Chương 513
Chương 513
Chương 513: Anh đến
Mang theo loại không cam lòng này, Thương Trăn đi tìm Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm đang viết thứ gì đó, bút máy ở trên đầu ngón tay anh hơi di chuyển, anh viết rất nhanh, giống như nước chảy mây trôi.
Nghe thấy tiếng động, Phong Hành Diễm ngẩng đầu, nhìn thấy Thương Trăn, anh không khỏi cười một tiếng, đôi mắt màu tím giống như sáng lên, dường như đối với chuyện cô đến đây, anh rất vui.
“Không trốn anh nữa rồi à?” Anh dựa người vào ghế, xấu xa cười nói: “Hay là rốt cuộc em đã cảm thấy nhớ anh?”
Thương Trăn bị anh trêu chọc, nhíu mày nói: “Chuyện về Lâm Tuyết Hàm, tôi tự xử lý được.”
Ngụ ý chính là, tôi không cần anh giúp đỡ.
Phong Hành Diễm hơi nhướng mày, bút máy trên tay khẽ gõ lên bàn làm việc.
“Nhưng anh đã làm xong mọi thứ, em cần gì phải bỏ gần tìm xa?”
Thương Trăn bị anh hỏi, cô cúi đầu, rầu rĩ nói: “Tôi không muốn nợ anh.”
Nhưng anh chính là muốn em nợ anh! Phong Hành Diễm lại cười nói: “Nếu như em từ chối, mẹ sẽ rất đau lòng, dù sao đây cũng là chuyện vì muốn tốt cho em, em cũng không muốn để bà ấy phải đau lòng hoặc lo lắng, đúng không?”
Nghĩ đến Lý Uyển Oánh, cô nhất định là giơ hai tay hai chân đồng ý để Phong Hành Diễm giúp cô, nhưng cứ như vậy, chẳng phải cô càng ngày càng nợ Phong Hành Diễm nhiều ân tình ư?
Sau cùng, Phong Hành Diễm còn nói: “Giúp em, em có thể xem như đây đều là ý tứ của mẹ anh, em không cần lo lắng đến việc anh sẽ nhân cơ hội này đòi em trả ơn, đối với anh mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”
Anh nói như thế, Thương Trăn liền có chút không hiểu, cô còn cho rằng Phong Hành Diễm sẽ mượn chuyện này, nhân cơ hội này đòi hỏi gì đó. Chẳng qua như thế cũng tốt, đã có người đi trước giúp đỡ sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, dưới tình huống sức lực bản thân của cô còn yếu, từ chối không phải là hành động sáng suốt.
“Vậy thì được, nếu như anh vì nể mặt bác gái, lần này tôi nhận, lần sau không thể theo lệ này nữa!”
Phong Hành Diễm nghiêm túc tính toán, phát hiện kẻ thù của cô không còn lại người nào, cho nên nghiêm túc gật đầu, lần sau không làm theo lệ này nữa.
Giống như Phong Hành Diễm đoán, ban đầu Lâm Tuyết Hàm không muốn đến buổi họp báo này, nhưng nhà họ Phong đã lấy ra chứng cứ xác thật, Lâm Tuyết Hàm mới không thể không thừa nhận, lần dư luận này là do bà ta kích động, nhưng vì Vạn Thanh Thanh, bà ta vẫn cắn chặt không buông chuyện Thương Trăn không phải là người tốt lành gì, bà ta muốn dùng chuyện này để giúp Vạn Thanh Thanh tranh thủ một lần chống án nữa.
Hiện trường, tiếng người ầm ĩ, huyên náo xôn xao.
Thời gian qua lâu như thế, lại một lần nữa gặp Lâm Tuyết Hàm, Thương Trăn có loại cảm giác giật mình giống như từ trong mơ bừng tỉnh. Lần trước, Lâm Tuyết Hàm còn nghênh ngang kiêu ngạo ở trước mặt cô như thế, lần này lại trở nên nơm nớm lo sợ, ánh mắt nhìn cô tràn đầy đề phòng.
Cộng thêm xung quanh có nhiều phóng viên, Thương Trăn sờ lên vết sẹo trên mặt mình, trong nháy mắt hơi giật mình.
Nhưng một giây sau, cô liền đem tất cả những cảm xúc không cần thiết ném hết ra sau lưng, cô muốn nhìn xem, Lâm Tuyết Hàm muốn đổi trắng thay đen như thế nào!
Phóng viên trong buổi họp báo nhìn thấy nhân vật chính đều đã đến, cuối cùng đám phóng viên không thể an tĩnh được nữa, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Bà Lâm, bà nói Thương Trăn ép cha của cô ấy bán thận, chính điều này mới dẫn đến cái chết của ông ấy, tất cả chuyện này có phải là sự thật không?”
Khoảng thời gian gần đây, Thương Trăn chính là nhân vật đang làm mưa làm gió trong thành phố Hải Trung, kéo đổ thiên tài y dược, hung hăng giẫm xuống dưới chân, đồng thời minh oan cho mình, rất nhiều chủ đề xoay quanh cô, lúc này lại một lần nữa nghênh đón một tin tức nặng cân như vậy, nếu như những gì Lâm Tuyết Hàm nói đều là sự thật, như vậy ngày mai giấy báo có nhiều thứ để viết rồi!
Lâm Tuyết Hàm vì muốn bôi nhọ Thương Trăn, lần này bà ta đã chuẩn bị đầy đủ, nghe thấy phóng viên đặt câu hỏi, bà ta lớn tiếng nói.
“Những điều tôi nói đều là thật! Vì để chứng minh, tôi còn tìm được người bác sĩ lúc trước đã lấy thận ra cho Thương Bách Tề, ông ta có thể chứng minh những gì tôi nói!”
Mắt thấy có nhân chứng đi lên sân khấu, ngay cả Thương Trăn cũng mở to hai mắt ra nhìn, bởi vì đó là người trước khi chết, cha cô tin tưởng nhất, cô luôn cảm thấy ông ta là một người tốt.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo màu vàng đi đến, vẻ mặt ông ta uể oải, dường như đã phải nhận lấy một đả kích nghiêm trọng, ông ta vừa đi đến, Lâm Tuyết Hàm đã la hét hỏi: “Chu Kỳ, ông nói đi, lúc trước có phải ông chính là người đã lấy thận ra cho Thương Bách Tề không?”
Chu Kỳ nhìn thoáng qua Thương Trăn, trong mắt tràn đầy áy náy: “Đúng thế, là tôi.”
Thương Trăn nhíu mày lại, nhưng Bàng Thất ở phía sau lưng lại nhỏ giọng nói: “Cô đừng lo lắng, từ trước đến nay, mọi chuyện mà cậu chủ đã sắp xếp tuyệt đối không có sơ hở gì, trò vui còn ở phía sau!”
Thương Trăn gật đầu, mấy ngày trước, vốn dĩ cô còn muốn đi thu thập chứng cứ để đánh bại Lâm Tuyết Hàm, nhưng trên chuyện này Phong Hành Diễm vô cùng bá đạo, anh thẳng thắn nói đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, đến khi đó, cô chỉ cần tham dự, sau đó hành động tùy theo hoàn cảnh là được, vì thế Thương Trăn cũng không rõ ràng lắm anh có sắp xếp gì.
Hơn nữa lúc này Phong Hành Diễm không có mặt ở đây, điều này khiến tuy Thương Trăn tin tưởng vào thực lực của Phong Hành Diễm, nhưng vẫn có một chút bất an.
Lâm Tuyết Hàm thấy Chu Kỳ nghe lời, đắc ý cười nói: “Ông nói cho mọi người nghe xem, vì sao Thương Bách Tề lại bán thận? Có phải bởi vì khi đó Thương Trăn nghèo rớt mồng tơi, cần tiền gấp, cho nên mới ép ông ta?”
Chu Kỳ há to miệng, nhiều lần chật vật mới nói ra khỏi miệng kịch bản mà đối phương cung cấp cho ông ta…
Con gái của ông ta ở trong tay người của nhà họ Lâm, vì thế, cô Thương, xin lỗi cô.
Ông ta cắn răng nói: “Đúng thế, khi đó Thương Trăn ép buộc Thương Bách Tề bán thận, bởi vì cô ta cần gấp tiền, kết quả, Thương Bách Tề bởi vì phẫu thuật bị nhiễm trùng, cho nên đã qua đời ngay tại chỗ, hai mươi vạn tiền bán thận, là tôi giao cho cô Thương.”
Ông ta nói ra những lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy khinh thường Thương Trăn, đây chính là cha cô! Chưa thấy qua người nhẫn tâm như thế.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy cô là người bị hại, rất đáng thương, nhưng bây giờ nghĩ đến người ác độc như thế cũng sẽ bị hại ư? Nói không chừng trong này còn có nhiều bí ẩn.
Lâm Tuyết Hàm thấy người mình mua chuộc đã tạm thời nắm được dư luận trong tay, cuối cùng cũng an tâm, cho dù nhà họ Phong ép bà ta tổ chức buổi họp báo thì sao? Có Chu Kỳ ở đây, Thương Trăn đừng nghĩ đến chuyện xoay người.
Vì thế sau khi Chu Kỳ nói xong, bà ta dùng những từ ngữ rất thành khẩn, nói.
“Trước đó Thương Trăn tố cáo Vạn Thanh Thanh tội danh bôi nhọ, giết người, trộm đồ… Cùng nhiều tội danh khác, đem mình thành một người bị hại! Dưới áp lực của dư luận, khiến cho ngay dưới tình huống chưa đủ bằng chứng, tòa án liền phải phán quyết Vạn Thanh Thanh tù chung thân, hơn nữa còn tước đoạt quyền chống án, nhưng bản thân Thương Trăn là một kẻ độc ác! Thanh Thanh của tôi đâu phải là đối thủ của cô ta, phán quyết này bất công, tôi không phục!”
Bà ta vừa nói vừa khóc, Lâm Hàn Thạch ở phía sau vừa ôm, vừa an ủi bà ta, đồng thời hướng về phía Thương Trăn và mọi người, nói.
“Lần trước ở trước tòa, Vạn Thanh Thanh thừa nhận tội của mình, chuyện này có nguyên nhân, con bé trúng kế của Thương Trăn! Tiếp theo đây, tôi muốn chiếu một đoạn video Thanh Thanh ở trong tù, tất cả mọi người đều là người có lý trí, sau khi xem xong, dĩ nhiên sẽ hiểu rõ vì sao chúng tôi lại phải kêu oan rồi.”
Sau khi nói xong, ông ta liền để người đứng sau mình mở video.
Lúc này đã có rất nhiều người tin tưởng bọn họ, cảm thấy Lâm Tuyết Hàm, còn có Vạn Thanh Thanh rất đáng thương, trong này nhất định còn có nội tình, ánh mắt nhìn Thương Trăn cũng không có ý tốt.
Thương Trăn đứng ở trên cạnh sân khấu, trong lòng bỗng nhiên bất an, cho dù Bàng Thất liên tiếp nói không cần lo lắng, trong lòng cô vẫn không thể nào tập trung nhìn phía trên sân khấu.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy có sáu chiếc xe từ phía xa trực tiếp đi đến, chiếc xe đi đầu dừng lại, trong nháy mắt khi Phong Hành Diễm xuống xe, khóe môi Thương Trăn hơi cong lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chính cô cũng không biết vì sao.
——————–