Chương 5: Tôi Ghét Nhất Điều Gì
- Dương Thần, số tiền hôm qua bảo anh chuẩn bị đã chuẩn bị chưa? Mấy anh em đang chờ sớm lấy tiền đi ăn uống nhậu nhẹt đấy.
Trần Phong xoay xoay chiếc vòng bạc trên tay, cười quái dị hỏi.
Lão Lý nóng nảy, chắn trước người Dương Thần kêu lên:
- Trần Phong, các ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, cứ coi như bố ngươi Trần lão đại là Lão đại của khu này, nhưng ngươi có tư cách gì thu tiền bảo kê? Trần lão đại đã nói rồi, không mở cửa hàng không phải đóng tiền bảo kê, ngươi tưởng bọn ta không biết hả?
Bố của Trần Phong, Trần Đức Hải là một trong những thủ lĩnh xã hội đen cả khu phía Tây đều biết, bằng không Trần Phong đã không kiêng nể gì đi thu phí bảo kê khắp nơi như thế. Lúc nghe lão Lý mang bố mình ra dọa, mắt Trần Phong có một tia lạnh lùng: - Lão già, lão là cái thá gì? Lão cho rằng nhắc đến bố ta thì ta sợ chắc? Đó là bố ta, không phải con cháu ngươi, ta thu tiền bảo kê là nể mặt các người rồi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả? - Ngươi…
Lão Lý nói xong cũng mới biết mình thiếu chút nữa là đắc tội với Trần lão đại, dù sao người ta cũng là cha con, mình là cái thá gì? Thế nhưng giọng điệu này nuốt không trôi, lão đang định nói giúp vài câu thì lại bị Dương Thần phía sau kéo lại.
Dương Thần cau mày, sờ sờ trán vẻ đau đầu, kéo lão Lý lại, thản nhiên nói với Trần Phong:
- Anh tên là Trần Phong đúng không, tôi gọi anh một tiếng anh Phong, anh đừng chuyện bé xé ra to, tôi cũng không muốn phiền toái, nhưng hôm nay không có tiền, mấy hôm nữa sẽ đưa anh, anh cứ về trước đi.
Một tên lâu la cười ha hả:
- Ai da… Anh Phong, tên tiểu tử này tưởng hắn là Lão đại chắc? Bảo chúng ta quay về là chúng ta quay về sao?
Mấy tên côn đồ khác cũng cười ha hả theo, thậm chí còn đòi “đem tên tiểu tử này đi dạy cho một bài học”.
Trần Phong cũng dường như xem được vở kịch hài nhất thế gian, nhưng trong lòng lại tức giận lời nói của Dương Thần, bèn cười nham hiểm nói:
- Dương Thần, có giỏi thì nói lại lần nữa, ngươi có tin ta sẽ cắt lưỡi ngươi không?
Nói cho cùng hắn đã lộ ra ý tàn nhẫn.
Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Dương Thần trở nên có chút lạnh, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phong nói:
- Anh biết con người tôi ghét nhất cái gì không?
- Cái …
Không đợi Trần Phong hỏi xong, Trần Phong đã đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bay lên không trung ngay lập tức, đồng thời là một cơn đau ở vùng bụng, “bịch” một cái, cơ thể hắn bay vào đống rác ven đường, rau quả, lá cây, thịt cá thừa dính đầy người, quần áo dính đầy nước thiu thối. - Con người tôi ghét nhất là bị uy hiếp…
Như thể là thuận tay đẩy một cái, Dương Thần đứng ở chỗ Trần Phong đứng lúc nãy, thu hồi lại bàn tay vừa vươn ra.
Trần Phong bị đẩy một phát thất điên bát đảo, trong mũi, miệng đầy mùi máu tươi, lại thêm mùi rác hôi thối khiến hắn nôn khan.
- Tiểu tử thối, dám đánh anh Phong, không muốn sống nữa à?
- Đánh chết nó đi!
Mấy tên du côn còn chưa hiểu gì, chỉ thấy đại ca bị đánh liền ỷ đông hiếp ít, không nghĩ nhiều là Dương Thần đánh thế nào, xông lên đấm đá loạn xạ như ong vỡ tổ.
Dương Thần chẳng buồn nhìn, mặc kệ quyền cước của bọn chúng ra sao, đều chỉ dùng tay tiếp chưởng đẩy ra ven đường.
Bọn côn đồ chỉ cảm thấy tay chân mình bị một lực cực mạnh hất ra sau, cơ thể bị hất bay lên ra ngoài, rồi đụng vào mặt đất xi măng cứng, đau đến mức kêu rên ầm ĩ.
Cả bọn nhìn Dương Thần đến nửa sợi tóc cũng không bị tổn hại, rốt cuộc cũng biết là đánh không lại, đến tên Trần Phong vừa bò lên từ đống rác cũng toát mồ hôi lạnh, hắn đã từng thấy thủ đoạn của mấy tên đặc chủng binh đã giải ngũ của bố hắn, mấy người họ đều là “kim bài” của bố hắn, đánh nhau lấy một chấp mười vẫn rất nhẹ nhàng cũng là mấy người đó, nhưng cũng chưa nhìn thấy ai mạnh đến vậy, nhanh như vậy, nháy mắt đã quăng năm, sáu người lên giống như quăng chó quăng mèo, mấy tên côn đồ này tuy chưa luyện qua võ công, nhưng cũng là từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng đánh nhau, người bình thường làm sao có thể đánh lại được? - Đi!
Trần Phong tuy tức đến ngứa răng, nhưng không thể giữ sĩ diện nữa,lúc này nhìn thần sắc bình tĩnh trên mặt Dương Thần, hắn sợ như thấy quỷ, cuống quýt gọi bọn tay chân chạy mất dạng.
Lão Lý và vài người vây quanh xem thấy thân thủ của Dương Thần đều khoái chí hô to, mấy tên côn đồ mọi ngày quen thói ngang ngạnh, những người bán hàng rong đều sợ chúng, hôm nay Dương Thần cho bọn chúng một bài học nhưng họ cũng không dám quá thân thiết với Dương Thần, họ không sợ Trần Phong, nhưng sợ bố của hắn Trần Đức Hải đến hỏi tội Dương Thần, họ lo sẽ bị liên lụy.
Lão Lý vô cùng kích động:
- Tiểu Dương, tôi không nghĩ cậu thân thủ lợi hại như vậy, trước kia cậu có phải từng học võ không?
- Vâng, cũng học qua một chút.
Dương Thần cũng không muốn nói nhiều, thực ra nếu không vì Trần Phong hiếp người quá đáng, chạm vào điều tối kị của hắn thì đánh chết hắn cũng không muốn động thủ ở nơi phố xá sầm uất này, thế nhưng hắn đã nói với Trần Phong, hắn có nguyên tắc của hắn, ghét nhất là bị uy hiếp. Cái nguyên tắc kì lạ này, cho dù hắn muốn cuộc sống khiêm nhường đến đâu cũng không thay đổi được, bởi vì hắn có sự tôn nghiêm của một nam nhi mạnh mẽ.
Lão Lý thấy Dương Thần không nói nhiều cũng không hỏi thêm nữa, bắt đầu lo lắng nói:
- Tiểu Dương à, giờ cậu xem, Trần Phong bị đánh về sẽ gọi bố hắn Trần Đức Hải đến, cậu phải làm sao bây giờ? Trần Đức Hải là một trong hai bang lớn ở khu phía Tây, là nhân vật quan trọng trong hội Tây Minh, cả khu này không ai dám gây hấn với hắn đâu.
Hội Tây Minh ư… Dương Thần lơ đễnh cười cười, đột nhiên nhìn lão Lý hỏi:
- Có thuốc lá không?
Lão Lý nhìn bộ dạng lơ đễnh của Dương Thần cũng chỉ biết lo lắng, nghe hắn hỏi thuốc, bất giác cười khổ hỏi:
- Tiểu tử, không phải cậu nói là cai thuốc sao?
- Thôi, không bỏ nữa, đánh người xong không có thuốc, tôi không quen.
Dương Thần trong lòng im lặng thở dài, không ngờ Trần Đức Hải là người của hội Tây Minh, vốn không định liên quan gì đến những người này, vẫn không muốn tiếp xúc nhiều hơn với Sắc Vi, không ngờ bản thân lại chui vào lò lửa rồi.
Lão Lý rút trong túi ra một bao Hoa Lan 1 tệ rưỡi, đốt cho Dương Thần một điếu.
- Người nghèo hút thuốc cũng mua loại rẻ nhất, thuốc này mạnh, cậu hút tạm vậy.
Dương Thần hút một hơi, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, nhếch miệng cười nói:
- Chà… không tồi, tôi thích loại mạnh.
- Người trẻ tuổi vẫn nên hút ít thôi, có hại cho sức khỏe
Lão Lý tốt bụng cười khuyên hắn.
Dương Thần khẽ cười, trong lòng lại tự nhủ: hút thuốc nếu có hại vậy, tôi luyện võ công bao năm nay là phí hoài rồi.
Sau khi hai người nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu bận bịu việc buôn bán. Dương Thần cũng đem thịt dê xiên nướng ra nướng, miệng còn ngậm một xiên, coi như là bữa sáng. Tuy công việc này sẽ bẩn hết người, nhưng làm được xiên thịt ngon, thi thoảng hắn lại cười cười với những người bán hàng rong xung quanh.
Một lúc sau, từ xa một chiếc xe cảnh sát đi đến. Một vị cảnh quan mặc sơ mi trắng và hai cảnh sát nhảy xuống, mặt nghiêm túc đi đến cạnh Dương Thần.
Vị cảnh quan lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là Dương Thần?