Chương 88: Cảnh thị (2)
<br><br>Chương 88: Cảnh thị (2)<br><br><br>Cảnh Vân Trình và Lâm Quân Nhi sau khi nói chuyện xong thì đi xuống nhà, cô cũng có nhờ Liễu Đào Nguyên nói lại với Cảnh Vân Trạch rằng mình sẽ đến Cảnh thị một chuyến. Điều này dấy lên sự nghi ngờ của Cảnh Vân Trác, nhưng Lâm Quân Nhi chỉ cười nói là bản thân quá nôn nóng nên muốn đến xem một chút. <br> <br>Mặc dù không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Cảnh Vân Trác cũng chỉ gật đầu, ông ấy không hoàn toàn tin tưởng Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trình, nhưng bây giờ nếu ông ấy quá đa nghi thì con dâu và con trai thứ sẽ khó xử. Lúc này, Tước Xạ đã chờ sẵn ở bên ngoài, cậu ta đã hứa sẽ báo vệ Lâm Quân Nhi, nên chắc chắn sẽ không rời đi nửa bước. <br> <br>Nhờ Tước Xạ lái xe nên Cảnh Vân Trình mới có thời gian nghỉ ngơi một chút, nhưng lúc này thì Lâm Quân Nhi lại không nghỉ ngơi, cô liên tục gõ gõ bàn phím, cũng chẳng biết là cô đang gõ cái gì, điện thoại thì cũng reo lên inh ỏi, chắc hẳn là tin nhắn đến và đi. Từ phía trước, Tước Xạ híp mắt lại, chắc chắn phu nhân vẫn còn giấu chuyện gì đó với họ, một cô gái trước kia từng bị mù, nhưng lại có thể tài giỏi như vậy sao? Đúng là phi lý. <br> <br>Sau một lúc, toàn bộ thông tin đúng của số liệu đã được chuyển hết vào máy tính của Cảnh Vân Trình, nhưng Lâm Quân Nhi cũng không quá chủ quan, cô lại rà soát lại thêm một lần, sau đó thì cũng đã nhờ bên kia kiểm tra lại một lần nữa cho an toàn. <br> <br>Lúc này, điện thoại của cô đã hiện lên một đoạn tin nhắn của một người tên Z. <br> <br>[Mr.Z]: Yên tâm đi, chuyện tôi đã ra tay thì đảm bảo chính xác một trăm phần trăm. Nhưng mà cô lại gây thù chuốc oán với ai nữa vậy? Angel, cô có thể bớt báo lại được không?!! <br> <br>Nhìn dòng tin nhắn thì chắc đối phương đang rất bất mãn, nhưng cho dù có bất mãn thì cũng có làm gì được. Lâm Quân Nhi cũng chỉ qua loa nói vài câu rồi cũng mặc kệ công thần của mình, tiếp theo thì cô lại dựa vào danh tiếng của Cảnh Vân Trình mà cho trích xuất camera gần đây, xem một loạt thì cô cũng chẳng thấy ai đáng nghi... Ca này có vẻ hơi khó đây, lúc này thì Cảnh Vân Trình cũng đã nghỉ ngơi được một lúc, nhìn sang bên cạnh thì đã thấy chị dâu đang nhíu mày, còn xoa cằm suy tư cái gì đó, cậu ta liền nói: <br> <br>- Sao vậy chị dâu? <br> <br> <br> <br>- Không có gì, nhìn trích xuất camera rất bình thường... Nhưng chị lại thấy có gì đó rất bất thường, chắc do chị đa nghi quá thôi. <br> <br>Đến Cảnh thị, Lâm Quân Nhi giao lại máy tính của Cảnh Vân Trình, sắc mặt cũng thay đổi hoàn toàn, không còn cái dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi mà bây giờ chính là dáng vẻ ngây thơ, dễ dụ. Tước Xạ càng lúc càng không hiểu phu nhân đang muốn làm gì, nhưng đi ở phía sau của cô, mọi người ở đây cũng nhận ra Tước Xạ là ai, vì trước kia Cảnh Vân Trạch không ít lần đến đây, với mục đích của Cảnh Vân Trác là đào tạo anh thành một Cảnh Vân Trác thứ hai, nên Tước Xạ có thể nói là quen mặt. Nhưng để một thân cận ưu tú như Tước Xạ đi theo, thì chỉ có thể là Cảnh đại thiếu phu nhân Lâm Quân Nhi mà thôi. <br> <br>Trong lúc mọi người đang chào hỏi nhau thì ánh mắt sắc bén của Lâm Quân Nhi dừng lại ở một cô gái, cô ta cũng có chút giật mình khi bị nhìn thấy, ánh mắt đáng sợ của Lâm Quân Nhi tựa như là nhìn thấu cả tâm can của cô ta vậy. Nhưng sau đó, cô ta lại rụt rè đi đến, cúi thấp đầu nhất trong số các nhân viên ở đây, nhỏ giọng nói: <br> <br>- Phu nhân... Xin chào phu nhân. <br> <br>Bấy giờ Cảnh Vân Trình mới giới thiệu, cô ấy là trợ lý của cậu ta, đã theo cậu ta rất lâu rồi. Do bản tính hiền lành, nhút nhát, nên không dám đến những nơi đông đúc như vậy, trong công ty cũng không giao tiếp với ai. Tuy nhiên, ở điểm này lại khiến cho Lâm Quân Nhi thấy kỳ quái, nếu nói là trợ lý thì chắc chắn phải nhanh nhẹn, tháo vát, giúp ông chủ của mình sắp xếp, quán xuyến nhiều chuyện... Nhưng tại sao cô ta lại nhút nhát chứ? <br> <br>- Chị dâu, chị đừng nhìn cô ấy như vậy, cô ấy sẽ sợ đấy. <br> <br>Lâm Quân Nhi cũng chỉ nhún vai, lại cái tính đối với ai cũng y như nhau, đúng là ở bên cạnh Cảnh Vân Trình thì trái tim sẽ bị chơi đùa và nhảy điệu cha cha cha mất thôi. Sau đó thì Cảnh Vân Trình cũng đưa Lâm Quân Nhi lên văn phòng của mình, lúc này, cô mới đẩy hết những thư ký đang bận rộn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cô và Cảnh Vân Trình. <br> <br>Ngay lúc này, Lâm Quân Nhi liền mở máy tính của cậu ta lên, sau đó nói: <br> <br>- Nhìn đi, những số liệu của cậu đều bị đổi rất tinh vi. Nếu không phải bạn chị giỏi thì khó mà sống rồi nhé cậu hai. <br> <br>- Bạn? Chị còn bạn là hacker sao? <br> <br>Lúc này Lâm Quân Nhi cũng gãi gãi mặt mình, có được gọi là hacker hay không nhỉ? Nhưng thôi kệ cậu ta đi, dù sao cũng là một con người quái dị với những suy nghĩ kì quái. Thôi, đừng nhắc sẽ hay hơn. <br> <br> <br> <br>- Vào trọng tâm, chị nghi ngờ cô trợ lý ngây thơ, nhút nhát, xinh xắn, e thẹn của cậu là nội gián! <br> <br>Không biết dựa vào cơ sở nào, nhưng Lâm Quân Nhi lại dám chắc như vậy thì đúng là rất tự tin. Tuy nhiên nói gì thì nói, Cảnh Vân Trình cũng muốn có bằng chứng chứ không thể sát phạt người ta bằng những câu nói suông được. Cũng lúc này, Lâm Quân Nhi mới nhìn cậu ta, cười nửa miệng nói: <br> <br>- Chúng ta cược không? <br> <br>- Cược? Chị muốn làm gì? <br> <br>- Nếu như chị đúng, thì sau này cậu phải nghe lời chị. Còn nếu chị sai, thì chị sẽ không vào Cảnh thị nữa. <br> <br>Hai mắt của Cảnh Vân Trình trợn mắt lên, chị dâu à... Chị có cần chơi lớn vậy không? <br> <br>Cho dù bây giờ Lâm Quân Nhi không thắng thì sau này Cảnh thị cũng phải nghe lời của cô mà thôi. Nhưng mà hình như từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nói những điều không có căn cứ! Chẳng lẽ Lâm Quân Nhi đã nhìn ra gì đó rồi sao? Nhưng mà... Nhìn ra cái gì vậy nhỉ? <br> <br>- Chị dâu... Chị nhìn ra gì rồi? <br> <br>- Thật ra là chưa, chỉ là muốn chơi với cô gái kia một chút thôi. <br> <br>Không! Chắc chắn Lâm Quân Nhi đã nhìn ra gì rồi nên mới có phản ứng dửng dưng như vậy. Chẳng lẽ người trợ lý mà anh tin tưởng nhất lại là kẻ phản bội anh sao? <br> <br> <br> <br>Đúng lúc này, Lâm Quân Nhi liền đi đến bàn làm việc của Cảnh Vân Trình, sau đó thì nhẹ nhàng giơ chậu hoa trang trí lên, ánh mắt liếc nhìn bên trong chậu hoa. Cậu ấy khó hiểu nhưng cũng cố gắng đưa mắt nhìn, hóa ra là một chiếc máy nghe lén, Cảnh Vân Trình vừa định đem nó đi vứt, nhưng Lâm Quân Nhi đã lắc đầu, nói: <br> <br>- Ngày mai chị sẽ chính thức lên kế hoạch vạch trần cô ta, hiển nhiên là cần sự trợ giúp của cậu rồi. <br> <br>- Chị thôi đi, cô ấy không phải loại người như chị nói! Em sẽ chứng minh cho chị thấy... Phán đoán của chị sai rồi! <br> <br>Lâm Quân Nhi liền đưa ngón tay cái về phía của Cảnh Vân Trình, cậu em này cũng nhanh nhạy đó chứ. Xem như là có thể diễn một màn kịch chào đón cô vào Cảnh thị rồi, nhưng vở diễn vẫn chưa kết thúc đâu, cô liền đập bàn một cái, nói: <br> <br>- Vậy có dám cược hay không! <br> <br>- Được! <br> <br>Sau khi rời khỏi Cảnh thị để về nhà, thì trên đường về Lâm Quân Nhi mới cùng Cảnh Vân Trình bàn kế hoạch chính thức. Nhưng thứ Cảnh Vân Trình quan tâm là tại sao cô biết ở đó có máy nghe lén, lúc này Lâm Quân Nhi mới tinh nghịch cười một cái, lè lưỡi nói: <br> <br>- Thật ra là linh cảm thôi, xem phim thấy người ta hay để ở đó, nên cũng thử xem... Ai mà có dè nó có ở đó thật, đúng là còn non và xanh lắm!