Chương 507
Chương 507
Chương 507: Thừa nhận tội trạng
Lúc Thương Trăn đi vào, đúng lúc nghe được Vạn Thanh Thanh nói như thế, trong lúc nhất thời ngây người, cho đến bây giờ, cô chưa từng nghĩ đến, Vạn Thanh Thanh vẫn luôn coi việc trộm đồ của cô là việc đương nhiên, thế mà lại ở ngay trước mặt mọi người thừa nhận hành vi trộm cắp của mình.
Cô vốn dĩ còn cho rằng, sở dĩ Vạn Thanh Thanh muốn chống án là bởi vì nhà họ Vạn đã tìm được tên bác sĩ nước ngoài đã chiết xuất ra nguyên dịch của virus K, muốn cứu cô ta ra ngoài, không nghĩ tới lại dùng phương pháp này…
Phong Hành Diễm không làm phiền đến bất kỳ ai, dẫn theo Thương Trăn ngồi xuống ghế nghe xét xử, lúc ngồi xuống, Phong Hành Diễm đột nhiên nói với Thương Trăn.
“Cô ta lợi dụng em leo cao được bao nhiêu, hôm nay sẽ ngã đau bấy nhiêu, em muốn cho cô ta có kết cục gì, cô ta sẽ có kết cục đó!”
Anh nói xong liền ngồi ngay ngắn, giống như người vừa nói chuyện không phải là anh!
Thế nhưng trong lòng Thương Trăn lại nhấc lên sóng to gió lớn, thật lâu không thể lắng lại.
Ý tứ của Phong Hành Diễm, có phải đang nói, chuyện hôm nay đều do anh làm?
Bởi vì cô?
Bên kia, phóng viên nhanh chóng đặt câu hỏi với Vạn Thanh Thanh, hơn nữa vừa lên tiếng chính là trực tiếp hỏi vấn đề kia.
“Xin hỏi cô Vạn, cô nói mình không biết gì về phương diện y dược, như vậy những năm gần đây, cô vì công ty Vạn thị cung cấp rất nhiều thành quả nghiên cứu, những thứ này từ đâu mà đến?”
Vạn Thanh Thanh dừng một lúc, vốn dĩ cô ta muốn nói ra tên Thương Trăn, thế nhưng hiện tại Thương Trăn được nhà họ Phong đón đi, đã có cuộc sống tốt, cho dù cô ta để người ngoài chiếm chỗ tốt, cũng không cho cô!
Vì thế cô ta nói: “Là do tôi ăn cắp… Của người khác… Người kia có chướng ngại về mặt tâm lý, bình thường không tiếp xúc với người khác, tôi không đành lòng để những thứ có giá trị như thế bị mai một, cho nên mới…”
Thương Trăn cười lạnh, tâm lý của cô có chướng ngại? Làm sao cô lại không biết?
Nhiều người bởi vì lời nói của Vạn Thanh Thanh mà cảm thấy khinh thường.
Có phóng viên sắc bén hỏi: “Nhưng cô lại dùng tên tuổi của mình lên trên những thứ đó, hơn nữa còn mượn chúng để công thành danh toại, đây là hành vi xâm phạm vào quyền lợi của người khác một cách nghiêm trọng, hơn nữa, nếu như cô đã nói đến người kia, cô nhất định phải đem người đó tìm ra, nếu không, chúng tôi có lý do để hoài nghi cô vì lợi ích mà giết người diệt khẩu!”
Anh ta nói như thế, rất nhiều người bám theo hỏi: “Người kia là ai, tên là gì, là nam hay nữ, ở nơi nào, mời cô nói thật, nếu không có người chứng minh điều cô nói là sự thật, nói không chừng, cô vì muốn thoát tội cho mình mà tạo ra một người như thế thì sao?”
Vạn Thanh Thanh bị những câu hỏi của bọn họ làm cho luống cuống tay chân, nhiều năm như thế, mỗi ngày cô ta đều sống trong sung sướng, được người ca tụng, thổi phồng lên tận mây xanh, đã sớm quên mất làm sao để nói dối không một sơ hở, lúc này, cô ta tìm đâu ra một người như thế, nếu không tìm được, bọn họ còn muốn kiện cô ta tội giết người ư? Đây chính là phải xử bắn đấy!
“Im lặng!” Quan tòa gõ búa xuống, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, Vạn Thanh Thanh vừa mới nhẹ nhàng thở ra liền nghe thấy quan tòa nghiêm túc nói.
“Bị cáo Vạn Thanh Thanh, cô nói người chiết xuất ra nguyên dịch của virus K là người khác, bởi vì cô căn bản không hiểu gì về y thuật, muốn dùng nó để thoát tội, cô có thể chống án, nhưng cô nhất định phải lấy ra được chứng cứ! Nếu như cô giám giả mạo chứng cứ, một khi xác minh, cô sẽ làm mất đi quyền được chống án lần nữa, vì thế mời cô nghĩ cho rõ ràng rồi nói, đồng thời kể lại một lần, nếu như chứng minh được thật sự là người khác, án này có thể phán quyết lại một lần nữa, nếu như chứng minh được là cô nói dối, cô sẽ bị tước đoạt nhân quyền, bị tù chung thân.”
Giọng điệu bình tĩnh ung dung của ông ta lại khiến cho tóc gáy của Vạn Thanh Thanh dựng thẳng lên.
Cô ta không nghĩ tới một khi mình bị phát hiện ra nói dối, cô ta sẽ bị tước đoạt quyền chống án, nói cách khác, một khi chứng minh cô ta nói dối, cô ta không bao giờ chống án được nữa, chỉ có thể thay Vạn Thiệu Luân ngồi tù.
Lúc này, cô ta đâu còn để ý đến chuyện không cho Thương Trăn sống tốt hơn, chính mình có thể ra ngoài trước rồi nói sau!
Cho nên cô ta lập tức sửa lại lời khai, ủy khuất nói.
“Tôi khai, tôi khai!”
Cô ta khóc, nhưng không ai đồng tình cho cô ta, toàn bộ tòa án đều yên tĩnh lại, thờ ơ, lạnh lùng.
Vạn Thanh Thanh nghẹn ngào nói: “Tôi trộm… Thật ra không phải là của người khác… Chính là của chị gái tôi… Bây giờ cô ta đang ở nhà họ Phong, các người tìm cô ta, cô ta có thể chứng minh những gì tôi nói!”
Lời Vạn Thanh Thanh nói khiến cho không ít phóng viên có vẻ mặt khiếp sợ: “Cô nói là Thương Trăn?”
Cái tên “Thương Trăn” này vừa vang lên, khơi dậy trí nhớ của không ít người.
Có phóng viên nói: “Tôi nhớ rồi, năm đó Thương Trăn đã từng công khai tuyên bố qua, tất cả thành quả nghiên cứu trên danh nghĩa của Vạn Thanh Thanh đều là do ăn trộm của cô ấy, nhưng chuyện này, sau khi Thương Trăn mất tích liền không giải quyết được gì.
Về sau nhà họ Vạn còn đưa ra rất nhiều chứng cứ chứng minh Thương Trăn bôi nhọ danh dự của người khác, sự thật là Thương Trăn trộm thành quả nghiên cứu của Vạn Thanh Thanh, vì thế công trình nghiên cứu của Thương Trăn cũng bị niêm phong lại, khi đó tờ báo của tôi cũng nhắc đến việc này.”
Anh ta nói như thế khiến cho tất cả mọi người đều cảm nghĩ đến mà sợ.
Người bị hại thực sự lại bị kẻ xấu cắn ngược, bị oan uổng nhiều năm như thế, vậy mà kẻ ăn trộm lại vẻ vang, xinh đẹp, xuất hiện trên tivi. Một người mà ngay cả thiết bị y tế cũng không biết dùng, sau cùng được người ta gọi là thiên tài y dược, mà thiên tài thực sự lại bị người ta gọi là kẻ lừa đảo, thật đúng là mỉa mai!
Thương Trăn dần dần siết chặt tay lại, cô muốn cười, lại cảm giác làm sao cũng không nhếch miệng lên được.
Vạn Thanh Thanh cũng suy sụp ngồi trên ghế bị cáo, thiếu chút nữa bị ánh mắt của những người khác đâm xuyên.
Nhưng phóng viên sẽ không buông tha cho cô ta như thế.
“Cô Vạn, cô nói cô trộm thành quả nghiên cứu của chị gái Thương Trăn, bản thân cô ngay cả thiết bị y tế cũng không biết dùng, vì thế cô muốn dùng thứ này để chứng minh mình không phải là người chiết xuất ra nguyên dịch của virus K, nhưng nếu như Thương Trăn không thừa nhận chuyện cô trộm cắp, chống án của cô không được thành lập, cô vẫn sẽ bị phán tù chung thân.”
Vạn Thanh Thanh vừa nghe xong, lập tức nhảy dựng lên.
“Cô ta sẽ không như thế, cô ta nằm mơ cũng muốn lấy lại quyền lợi của mình, rửa sạch thanh danh cho mình, cô ta nhất định sẽ phối hợp, chỉ cần các người tìm cô ta đến đây, cô ta sẽ giải thích tất cả.”
Phong Hành Diễm mỉm cười, đột nhiên lôi kéo Thương Trăn đứng lên.
“Thương Trăn ở đây.”
Một tiếng vang lên khiến cho tầm mắt của mọi người đều tập trung lại, lúc này bọn họ mới khiếp sợ phát hiện, Thương Trăn thế mà đã đến từ sớm.
Thương Trăn bị tầm mắt của mọi người nhìn chằm chằm, cả người căng thẳng, Phong Hành Diễm vén tóc của cô ra sau tai, động tác nhẹ nhàng, dường như đây không phải là tòa án nghiêm túc mà chính là đình viện trong nhà mình.
Anh nhẹ giọng nói: “Em bị oan ức, hiện tại có thể lấy lại được công bằng, đây là một cơ hội, anh tin tưởng em sẽ nắm bắt lấy nó, đúng không?”
Thương Trăn phức tạp nhìn anh, trong mắt lóe lên ánh sáng khiếp người.
“Sao phải làm như thế?”
Vì sao phải giúp cô, tại lúc cô không biết, làm những chuyện này?
Phong Hành Diễm nhún vai: “Không cần lý do, bởi vì những thứ này, đều là thứ em nên được.”
Sau khi nói xong, nhẹ nhàng đẩy Thương Trăn lên trước.
Lúc này, Vạn Thanh Thanh đã không cách nào chú ý đến Phong Hành Diễm, tất cả hy vọng của cô ta đều rơi xuống trên người Thương Trăn, vừa nhìn thấy cô, Vạn Thanh Thanh đã lớn tiếng nói: “Thương Trăn! Cô đến thật đúng lúc! Cô nhanh đến nói cho bọn họ biết là tôi ăn trộm thành quả nghiên cứu của cô, tôi là người có trình độ như thế nào, cô là người rõ ràng nhất, cô nhanh nói cho bọn họ đi!”