Chương 504
Chương 504
Chương 504: Linh hồn trải qua trắc trở
“Đúng thế, đúng thế, ngay cả Thương Trăn là ai, chúng ta đều không biết, thanh danh xấu của cô ta lan truyền xa như vậy, nhất định là do có người cố ý!”
Tô Vi thấy mục đích của mình đã đạt được, anh ta khẽ cười một tiếng: “Ở trong trường hợp công chúng, chúng tôi không tiện tranh cãi về những thứ này, Trăn Trăn là bạn của tôi, tôi và cô ấy đi trước, hẹn gặp lại.”
Sau khi anh ta nói xong liền lôi kéo Thương Trăn rời đi, nhiều người muốn được Tô Vi ký tên cho mình, nhưng cho dù Tô Vi cười dịu dàng thì dưới sự dịu dàng kia lại có loại hương vị cách xa người ngàn dặm, khiến cho bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi, không nói được câu kia.
Vốn dĩ Thương Trăn không muốn đi cùng anh ta, bác gái còn ở quán cafe!
Không ngờ Tô Vi giống như biết cô đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng nói.
“Bác gái đã đi trước, là bác gái gọi điện thoại cho tôi tới, chẳng qua, ban đầu bác gái có ý sáng tạo cơ hội cho chúng ta, lại không nghĩ đến lúc bà ấy không có ở đây, cô lại gặp phải chuyện này, cũng nên trách tôi trên đường chậm trễ mất mấy phút, xin lỗi cô.”
Thương Trăn lắc đầu: “Cảm ơn anh vừa giải vây cho tôi, chẳng qua tôi phải đi về.”
Tô Vi nghe thấy thế, mỉm cười nhìn cô: “Cô vội vã đi như thế, xem ra đối với đối tượng xem mắt là tôi, cô rất không hài lòng?”
“Xem mắt?” Thương Trăn giật mình, không nghĩ đến Lý Uyển Oánh lại nhanh chóng, quyết đoán như thế, thế mà nói xem mắt liền xem mắt…
Chẳng qua tình hình hiện tại của cô…
Thương Trăn cười khổ: “Anh Tô, anh cũng nghe thấy rồi đấy, thanh danh của tôi không tốt, xem mắt với tôi, anh không sợ fan của anh nhìn thấy sẽ không tốt ư?”
Tô Vi không quan tâm nói: “Không sao, tôi nhìn thấy trong con người cô là màu trắng thuần khiết, cô không kinh khủng như những gì bọn họ nói, tôi tin cô, càng tin tưởng vào phán đoán của mình.”
Bởi vì trong số rất nhiều người anh ta đã gặp, Thương Trăn là người trưởng thành sạch sẽ nhất!
Thương Trăn nghe thấy anh ta nói như thế, không khỏi có chút cảm động, giọng nói của anh ta chân thành, làm cho người ta tin tưởng, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Vì thế, cô cười, đứng lại nhìn anh ta.
“Gia cảnh anh thế nào?”
Tô Vi hơi nhướng mày, cười hỏi: “Chúng ta đây là đi vào trình tự của một buổi xem mắt bình thường rồi sao? Như vậy, để tôi tự giới thiệu qua về mình trước.”
Hai người đứng ở bên đài phun nước ven đường, Tô Vi nhìn cô, nghiêm túc nói.
“Tôi tên là Tô Vi, năm nay 28 tuổi, trước mắt làm việc ở viện hàn lâm khoa học quốc gia, mẹ tôi làm trong lĩnh vực âm nhạc, cha tôi là họa sĩ, gia cảnh tạm ổn, sẽ không để cho vợ con có bất kỳ phiền não nào trên vấn đề vật chất, sau này tôi muốn dẫn theo vợ con cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, giống như cha mẹ tôi vậy.”
Thương Trăn nghe xong, cô bỗng nhiên cảm thấy, nếu người nào gả cho Tô Vi, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Cô khẽ cười nói: “Anh xem, điều kiện của anh rất tốt, nhưng tôi thì rất kém, nhà tôi đã phá sản, cha mẹ đều qua đời, một thân một mình, trước mắt không hề có tích góp gì, còn có kẻ thù, trước mắt sống nhờ vào nhà người khác, vì thế giữa chúng ta căn bản không thích hợp, tôi tin, anh hẳn là không có cảm giác gì với tôi, anh không cần vì mối quan hệ với bác gái mà để cho chính mình phải chịu oan ức…”
Cô càng nói, Tô Vi càng cười, dần dần, Thương Trăn không nói được nữa, bởi vì Tô Vi lẳng lặng nhìn cô, trong mắt đầy dịu dàng.
“Sao thế?” Thương Trăn né tránh ánh mắt của anh ta: “Tôi nói có gì không đúng sao?”
Tô Vi lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy, cô quả thật không hiểu biết chính mình.”
Thương Trăn ngước mắt lên nhìn anh ta.
Anh ta tháo kính xuống, để Thương Trăn có thể trực tiếp nhìn thấy sự chuyên chú và nghiêm túc trong ánh mắt của anh ta.
“Rõ ràng điều kiện của cô rất tốt, một thân một mình, điều này có nghĩa về sau cô có thể cùng tôi đi khắp thế giới, không có tích góp gì? Không sao, tôi có là được. Kẻ thù? Tin tôi đi, tuy nhà tôi không có bản lĩnh như nhà họ Phong, nhưng cô gả cho tôi, cô tuyệt đối được an toàn, nếu không, bác gái sẽ không giới thiệu tôi cho cô. Hơn nữa chúng ta kết hôn, cô cũng không cần sống nhờ ở nhà người khác, chúng ta sẽ có nhà của mình, về chuyện cô nói, tôi đối với cô không có cảm giác ư?”
Anh ta nheo mắt cười: “Chẳng phải giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác sao? Tôi rõ ràng rất có cảm giác với cô, cô không cảm nhận được sao?”
Giọng nói trêu chọc của anh ta, cùng với nụ cười dịu dàng đều làm cho Thương Trăn có chút không biết làm sao, cô không nhịn được lùi lại một bước, trong lòng cũng có chút luống cuống.
Cô chưa từng nghĩ đến việc có một người ưu tú như thế thích mình? Thích dáng vẻ hiện tại của cô?
Không, đây không phải là sự thật.
“Khoan đã, anh chờ một lát!”
Thương Trăn đột nhiên lên tiếng, sau đó ánh mắt cô dừng bên đài phun nước, cô đi đến, dùng sức vốc nước lên mặt mình, rất nhanh, những lớp trang điểm che đi vết sẹo của cô đều bị rửa sạch, cô nhìn bóng dáng của mình trong nước, đột nhiên cười lạnh.
Cô đứng lên, một lần nữa quay về bên Tô Vi, nghiêm túc nhìn anh ta.
“Anh nhìn đi, tôi không chỉ là một phiền phức, hơn nữa gương mặt tôi còn bị hủy dung, cưới vợ phải cưới vợ hiền, vợ đẹp, cưới người tài, cưới người có xuất thân, những thứ này không dính dáng gì đến tôi! Tôi như thế, anh còn có cảm giác với tôi à?”
Trăn Trăn nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, giọng điệu cũng trở nên hùng hổ dọa người.
Thế nhưng, cô phát hiện ra Tô Vi không lộ ra vẻ mặt chán ghét gì, ngược lại, ánh mắt anh ta nhìn cô bỗng nhiên trở nên cuồng nhiệt.
“Nếu như tôi nói, cô như thế này, tôi càng có cảm giác với cô hơn thì sao?”
Thương Trăn giật mình.
Ngón tay Tô Vi chạm vào mặt Thương Trăn, từng vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, dừng ở đầu ngón tay anh, lại vô hình khiến trái tim vững vàng như núi của anh ta hơi đau đớn.
“Chỉ có linh hồn trải qua trắc trở mới là linh hồn tinh khiết nhất, cô Thương, tôi đã qua độ tuổi chỉ nhìn bề ngoài, cô, hiểu ý của tôi chứ?”
Một bên khác, Phong Hành Diễm sắp bị Bàng Thất làm cho tức chết.
“Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, phải đi theo cô ấy, làm sao cậu lại làm mất dấu rồi?”
Bàng Thất rất ủy khuất, sau khi anh ta phát giác Lý Uyển Oánh cố ý đuổi mình đi, liền báo cáo tình hình cho cậu chủ, ai biết lúc anh ta quay lại, cả mợ chủ và bà chủ đều không thấy đâu, hơn nữa mợ chủ không có điện thoại di động, gọi điện cho bà chủ, bà chủ lại thần bí không nói, vừa nhìn là biết có quỷ.
Phong Hành Diễm dĩ nhiên không thể trách Lý Uyển Oánh, bởi vì Lý Uyển Oánh căn bản không biết thể chất của Trăn Trăn có bao nhiêu nguy hiểm, hiện tại anh chỉ mong sớm tìm được Trăn Trăn, tránh cho cô gặp phải nguy hiểm gì. Nào ngờ, vừa mới từ trong quán cafe đi ra không lâu, anh liền nhìn thấy Trăn Trăn, hơn nữa còn nhìn thấy được, trước mặt cô đang có một người đàn ông.
Người đàn ông kia đưa tay đụng vào mặt cô, cô thế mà không từ chối!
Trong nháy mắt, bình giấm chua của Phong Hành Diễm đổ xuống! Trong mắt anh dấy lên ngọn lửa nóng rừng rực, nhanh chóng đi về phía bọn họ.
Thương Trăn hoàn toàn không nghĩ đến Tô Vi sẽ nói như thế, hơn nữa sự thương tiếc trong mắt anh ta không giống như đang giả bộ, trên thế giới này, thật sự có người đàn ông không quan tâm đến gương mặt của người phụ nữ ư?
Ngay lúc cô tràn đầy nghi vấn, một giọng nói giận dữ chen vào!
“Hai người đang làm gì thế?”
Thương Trăn giật mình, vội vàng lùi lại một bước, sau đó liền thấy được Phong Hành Diễm nhanh chân đi đến, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Vi, giống như muốn chém chết anh ta!
“Tô Vi?” Anh đưa tay đem Thương Trăn kéo ra sau lưng, không có ý tốt nói với Tô Vi: “Anh muốn làm gì người phụ nữ của tôi?”