để cho cô có thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ. <br> <br>Qua một lúc sau, anh đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Lâm Quân Nhi, cúi xuống nhìn thì thấy vợ mình đã ngủ rất ngon lành, nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cẩn thận cho cả hai người, sau đó liền hôn lên đỉnh đầu của cô, cũng không quên chúc cô ngủ ngon. <br> <br>Mặc dù Lâm Quân Nhi biết cách chơi là thế, nhưng anh vẫn biết tâm tính của cô rất lương thiện, mà Chân Tiểu Hoa cũng chưa làm gì quá đáng cả, nên ngay ngày mai anh sẽ đuổi cô ta đi rảnh nợ, để còn dư thời gian đưa vợ đi chơi nữa chứ.