Chương 1627: Trận Nhãn
Huyễn Cảnh, Huyền Thiên đảo.
Các Chư Thần trang nghiêm túc mục giống như Thiên cung suốt mấy nghìn năm qua, đã được rửa tội qua hàng loạt trận chiến, những điều dằn vặt chi còn đứt đoạn tàn phế.
Những khối kiến trúc vờ nát, cùng với số lượng lớn thi thể những tu sĩ đã chết, bị băm nát máu me be bét, vô cùng thê thảm.
Ở hướng lơ lửng phía trên, là yên vị của trận nhãn 12 Đô Thần ma đại trận.
Trận nhãn giống như một vòng sáng chưa thể biết vô cùng thần bí, tỏa ra ánh sáng màu trắng và nhẹ nhàng, giống như một mặt trời tròn rộng vài trăm thước.
Dưới đại trận màu vàng mênh mông vô tận, ba bóng người đang đứng dưới vòng sáng trận nhãn, lặng lẽ ngắm nhìn kiệt tác của tiên nhân thượng cố.
- Hephaestus, ngươi chắc chắn vật này dùng được?
Hera mặc áo xanh quần dài quay đầu lại, nhìn lão tăng đứng cạnh.
Thầy tu có khuôn mặt hòa nhã, mặc áo cà sa chính là Pháp sư Viêm vân, Hỏa thần Hephaestus.
Trên tay Hephaestus, một pháp bảo hình răng cưa màu vàng, rất bắt mắt, trên mặt khắc rất nhiều những phù văn tối nghĩa.
Nếu có Mông Tiêu Diêu hoặc Ngọc Tuyết Ngưng ở đó, có lẽ sẽ lập tức nhận rõ ra, đó chính là thể chữ phù văn của thời cổ đại.
Hephaestus nhìn vào ánh mắt của Hera, có vẻ vô cùng ôn hòa, mềm mỏng, nhẹ nhàng
- Ta ở Huyền Thiên đảo hơn 300 năm, ngày ngày đều nghiên cứu cách hóa giải đại trận, trí tuệ và uy lực ẩn chứa trong đại trận này, không hề đơn giản như ta nghĩ lúc ban đầu. - Nếu cứ quyết công phá đại trận một cách thô bạo, hẳn là rất khó, cho dù có thể tạm thời mở ra một khe hở, cũng sẽ bị linh áp bá đạo bên trong che phủ ngay lập tức, thậm chí rất dễ trực tiếp sinh ra loạn lưu, hủy diệt lối thoát. - Nhưng sau đó, ta phát hiện linh áp này là trận nhãn khủng khiếp nhất, trái lại là điểm đột phá khả thi duy nhất, bời vì... trận pháp này ẩn chứa trận pháp phù văn then chốt nhất. - Này đây, ta dùng thời gian hàng trăm năm, thu thập và nghiên cứu sách cổ, lý giải
phù văn thượng cổ và kỹ thuật trận pháp, lại mất hơn ba mươi năm nữa, âm thầm thu thập tài liệu, mới rèn thành công pháp luân nghịch chuyển (bánh xe chạy ngược) này. - Pháp luân nghịch chuyển này không thể trực tiếp mở ra trận phápf nhưng... có thể khiến cho trận nhãn dần vận chuyển chậm lại, cuối cùng, khiến linh áp trong đại trận yếu đi, giúp Zeus ở bên trong có cơ hội thoát ra. - Haha, Hephaestus, thật sự thần kỳ như vậy? Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?
Hermes đứng cạnh thúc giục.
Hephaestus có chút bất đắc dĩ, nói:
- Không được sốt ruột, ta đã quan sát, vào lúc giữa trưa trận nhãn này sẽ quay chậm lại do dương khí quá thịnh, đó là lúc nó suy yếu nhất, vào lúc đó Pháp luân nghịch chuyển sẽ nằm ở giữa, là dễ dàng nhất, nếu không, nhiều khả năng chúng ta sẽ bị thương. - Những điều ngươi nói ta không quan tâm, chi cần có thể giúp Zeus sớm thoát ra ngoài, để con tiện nhân kia chớ ngông cuồng tự cao tự đại.
Hera nói giọng khinh thường.
Hermes cười mờ ám nói:
- Ta nói cho ngươi hay Hera, việc đến ngày hôm nay, đại cục đã định, cho dù người tinh Zeus của ngươi có thoát ra, cũng không xếp ngươi trước Athena, thực lực mới là đạo lý xác đáng. Dù ngươi có ghen tỵ với cô ấy cũng vô dụng, tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay cô ấy, ngươi đã thua rồi.
Hera trừng mắt với Hermes, đang định nói gì đó, bỗng nhíu mày, cười lạnh lùng:
- Đang nhàn rỗi không có việc gì, hình như có một số người ngu xuẩn đang vội vàng tìm đến cái chết.
- Giao cho các ngươi đó, ta không tiện ra tay.
Hephaestus nói giọng thờ ơ, vẫn dành sự chú ý cho trận nhãn, không hề coi trọng chuyện này.
- Haha... Ngươi cũng không có cơ hội để ra tay, đám người ô hợp này, còn chưa đủ để hai người chúng ta xỉa răng.
Hai chân Hermes đã hiện ra đôi cánh, trên tay hiện ra thanh pháp trượng song xà màu vàng.
Đúng lúc đám tu sĩ Huyễn Cảnh do Lạc Thiên Thu dẫn đầu đi đến, gần một trăm cao thủ cấp độ Minh Thủy kỳ trờ lên, vây quanh ba người.
- Không ngờ, loài người các ngươi, không biết chạy trốn mà chi biết tìm đến chỗ chết
hay sao.
Hermes cười châm chọc.
Khiến cho các tu sĩ Hoa Hạ vô cùng giận dữ, mỗi người đều tập trung hết nguyên khí, sẵn sàng chuẩn bị một trận tử chiến.
Ánh mắt Lạc Thiên Thu chú ý tới pháp luân màu vàng trên tay Pháp sư Viêm Vân, bỗng chốc nét mặt trở nên thâm trầm, nói với đám người Từ Thiếu Cung bên cạnh:
- Pháp luân trên tay Hỏa thần kia, như đã khắc không ít trận pháp phù vân, sợ rằng là pháp bảo được dùng để hủy hoại đại trận, chúng ta quyết không để hắn ta phá hủy đại trận. - Rõ, nói đúng ra là, phải đối phó với con lừa ngốc đó trước.
- Viêm Vân! Đồ khốn nạn đáng chết nhà ngươi! uổng phí mấy trăm năm chúng ta kết mối tương giao, không ngờ ngươi là hạng giả dối, hôm nay ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!
Đám người Hồng Mông, trong đó có Liễu Thì Nguyên là căm hận nhất, lúc đó thét lên một tiếng, đã chìa pháp bảo ra, liền xông tới.
- Ngu xuẩn...
Không đợi đám người Liễu Thì Nguyên triển khai tấn công, Hermes đã bay tới trước mặt mọi người với vận tốc ánh sáng, pháp trượng song xà kim sắc trên tay, đôi mắt rắn có màu đỏ như đá quý, tỏa ra ánh sáng màu hồng rực rờ.
Trong nháy mắt, hơn mười cao thủ Hồng Mông đều thất thần bởi sắc mặt đó, thân hình dừng giữa không trung, mơ hồ nhìn bốn phía xung quanh, giống hệt như bên cạnh họ có gì đó kỳ lạ.
Rất nhanh, bọn họ dường như đã gặp kẻ địch nào đó, bắt đầu như muốn ra tay với người bên cạnh, tấn công lẫn nhau.
- Không xong rồi! Bọn họ đã bị ảo giác mộng cảnh của mình mê hoặc.
Lạc Thiên Thu nhíu mày, nguyên khí tăng vọt, liền phóng ra mười mấy tia sét màu tím, lừa kim ô cháy hừng hực, lại gọi thần binh tâm ma của mình lên, xông thẳng về phía Hermes. - Khà khà... Ngươi kích động như vậy làm gì? Ta còn chưa bắt đầu trò chơi nữa là. Hermes dịch chuyển pháp trượng song xà, lại phóng mê ảo mộng cảnh về phía Lạc Thiên Thu.
Lạc Thiên Thu đã chuẩn bị từ trước, thần binh tâm ma bỗng nhiên phát nồ mạnh trước mặt gã.
Đoàng!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chi thấy thần binh tâm ma biến thành một bãi máu lớn, tỏa ra trên không trung, giống như một quầng lửa sáng lòa.
Nhưng ngay sau đó, bãi máu lại ngưng tụ lại, một lần nữa khôi phục thành thần binh.
Nhưng chính nhờ tiếng nổ này, khiến cho Liễu Thì Nguyên và một số người tỉnh lại, nghĩ lại mà sợ và nhìn Hermes với ánh mắt căm phẫn, biết rằng khi nãy đã bị mê hoặc.
Nếu là Hermes của trước kia, cơ bản không thể dùng thuật mê hoặc để lừa đám cao
thủ kia, nhưng hiện nay, dưới sự giúp sức của trái tìm Gaia, sức mạnh tinh thần của Hermes đã áp đảo công lực của tất cả mọi người tại đây, tự khắc có thể dễ dàng lừa gạt đám tu sĩ kia. - Chà chà... Ta không hề thích có kẻ phá hoại chuyện tốt của mình.
Hình bóng của Hermes không biết xuất hiện sau lưng Lạc Thiên Thu tự lúc nào, vẻ mặt thâm trầm, trên cây pháp trượng song xà, một con phi xà màu vàng trong đó bỗng sống lại, nhả ra xà tín, cắn vào gáy Lạc Thiên Thu.
Mọi người tới giờ mới phát hiện, Hermes mà họ nhìn thấy khi nãy, thực ra chỉ là ảo
ảnh.
Đủ thấy, thực lực đơn thuần của Hermes đã hơn hẳn tất cả tu sĩ ở đây.
vẻ mặt Lạc Thiên Thu bỗng trắng bệch, gã đã không kịp tránh, tốc độ và chiêu trò của đối phương đều vượt trội gã.
Nhưng gã không sợ hãi, mà là không cam tâm! Không ngờ để thua vì quỷ kế như vậy!
Đúng lúc đó, một dòng kiếm khí màu lam thẫm giống như sóng xung kích bỗng bất ngờ xuất hiện giữa không trung, một chiếc châm hoa thiết kế ti mĩ và chuẩn xác, uy lực tụ vào một điểm, bóp nát con phi xà. - Trạm lam kiếm ý, hai mươi bảy trọng thiên, phá ảnh thích!
May mà Từ Thiếu Cung đã sớm có phòng bị để chú ý tới phía sau Lạc Thiên Thu, kịp thời ngăn cản đòn tấn công của Hermes.
Hermes thấy con phi xà của mình bị băm nát thành bột phấn màu vàng, hiển nhiên cảm thấy không vui, tuy rằng phi xà màu vàng rất nhanh chóng ngưng tụ lại trên thanh pháp trượng, nhưng vẫn khiến y vô cùng tức giận. - Phản ứng thật quá nhanh đi.
Thân hình Hermes lại liên tục phát sáng vài lần, giữa không trung đã xuất hiện mười mấy hình ảnh của Hermes, tựa hồ khó phân biệt thật giả.
Phi kiếm của Từ Thiếu Cung xoay một vòng, những nơi lười kiếm quét qua, đều tỏa ra làn khí màu lam thầm, phá nát ảo ảnh với tốc độ nhanh nhất.
Các tu sĩ khác đều giở các tuyệt kỹ khác nhau, đập tan những hư ảnh này.
Cuối cùng, Hermes thực sự đã hiển lộ, cười thâm hiểm trên không:
- Nhiều người đánh nhau với một mình ta như vậy? Các ngươi thực sự cho rằng đàn kiến có thể cắn chết voi?
- Ba mươi mốt trọng thiên, khí quán trường hồng!
Từ Thiếu Cung không chút do dự liền xuất phi kiếm ra, gươm ánh sáng khổng lồ màu lam thẫm phát ra ánh sáng màu đỏ rực rờ, kiếm khí và linh khí ma sát với nhau, tỏa ra nhiệt độ cao rừng rực.
Phập
Thanh kiếm với tốc độ ánh sáng xuyên qua người Hermes.
Hermes hộc máu mồm, tựa hồ không dám tin, lại không thể đoạt lấy thanh kiếm này?!
Các tu sĩ trong Huyễn Cảnh nhất thời sĩ khí lên cao, nhiều người lớn tiếng hò hét cổ vũ, xem ra bọn họ lần này không phải hoàn toàn hết hy vọng.
Nhưng trong nháy mắt sau đó, tâm trạng của tất cả mọi người lại nặng trịch.
Chi thấy Hermes ngóc đầu dậy, cười nham hiểm, máu tươi bên mép bỗng chốc biến
mất:
- Ngại quá, máu chỉ là giả.