Chương 1: Trần Thanh Đế
- Ta móa. . .
Trần Thanh Đế đột nhiên tỉnh lại, hắn thậm chí không có kịp mở to mắt, càng không biết hiện tại thân ở nơi nào, liền trực tiếp phát nổ nói tục, lực lượng mười phần, thanh âm to rõ, khí thế uy vũ.
Tiên đan mới thành lập, Đan Kiếp hàng lâm, sinh tử một phát, tùy thời có khả năng chết.
Đây là ý niệm đầu tiên khi Trần Thanh Đế tỉnh lại, cũng là một ý niệm cuối cùng trong đầu khi hắn hôn mê.
Hai đấm Trần Thanh Đế nắm chặt, rất nhanh mở hai mắt ra, hắn đang ngăn cản Đan Kiếp, nhưng mà, tràng cảnh trước mắt lại làm cho hắn kinh hãi gần chết. Đồng thời, một cổ khí tức gay mũi, xông vào mũi.
Đây là có chuyện gì?
Trần Thanh Đế đột nhiên phát hiện, tràng cảnh trước mắt thay đổi, là một gian phòng cực kỳ lạ lẫm, tràn ngập vị thuốc gay mũi. Ở bên cạnh hắn, vây quanh mấy tên nam nhân mặc áo khoác trắng quái dị, đều trừng lớn song nhãn nhìn mình, trong ánh mắt lại tràn đầy xem thường chi sắc.
- Ta móa. . .
Lại một cái ta móa, từ trong miệng Trần Thanh Đế bật đi ra, thanh âm bén nhọn, còn có chút hoảng sợ, tùy theo, hắn rất nhanh vươn hai tay, bưng kín vật dưới háng.
Đây là có chuyện gì? Ta trải qua mấy năm chuẩn bị luyện chế thành một quả Tiên đan, Đan Kiếp đột nhiên rơi xuống, ta không phải đang độ Đan Kiếp sao? Tại sao lại ở chỗ này? Còn không mảnh vải che thân, bị một đám nam nhân quan sát? Cả đám đều rất khinh bỉ ta, chẳng lẽ vốn liếng của ta rất kém cỏi sao?
Khinh bỉ ngươi?
Không khinh bỉ ngươi có thể làm sao?
Ngươi choáng nha, thời điểm bị đưa vào bệnh viện cấp cứu, chỉ là bọc lấy một cái giường đơn, không có vật khác, không cần nghĩ cũng biết, trước khi ngươi hôn mê, đang làm gì đó? Hơn nữa, cái này cũng chính là tác phong của Trần đại thiếu, Trần Thanh Đế ngươi.
Hiện tại đã tỉnh, lại trực tiếp kêu to ta móa, gọi cái kia sao to, có khí thế như vậy, quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Làm ra cái sự tình kia, lại làm quá, dùng hô khẩu hiệu trợ uy sao?
Một đám bác sĩ mặc áo khoác trắng, y tá, chuyên gia, giáo sư đều oán thầm không thôi.
Không đợi Trần Thanh Đế kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, một bác sĩ tuổi còn trẻ, bắt đầu cầm mấy dụng cụ làm cho hắn cảm thấy cực kỳ lạ lẫm, quái dị, rất nhanh thay hắn làm kiểm tra.
Sau đó, người bác sĩ tuổi trẻ này, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, kinh hỉ nói:
- Trần đại thiếu, cậu ngoại trừ thân thể suy yếu ra, các hạng chỉ tiêu khác hết thảy bình thường. Bất quá vì an toàn để đạt được mục đích, chúng tôi còn muốn vì Trần đại thiếu làm kiểm tra kỹ càng một lần nữa.
Trần đại thiếu? Xưng hô của ta thế nào thoáng cái thấp xuống nhiều như vậy? Cái nào gặp đến lão tử, đều không muốn coi lão tử trở thành lão tổ tông để cung phụng? Trần Thanh Đế ở trên giường bệnh liếc mắt, trong bụng oán thầm.
Trí nhớ của Trần Thanh Đế giờ phút này, còn dừng lại ở lúc hắn bị Đan Kiếp oanh kích thành bụi phấn, mất đi ý thức. Ân, cũng có thể nói, là dừng lại ở trí nhớ kiếp trước của hắn.
Trần Thanh Đế là Tu Chân giả, tu vi của hắn ở Tu Chân giới, chỉ có thể coi là tiêu chuẩn trung đẳng, nhưng danh tiếng của hắn, ở Tu Chân giới lại không người không biết, không người không hiểu.
Luyện Đan Tông Sư, Luyện Khí Tông Sư, Luyện Phù Tông Sư, Trận Pháp Tông Sư. . . Ở bất kỳ một lĩnh vực nào, Trần Thanh Đế đều lấy được một thành tựu làm cho không người nào không kính ngưỡng.
Hắn ở Tu Chân giới, cơ hồ tất cả tu sĩ đều xem hắn trở thành lão tổ tông mà cung phụng. Hết cách rồi, ai bảo lão nhân gia Trần Thanh Đế ngoại trừ tu luyện ra, quả thực là toàn năng yêu nghiệt chứ.
Cũng chính bởi vì Trần Thanh Đế say mê ở phía trên luyện đan, luyện khí, lại không có quá chú trọng tu luyện. Cuối cùng, Trần Thanh Đế dùng tu vi Kết Đan hậu kỳ, thành công luyện chế ra một khỏa Tiên đan. Tiên đan là loại vật như thế nào, há là một tiểu tử Kết Đan hậu kỳ nho nhỏ có thể luyện chế ra hay sao? Nhưng mà, Trần Thanh Đế lại thành công, thật sự thành công rồi.
Bởi vì Trần Thanh Đế thành công, sự tình thoáng cái trở nên phiền toái.
Tiên đan há dễ dàng luyện chế như vậy hay sao? Cho dù ngươi luyện chế thành công, lấy tu vi Kết Đan hậu kỳ nho nhỏ, ở đâu là đối thủ của Đan Kiếp? Thời điểm Tiên đan vừa ra lò, Đan Kiếp lao tới, gần kề chỉ là đạo Đan Kiếp thứ nhất, liền trực tiếp oanh Trần Thanh Đế nát bấy.
Đan hủy, thân tuẫn.
Về phần Trần Thanh Đế tỉnh lại, mắng to ta móa, hoàn toàn là đang mắng Đan Kiếp quá ngưu bức, trực tiếp đánh nhục thể của hắn thành bột phấn. Ta đã bị oanh thành bụi phấn rồi, chẳng lẽ còn không cho ta mắng một câu, phát tiết thoáng một phát sao? Sao các ngươi dùng ánh mắt như vậy khinh bỉ lão tử? Con mẹ nó, thực là ấm ức muốn khóc mà.
Mà Trần Thanh Đế nói tục lần thứ hai, hoàn toàn là vì, mình bị cởi ra hết quần áo, còn bị một đám nam nhân ăn mặc quái dị quan sát, đổi lại là ai cũng chịu không được a.
- Trần đại thiếu, phiền toái cậu mặc y phục bệnh viện lên.
Thời điểm Trần Thanh Đế kinh nghi, một nữ y tá tuổi còn trẻ, lấy ra quần áo quái dị đồng dạng đặt ở bên giường. Đồng thời, trong hai tròng mắt của nữ y tá, tràn đầy chán ghét không cần bất luận che dấu gì.
- Ách, chẳng lẽ ta đã làm nên trò gì thực xin lỗi nàng sao? Vậy mà dùng loại ánh mắt này xem ta? Bất quá, nữ nhân này, thật đúng là đủ cởi mở a, ta là cái gì cũng không có mặc.
Trần Thanh Đế một bên oán thầm, một bên rất nhanh mặc quần áo tử tế, sau đó nằm ở trên một cái giường, bị đẩy đi ra.
Vừa bị đẩy ra, chỉ thấy một thiếu phụ khoảng ba mươi, vô cùng khẩn trương lao đến, lôi kéo tay Trần Thanh Đế, kích động nói:
- Nhi tử, con không sao chớ, con đừng làm cho mẹ sợ.
- Nhi tử? Mụ mụ?
Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, nhịn không được giật mình một cái, sắc mặt cũng trở nên càng thêm tái nhợt. Một cổ trí nhớ lạ lẫm, đột nhiên từ đáy lòng của hắn vọt ra. Tin tức không thuộc về trí nhớ của hắn, như hồng thủy tràn vào trong đầu của hắn.
Trần Thanh Đế như là bị Thiên kiếp diệt thế bổ trúng, ngây ngẩn cả người!