Chương 97: Ngày ta thành đôi (1)
<br><br>Chương 97: Ngày ta thành đôi (1)<br><br><br>Buổi sáng tại Italy, sau hơn nửa ngày bay thì hiện tại Cảnh Vân Trình đã có mặt tại Italy. <br> <br>Như lời đã hứa thì Hàng Nhan Đình cùng với một thuộc hạ thân cận của Hàng Kình Âu đã đến đón anh, nhìn thấy Cảnh Vân Trình thì Hàng Nhan Đình có chút bất ngờ, chỉ mới có mấy tháng không gặp nhưng hình như anh đã ốm đi không ít, sau khi chào hỏi nhau xong thì Hàng Nhan Đình đưa anh về dinh thự Hàng gia. <br> <br>Đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Vân Trình đến đây, nhìn gia thế khủng của Hàng Nhan Đình thì anh cũng có chút sang chấn tâm lý nhẹ, nhưng không sao, anh sớm đã chuẩn bị tinh thần rồi. Tuy nhiên, vừa đi vào trong thì Cảnh Vân Trình lại bị choáng ngợp với mức độ xa hoa của nơi này, bảo sao khi Hàng Nhan Đình đến Ung Thành đều không hài lòng, vốn còn tưởng là cô phóng đại sự việc, nhưng không ngờ là tiểu công chúa đúng là tiểu công chúa, sống trong nhung lụa cũng chẳng là gì so với Hàng Nhan Đình, nói đúng hơn là sống trong vàng và kim cương thì cũng không quá. <br> <br>Hàng Kình Âu và Chương Duệ Mỹ bước đến, họ liền có chút bất ngờ với sự xuất hiện của Cảnh Vân Trình tại đây, Hàng Kình Âu liền nói: <br> <br>- Tôi có nghe Vân Trạch nói về việc đến đây công tác, cậu ấy cũng nói với tôi chiếu cố cậu một chút. Nếu có chuyện gì cứ nói với tôi. <br> <br>- Cảm ơn Hàng gia đã quan tâm. Vậy không biết Hàng Lão đại có thể đưa tôi về khách sạn có được không ạ? <br> <br>Nhưng lúc này thì Hàng Nhan Đình liền nhìn anh trai mình, sau đó lại nhìn sang phía của Cảnh Vân Trình, cười nói: <br> <br>- Anh ở đây cũng đâu có bao lâu, ăn cũng không tốn bao nhiêu của Hàng gia, vậy thì cứ ở lại đây đi. <br> <br>Hàng Kình Âu bất giác cảm thấy hình như mình đang bị chính em gái mình gài bẫy thì phải? Nhưng Chương Duệ Mỹ ở bên cạnh lại kéo tay của bạn trai, nói chung thì trong hội nhóm nữ nhân kia thì Chương Duệ Mỹ cũng có nói Hàng Nhan Đình rất thích Cảnh Vân Trình, những tháng này cô đã cố gắng không liên lạc với anh là vì bị Chương Duệ Mỹ ngăn cản. Đối với nam nhân mà, phải biết buông và giữ đúng lúc thì mới ngoan ngoãn được. <br> <br>Cho nên khi Cảnh Vân Trình nói sẽ sang đây công tác thì Hàng Nhan Đình đã không giấu nổi phấn khích, cả đêm hôm qua còn không ngủ được vì vui vẻ. Nhưng mà, sáng nay thì Chương Duệ Mỹ đã nhắc nhở cô đừng nên thể hiện quá rõ ràng, cứ mập mờ để xác định tình cảm đã, Cảnh Vân Trình là người khó đoán, nên không thể hấp tấp được. <br> <br>Nghe theo lời chị dâu, Hàng Nhan Đình mới không cười nói quá nhiều. <br> <br>Cuối cùng, theo quyết định của Hàng Nhan Đình thì Cảnh Vân Trình được phép ở lại Hàng gia, mặc kệ gia chủ Hàng Kình Âu có đồng ý hay không, tiểu công chúa đã quyết định như vậy rồi. Hàng Kình Âu nhìn sang em gái, sau đó lại nhìn vợ tương lai, nếu như thật sự gả Nhan Đình cho Cảnh gia thì liệu có ổn không đây. <br> <br>Chương Duệ Mỹ liền kéo Hàng Kình Âu về phòng, cô mới nói: <br> <br>- Anh đừng quản nữa, Nhan Đình đã lớn rồi, con bé tự có suy nghĩ và quyết định của bản thân. <br> <br>- Anh không sợ Đình Nhi ấm ức, anh sợ cậu Cảnh đó sẽ chịu không nổi. <br> <br>- Anh cứ lo xa. <br> <br>Còn về Cảnh Vân Trình thì sau khi được sắp xếp phòng ở thì anh cũng mệt lả mà nằm xuống, bây giờ đã có thể sống trong Hàng gia thì bước tiếp theo anh nên làm gì đây? Liệu có nên cầu cứu chị dâu không nhỉ... Nhưng nếu cầu cứu Lâm Quân Nhi thì khác nào khẳng định anh đang muốn theo đuổi Hàng Nhan Đình, bất chợt Cảnh Vân Trình lại bị giật mình, tự cười khổ một cái, sau đó thì nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: <br> <br>- Chẳng biết bản thân đang nghĩ gì nữa, chắc đang tự chê cuộc sống của mình quá nhàm chán nên mới đâm đầu vào tiểu công chúa Hàng gia đây mà. Cảnh Vân Trình, mày quá rảnh rỗi rồi đúng không! <br> <br>Tự mắng mình xong thì đúng lúc lại có tiếng gõ cửa đến, lúc anh mở cửa ra thì là một cô gái có gương mặt khó ở, cô gái này chính là người đi cùng để hỗ trợ cũng như là bảo vệ Hàng Nhan Đình, cô ấy nhìn anh, nói: <br> <br>- Cảnh thiếu gia, tiểu thư có lời chuyển đến là anh có đói không? <br> <br>- Tôi không đói, phiền cô rồi. <br> <br>Cô gái kia được gọi là X, khi X nghe Cảnh Vân Trình nói như vậy thì cũng cúi đầu, sau đó thì lạnh lùng quay lưng đi. Nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo kia, cộng với cái khí thế hãi hùng vừa rồi, Cảnh Vân Trình có chút sợ... Cái này, bây giờ anh quay đầu còn kịp không nhỉ? <br> <br>Vì chuyến bay dài và quá mệt, nên Cảnh Vân Trình đã ngủ li bì đến tận chiều muộn. Lúc này Hàng gia còn tưởng là anh đang bận nên chẳng ai làm phiền, đến tối thì vì quá đói lên Cảnh Vân Trình mới xuống nhà tìm gì đó ăn lót dạ. Nhưng khi anh xuống nhà thì mọi người đã sớm dùng cơm xong, đến một chút đồ ăn cũng không còn, mà tính cách của Cảnh Vân Trình lại không muốn làm phiền ai, nên đã tự kiếm gì đó rồi chuẩn bị nấu ăn. <br> <br>Đúng lúc này thì Hàng Nhan Đình xuống nhà uống nước, nhìn thấy anh thì liền nghiêng đầu, hỏi: <br> <br>- Anh đói sao? Để tôi gọi người nấu gì đó cho anh nha. <br> <br>- À, không cần đâu, không cần phiền họ... Tôi tự nấu là được rồi. <br> <br>Hàng Nhan Đình vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, cô cũng chỉ lặng lẽ lấy nước rồi đi lên phòng. <br> <br>Cảnh Vân Trình ăn uống qua loa rồi cũng uống một cốc nước, sau đó thì cũng lên phòng của mình, chỉ mới nằm lên giường thôi là anh đã nghĩ đủ thứ chuyện, thái độ hiện tại của Hàng Nhan Đình rõ ràng là chỉ xem anh là khách, hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là rung động... Chắc hẳn là do anh suy nghĩ quá nhiều rồi, tự cười bản thân một cái... Nói cũng đúng thôi, anh là cái thá gì mà khiến cho tiểu công chúa Hàng gia thích được chứ. <br> <br>Nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, thì dòng suy nghĩ của anh lại bị tiếng gõ cửa cắt đứt. Cảnh Vân Trình cũng bước ra mở cửa, là Hàng Nhan Đình. <br> <br>Nhưng tại sao cô lại ở đây? <br> <br>Lúc này, Hàng Nhan Đình có chút ngượng, cô đưa tay lên và trên tay của cô là hai chai rượu khá đắt tiền, cô nghiêng đầu nhìn anh, nói: <br> <br>- Hôm nay anh có thời gian không? Tôi muốn tâm sự một chút. <br> <br>- Tôi... Và cô? <br> <br>- Đúng vậy... Anh hai và chị dâu bây giờ đang ở riêng với nhau, những người khác trong nhà đều sợ tôi... Họ chẳng chia sẻ gì cả... Cảnh thiếu gia, anh có thể tâm sự một chút được không? <br> <br>Mặc dù Cảnh Vân Trình không hiểu tại sao Hàng Nhan Đình muốn cùng anh tâm sự, nhưng anh cũng không từ chối. <br> <br>Đi vào trong phòng của Cảnh Vân Trình, cô đi đến bên ghế sofa gần ban công, sau đó liền ngồi xuống, ánh mắt có chút dao động nhìn về màn đêm đang bao trùm mọi thứ, có chút cười nhẹ, nói: <br> <br>- Tôi có thể gọi anh là Vân Trình có được không? <br> <br>- Được. <br> <br>Hàng Nhan Đình rót cho anh và cô, mỗi người một ly rượu vang đỏ, sau đó thì một hơi uống sạch, hành động đó của Hàng Nhan Đình đã làm cho Cảnh Vân Trình có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó thì cô lại tiếp tục uống thêm một ly, rồi lại một ly như vậy, Cảnh Vân Trình lo lắng liền ngăn lại, nói: <br> <br>- Đừng uống nhanh như vậy, sẽ say đấy. <br> <br>- Tôi không sao đâu, anh đừng lo. <br> <br>Dừng một lại lúc, Hàng Nhan Đình lại nhìn anh, nói: <br> <br>- Anh và bác sĩ Quản vẫn hạnh phúc chứ? Chắc cô ấy đã tỏ tình với anh rồi nhỉ? <br> <br>- Đúng là đã tỏ tình rồi. <br> <br>Nghe đến đây, bất giác Hàng Nhan Đình lại thấy bản thân tựa như đang bị chao đảo trên không trung, phía dưới chân của cô là một vực sâu không thấy đáy, tựa như chỉ cần sơ xuất là cô có thể ngã xuống đó bất kỳ lúc nào. Nụ cười trên gương mặt của Hàng Nhan Đình cũng cứng lại, cô cúi nhẹ đầu, nhưng ngay sau đó thì Cảnh Vân Trình lại nói tiếp: <br> <br>- Nhưng hiện tại chúng tôi vẫn là bạn. Người yêu cô ấy vẫn đang chờ cô ấy, người tôi yêu... Chẳng biết có còn chờ tôi hay không. <br> <br>- Anh... Anh thích ai rồi à? <br> <br>- Ừ, cô ấy rất đặc biệt, ít nhất thì trong mắt tôi cô là duy nhất, đặc biệt nhất, cũng đáng yêu nhất.1 <br> <br>Mặc dù Hàng Nhan Đình không biết mấy tháng qua đã xảy ra những gì, nhưng nhìn vào đôi mắt của Cảnh Vân Trình thì cô đã thấy được... Anh yêu cô gái đó rất nhiều. <br> <br>- Cô gái đó hạnh phúc thật đấy. <br> <br>- Vậy sao? Tôi lại thấy bản thân mình mới hạnh phúc nhất... Chỉ là... <br> <br>- Chỉ là thế nào? <br> <br>Cảnh Vân Trình lần này lại trực tiếp nhìn vào đôi mắt của Hàng Nhan Đình, nói: <br> <br>- Chỉ là tôi không biết cô gái kia có thích mình hay không... Hoặc có thể là cô ấy đã bạn trai rồi cũng không chừng. <br> <br>Nhìn vào mắt của Cảnh Vân Trình, cô có chút khó thở... Nhưng sau đó anh lại cười một cái, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của Hàng Nhan Đình, nói: <br> <br>- Vậy còn cô? Có gì muốn tâm sự sao? <br> <br>- Người con trai tôi yêu đang yêu một cô gái khác... Tôi không biết nên làm gì đây. <br> <br>Đến đây, Hàng Nhan Đình thì nghĩ anh đang thích một cô gái nào đó vừa mới gặp, tựa như là tiếng sét ái tình từ lần gặp đầu tiên, giống như anh đối với Lâm Quân Nhi vậy. Còn riêng Cảnh Vân Trình, thì anh lại nghĩ Hàng Nhan Đình vẫn còn thích anh trai của mình. <br> <br>Cả hai người rõ ràng đang nói về đối phương, nhưng họ lại tự hiểu lầm lẫn nhau... <br> <br>Lúc này, Cảnh Vân Trình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, dịu dàng nở một nụ cười, nói: <br> <br>- Hàng Nhan Đình, chẳng lẽ em vẫn còn yêu anh hai sao? Anh ấy không thuộc về em... <br> <br>- Vậy còn anh... Người anh yêu là ai! <br> <br>- Là em!