Chương 509
Chương 509
Chương 509: Đến nhà
Thương Trăn một bên không thể tưởng tượng nổi, một bên nghe Lý Uyển Oánh nói chuyện.
“Trăn Trăn, cháu có đang nghe bác nói chuyện không?”
Lý Uyển Oánh giận dỗi nói: “Bác đã hỏi cháu mấy lần rồi, cháu có muốn gặp lại cậu Tô một lần nữa không? Cháu đang nghĩ đi đâu thế?”
Thương Trăn khẽ cười một tiếng, sau đó nói: “Cháu có chút việc, bác vừa mới nói gì thế?”
Lý Uyển Oánh thở dài: “Bác đang hỏi cháu, cháu có muốn gặp lại Tô Vi không? Cậu ta khá tốt, bác nhìn tới nhìn lui, chỉ có cậu ta là thích hợp với cháu nhất.”
Lúc này Bàng Thất ở bên cạnh ho khan một tiếng, kéo lực chú ý của Thương Trăn lại.
“Tô Vi? Tôi biết người này, cho dù anh ta có danh tiếng, nhưng cũng chỉ là một bác sĩ tâm lý thôi!
Anh ta có thể làm cho nhà họ Vạn hỗn loạn không? Anh ta có thể làm cho những kẻ xấu xa kia, cả đám đều phải gặp báo ứng không?
Cô Thương, lấy chồng phải lấy người đàn ông có thực lực, không thể tin những người đàn ông xấu xa chỉ biết nói những lời đường mật, chỉ có đàn ông chân chính mới đáng giá để dựa vào!”
Anh ta nói xong, vẻ mặt mong chờ nhìn Thương Trăn.
Cô nhanh hỏi anh ta chuyện nhà họ Vạn là như thế nào đi! Như thế anh ta có thể đem những sự tích anh hùng kia của cậu chủ, tất cả đều nói cho mợ chủ nghe, giúp cậu chủ được thêm yêu thích!
Nhưng sau khi Thương Trăn nghe xong, cô chỉ liếc thoáng qua anh ta liền dời đi, ngược lại là Lý Uyển Oánh tiếp lời: “Cả đám người nhà họ Vạn kia đều không có nhân phẩm gì, còn bắt nạt Trăn Trăn! Rơi đài là chuyện sớm hay muộn! Nói đến chuyện này… Trăn Trăn à, cháu nhất định phải kiện Vạn Thanh Thanh, còn có công ty nhà họ Vạn, bọn họ hãm hại cháu lâu như thế, không được buông tha cho ai!”
Mắt thấy đề tài bị chuyển hướng, Bàng Thất sốt ruột, trong đầu đột nhiên lóe lên, nói: “Đúng rồi, cô Thương, cô muốn kiện Vạn Thanh Thanh, cô đã thu thập đủ chứng cứ chưa?”
Thương Trăn kỳ quái hỏi: “Không phải tòa án đã nói, đây là trách nhiệm của bọn họ, bọn họ sẽ giúp tôi thu thập chứng cứ?”
Bàng Thất vội vàng nói: “Sao có thể? Tòa án sẽ không làm loại chuyện này đâu, chẳng lẽ…”
Anh ta nói đến đây liền vội vàng che miệng mình lại, dáng vẻ sợ hãi giống như mình để lộ, nhưng ánh mắt kia lại rất rõ ràng.
Hiển nhiên là Phong Hành Diễm để tòa án làm như thế.
Thương Trăn nhíu mày, cảm thấy trong lòng càng không thoải mái.
Thấy Thương Trăn còn không nói gì, Bàng Thất nóng nảy! Anh ta rất muốn trực tiếp nói ra chân tướng chuyện cậu chủ làm sao mua chuộc cổ đông nhà họ Vạn, làm sao uy hiếp dụ dỗ Vạn Thiệu Luân, làm sao khiến cho Vạn Thanh Thanh nhảy vào trong bẫy rập, làm sao giật dây Lâm Tuyết Hàm dẫn theo nhà họ Lâm đến gây chuyện, làm sao lợi dụng việc công ty nhà họ Vạn xâm phạm bản quyền để kiện tụng, ép anh em nhà họ Vạn tách ra… Tất cả đều nói ra hết.
Tuy chỉ có mấy ngày, tuy cậu chủ chỉ cần hơi bố trí liền có thể khiến nhà họ Vạn rơi vào bên trong nguy cơ trước đó chưa từng có. Phần lớn mọi người đều không rõ ràng cho lắm, không biết ai là người đứng đằng sau tất cả chuyện này, nhưng những người khác không biết thì thôi, ngay cả mợ chủ cũng không biết, chẳng phải đã uổng phí khổ tâm của cậu chủ?
Trong phòng trở nên yên tĩnh lại, ngay lúc Bàng Thất đang xoắn xuýt xem có nên nói thẳng hay không, lúc này, chuông cửa vang lên.
Sau khi người làm ra mở cửa liền chạy đến, chần chờ nói.
“Bà chủ, cô Nhạc đến.”
“Nhạc Mộng Như?” Vốn dĩ Lý Uyển Oánh còn không chán ghét Nhạc Mộng Như như thế, nhưng mấy ngày trước công khai xét xử, những lời Vạn Thanh Thanh nói, thông qua tivi, bà ấy đều nghe được.
Không nghĩ đến Nhạc Mộng Như thế mà lại là người như vậy, cùng Vạn Thanh Thanh hãm hại Trăn Trăn, hiện tại còn dám đến nhà?
“Cô ta đến đây làm gì? Bảo cô ta đi!”
Người làm ấp úng nói: “Cô Nhạc nói… Cô ấy đến tìm cô Thương.”
Lý Uyển Oánh nhìn về phía Thương Trăn: “Trăn Trăn, cháu có muốn gặp cô ta không?”
Thương Trăn nghĩ đến ngày đó Nhạc Mộng Như ở trong quán cafe gây chuyện, cười lạnh: “Để cho cô ta vào!”
Vì thế Nhạc Mộng Như thuận lợi gặp được Thương Trăn, nhưng Lý Uyển Oánh còn ở bên cạnh.
Cô ta vừa nhìn thấy Thương Trăn liền ủy khuất nhào đến, nói: “Trăn Trăn, cuối cùng tôi cũng gặp được cô rồi, những chuyện mà Vạn Thanh Thanh nói đều không phải là sự thật, làm sao tôi lại có thể làm ra những chuyện đó với cô?”
Lúc cô ta nói ra những lời này, đồng thời cô ta cũng đang đánh giá gương mặt Thương Trăn.
Trời ạ, vết sẹo trên mặt cô quá dọa người!
Trong lòng Nhạc Mộng Như âm thầm cảm thấy may mắn không thôi, nếu gương mặt của Thương Trăn như thế, cô ta không cần lo anh Phong sẽ thích cô! Hơn nữa chuyện Vạn Thanh Thanh bị bỏ tù gì đó, hẳn là do Lý Uyển Oánh ra mặt giúp Thương Trăn, không liên quan đến anh Phong…
Nghĩ như thế, trong lòng cô ta cảm thấy an tâm hơn, lại cảm thấy Lý Uyển Oánh nhiều chuyện, sẽ làm hỏng chuyện tốt của cô ta.
Thương Trăn nghe thấy thế liền nhíu mày lại!
“Cô nói Vạn Thanh Thanh bôi nhọ cô, cô tìm cô ta đi, chỉ cần cô có chứng cứ, hiện tại liền có thể đi kiện cô ta, cô đến tìm tôi làm gì?”
Nhạc Mộng Như âm thầm cắn răng nói: “Chỉ là tôi… Không muốn cô hiểu lầm, trước kia chúng ta là… Bạn thân…”
“Chính cô cũng đã nói, đó là lúc trước.” Thương Trăn sâu xa cười: “Con người không thể mù quáng cả đời, bị cô để mắt tới, xem như tôi xui xẻo, vì thế, nếu như cô không còn chuyện gì khác thì có thể đi.”
Nhạc Mộng Như nhìn thấy dáng vẻ bình thản ung dung của Thương Trăn, cô ta giận sôi máu!
Thương Trăn không phải là người nhà họ Phong, dựa vào đâu lại ở trong nhà họ Phong ra lệnh, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng có Lý Uyển Oánh che chở liền có thể lên trời? Đừng quên nhà họ Phong do ai làm chủ, chờ cô ta gả vào…
Thấy Nhạc Mộng Như còn chưa đi, Thương Trăn cười lạnh.
“Không đi? Xem ra cô còn có mục đích chưa đạt được? Cô cũng thật thú vị, Vạn Thanh Thanh nói như thế, fans của cô nhất định là đang bùng nổ. Lúc này cô không đi trấn an bọn họ, thế mà lại chạy đến đây tìm tôi, tôi bảo cô đi, nhưng cô vẫn ở đây. Có thể thấy được, cô đã lâu không gặp Phong Hành Diễm, cho nên muốn mượn tên tuổi tôi để gặp anh ấy?”
Lúc này còn có tâm tư nghĩ đến đàn ông, Nhạc Mộng Như thật đúng là làm được.
Nhạc Mộng Như bị Thương Trăn vạch trần, sắc mặt cô ta rất khó coi.
Cô ta vội vàng xua tay: “Không phải, tôi thật sự đến đây là vì cô… Bởi vì cô quan trọng hơn fans của tôi… Bởi vì….”
“Nếu như mục đích cô đến đây là vì Phong Hành Diễm.” Thương Trăn bỗng nhiên cắt ngang, đồng thời ra hiệu cho cô ta nhìn về phía sau: “Mục đích của cô đã đạt được rồi!”
Nhạc Mộng Như nghe thấy thế liền lập tức quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Phong Hành Diễm đứng ở sau lưng cô ta, hai mắt cô ta sáng lên, ánh mắt nhìn anh, giống như có thể chảy nước.
“Anh Diễm!”
Phong Hành Diễm bị cách gọi này làm cho buồn nôn, một lần nữa đối mặt với Nhạc Mộng Như, trong lòng anh ngoại trừ bực bội còn có chán ghét, may mắn anh nghe thấy Nhạc Mộng Như đến liền vội vàng trở về, hy vọng Nhạc Mộng Như không nói ra lời gì khiến Trăn Trăn chán ghét.
“Cô đến đây làm gì? Nhà họ Phong không chào đón cô!”
Nghe xong lời Phong Hành Diễm nói, hai mắt Nhạc Mộng Như đỏ lên, nước mắt tràn mi, hiển nhiên không nghĩ đến Phong Hành Diễm lại đối xử với cô ta như thế.
Trước kia cho dù anh Phong không kiên nhẫn cũng sẽ nhớ đến chuyện cô ta đã từng cứu anh, lúc nói chuyện sẽ nể mặt, lần này trở mặt vô tình, cô ta thật sự không tiếp nhận được.
“Em… Em không biết mình đã làm gì sai, anh Diễm, vì sao anh không nghe điện thoại của em? Còn đối xử với em như thế…”
Thương Trăn nghe xong, lông tơ dựng thẳng đứng.
Nhất là Nhạc Mộng Như vừa mở miệng đã một tiếng anh Diễm, nghe thật buồn nôn, cho nên cô lôi kéo Lý Uyển Oánh đứng lên: “Bác gái, chúng ta đi dạo trong sân một lúc nhé!”