Chương 495
Chương 495
Chương 495: Phiên ngoại: Sợ hãi
Vạn Thiệu Luân nhìn chằm chằm cô, cười mỉa nói, “Đúng lúc đứa con trai kia vì làm loạn, nhiễm virus K, trong nước còn chưa có ca bệnh như vậy, nếu tiêm lên người cô ta, không phải sẽ thành cơ thể thí nghiệm hoàn mỹ sao?”
Vạn Thanh Thanh nghe vậy, vỗ tay đầy hưng phấn!
“Virus K sao? Rất tốt, rất tốt! Đến lúc đó ném chị ta ra ngoài, nếu chị ta lây cho mấy người, không phải sẽ có nhiều cơ thể thí nghiệm sao? Cho dù chị ta không lây bệnh cho người khác, cũng sống không quá một tháng, nghĩ lại cũng rất thú vị!”
Vạn Thiệu Luân liếc mắt nhìn Vạn Thanh Thanh với vẻ khinh thường, sau đó lấy một kim tiêm có màu xanh lam ra, nước thuốc virus K nguy hiểm như vậy, lại được anh ta cầm trong tay thưởng thức.
Anh ta kéo dài thời gian, chỉ vì thưởng thức biểu cảm vùng vẫy trên mặt Thương Trăn, đánh tan phòng tuyến trong lòng cô.
Hơn nữa nhìn Thương Trăn lộ ra biểu cảm sợ hãi, sẽ rất thú vị!
“Nghe nói nhiễm virus K xong, mỗi ngày đều sống trong đau đớn, giống như khuấy đảo xương cốt và thịt, lại ghép vào với nhau… Cô Thương có dục vọng muốn sống mạnh như thế, hẳn là không chết nhanh như vậy đâu? Nếu chết nhanh quá thì không còn ý nghĩa rồi.”
Thương Trăn ngồi dưới đất, tay buông lỏng ra lại nắm chặt lại, miệng cắn chảy máu.
Cô vốn cho rằng, bị bọn họ bắt được, cùng lắm là chết! Nhưng bọn họ lại muốn tiêm virus cho cô, khiến cô chịu hành hạ mà chết!
Nghĩ tới hậu quả của virus K, khủng hoảng dần bao phủ lấy cô, lúc này cô mới phát hiện cô sợ chết như vậy, cũng không cam lòng chết như thế!
Cuối cùng, cô không thể duy trì ngông nghênh, cúi đầu nghiến răng cầu xin.
“Cầu xin anh…”
Cô cúi đầu nắm lấy quần Vạn Thiệu Luân, đốt ngón tay gầy nhỏ mà trắng bệch, giống như bóp là gãy.
“Tôi rất có tác dụng… Tôi có tác dụng hơn Vạn Thanh Thanh nhiều, giữ lại tôi, tôi có thể sáng tạo ra càng nhiều giá trị hơn… Đừng giết tôi! Cầu… Cầu xin anh!”
Từng giọt nước mắt rơi lên sàn nhà, trong căn phòng hoa lệ, từng chữ cô nói rất tối nghĩa, giống như dao cắt vào thịt!
Cô không muốn chết, cho dù cô phải cầu xin kẻ thù! Cô cũng không muốn chết!
“Ha ha ha! Anh, anh nghe thấy không? Chị ta đang cầu xin anh đó, ôi chao, ôi!” Vạn Thanh Thanh học cách nói của Thương Trăn, nghẹn ngào nói, “Hu hu hu, cầu xin anh, đừng giết tôi, tôi làm trâu làm ngựa báo đáp anh…”
Cô ta nói xong, vẻ mặt trở nên hung dữ, cười mỉa đá Thương Trăn lăn ra!
“Cầu cái gì mà cầu? Không phải là chị rất có cốt khí sao? Không phải là chị rất lợi hại à? Chị có dũng khí lại chạy đi, lại phá hoại đi! Tiện nhân!”
Vạn Thiệu Luân cười nhìn Vạn Thanh Thanh phát tiết, đợi Thương Trăn bị giày cao gót nhọn hoắt đá co rút thành một cục, mới có lòng từ bi nói.
“Được rồi, đừng quậy nữa, giết chết, sẽ không có cơ thể để làm thí nghiệm rồi.”
Anh ta nói xong, bước từng bước tới gần, không quan tâm Thương Trăn cuộn mình trong góc, ống tiêm lóe lên sắc bén.
Giọng điệu của anh ta đầy thương hại nói, “Nhìn cô như vậy, vậy mà tôi có một chút đồng tình, đúng là đồng tình đáng sợ…”
Thấy ống tiêm sắp tới gần, đồng tử Thương Trăn co rút nhanh!
“Không!”
“Rầm! ! !”
“Âm thanh gì thế?” Vạn Thiệu Luân vội vàng đứng dậy! Virus K là hàng cấm, nếu bị người ta phát hiện, anh ta gặp phiền phức lớn rồi!
Mà đáp án anh ta nhận được, là âm thanh vô cùng hỗn loạn, anh ta vừa định mở cửa, cửa đã bị người ta đá văng ra, lần này, mọi người ở trong phòng hoảng sợ!
Vạn Thiệu Luân vốn định nổi giận, nhưng nhìn thấy người tới, sau khi khiếp sợ qua đi, trên mặt anh ta xuất hiện nụ cười!
“Hóa ra là anh Phong à…”
Anh ta vừa tiến lên đón, vừa nháy mắt bảo Vạn Thanh Thanh dẫn người đi, không ngờ bị Phong Hành Diễm đánh một quyền ngã xuống đất!
Vạn Thanh Thanh hoảng sợ kêu len, mà Phong Hành Diễm lướt qua như một cơn gió, chạy tới bên cạnh Thương Trăn!
“Trăn Trăn! !”
Nhìn người Thương Trăn đầy vết thương, trong mắt Phong Hành Diễm phủ đầy tơ máu!
Anh nhìn cô, giơ tay lên, nhưng không biết nên chạm vào chỗ nào, mới không chạm vào vết thương của cô!
Trái tim giống như bị người ta đâm ra một cái động to! Bị chia năm xẻ bảy! Anh há miệng, nhưng khó chịu tới mức không nói nên lời!
Trăn Trăn, có chết anh cũng không ngờ tới Trăn Trăn sẽ bị người ta đối đãi như vậy!
Anh run rẩy vươn tay về phía Thương Trăn, mà Thương Trăn nhìn thấy Phong Hành Diễm, lại mở to mắt nhìn, cô co rụt lại theo bản năng, sợ hãi ở trong mắt còn kịch liệt hơn trước!
Làm sao có thể là Phong Hành Diễm? Làm sao có thể là anh? Cô không muốn bị Phong Hành Diễm nhìn thấy bộ dạng cô hiện giờ, không muốn một chút nào!
Toàn thân Thương Trăn đều là vết thương, nhưng cô vẫn liều mạng trốn vào trong góc, hai tay cũng che mặt!
Phong Hành Diễm không ngờ anh càng tới gần, Thương Trăn càng lùi về sau, lúc đó, trái tim của anh như bị người ta bóp chặt! Hơn nữa nhìn Thương Trăn giơ hai tay che mặt hoàng sợ nhìn anh, lúc đó, cái mũi của anh chua xót, răng nanh cắn chặt lại mới không rơi lệ!
Cô không nên sợ anh, cô không nên sợ, bọn họ là vợ chồng mà!
“Trăn Trăn… Anh tới cứu em mà!” Vì sao phải trốn?
Lời nói của anh càng khiến Thương Trăn hoảng sợ, Vạn Thanh Thanh ở một bên cũng hoảng sợ.
Sao anh Phong lại tới đây? Hơn nữa, anh thực sự tới vì người phụ nữ này! Còn dùng ánh mắt như vậy nhìn Thương Trăn, giống như Thương Trăn là bảo bối trân quý của anh!
Cô ta rất bất an, cười gượng mở miệng, “Anh Phong… Anh…”
“Câm miệng!” Phong Hành Diễm ngẩng đầu, khiến Vạn Thanh Thanh hoảng sợ! Lúc này Phong Hành Diễm giống như mãnh thú bị giam giữ, ánh mắt giống như muốn xé nát cô ta!
Phong Hành Diễm không thể chịu đựng được, anh trực tiếp cúi đầu bế Thương Trăn lên, mà Thương Trăn vùng vẫy kịch liệt, Phong Hành Diễm sợ cô ngã xuống, chỉ có thể dùng sức ôm cô!
“Đừng nhúc nhích!”
Thương Trăn thật sự không cử động.
Giọng nói của Phong Hành Diễm hơi nghẹn ngào, nhìn cô, khàn giọng nói.
“Anh dẫn em về nhà.”
Một câu của Phong Hành Diễm, khiến nước mắt Thương Trăn đột nhiên rơi xuống, hai tay cô vẫn che mặt, nhìn đôi mắt anh lại dần dao động, có lẽ đây là mơ, chỉ có ở trong mơ, Phong Hành Diễm mới nói với cô như vậy.
Phong Hành Diễm thấy cô bình tĩnh lại, trong lòng càng thêm khó chịu!
Biểu cảm của anh hung dữ nhìn Vạn Thanh Thanh và Vạn Thiệu Luân, đột nhiên nghiến răng nở nụ cười.
“Giết bọn họ!”
Lời nói của Phong Hành Diễm khiến mọi người sợ ngây người! Người nhà họ Phong nhanh chóng bao vây Vạn Thanh Thanh và Vạn Thiệu Luân, nhưng Bàng Long lại khuyên anh.
“Cậu chủ, nơi này là trong nước… Như vậy chỉ sợ không ổn…”
Vạn Thiệu Luân cũng sợ ngây người! Giết anh ta sao? Vẻ mặt anh ta âm trầm, nhìn đám người xông tới.
“Anh Phong, anh có ý gì? Tới nhà của tôi, còn muốn giết tôi sao? Thực sự nghĩ nhà họ Vạn tôi không có ai à?”
Nói xong, đột nhiên có nhiều vệ sĩ mặc đồ đen xông từ bên ngoài vào, súng trong tay nhắm ngay về phía Phong Hành Diễm.
Nhưng Phong Hành Diễm không sợ hãi, bởi vì người của anh, đã bao vây khu nhà cấp cao của nhà họ Vạn rồi. Nếu có chuyện gì, anh không ngại tắm máu nơi này!
Bộ dạng của Thương Trăn hiện giờ, đã khiến anh mất đi lý trí hoàn toàn! Anh phải giết người, phải dùng máu những người này, bình ổn ấm ức của cô, lửa giận của anh!