Chương 3: Nữ Y Tá Tự Leo Giường
Một nữ y tá thứ ba, rất nhanh đã đi tới.
- Vậy thì thật là cám ơn cậu, cho cậu đó!
Hai nữ y tá lúc trước, đem khay cùng dược vật, giao hết cho nữ y tá đến sau, như nhặt được đại xá, quay người bỏ chạy.
- Ta. . .
Trần Thanh Đế trong phòng bệnh, nghe các nữ y tá ở bên ngoài nhỏ giọng nghị luận, cười khổ không thôi.
- Trần đại thiếu, tới giờ uống thuốc rồi.
Đúng lúc này, một nữ y tá bưng lấy khay, dáng điệu không tệ, đẩy cửa ra đi đến. Nữ y tá nện bước chân khêu gợi, uốn éo cái mông, cười quyến rũ liên tục, hướng Trần Thanh Đế đi tới.
Hiện tại Trần Thanh Đế ngoại trừ thể cốt quá hư, tu vi mất hết ra, nhãn lực, trí nhớ vẫn là phi thường sắc bén, lập tức liền nhận ra, người nữ y tá này là một trong những nữ y tá trước kia đối với hắn vứt mị nhãn, hận không thể leo lên giường.
Nữ y tá dùng loại tư thái xinh đẹp này xuất hiện, không cần nghĩ cũng biết, người nữ y tá này là nhìn trúng tiền của mình, là tới leo giường.
Trần Thanh Đế cười khổ không thôi, tất cả đều là bị thân xác thối tha này làm mệt mỏi a.
Vốn Trần Thanh Đế là con lớn nhất của Trần gia gia chủ Trần Chấn Hoa, nổi danh Hoa Hoa Công Tử, hái hoa ngắt cỏ, chuyện xấu làm tuyệt, là Siêu cấp hoàn khố, tai họa nhân gian ngồi ăn rồi chờ chết.
Thằng này chơi đùa nữ nhân, đã có thể tạo thành một tiểu thuyết rồi.
Mà trong nữ nhân bị hắn chơi đùa, có nhìn trúng thân phận của hắn, có nhìn trúng tiền của hắn, cũng có một ít là bị hắn bắt buộc.
Tóm lại, chỉ cần là nữ nhân bị hắn vừa ý, cơ hồ sẽ không có thể chạy thoát.
Hắn năm nay, mới mười tám tuổi a.
Wow, chỉ mười tám tuổi, ở chơi nữ nhân thì có chiến tích như thế, Trần Thanh Đế thật sự là bội phục đầu rạp xuống đất, cũng có thể coi là Đại tông sư trên giường. Lão tử tuy cũng không phải người tốt lành gì, nhưng ít ra không có bắt buộc qua người khác, đều là những nữ nhân kia tự nguyện.
Nói đơn giản, Trần Thanh Đế chính là một cặn bã.
Nếu như hắn là nữ nhân, tuyệt đối là mặt hàng làm vợ vạn gia.
Hết lần này tới lần khác thằng này vẫn là con lớn nhất của Trần Chấn Hoa, Trần Chấn Hoa một lòng muốn bồi dưỡng hắn thành người nối nghiệp của mình, nhưng không như mong muốn, không biết làm sao Trần Thanh Đế ngoại trừ chuyện tốt ra, mọi thứ khác đều tinh thông.
Mà mẹ của hắn, Cổ Thiên Cầm đối với hắn lại cực kỳ sủng ái, mặc kệ chọc bao nhiêu họa, mặc kệ là chuyện gì, Cổ Thiên Cầm đều thay hắn dọn dẹp, cái này lại để cho hắn trở nên coi trời bằng vung, không chỗ cố kỵ.
- Ai ôi!!!, không nghĩ tới vẫn là bị ngươi đoạt trước một bước.
Lại có ba nữ y tá, đẩy cửa ra đi đến, âm thanh dịu dàng kêu lên, một cái so một cái càng cởi mở.
Nữ y tá tới trước nhìn thấy bọn tỷ muội đoạt hàng, trực tiếp đem khay ném qua một bên, quyết đoán bò lên trên giường Trần Thanh Đế. Ba nữ y tá khác cũng không cam chịu yếu thế, phía sau tiếp trước bò lên giường, đối với Trần Thanh Đế là một hồi sờ loạn.
Thậm chí, trực tiếp cởi trang phục y tá của mình.
Nếu là đổi lại Trần Thanh Đế trước kia, tất nhiên sẽ long nhan vui vẻ, thưởng mỗi người vạn tệ là không thiếu được. Về phần làm cái sự tình kia, Trần đại thiếu là sẽ không làm, dùng thân phận của hắn đương nhiên xem không vừa mắt những nữ nhân dùng rồi này.
- Cút!
Trần Thanh Đế quát lớn một tiếng.
Bốn nữ y tá ngây ngẩn cả người, động tác trên tay các nàng cũng đều ngừng lại, bất quá, y nguyên đặt ở trên người Trần Thanh Đế.
- Trần đại thiếu, ngươi làm sao vậy? Nha. . . Ta hiểu được.
Một nữ y tá trong đó tự cho là thông minh, từ bên trong trang phục y tá vứt qua một bên, móc ra mấy khỏa dược hoàn, nhõng nhẽo cười liên tục, nói ra:
- Dược, đã sớm vì Trần đại thiếu chuẩn bị xong, tất nhiên sẽ để cho Trần đại thiếu dũng mãnh vô địch, hùng phong đại chấn, mai khai hai độ, để cho bốn tỷ muội chúng ta cầu xin tha thứ. . .
Cảm tình nữ y tá này cho rằng Trần Thanh Đế bệnh nặng mới khỏi, cái đồ chơi kia không được, hơn nữa trước đó nàng cũng có chuẩn bị. Ba nữ y tá khác, nhìn thấy có người lấy ra dược hoàn, các nàng cũng đều buông tha cho ý định lấy dược hoà ra.
Bốn nữ y tá này, đều là có chuẩn bị đấy.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Oanh
Trần Thanh Đế trợn trắng mắt, theo bốn thanh âm trầm đục, bốn nữ y tá ngay ngắn bị hắn đạp xuống giường.
Chỗ tốt không có kiếm đến, còn nhao nhao bị đạp xuống giường, các nữ y tá rất nhanh mặc xong quần áo, rất là oán niệm nhanh chóng đi ra phòng bệnh.
- Giả trang chính nhân quân tử gì, người nào không biết Trần Thanh Đế hắn là mặt hàng gì, vậy mà đối với chúng ta như vậy, ở trước mặt chúng ta giả thanh cao.
- Cũng không nhìn một chút hắn là bởi vì sao bị đưa vào bệnh viện, còn không phải ở trên bụng nữ nhân nào, túng dục quá độ mới có thể như vậy sao. Chính mình phương diện kia không được, vậy mà lấy chúng ta trút giận.
- Đúng đấy, nếu như không phải hắn ra tay hào phóng, không phải là vì tiền. . .
Bốn nữ y tá ly khai phòng bệnh đều rất ủy khuất, bất mãn, khinh bỉ nhỏ giọng nghị luận, Trần Thanh Đế nghe được mắt trợn trắng, liên tục cười khổ.
- Bạn thân a, ngươi nói ngươi xem. . . ta làm sao lại. . . Ai!
Trần Thanh Đế thở dài không thôi, hận không thể lấy chăn mền che mặt.
- Trọng sinh vào thân xác phá thanh danh này, về sau phải chịu bao nhiêu mắng chửi a. Bất quá, lão thiên gia đã an bài như vậy, lại trùng tên trùng họ, ta thay ngươi miễn cưỡng sống tiếp a. Ai!