Chương 9: Có Được Thiên Phú Hơn Người? ( 1)
Cứ như vậy, Trần Thanh Đế vui vẻ không biết mỏi mệt liên tục lật sách một giờ, Lâm Tĩnh Nhu cứ như vậy đứng ở một bên, trọn vẹn nhìn một giờ. Toàn bộ quá trình, Lâm Tĩnh Nhu đều không có phát ra một chút thanh âm, mà Trần Thanh Đế cũng như không có phát hiện nàng vậy.
Lúc Lâm Tĩnh Nhu trở lại, Trần Thanh Đế liền phát hiện ra nàng, bất quá, hiện tại hắn đang học tập, bù lại tri thức, ở đâu có công phu để ý tới nàng.
Trần Thanh Đế là lật sách, bất quá, hắn không phải lật sách chơi. Cuốn sách bị hắn lật, nội dung bên trong, tất cả đều không lọt khỏi hắn ghi tạc trong óc, tất cả đều có lý giải, có thể vận dụng linh hoạt.
Tu vi không có, nhưng trí nhớ, nhãn lực vẫn còn, trí nhớ của Trần Thanh Đế là phi thường nghịch thiên.
Những thứ này, Trần Thanh Đế há có thể nói cho Lâm Tĩnh Nhu? Cho dù nói ra, ai mà tin. Hơn nữa, ta làm chuyện của ta, người ta khinh bỉ mặc kệ người ta, tại sao ta phải chứng minh làm gì? Không có nửa điểm chỗ tốt.
- Trong sách vở giới thiệu thảo dược, cũng xem không sai biệt lắm, trên cơ bản đều là đổi danh tự, nhưng không đổi nội dung gì cả.
Trần Vân đem cuốn sách trong tay thả lại giá sách, duỗi lưng một cái:
- Hiện tại thân thể thật sự là quá kém, đọc sách một giờ, đã mệt mỏi thành như vậy. Ai, bạn thân này lăn lộn thành như vậy, thật là làm cho người bội phục a.
Nhúc nhích thân thể một chút, Trần Thanh Đế trực tiếp đi qua Lâm Tĩnh Nhu, coi nàng trở thành người trong suốt, đi tới bên người Trần Phong Nhiên, nhàn nhạt nói:
- Đi thôi.
Hiện tại Trần Thanh Đế là phải đi mua thảo dược cần thiết, ở đâu có công phu hao tổn cùng Lâm Tĩnh Nhu.
Bất quá, lúc Trần Thanh Đế rời đi, hữu ý vô ý liếc nhìn một trung niên nam tử tướng mạo bình thường ở nơi hẻo lánh trong Đồ Thư quán. Ánh mắt Trần Thanh Đế rất tùy ý, rất tự nhiên, giống như là vô tình nhìn tới vậy.
- Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi, Trần Thanh Đế ngươi... ngươi chờ một chút...
Đợi trọn vẹn một giờ, chân cũng đứng đến tê rần, mà Trần Thanh Đế thủy chung không có liếc nhìn nàng một cái, lập tức làm cho Lâm Tĩnh Nhu phẫn nộ, chán nản, răng ngà nghiến đến sắp nát, chà chà chân ngọc đuổi theo.
Nhưng mà, Lâm Tĩnh Nhu vừa đi ra Đồ Thư quán, đã bị nữ hầu ở bên ngoài chờ đợi ngăn lại, nữ hầu chán ghét nhìn bóng lưng Trần Thanh Đế, nói ra:
- Tiểu thư, lão gia gọi điện thoại đến, bảo người bây giờ về nhà.
Cùng lúc đó, ở nơi hẻo lánh trong Đồ Thư quán, tên trung niên nam tử kia bị Trần Thanh Đế liếc nhìn, mặt ngoài mặc dù không có bất luận biến hóa gì, nhưng trong lòng lại chấn động mãnh liệt:
- Chẳng lẽ hắn nhìn ra sơ hở? Làm sao có thể? Hắn cũng có thể nhìn ra sơ hở của mình? Tuyệt đối không có khả năng.
Nghĩ đến đây, trung niên nam tử rất nhanh lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một dãy số...
- Phá gia chi tử kia đến Đồ Thư quán đọc sách một giờ? Phong Nhiên cùng tiểu nha đầu Tĩnh Nhu cũng ở đó?
Trong một đại viện quân khu, Trần Chấn Hoa cực kỳ trầm ổn, sau khi nhận được điện thoại báo cáo nội dung, trong thanh âm lại tràn đầy kinh ngạc:
- Ngươi... ngươi xác định ngươi không có nhìn lầm? Hắn thật sự ở Đồ Thư quán một giờ? Một mực đọc sách? Hắn không có đốt hay phá hoại Đồ Thư quán? (DG: con mẹ nó, đâu cần phải tuyệt tình như vậy.)
- Đúng vậy, lão gia, đại thiếu gia một mực đọc sách.
Một nơi hẻo lánh trong Đồ Thư quán, trung niên nam tử tướng mạo bình thường tên Phương Bất Loạn, khóe miệng co quắp, cung kính nói:
- Bây giờ ta đang ở trong tiệm sách, đại thiếu gia vừa rời đi, Đồ Thư quán cũng không có bị đốt, hay phá hoại gì cả...
Đọc sách?
Có đọc sách như vậy sao? Đây chính là lật sách a, tốc độ lật sách kia, không nói đến có thể thấy nội dung hay không, dù xem tiêu đề cũng khó khăn.
- Đọc sách!
Phụ thân Trần Thanh Đế, Trần Chấn Hoa vẫn là rất khó tin tưởng lỗ tai của mình, nhịn không được xác nhận nói:
- Bất Loạn, ngươi xác định hắn thật là đọc sách?
- Đúng vậy, lão gia.
Đầu điện thoại bên kia, Phương Bất Loạn trả lời có chút không quá kiên định.
- Chẳng lẽ tiểu tử này nhập viện một lần, đột nhiên tỉnh ngộ, thay đổi triệt để, lãng tử hồi đầu sao?
Trần Chấn Hoa nắm chặt điện thoại, qua lại hai bước, hiển nhiên không có phát giác được Phương Bất Loạn biến hóa, trầm ngâm một tiếng, có chút kích động hỏi:
- Bất Loạn, Thanh Đế xem sách gì? Không phải là...
Không thể phủ nhận, Trần Chấn Hoa cũng đem loại hình sách vở, liên tưởng đến văn hóa phẩm đồi trụy.
- Là một ít sách vở giới thiệu thảo dược.
Khóe miệng Phương Bất Loạn lại nhịn không được quất một cái, thời điểm hắn đi theo Trần Thanh Đế tiến vào Đồ Thư quán, thật cũngcho rằng, Trần đại thiếu là muốn xem văn hóa phẩm đồi trụy.
- Sách vở giới thiệu thảo dược?
Trần Chấn Hoa lập tức thở phào một cái, trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười dày đặc, có loại xúc động muốn cười lớn một tiếng. Tiểu tử này, rốt cục lãng tử hồi đầu, lão tử trông mong ngày này đã rất lâu rồi.
- Không đúng!
Dáng tươi cười của Trần Chấn Hoa đột nhiên cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi, âm trầm hỏi:
- Bất Loạn, ngươi nói Thanh Đế phá gia chi tử kia xem chính là sách vở giới thiệu thảo dược?
- Đúng vậy, lão gia.
- Ta nói cái phá gia chi tử này như thế nào đột nhiên thay đổi, mẹ nó, tức chết lão tử rồi, cái tiểu súc sanh này.
Trần Chấn Hoa chửi ầm lên:
- Bất Loạn, tiếp tục đi theo phá gia chi tử kia cho ta, nếu như ta đoán không lầm, hiện tại hắn hẳn là đi mua thảo dược. Mẹ nó, phá gia chi tử, súc sinh.
Trần Chấn Hoa hận không thể đập nát điện thoại trong tay.
- Vâng, lão gia.
Phương Bất Loạn cúp điện thoại, vội vàng đuổi theo, nhưng trong lòng thì phi thường khó hiểu. Trần đại thiếu thay đổi triệt để, cải tà quy chính nên cao hứng mới đúng, lão gia như thế nào phản ứng như vậy.