Hồi 40: Dị Nữ
Hồi 40: Dị Nữ
Con đường thật dài và tịch mịch.
Người trong sơn thôn có thói quen là ngủ rất sớm, nhà nhà đèn đuốc tối thui.
Nhưng khi ra khỏi ngõ quanh thì thấy rõ ngôi lầu nhỏ.
Đêm tối đem mà thấy rõ là vì trên ngôi lầu nhỏ ấy đèn đuốc sáng choang.
Chẳng những mùi rượu thịt phưng phức từ trên ngôi lầu nhỏ ấy tỏa xuống mà còn nghe thấy trên ấy có tiếng cười của đàn bà con gái, lẫn tiếng cười của đàn ông.
Linh Linh khựng lại.
Lý Tầm Hoan thản nhiên:
- Chắc là tiểu thư của cô về rồi đó.
Linh Linh lắc đầu:
- Nhất định không phải, cô ta nói ít nhất cũng năm ba tháng sau cô ta mới về.
Lý Tầm Hoan nói:
- Khách ở nhà cô không phải là ít, cũng có thể có những người khách ở xa, trường hợp không có chủ ở nhà thì họ tự tiện liệu lo thức ăn chứ sao.
Linh Linh ngần ngừ một giây rồi nói:
- Để tôi lên đó xem sao.
Lý Tầm Hoan đưa tay chận lại:
- Cô hãy để tôi lên trước.
Linh Linh trố mắt:
- Tại sao vậy? Những người ấy đã có mặt trên ngôi lầu này họ làm thức ăn, nhậu nhẹt, họ làm như nhà của họ vậy thì tự nhiên họ không thể ác ý gì, chẳng lẽ Thám hoa sợ tôi lên rồi nguy hiểm à?
Lý Tầm Hoan cười:
- Không phải thế mà là vì tôi đang đói tới nơi rồi.
Hắn không đợi cho Linh Linh nói thêm gì nữa, hắn mau bước nhanh về phía ngôi lầu và đi thẳng lên lầu.
Hắn đi nhanh như thế không phải vì hắn đói như đã nói với Linh Linh mà hình như hắn linh cảm rằng trên đó thiên hạ đang giăng cái bẫy để chờ hắn đặt chân.
Cửa lầu vẫn mở hoát.
Lý Tầm Hoan vừa tới ngay cửa thì hắn chợt như khựng lại.
Trong đời hắn chưa từng thấy con gái nhiều như thế, những người con gái mập thù lù.
Trên ngôi lầu nhỏ không rộng lắm nhưng cũng không phải là hẹp, cho dù có khoảng hơn hai mươi người cũng không làm chật được.
Nhưng bây giờ thì chỉ độ hơn hai mươi người thế mà ngôi lầu chật cứng. Lý Tầm Hoan đi vào nhưng hắn ngại vì không còn chỗ để lách mình.
Ngôi lầu này vốn dùng những xà ngang và ván dày liệt thành nhiều gian, mỗi gian đều có chiếc bàn rộng, có ghế ngồi nhưng bây giờ thì những bàn ghế ấy đều được dồn vào một góc, chỉ chừa lại một số bàn và trên những bàn đó đầy rẫy những thức ăn, thức ăn từng đống từng đống như hòn non bộ.
Họ ngồi la liệt chừng mười mấy người con gái. Họ ngồi dưới sàn vì ghế họ đã dẹp hết rồi mà dù có còn để đó thì họ ngồi vào cũng không lọt vì thân hình của họ thù lù.
Người nào cũng thế, mông đít của họ mà đặt vào ghế nài là chiếc ghế đó sẽ banh ra ngay.
Mà cho dù có ngồi lọt thì chân ghế nhất định cũng sụm luôn.
Nhưng cũng không ai có thể nói họ là heo được bởi vì bằng vào thân hình của họ thì trên đời này cũng không có con heo nào như thế cả, cho dù là heo nái.
Lúc Lý Tầm Hoan vào tới cửa phòng thì cũng là lúc mà cái mâm gà nướng vừa mới bưng lên, họ nhóm nhau lại mỗi người một con nhai nguồm ngoàm.
Tiếng nhai thịt nhai xương của họ thật là kinh khiếp, trên đời chắc khồng có một tiếng động nào kinh khiếp hơn.
Chỉ cần nghe thấy một lần, dù người dạn gan cách mấy nhất định đêm ngủ cũng phải nằm mơ.
Xích vào trong một chút, bên sau chiếc bàn bày rượu thịt có một tấm nệm, trên tấm nệm có một cô gái đang ngồi, có năm sáu người đàn ông xây quanh.
Những người đàn ông ấy ăn mặt thật đẹp, diện mạo họ cũng khá khôi ngô, thêm vào đó mặt họ còn tô son phấn.
Thân hình họ cũng vào hạng trung bình chứ không nhỏ lắm nhưng bây giờ trước cái sắc vóc của cô gái, họ chợt y như những con khỉ nhỏ.
Họ đang xúm lại đấm bóp cho cô gái phì nộm ấy, có người bóp chân, có người dần tay, có người đấm lưng xoa nắn, có người cầm quạt phè phạch liền tay và có người đang bưng chén đút cho người con gái.
Lại có hai người đàn ông khác, mặt cũng bôi son trát phấn phì phục dưới chân cô ta, khi ăn thịt gà, lúc nào cao hứng cô ta lại xé một miếng quăng xuống cho hai người ấy, họ không dùng tay cầm mà lại cúi mặt ngoạm như chó.
Cũng may là Lý Tầm Hoan đang đói, đã lâu lắm hắn chưa ăn một món gì chứ giá vào lúc no chắc hắn phải ói ra ngay.
Bình sanh hắn chưa bao giờ thấy những chuyện đáng ói như thế ấy.
Nhưng hắn lại không chịu quay mình nơi khác, hắn cứ thong thả bước vào.
Tất cả những tiếng nhai, tiếng cười, tiếng nói lập tức ngưng lại ngay, tất cả những cặp mắt đổ dồn vào mặt hắn.
Bị mười mấy cặp mắt của con gái nhìn vào xói mình, đó là một chuyện khó chịu vô cùng, hình như họ xem Lý Tầm Hoan y như con gà nướng mà họ đang nhai trong miệng.
Hình như họ đang tức vì bận nhai chứ nếu không thì có lẽ họ sẽ ngoạm hắn mà ngấu nghiến.
Bất cứ một người nào trước một hoàn cảnh như thế, nhất định cũng sẽ cảm thấy bất an nhưng Lý Tầm Hoan thì không.
Cho dù trong lòng có như thế, hắn cũng không bao giờ bộc lộ ra ngoài.
Hắn vẫn đi vào bằng những bước thong dong.
Hắn là con người trước sau như thế, bất cứ hoàn cảnh nào hắn cũng bằng một dáng điệu nhàn nhã, không ai, không một việc gì làm cho hắn đổi thay.
Cặp mắt của cô gái mập nhất trong bọn bỗng nhiên khép lại, không, đúng hơn là đôi mắt vì nhiều thịt và trong một phút đam mê.
Đôi mắt của nàng thật thì cũng không phải là thường, mắt hí nhưng vì mập quá cho nên mới ngó qua cảm thấy như một đường chỉ nhỏ.
Cổ nàng cũng không phải ngắn nhưng nó nhiều khanh thịt nên nhìn như cổ con rùa.
Nàng ngồi y như một hòn giả sơn, tròn quay một đống.
Lý Tầm Hoan im lặng đứng ngay trước mặt người con gái đó, hắn điềm đạm mỉm cười:
- Đại Hoan Hỉ Nữ Nữ Huệ Vương.
Ánh mắt của cô gái vụt sáng lên:
- Các hạ biết tôi à?
Lý Tầm Hoan vẫn cười:
- Cửu ngưỡng thanh danh.
Đại Hoan Hỉ Nữ Huệ Vương nói:
- Nhưng ngươi lại không chịu trốn?
Lý Tầm Hoan cười:
- Tại làm sao tôi lại phải trốn?
Đại Hoan Hỉ Nữ Huệ Vương cũng cười.
Lúc nàng bắt đầu cười thì không có gì đặc biệt nhưng giữa tiếng cười chợt thấy có điều khác lạ.
Toàn thân như trái núi của nàng rung rinh và y như một trái cầu, không thấy nàng chõi chân nhưng thân hình vụt bắn lên.
Người nào chứng kiến cũng đều cảm thấy y như dưới đít nàng có một cái đòn bật, thứ đòn bật thật dịu và thật mạnh.
Cái tên đàn ông phục dưới chân nàng từ nãy giờ để “chực” những miếng ăn bố thí, bị cái bắn mình đó và lộn nhào theo.
Cái chén rượu trên bàn rơi nghe loảng xoảng.
Nàng đứng sững trước mặt Lý Tầm Hoan và tiếng cười ngưng bặt:
- Ta tuy chưa biết các hạ là ai nhưng mục đích của các hạ đến đây thì ta đã biết.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Sao cô nương bảo sao? Đúng rồi, tại hạ cũng nghĩ cô nương rất biết.
Đại Hoan Hỉ Nữ Huệ Vương hỏi:
- Các hạ đi đường xa đến đây chắc đã đói. Ta muốn đãi các hạ một bữa cơm có được không?
- Tại hạ cũng đang đói đây.
Nói xong Lý Tầm Hoan bình thản bước lại bàn tiệc.
Nữ Huệ Vương nhìn hắn, mắt híp lại:
- Vậy thì nào dùng bữa với ta.
Lý Tầm Hoan chợt thấy bầu rượu trên bàn, thế là cục yết hầu trên cần cổ đã tuột lên tuột xuống. Cục yết hầu nhấp nhô không lọt qua được cặp mắt ti hí của Nữ Huệ Vương.
- Chắc các hạ đang thèm rượu.
Lý Tầm Hoan nói ngay:
- Cô nương có con ngươi quá tinh tường.
Nữ Huệ Vương cười hềnh hệch. Bàn tay no tròn, ú ị ra dấu. Một tên mặc áo hoa vội nhấc lấy vò rượu rót ra một cái chén đẩy đến trước mặt Lý Tầm Hoan.
Lý Tầm Hoan cầm lấy chén rượu.
Chén rượu khá lớn, chén rượu có thể chứa đựng hơn nửa cân.
Lý Tầm Hoan ngửa cổ đi một hơi cạn sạch.
Nữ Huệ Vương cười:
- Hay, như thế mới đáng gọi là nam nhi chứ? Những người đàn ông có mặt nơi đây không một ai bằng một góc của các hạ.
Tên đàn ông mặc áo hoa lại rót đầy chén rượu nữa, hắn cười toe toét:
- Lý thám hoa ngàn chén chưa say, xin cạn thêm chén nữa.
Lý Tầm Hoan sửng sốt.
Gã đàn ông này lại cũng biết tên hắn nữa sao?
Nữ Huệ Vương nhìn tên đàn ông, đôi mày nàng cau lại:
- Ai? Lý thám hoa? Lý thám hoa nào?
Người đàn ông cười:
- Lý thám hoa chỉ có một người, tức là kẻ đã vang danh từ trước đến nay: Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan.
Nữ Huệ Vương làm ra vẻ sững sờ.
Tất cả những cặp mắt trong gian lầu đều quay về phía Lý Tầm Hoan.
Tiểu Lý Phi Đao.
Trong suốt mười năm nay, trên toàn cõi giang hồ hình như không còn có ai có danh hiệu nào lừng danh như vậy.
Đại Hoan Hỉ Nữ Huệ Vương vùng cười khanh khách:
- Tốt, đã từ lâu nghe nói Tiểu Lý Phi Đao là con người chẳng những mình đầy gan mật mà cũng là con người rượu thấm đến ngoài da, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Trừ Tiểu Lý thám hoa ra, trên đời không tìm ra đâu một con người như thế ấy.
Người đàn ông mặc áo hoa cười hì hì:
- Phi đao họ Lý không khi nào sai chệch mục tiêu, cái đó cũng cần phải nhắc đến.
Lý Tầm Hoan nhìn sững vào mặt hắn rồi vụt hỏi:
- Các hạ có phải là.
Người đàn ông mặc áo hoa cười rớt nói:
- Lý thám hoa quả là bậc quý nhân nên rất dễ quên nhiều chuyện nhỏ, luôn cả lão bằng hữu mà cũng không nhận ra.
Ánh mắt của Nữ Huệ Vương chớp ngời và vụt nói:
- Con người của ngươi tuy Thám hoa không nhận ra nhưng kiếm pháp của người thì chắc Lý thám hoa không quên được đâu.
Người đàn ông cười khanh khách:
- Kiếm pháp của tôi à? Kiếm pháp của tôi thì chính tôi cũng đã quên mất rồi.
Nữ Huệ Vương nói chậm rãi:
- Ngươi chưa có quên, ngươi hãy cầm thanh kiếm lên đi.
Đúng là một con người dễ nghe, nếu không muốn nói là dễ sai bảo, người đàn ông bước lại bên vách với lấy thanh trường kiếm.
Không, hắn không lấy ngay thanh kiếm trên vách mà lại đi thẳng ra phía sau, từ bên sau mùi thịt nướng xông ra hừng hực, tiếng binh khí lại khua vang.
Thân pháp của con người ấy thật không đáng dùng tiếng “thân pháp” một chút nào vì dáng đi của hắn gần như lóm thóm. Tuy nhiên, bộ pháp của hắn cũng không thể nói là chậm chạp, chỉ một giây sau, hắn cầm thanh trường kiếm bước ra.
Tay bên kia hắn cầm một con gà nướng vàng ươm. Con gà trên tay hắn được hất lên và ánh thép xanh rờn nhoáng lên nhanh hơn một tia sét.
Hơn phân nửa con gà nướng đã bị chặt ra tành bốn miếng và được xỏ luồn vào thanh kiếm y như người ta cầm từng miếng thịt xỏ vào que để hơ vào than lửa.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt khen.
Đúng là hắn không ngờ thật, không ngờ một người đàn ông xem dáng vóc còm rom như thế mà thủ pháp lại nhanh nhẹn vô cùng, chỉ một đường kiếm thôi, con gà được xả ra thành bốn mảnh và từng miếng được xâu vào thanh kiếm một cách tài tình.
Lý Tầm Hoan khen thật là quen mắt.
Nhưng nhất thời hắn không biết đã gặp ở đâu.
Người đàn ông mặc áo hoa cười hì hì và bước tới trước mặt Lý Tầm Hoan:
- Thịt gà nướng là ngon tuyệt, xin mời Lý thám hoa dùng một miếng đưa cay.
Thịt gà nướng thật vàng, mỡ tươm có bột, cả bốn miếng chưa ăn mà đã nghe béo ngậy, thật là thứ mà bất cứ ai nhìn qua cũng chảy nước dãi rồi.
Màu thép của thanh kiếm xanh rờn như sắc nước.
Lý Tầm Hoan khẽ nhún vai, suýt chút nữa hắn bật kêu lên thành tiếng:
- Đoạt tình kiếm!
Người đàn ông cười hì hì:
- Lão bằng hữu cho đến bao giờ cũng vẫn là lão bằng hữu. Lý thám hoa vẫn thật không quên tại hạ.
Hình như hắn bật cười thật dữ, tuy không ra tiếng nhưng mặt hắn rung rinh đến mức bao nhiêu phấn tô trên mặt hắn đều nức ra và rơi lả tả.
Hắn hiện nguyên khuôn mặt thật, khuôn mặt khôi ngô cương nghị của người thiếu niên hào phóng Du Long Sinh.
Lý Tầm Hoan nghe da mình nổi ốc, hắn thật không ngờ một thiếu niên tràn đầy sức sống tràn đầy hào khí của hai năm về trước bây gì lại có thể biến ra như thế.
Hai năm trước, khi giao đấu với Du Long Sinh, Lý Tầm Hoan đã từng biết qua kiếm pháp của hắn, tuy không nhanh bằng tay kiếm của Tiểu Phi nhưng thật đáng gọi là một đóa hoa trong chốn võ lâm.
Du Long Sinh lúc đó tuy đã bại dưới tay của Lý Tầm Hoan nhưng bằng con mắt tinh đời và bằng vào kinh nghiệm, Lý Tầm Hoan biết ngay con người thiếu niên đó ngay sau nhất định sẽ làm rạng rỡ trong sự nghiệp trong đời người.
Bằng vào hào khí ngất trời, bằng vào thái độ ngang tàng một cõi của người thiếu niên họ Du, mà chỉ mới có hai năm xa cách bây giờ lại có thể trờ thành tay sai, trở thành con vật ngoan ngoãn của người đàn bà ghê tởm như thế hay sao?
Lý Tầm Hoan đứng đó mà nghi ngờ nhãn quang của mình, hắn sợ mình hoa mắt.
Nhưng một giây thoáng qua, hắn biết mình không thể nào lẫm lẫn, hắn chợt mím miệng thở dài, hắn chợt bùi ngùi hối tiếc như vừa đánh rơi một vật gì quý giá xuống đáy biển sâu.
Du Long Sinh bây giờ thì như hình cây tượng đá, nhiệt tình hừng hực của người thiếu niên năm cũ cũng tiêu mất rồi, hắn trở mũi kiếm cho một miếng thịt gà nướng vào miệng nhai nguồm ngoảm, hắn chép miệng lầm thầm:
- Ngon, mùi vị thật là đặc biệt, có thể ăn một miếng thịt gà nướng như thế này đúng là khẩu phúc không phải nhỏ.
Nữ Huệ Vương cười hì hì:
- Bọn đầu bếp của Tàng Kiếm sơn trang không làm nổi một con gà nướng tương tự như thế hay sao?
Du Long Sinh thở ra:
- Họ cũng có làm nhưng những thứ họ làm ra ăn cảm nghe như củi mục.
Nữ Huệ Vương hỏi:
- Nếu không gặp được ta thì ngươi có thể ăn được những miếng thịt ngon như thế hay không?
Du Long Sinh lắc đầu:
- Nhất định đáng chết cũng không khi nào ăn được.
Nữ Huệ Vương lại hỏi:
- Ngươi theo ra, ngày ngày sống ở bên ta, ngươi có thấy vui thích hay không?
Du Long Sinh cười:
- Vui thích lắm, rất ư là vui thích.
Nữ Huệ Vương hỏi:
- Giữa Lam Yết Tử và ta, nếu cần phải chọn thì ngươi bằng lòng chọn người nào?
Dáng cách của Du Long Sinh gần như muốn bòn phục xuống chân Nữ Huệ Vương, hắn nói trong vẻ vô cùng thành khẩn:
- Nhất định là phải chọn Nữ Huệ Vương của tôi rồi.
Cái bụng quá lớn mà Nữ Huệ Vương lại này tới trước hơn nữa vừa vỗ phành phạch vào cái bụng vừa cười:
- Tốt, tốt lắm, tiểu tử này kể là có nhãn quang, thật không uổng ta thương yêu ngươi một chút nào.
Và Nữ Huệ Vương vụt ngửa cổ lên chỉ ngay yết hầu bảo Du Long Sinh:
- Đâm, đâm ngay nơi đây một kiếm thử xem.
Đôi mắt của Du Long Sinh rực sáng nhưng lại tắt ngấm ngay, hắn lắc đầu nguầy nguậy:
- Không được, nhất định không được, vì nếu có bề nào, nếu Nữ Bồ Tát có mệnh hệ nào thì đau lòng tôi lắm.
Nữ Huệ Vương cười khe khẽ:
- Con chó con, thật là ngu, làm sao Nữ Huệ Vương lại có thể mệnh hệ nào? Đâm, đâm một kiếm cho Lý thám hoa chơi cho vui.
Bà ta ngửa cổ lên chờ đợi.
Nhìn vào cổ thịt vòng lên từng ngấn của Nữ Huệ Vương, Du Long Sinh vụt thét lên một tiếng vung thanh kiếm lên đâm thẳng.
Ánh thép nhoáng lên loang loáng, tất cả những người có mặt đều thấy hoa mắt.
Đã từng giao đấu với Du Long Sinh, Lý Tầm Hoan rất biết thanh kiếm trên tay của Du Long Sinh - thanh Đoạt Tình kiếm của hắn vô cùng lợi hại, cầm một sợi tóc thổi qua, sợi tóc sẽ bị tiện ngọt sớt, nó là kiếm báu độc nhất vô nhị trên đời, ở trong một tòa trang trại mệnh danh là “Tàng Kiếm”, gã Thiếu trang chủ này tự nhiên phải có một thanh kiếm báu hơn người.
Thanh kiếm đó một khi đâm vào vật gì, cho dù đó là sắt thép nhất định cũng sẽ bị thủng ngay, thủng mà không một tiếng động.
Vì đã từng giao đấu với Du Long Sinh nên Lý Tầm Hoan biết rõ hơn ai hết, gã thiếu niên này tuy không nhanh tay hơn Tiểu Phi nhưng hắn là một cao thủ nhất nhì trong chốn võ lâm, mục tiêu mà hắn đã nhắm nhất định hắn sẽ hoàn thành cho dù đó là mục tiêu di động chứ đừng nói một cái cổ thật lớn, lớn đến nắm gân tay vòng chưa giáp đang ngửa ra chờ đợi.
Một tiếng kêu thảng thốt vang lên, Du Long Sinh lộn ngược ra sau, hắn văng đúng vào lòng của một cô gái mập khác đang ngồi phía sau Lý Tầm Hoan, cô gái dang hai tay ôm hắn trum trum trong lòng và cười ngất ngưởng.
Thanh kiếm cắm đúng vào yết hầu của Nữ Huệ Vương, chuôi kiếm còn rung lên bần bật.
Nữ Huệ Vương cười rung rung từng khối thịt trên người càng làm cho chuôi kiếm rung lên từng chập. Bà ta vẫn ngồi yên nhìn Lý Tầm Hoan bằng tia mắt dâm đãng nhất trên đời. Thanh kiếm của Du Long Sinh không vào sâu được, mũi kiếm vừa chạm vào da thịt thì bị ngay cái ngẩn thịt trên cổ của Nữ Huệ Vương hịp lại dính cứng vào nơi ấy, y như một cái kiềm sắt kẹp ngang.
Nữ Huệ Vương vẫn nhìn Lý Tầm Hoan và cất giọng cười hăng hắc:
- Sao? Người mập vẫn có chỗ hay của cái mập, bây giờ thì chắc Lý thám hoa không muốn tin cũng phải tin rồi chứ?
Thanh kiếm vẫn cứ rung bần bật mãi cho đến bây giờ mới chịu đứng yên, Nữ Huệ Vương vẫn ngồi dựa ngửa và cứ để y thanh kiếm dính bởi hai lớp thịt kẹp lại nơi cổ.
Lý Tầm Hoan thở ra:
- Công phu của Nữ Huệ Vương quả thật người thường không làm sao so được.
Tự nhiên, Lý Tầm Hoan nói bằng một câu nói thật tình, công phu dùng hai khoanh thịt nơi cần cổ để kẹp thanh kiếm chém sắt như chém bùn và bằng một sức mạnh đâm vào như thế quả là một công phu hiếm có.
Nữ Huệ Vương cười hì hì:
- Ta cũng có thưởng nghe phi đao của Thám hoa, phi đao phóng ra trăm phát không sai một phát nào, luôn cả đứa con nuôi của ta tài nghệ không phải là kém lắm thế mà vẫn không tránh khỏi, chắc tự Thám hoa cũng cảm thấy tài nghệ của mình như thế là tuyệt lắm rồi chẳng hay bây giờ có còn cảm thấy như thế nữa không?
Bà ta lại ngửa cổ ra cho thanh kiếm của Du Long Sinh rơi xuống và hỏi Lý Tầm Hoan:
- Nhưng phi đao bách phát bách trúng của Thám hoa bây giờ có thể giết được ta không nhỉ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu cười:
- Nhất định là không được.
Nữ Huệ Vương cười:
- Bây giờ Thám hoa có còn muốn đưa Lam Yết Tử đi nữa hay chăng?
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Rất muốn.
Sắc mặt của Nữ Huệ Vương hơi tái lại nhưng rồi lại cười ngay:
- Thú vị, thú vị. Thám hoa là con người thú vị vô cùng nhưng Thám hoa định đưa cô ta đi bằng cách nào thế chứ?
Lý Tầm Hoan cũng cười:
- Để thong thả rồi tôi sẽ nghĩ cách nhưng nhất định là phải có cách.
Nữ Huệ Vương gật đầu:
- Tốt lắm, vậy Thám hoa hãy ở lại đây vài ba ngày để mà nghĩ cách.
Lý Tầm Hoan nói:
- Ở đây có rượu ngon thịt béo, cho dù phải ở đến vài ba tháng cũng được chứ lựa gì vài ba ngày.
Nữ Huệ Vương nói:
- Nhưng rượu của ta không thể để cho bất cứ ai uống khan như thế được.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Thế Nữ Huệ Vương muốn tôi phải làm sao?
Nữ Huệ Vương đưa tia mắt khát tình về phía Lý Tầm Hoan, giọng bà ta cũng chợt trở nên đắm đuối:
- Thật tình thì ta cứ tưởng Lý thám hoa là con người già lắm rồi nhưng bây giờ gặp thấy hãy còn xuân hơ hớ, vì thế ta muốn lưu Thám hoa lại đây bầu bạn cùng ta ít ngày rồi ta sẽ để cho Thám hoa đem Lam Yết Tử đi một cách tự do.
Lý Tầm Hoan cũng cười, giọng nói hắn rất tự nhiên:
- Nữ Huệ Vương không sợ tôi già nhưng tôi thì rất sợ đống thịt trên mình của Nữ Huệ Vương, nếu Nữ Huệ Vương có thể làm cho bớt đi chừng vài trăm cân thịt thì có bầu bạn với Nữ Huệ Vương năm bày tháng một năm hay hơn thế nữa tôi cũng không đến đỗi nhàm chán, chứ bây giờ thì.
Hắn thở ra và nói tiếp:
- Bây giờ thì tôi cảm nghe lợm giọng.
Mặt của Nữ Huệ Vương bây giờ mới hoàn toàn biến sắc nhưng bà ta vẫn cứ cười:
- Rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt. Thôi cũng được.
Bà ta vẫy tay cho thuộc hạ.
Số những cô gái ngồi vây chung quan này giờ vụt đứng lên.
Đúng ra thì họ là những cô gái quá mập nhưng cũng vì thế mà hành động của họ đâm ra chậm chạp, trái lại phải nói họ quá nhanh.
Sau cái vẫy tay của Nữ Huệ Vương thì Lý Tầm Hoan nhìn quanh đã thấy mình bị vây vào giữa.
Chung quanh hắn là những cô gái, không phải nói là những cây thịt kê khít vào nhau.
Họ không đông lắm nhưng vì họ quá mập thành thử khi họ đứng dậy vây quanh và càng lúc họ càng siết vòng vây nhỏ lại, Lý Tầm Hoan có cảm tưởng mình bắt đầu nghẹt thở vì không còn một chút gió nào có thể lọt qua.
Hắn tưởng tượng nếu vòng vây “thịt người” cứ như thế mà ép lấn vào, ép riết lại, hắn không dám nghĩ nữa, hắn không dám nghĩ là giữa bức tường bằng thịt ấy, hắn sẽ ra sao.
Bây giờ cho dù hắn có thể phóng luôn hai ngọn phi đao một lượt cũng không thể làm gì họ được vì bất quá cũng chỉ vài ba người ngã xuống rồi thì số người kia sẽ ập vào và muốn hay không muốn hắn cũng sẽ.
Lý Tầm Hoan phải rùng mình.
Kiếm kích đao thương hay những thủ pháp cực hình nào khác đối với hắn không có nghĩa lý gì cả nhưng khi hình dung con người của mình bị ập giữa khối thịt người như thế, hắn không dám nghĩ tới thêm cho mệt.
Nữ Huệ Vương cười sặc sựa:
- Sao? Lý thám hoa có chịu nằm sát bên mình ta không hay là muốn nằm dưới cả năm mười khối thịt ấy?
Tiếng cười của bà ta rung rinh cả sàn nhà, ban đầu còn ít nhưng càng lúc nghe hình như toàn ngôi nhà chuyển động.
Ánh mắt Lý Tầm Hoan vụt sáng lên một cách khác thưởng, mỗi hắn vốn sẵn mỉm cười một cách thường xuyên, bây giờ nụ cười càng rạng rỡ nhưng vẫn không ra tiếng.
Lúc hắn lên lầu, Linh Linh đã nghe lời hắn, nàng luôn luôn nghe lời hắn - Ở lại bên dưới. Bây giờ hắn sực nhớ đến nàng.
Nhất định nàng không thể lấy mắt nhìn Lý Tầm Hoan thọ nạn, nhất định nàng sẽ có cách, nàng sẽ tìm mọi cách.
Ngay trong lúc đó, ngay trong lúc mọi người cảm thấy cái rung rinh cả sàn nhà không phải do tiếng cười của Nữ Bồ Tát thì một tiếng chuyển động vang lên.
Sự chuyển động của ngôi lầu cùng phát ra nhiều tiếng rôm rốp, cả ngôi lầu bỗng nghiêng hẳn rồi đổ xuống.
Tất cả những người có mặt trên ngôi lầu cũng nghiêng ngửa theo luôn.
Trên nóc nhà bỗng lộ ra lỗ hổng khá lớn sau khi một bóng người bắn vọt lên.
Lý Tầm Hoan.
Người bắn thẳng trổ ra nóc lầu đó là Lý Tầm Hoan, hắn y như một chiếc én xuyên liêm, hắn bắn vọt lên rồi là xà xuống đất.
Hắn nghĩ con người mang theo cả khối thịt như Nữ Huệ Vương cho dù có một công phu khá mạnh nhưng khi ngôi lầu sập xuống, bà ta nhất định cũng phải ngã theo nếu không đến mang thương thì cũng phải lâu lắm mới mong bò dậy nổi.
Nhưng không, Lý Tầm Hoan vừa bắn ra khỏi nóc nhà thì y như một trái khinh khí cầu bị dứt dây, cả một khối thịt khổng lồ Nữ Huệ Vương cũng bắng theo nối đuôi với hắn.
Lý Tầm Hoan vừa xà xuống đất thì đã nghe tiếng của Nữ Huệ Vương ở phía sau lưng:
- Khà khà. Lý thám hoa, bất cứ ai một khi đã bị ta để mắt thì cho dù góc biển chân trời cũng đừng mong thoát khỏi.
Thật Lý Tầm Hoan không thể nào tưởng tượng nổi, bằng vào thân hình phì nộn, ít nhất cũng phải có ba, bốn trăm cân của Nữ Huệ Vương mà lại có một khinh công như thế ấy.
Không còn có một sự lựa chọn nào khác, Lý Tầm Hoan vẫy ngược tay trở lại phía sau lưng.
Một ánh sáng ló lên, Tiểu Lý Phi Đao đã ra khỏi cánh tay.
Tiểu Lý Phi Đao một khi đã bị ra khỏi tay rồi thì trăm phát không sai một phát.
Một vòi máu từ nơi mặt của Nữ Huệ Vương phụt ra.
Bận này không như những lần trước, phi đao của Lý Tầm Hoan luôn luôn trúng yết hầu lần này phi đao nhằm vào một mục tiêu khác hẳn, phi đao bay đúng vào mắt trái đối phương.
Phi đao đã bay ra nhất định không thể không trúng mục tiêu.
Hắn rất tự tin như thế.
Và quả thật đúng y như thế, ngọn phi đao lún vào mắt trái của Nữ Huệ Vương hơn phân nửa. Ban đầu, một vòi máu bắn ra, thiếu chút nữa là bắn vào mình của Lý Tầm Hoan nhưng sau vòi máu cúp lại đó thì xối xuống mặt, xuống áo.
Con người càng mập dung lượng máu trong người càng nhiều, suối máu đã làm ướt đẫm con người của Nữ Huệ Vương.
Thế nhưng tiếng cười của bà ta vẫn không chịu dứt, và bằng vào thanh âm càng lúc càng gần với Lý Tầm Hoan.
Bây giờ thì Lý Tầm Hoan không thể điềm nhiên nữa, hắn quay mình lại và sững sỡ.
Dòng máu từ nơi mắt của Nữ Huệ Vương vẫn bựt xối nhưng bà ta vẫn cười và bước theo Lý Tầm Hoan, giọng cười không thay đổi và bước chân không xiêu vẹo, bà ta vẫn bước theo bằng bước chân chắc nịch. Dòng máu chảy mạnh đến mức gần như tiếng động thế nhưng Nữ Huệ Vương không bộc lộ chút gì gọi là đau đớn, bà ta vẫn cười hăng hắc:
- Lý thám hoa, còn mấy ngọn phi đao nữa hay phóng ra cho hết cả đi, phi đao bây giờ thì cho hai trăm ngọn cắm vào mình ta, ta cũng chẳng kể nó vào đâu.
Bà ta vụt đưa tay lên nắm cán phi đao giật mạnh ra rồi cho thẳng vào mồm.
Nhiều tiếng rào rạo vang lên từ trong miệng của Nữ Huệ Vương làm cho Lý Tầm Hoan càng trố mắt.
Phi đao của hắn được luyện bằng một thứ thép tuy không đến mức ghim vào sắt như ghim bùn nhưng nó vẫn là thứ thép cực tốt, thứ thép ban đêm lóe hẳn ánh sáng xanh lè thế mà Nữ Huệ Vương nhai như người ta nhai cốm.
Lý Tầm Hoan đứng nhìn trân trối, thật hắn không biết đó là con người hay giống thú thời tiền sử.
Muốn cho con vật ấy ngã xuống có lẽ phải đến hai trăm ngọn phi đao.
Nhưng ngay trong lúc ấy, ngay trong lúc Nữ Huệ Vương cứ lù lù đi lại phía Lý Tầm Hoan thì bà ta vụt rống lên một tiếng dị thường.
Tiếng rống của Nữ Huệ Vương không giống cọp mà cũng không giống trâu, tiếng rống quá lớn làm xao động cả vùng, những chiếc lá úa vàng trên cành cây lao chao rơi xuống.
Trong tiếng rống của Nữ Huệ Vương có một tiếng động khác nhỏ hơn, lạ hơn, tiếng động nghe cái “bựt” ngắn ngủi nhưng Lý Tầm Hoan nghe rất rõ và ngay sau đó, hắn thấy một lưỡi thép ló ra trước ngực bà ta, máu theo đó phún thẳng một vòi.
Bây giờ thì Lý Tầm Hoan đã thấy Du Long Sinh.
Hắn từ phía sau lưng Nữ Huệ Vương hai tay nắm chặt lấy đốc kiếm, thanh kiếm xuyên từ hậu tâm của Nữ Huệ Vương thấu ra trước ngực.
Thanh trường kiếm tự nhiên là dài, từ cán đến mũi có hơn một sải tay nhưng bây giờ thì chỉ thấy mũi kiếm lú ra trước ngực Nữ Huệ Vương, hai tay cầm cán của Du Long Sinh thì đã sát tận lưng.
Con mắt còn lại của Nữ Huệ Vương trợn trừng lên, hai tay nhanh như cắt với ngược ra phía sau chụp trúng đôi vai của Du Long Sinh ném qua khỏi đầu, vật hắn y như vật nhái.
Thân hình của Nữ Huệ Vương bây giờ mới đổ xấp xuống, đổ chụp lên con người của Du Long Sinh, xương trong người hắn nghe rôm rốp nhưng hắn nghiến răng không kêu một tiếng.
Nữ Huệ Vương vừa thở vừa nói:
- Ngươi... thì ra là ngươi, Du Long Sinh... ta... ta đãi ngươi không bạc... thế sao ngươi lại thừa lúc bất phòng. ám hại ta.
Du Long Sinh hơi thở đứt quãng:
- Ngươi... ngươi không ngờ à?
Nữ Huệ Vương ghiến răng kèn kẹt:
- Ta... chưa từng bạc đãi... ngươi... khốn khiếp.
Mồ hôi trên trán của Du Long Sinh đổ hột, hắn cũng nghiến răng:
- Hơn một năm nay, ta... nhẫn nhục còn hơn... một con chó là... là thứ chỉ chờ có được ngày... nay...
Bị khối thịt của Nữ Huệ Vương càng lúc càng ép xuống, Du Long Sinh không còn thở được, hắn thấy trước mắt tối đen.
Thân hình của Nữ Huệ Vương vụt giật lên từng chập và cuối cùng lật ngang qua.
Bây giờ thì Lý Tầm Hoan mới lần thấy được bộ mặt của Du Long Sinh, một bộ mặt có đôi mắt thật sáng nhưng vô cùng ảm đạm.
Hắn nghe bàn tay của Du Long Sinh, bàn tay thật dịu, tuy đã từng giết người nhưng nhiều lúc lại mềm hơn bàn tay con gái, bàn tay ấy đang vuốt nhưng giọt mồ hôi trên trán hắn.
Du Long Sinh cố hết sức để nở một nụ cười nhưng hắn thất bại.
Hình như đôi môi hắn không còn nghe theo sự chỉ huy của khối có, Cuối cùng hắn ráng hết sức nói với Lý Tầm Hoan:
- Tôi... không phải là. Du Long Sinh.
Lý Tầm Hoan mím miệng gật đầu:
- Tôi biết, bây giờ thì tôi biết rất rõ rồi.
Du Long Sinh nói:
- Du Long Sinh đã... đã chết lâu rồi.
Lý Tầm Hoan lại gật đầu:
- Tôi biết.
Du Long Sinh nói:
- Ngày nay Thám hoa không còn nhìn thấy Du Long Sinh nữa.
Lý Tầm Hoan nói:
- Nhưng trong giờ phút này thì thấy bằng hữu vẫn là bằng hữu, những việc gì khác tôi không cần biết.
Bây giờ thì Du Long Sinh nở nụ cười nhưng mắt hắn đã đứng tròng.