Chương 61: Rời đi
Chương 61: Rời đi
Thư kí Hoàng lái xe đến bệnh viện đón cô, từ xa đã thấy trước cổng bệnh viện có hình dáng nhỏ bé của cô đang cô đơn ngồi ở đó.
- "Diệp tiểu thư, chúng ta về thôi."
Mộc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta:"Lãnh, anh ấy đâu rồi? Tại sao anh ấy không đến đón tôi?"
Thư kí Hoàng khó xử nhìn cô:"Tiểu thư, chuyện này tôi chỉ làm theo lệnh."
- "Lệnh sao? Anh cứ về đi, tôi lát nữa sẽ về."
Thư kí Hoàng nói:"Tiểu thư, cô đừng làm tôi khó xử."
Mộc Nhiên đứng dậy, chạm rãi đi về phía trước, giờ phút này cô muốn yên tĩnh. Thư kí Hoàng lái xe theo cô.
Mộc Nhiên đi bộ đến nghĩa trang, cô đứng trước mộ của cha mẹ anh. Nhìn nén nhang chỉ mới cháy được một nửa, cô đoán chắc là của anh.
Mộc Nhiên quỳ xuống:"Hai bác."
- "Con thay mặt chị xin lỗi hai người, con thật sự không muốn chuyện này xảy ra."
"Cụp" Cô dập đầu trước mộ của họ. Phía trán đã xuất hiện một ít máu, Mộc Nhiên cười chua xót.
- "Con rất yêu anh ấy, nhưng con lại cảm thấy áy náy nhiều hơn".
Cô ngẩng lên nhìn bầu trời rộng lớn, mây xanh không một gợn trắng nào. Bầu trời bao la cũng như suy nghĩ của cô vậy. Làm sao mới có thể bớt trống rỗng đây?
Mộc Nhiên được thư kí Hoàng đưa về biệt thự, cô bước vào nhà.
- "Mộc Nhiên, con làm sao vậy? Làm sao trán lại chảy máu?". Quản gia lo lắng hỏi cô.
Mộc Nhiên nắm lấy tay bà:"Bác, bây giờ phải làm sao đây? Cháu phải làm sao đây?".
Quản gia ôm lấy cô:"Đừng khóc, có chuyện gì kể ta nghe".
Mộc Nhiên được bà đỡ ngồi xuống ghế, cô nức nở nói:"Diệp Mộc Vân....chính chị ta là người tông chết cha mẹ của anh ấy".
Quản gia ngạc nhiên:"Cái gì? Trời ơi, như vậy phải làm sao đây?".
- "Cháu cảm thấy rất áy náy, dù sao cháu cũng chung dòng máu với chị ta, ít nhiều gì cháu cũng là kẻ thù của anh ấy".
- "Hóa ra ông bà chủ là do cô ta hại. Mộc Nhiên, đừng lo, thiếu gia yêu cháu thật lòng, nhất định sẽ bỏ qua chuyện này".
Mộc Nhiên nước mắt ngắn dài lắc đầu:"Không, anh ấy đồng ý bỏ qua chuyện này thì sao chứ? Đến cuối cùng cháu vẫn thấy rất áy náy, mỗi ngày anh ấy phải đối diện với cháu như thế nào đây?".
Mộc Nhiên nấc nghẹn lên:"Cháu thật sự không muốn làm anh ấy khó xử".
Quản gia ôm lấy cô, lúc này anh bước vào, người nồng nặc mùi rượu.
- "Thiếu gia, cậu về rồi sao?". Quản gia buông cô ra, hỏi anh.
Hàn Thiên Lãnh nhìn cô đang nấc lên từng hồi, tim anh rất xót.
Mộc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt long lanh ngập nước. Anh nhìn trán cô, cau mày.
Anh nhẹ nhàng đi đến:"Làm sao lại để bản thân em bị thương?".
Giọng anh nhẹ nhàng, trầm ổn nhưng cô biết anh đang rất nhiều cảm xúc hỗn độn. Nước mắt cô rơi càng nhiều hơn.
- "Hức....hức....hức....hức..."
Anh lau nhẹ nước mắt cho cô:"Quản gia, xử lí vết thương cho cô ấy rồi đưa cô ấy về phòng ngủ".
- "Vâng, thiếu gia". Quản gia nói.
Anh đứng dậy đi lên lầu, Mộc Nhiên nhìn anh, nước mắt rơi lả chả.
Anh thật sự bỏ mặc cô rồi.
- "Mộc Nhiên, để ta xử lí vết thương cho con".
Mộc Nhiên nhìn bà:"Bác...con phải làm sao đây? Hức".
Quản gia vỗ lưng cô an ủi:"Để ta xử lí vết thương cho con rồi nói chuyện này sau".
Bà thấm ít thuốc sát trùng vào miếng bông rồi bôi lên vết thương cô.
Hàn Thiên Lãnh không về phòng ngủ mà đi vào thư phòng, anh tắm rồi ra ngoài tiếp tục uống rượu.
Trong chuyện này anh không thể trách cô, mọi chuyện đều là do Diệp Mộc Vân làm, cô ta phải trả giá.
Nhưng chỉ là cô cùng Diệp Mộc Vân là người một nhà, dù sao cũng là kẻ thù cũ gia đình anh, bây giờ anh lại yêu cô....
Nếu họ còn tiếp tục mối quan hệ này, cha mẹ trên trời sẽ không tha thứ cho anh, anh là một đứa con bất hiếu.
Uống hết mấy chai rượu anh ngủ gục trên bàn, Mộc Nhiên đứng trước cửa phòng anh lưỡng lự mãi, cô có nên gõ cử nói chuyện với anh hay không?
Đến cuối cùng cô về phòng ngủ nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn.
Cô quyết định rồi, nếu cô còn ở lại bên cạnh anh chỉ làm anh trở nên khó xử, vậy cô sẽ đi, còn Diệp Mộc Vân, giết người chắc chắn phải đền mạng.
Đêm nay, họ chung một ngôi nhà nhưng cảm giác như cách nhau rất xa, một người khó xử, một người áy náy.
Cô mỉm cười, khóe mắt vương giọt lệ, sau đêm nay cô và anh sẽ một lần nữa xa nhau, chắc đây là lần cuối cô có thể gặp anh.
Sáng hôm sau....
Mộc Nhiên cầm theo thẻ ngân hàng và hộ chiếu đi xuống nhà.
- "Mộc Nhiên, cháu đi đâu sớm vậy? Đêm qua không ngủ sao? Mắt có quầng thâm mà còn sưng lên".
Mộc Nhiên tránh đi ánh nhìn của bà:"Cháu ra mua ít đồ, bác, mai là ngày giỗ của cha mẹ anh ấy sao?".
Quản gia gật đầu....
Hàn Thiên Lãnh ngủ đến tám giờ mới tỉnh dậy, anh xoa hai bên thái dương rồi đi vào phòng tắm.
Anh đi xuống nhà:"Quản gia, cô ấy đang ngủ sao?".
- "Mộc Nhiên đã ra ngoài rồi". Bà đi về phía anh:"Thiếu gia, chuyện giữa cậu và Mộc Nhiên, tôi thấy cậu nên suy nghĩ thấu đáo".
- "Con bé là người tốt, nó chắc chắn không muốn chuyện này xảy ra, nó rất yêu cậu, sợ cậu khó xử nên không dám nói ra điều gì".
- "Cô ấy đã khóc rất nhiều, thiếu gia, hai người khó khăn lắm mới đến được với nhau, đừng vì điều này mà xa nhau thêm lần nữa".
- "Ông bà chủ trên trời chắc chắn sẽ không muốn cậu vì chuyện này mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình đâu".
Anh thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Nhưng anh chỉ nhận được giọng nói của tổng đài.
Trong lòng anh dâng lên muôn vàn tia bất ổn.
Anh cúp máy rồi đi ra ngoài, lái xe rời khỏi biệt thự.
****
Trưa đi học về đăng truyện sợ muộn, các bạn phải đợi lâu nên mình ra sớm cho các bạn, trưa nay nếu có thời gian thì thêm một chap.