Hồi 48: Giá Trị Anh Hùng
Hồi 48: Giá Trị Anh Hùng
Tiểu Phi chợt nghe ruột mình cuồn cuộn như nhào lộn, như bị bóp teo.
Hắn khom mình xuống hạ bàn, ói toàn nước giải.
Đã hơn một ngày đêm, hắn không có thứ gì vào miệng.
“Anh phải hứa với tôi là anh sẽ về, tôi sẽ đợi anh ở đây mãi mãi.” Hắn nghe như bên tai hãy còn văng vẳng tiếng nói của người yêu.
Vì câu nói ấy, bất luận sự tình diễn biến ra sao, hắn cũng phải trở về.
Nhưng còn Lý Tầm Hoan?
Lý Tầm Hoan không những là người bằng hữu tốt nhất trong đời của hắn mà là một con người nhân cách vĩ đại nhất có một không hai.
Hắn có thể đứng nhìn người ta giết Lý Tầm Hoan sao?
Hắn vụt khom mình ụa khan, hắn ói, nhưng lần này không phải nước giải mà là máu.
Lý Tầm Hoan vốn không biết mình đang ở tại đâu, hắn cũng không muốn biết mình đang ở tại đâu.
Hắn cũng không phân biệt là ban ngày hay ban tối.
Hắn không cựa quậy gì được cả, tất cả những huyệt, từng khớp xương đã bị điểm cả rồi.
Không có thức ăn cũng không nước uống.
Hắn bị giam giữ nơi đây đã mười mấy hôm rồi.
Cho dầu hắn không bị điểm huyệt, sự đói khát cũng làm cho hắn tiêu tan sức lực.
Kinh Vô Mạng nhìn hắn lạ lùng.
Hắn nằm co queo một góc tường giống như một cái bong bóng xì hơi.
Gian nhà thật tối.
Bóng tối làm mờ khuôn mặt của hắn, không nhận được thần thái của hắn, không nhận rõ tình cảm của hắn phát lộ ra sao.
Trong ánh sáng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy quần áo của hắn quá dơ dáy, đầu tóc hắn rối bời, dáng cách hắn tiều tụy và đôi mắt thật bi thương.
Kinh Vô Mạng vụt hỏi:
- Đây là Lý Tầm Hoan?
Long Tiêu Vân đáp:
- Chính hắn.
Kinh Vô Mạng phảng phất hơi thất vọng, hắn hỏi giọng nghi ngờ:
- Đây là Tiểu Lý Phi Đao?
Long Thiếu Vân cười:
- Cho dầu là mãnh sư, thần hổ nhưng nếu chịu đói suốt mười mấy ngày cũng thế thôi.
Long Tiêu Vân thở ra:
- Thực tình thì tôi không muốn đối xử với hắn như thế nhưng người không lòng giết cọp, cọp vẫn muốn hại người, đã được một bài học quí giá trước kia nên tôi không muốn bị dẫm lên vết cũ.
Kinh Vô Mạng trầm ngâm và vụt hỏi:
- Đao của hắn đâu?
Long Tiêu Vân do dự:
- Kinh tiên sinh chắc muốn xem ngọn đao của hắn?
Kinh Vô Mạng không trả lời, bởi vì câu hỏi đó là thừa.
Long Tiêu Vân cuối cùng rồi cũng phải lấy ngọn đao ra từ trong lưng của chính mình.
Đao rất nhẹ, rất ngắn, rất mỏng gần như lá mạ non.
Kinh Vô Mạng vuốt mũi đao, dáng cách của hắn trông như trìu mến.
Long Tiêu Vân cười:
- Thật ra nó là một thứ đao thường chứ không đáng kể là lợi khí.
Kinh Vô Mạng nói:
- Lợi khí? Bằng vào hạng người như ngươi mà cũng dám bàn về lợi khí hay sao?
Hắn đưa đôi mắt thật lạnh vào mặt Long Tiêu Vân rồi gặn hỏi:
- Ngươi biết lợi khí là gì không?
Mắt hắn là mắt cá chết nhưng nó lại có một uy lực lạ lùng, nó không bộc lộ cảm tình nhưng nó có thể bắn ra những tia nhìn khốc liệt, nhìn vào đôi mắt đó, người ta có cảm giác như trong mộng gặp ánh mắt yêu tinh mà khi tỉnh dậy vẫn còn nghe ớn lạnh.
Long Tiêu Vân nghe hơi thở của mình như muốn ghẹt, hắn cố cười mơn:
- Mong Kinh tiên sinh chỉ giáo.
Tia mắt Kinh Vô Mạng bây giờ mới dời trở lại mũi đao, hắn nói gằn gằn từng tiếng:
- Có thể giết người là lợi khí, nếu không có nghĩa đó thì cho dầu là Can Tương Mạc Tà, những thanh kiếm báu có đến tay hạng người như ngươi cũng sẽ hóa ra thanh sắt tầm thường chứ không phải là lợi khí.
Long Tiêu Vân cười gượng:
- Vâng, vâng. Kinh tiên sinh kiến giải thật tinh tường làm cho.
Kinh Vô Mạng như không bao giờ nghe thấy, hắn vụt hỏi:
- Ngươi có biết cho đến nay có bao nhiêu người đã chết vào ngọn đao này không?
Long Tiêu Vân ngập ngừng:
- Hình như... không đếm hết.
Kinh Vô Mạng nói:
- Đếm hết.
Kim Tiền bang quật khởi chỉ mới trong thời gian ngắn, chỉ mới khoảng hai năm nhưng trước khi sáng lập, Thượng Quan Kim Hồng phải rải của không biết bao lâu đồ mưu định định kế, bình sinh Thượng Quan Kim Hồng hình như rất chịu hai câu:
“Có chuẩn bị là nên, không chuẩn bị là hư” “Một thuật lạ, một bát cơm” Kim Tiền bang sở dĩ chỉ trong vòng hai năm uy chấn thiên hạ chuyện ấy không phải do vận khí mà là do chuẩn bị.
Long Tiêu Vân cũng đã từng nghe trước ngày sáng lập, Kim Tiền bang đã sưu tra tất cả lai lịch lớn nhỏ của từng nhân vật giang hồ, nội bấy nhiêu đó cũng đủ thấy họ đã hao phí bao nhiêu tâm lự.
Long Tiêu Vân thật rất khó tin hắn hỏi:
- Đếm hết nhưng chẳng hay đếm được bao nhiêu?
Kinh Vô Mạng nói:
- Bảy mươi sáu người.
Hắn lạnh lùng nói tiếp:
- Trong bảy mươi sáu người đó không có người nào võ công thấp hơn ngươi.
Long Tiêu Vân đành cười trừ và tia mắt hắn liếc về phía Lý Tầm Hoan, hắn mong thấy được một chút gì để chứng minh rằng còn số của Kinh Vô Mạng là con số đáng tin.
Nhưng Lý Tầm Hoan bây giờ có lẽ không còn khí lực để tìm một cái gật đầu.
Long Thiếu Vân chớp mắt:
- Nếu Lý Tầm Hoan mà chết dưới ngọn đao này thì chắc vui biết mấy.
Hắn nói chưa dứt câu thì ánh thép lóe lên, ngọn đao bị Kinh Vô Mạng xẹt thẳng về phía Lý Tầm Hoan.
Long Thiếu Vân chắc chắn là vui lắm, hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên reo lớn.
Nhưng hắn chưa kịp vì ngọn đao gần đến Lý Tầm Hoan bỗng quặt rơi xuống đất ngay trước mặt Lý Tầm Hoan.
Thủ pháp về ám khí của Kinh Vô Mạng quả cũng đạt được mức cao.
Nhìn theo ngọn đao, Kinh Vô Mạng vụt nói:
- Giải huyệt đạo cho hắn.
Long Thiếu Vân ngạc nhiên:
- Nhưng.
Kinh Vô Mạng rít giọng:
- Ta bảo giải khai huyệt đạo cho hắn.
Cha con Long Tiêu Vân nhìn nhau và chợt hiểu ra ý hắn.
Long Tiêu Vân gật gật đầu và hỏi:
- Thượng Quan bang chủ chỉ cần Lý Tầm Hoan chứ không phải cần chuyện sống hay là chết đấy chứ?
Long Thiếu Vân cười:
- Thượng Quan lão bá vốn không ưa rượu và Tửu Quỷ chỉ khi nào chết đi mới tan mùi rượu, mới làm cho người không xốn mắt.
Long Tiêu Vân chớp mắt:
- Nhất là mang một cái thây đi có lẽ dễ hơn mang người sống, nhất định sẽ không bao giờ phát sinh chuyện phiền hà.
Long Thiếu Vân nói:
- Nhưng Kinh tiên sinh không giết người vô lực phản kháng, vì thế.
Kinh Vô Mạng trầm giọng:
- Các ngươi nói quá nhiều.
Long Tiêu Vân cười:
- Vâng vâng, tại hạ sẽ giải khai liền cho hắn.
Điểm huyệt là do chính tay hắn, tự nhiên hắn giải rất dễ dàng.
Long Tiêu Vân vỗ vai Lý Tầm Hoan dịu giọng:
- Hiền đệ, xem chừng Kinh tiên sinh đây muốn cùng với hiền đệ phân tranh cao hạ. Kinh tiên sinh vốn là tay kiếm pháp tuyệt luân mong hiền đệ hết sức cẩn thận.
Đến bây giờ hắn vẫn gọi hai tiếng “Hiền đệ” bằng một giọng ngọt ngào, con người như thế thật đáng làm cho người đời bái phục.
Lý Tầm Hoan không nói một lời.
Hắn không có gì để nói, hắn chỉ nở nụ cười chua xót và chầm chậm nhặt ngọn đao lên.
Hắn nhìn sững ngọn đao trong tay, mắt hắn hình như rỉ ra ngoài khóe.
Rõ ràng đây là ngọn đao danh vang thiên hạ: Tiểu Lý Phi Đao.
Bây giờ ngọn đao đã nằm trong tay hắn.
Nhưng sinh lực của hắn có còn để phóng ra hay không?
Giai nhân xế bóng, hào kiệt cùng đường, âu cũng là một nỗi bi ai nhất của thế nhân.
Biết làm sao hơn nữa.
Nỗi bi ai dễ làm cho người xúc động tiếc thương.
Nhưng nơi này, bây giờ, không có ai xúc động, không có người thương tiếc.
Ánh mắt của Long Thiếu Vân ngời ngời khoái trá, hắn nói bằng một giọng thong dong:
- Tiểu Lý Phi Đao trăm phát không sai một nhưng không biết bây giờ còn hiệu nghiệm như thế không nhỉ?
Lý Tầm Hoan chầm chậm ngước lên nhìn hắn và chầm chậm cúi đầu.
Kinh Vô Mạng nói:
- Khi ta giết người nhất định cho người một cơ hội cuối cùng của ngươi, ngươi hiểu rõ chứ?
Lý Tầm Hoan nhếch môi cười, nụ cười thê thiết.
Kinh Vô Mạng nói:
- Tốt, ngươi hãy đứng lên.
Lý Tầm Hoan hơi thở dồn dập và ôm ngực ho sặc sụa.
Long Thiếu Vân nói thật dịu dàng:
- Nếu Lý thúc thúc đứng lên không nổi, tiểu diệt có thể đỡ cho.
Hắn chớp mắt cười cười nói tiếp:
- Nhưng chắc chắn không cần, nghe nói phi đao của Lý thúc thúc bất luận ngồi hay nằm cũng vấn trúng đích như thường.
Lý Tầm Hoan thở một hơi dài, hình như hắn muốn nói một câu.
Nhưng hắn vừa hé môi thì ngưng lại.
Có người bước nhanh đến.
Tiểu Phi.
Hắn đi vào như một cơn gió lốc.
Da mặt hắn nhợt nhạt, dòng máu nơi khóe miệng vẫn chưa khô.
Chỉ trong nháy mắt, chỉ trong mấy phút mà trông hắn già quá tuổi.
Hắn xông vô vào như bay và hắn dừng ngay thật lẹ, dừng lại vững như trồng.
Kinh Vô Mạng nói:
- Ngươi vẫn chưa nản chí?
Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên, nước mặt chực trào ra.
Tiểu Phi liếc nhanh vào mặt Lý Tầm Hoan, hắn liếc thật nhanh và chiếu ngay lại vào mặt Kinh Vô Mạng, hắn nói từng tiếng một:
- Muốn giết hắn trước hết phải giết ta.
Hắn nói bằng một giọng thật nặng, thật vững vàng, hoàn toàn không hề xúc động.
Ánh mắt cá chết của Kinh Vô Mạng thay đổi lạ lùng:
- Ngươi không còn nghĩ về nàng.
Tiểu Phi nói:
- Ta chết rồi nàng vẫn còn sống được.
Nói câu nói ấy, hắn vẫn hoàn toàn trấn tĩnh nhưng ánh mắt hắn vẫn không giấu kịp thoáng gợn u sầu, đau đớn, hơi thở hắn cũng có khó khăn.
Những cái ấy không che được Kinh Vô Mạng.
Hình như Kinh Vô Mạng cảm nghe có một sự an ủi lạ lùng, hắn điềm đạm hỏi:
- Ngươi không sợ nàng đau khổ?
Tiểu Phi nói:
- Sống bất an không bằng là chết, nếu ta không chết, nàng càng đau khổ hơn nhiều.
Kinh Vô Mạng hỏi:
- Ngươi cho rằng nàng là hạng người như thế à?
Tiểu Phi nói:
- Tự nhiên.
Trong con mắt của Tiểu Phi, Lâm Tiên Nhi không những là “Tiên Nữ” mà còn là “Thánh Nữ” cho nên hắn không những đoan quyết với lòng mình.
Vành môi chai đá của Kinh Vô Mạng chợt hé nụ cười thật nhẹ.
Không ai thấy được cái cười của hắn vì nó nhếch ra chưa trọn đã tắt ngay.
Luôn cả hắn, có lẽ hắn không nhớ mình có cười không, nếu có thì ở lúc nào.
Nếu có ai nhanh mắt thấy vành môi hắn động đậy, nhất định cũng không biết đó là cái cười của hắn, hắn cười thật kỳ cục, vì da thịt trên mặt hắn không quen hoặc không hề biết cử động theo một cái cười, da mặt trên mặt hắn chai như da cá đuối.
Hắn không giờ chịu cười bởi vì theo hắn, cười có thể làm cho con người mềm yếu.
Nhưng cái cười của hắn bây giờ có khác, cái cười y như cây kiếm, chỉ có điều kiếm làm cho người mang thương còn cái cười này sẽ làm cho tim chảy máu.
Chỉ có mỗi một mình Tiểu Phi không hiểu nổi, hắn nói:
- Ngươi tuy có tám phần giết được ta nhưng có hai phần nữa, ta có thể giết được ngươi.
Kinh Vô Mạng nói:
- Ta đã nói không giết ngươi thì ta không bao giờ giết.
Tiểu Phi mím môi:
- Không được.
Kinh Vô Mạng nói:
- Ta muốn ngươi sống để xem.
Câu nói của hắn chưa dứt thì ánh kiếm léo lên.
Hai đường kiếm lóe lên như hai đường điện xẹt chéo qua nhau.
Nhưng còn có một ánh sáng thứ ba, ánh sáng này nhanh hơn hai ánh sáng trước.
Thật nhanh và thật ngắn.
Chỉ trong một cái nhấy mắt, tất cả ánh sáng đều tắt ngấm.
Tất cả những cử động đều ngưng lại.
Kiếm của Kinh Vô Mạng đã ghim vào bả vai của Tiểu Phi nhưng chỉ sâu độ vài phân.
Kiếm của Tiểu Phi chĩa ngay vào yết hầu của Kinh Vô Mạng cách xa ba phân rưỡi.
Bả vai hắn máu đã ứa ra ngoài áo, chảy dài xuống áo.
Nhưng tại sao mũi kiếm của Kinh Vô Mạng không thể sâu hơn?
Nơi bả vai của hắn cắm xiên xiên một ngọn phi đao.
Tiểu Lý Phi Đao Bằng một ma lực nào kiến cho Lý Tầm Hoan phóng nổi ngọn phi đao?
Da mặt của hai cha con Long Tiêu Vân tái nhợt, tay chân run bắn, họ thụt lui từng bước, từng bước đến sát góc tường.
Lý Tầm Hoan đã đứng lên.
Kinh Vô Mạng từ từ quay lại, ánh mắt của hắn trơ trơ.
Thật lâu, hắn vụt nói:
- Hay!
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Không phải hay, chỉ tại các hạ xem thường tôi, không coi tôi vào đâu cả, nếu không chưa chắc tôi đã làm gì được.
Kinh Vô Mạng cười nhạt:
- Các hạ có thể lừa được mắt tôi như vậy đủ thấy bản lãnh cao hơn.
Lý Tầm Hoan điềm đạm:
- Tôi không hề lừa các hạ, tôi chưa hề nói tôi không thể phóng đao, cái đó do chính các hạ tưởng như thế, chính mắt các hạ đã lừa các hạ.
Trầm ngâm một phút, Kinh Vô Mạng nói từng tiếng một:
- Đúng, lỗi chính tại hạ.
Lý Tầm Hoan thở ra:
- Tốt lắm, các hạ tuy là độc thủ nhưng không phải là tiểu nhân.
Kinh Vô Mạng lừ mắt về phía hai cha con Long Tiêu Vân:
- Tiểu nhân không xứng là độc thủ.
Lý Tầm Hoan nói:
- Hay, các hạ hãy đi đi.
Kinh Vô Mạng rít giọng:
- Tại làm sao các hạ chẳng giết ta?
Lý Tầm Hoan nói:
- Tại vì chính các hạ cũng không có ý giết người bằng hữu của tôi.
Kinh Vô Mạng nghiêng đầu dòm ngọn đao trên vai mình, hắn hỏi thật chậm:
- Nhưng ta cố ý phế bỏ hắn một cánh tay.
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Tôi biết.
Kinh Vô Mạng hỏi:
- Thế sao ngọn đao của các hạ phóng chệch ra ngoài thật nhẹ như thế?
Lý Tầm Hoan nói:
- Người cho tôi một, tôi xin trả lại ba.
Kinh Vô Mạng ngẩng mặt nhìn thẳng Lý Tầm Hoan, hắn không nói lời nào.
Tia mắt hắn thật đặc biệt, giông giống như hắn nhìn Thượng Quan Kim Hồng.
Lý Tầm Hoan nói:
- Tôi còn hai chuyện muốn nói.
Kinh Vô Mạng nói:
- Nói đi.
Lý Tầm Hoan nói:
- Quả thật tôi đã phóng ngọn đao này vào mình của bảy mươi sáu người rồi nhưng trong đó có hai mươi tám người không chết, những người chết đều thật đáng chết.
Kinh Vô Mạng mím miệng làm thinh.
Lý Tầm Hoan ho nho nhỏ mấy tiếng và nói tiếp:
-Trong đời tôi, tôi chưa hề giết lầm người nào vì thế tôi hy vọng các hạ sau này giết người có lẽ nên có vài phút cân phân.
Lại lặng thinh một lúc khá lâu, Kinh Vô Mạng ngó Lý Tầm Hoan:
- Tôi cũng có một việc muốn nói.
Lý Tầm Hoan nói:
- Xin nghe.
Kinh Vô Mạng gằn từng tiếng:
- Từ trước đến nay ta không bằng lòng chịu của ai một lời giáo huấn, cũng không bằng lòng cho ai giáo huấn.
Hắn chấm dứt câu nói bằng một cái đập thật mạnh vào cán ngọn phi đao, ngọn đao lút sâu vào vai hắn chỉ có thấy cán.
Máu từ vai hắn vọt ra, thân hắn hơi lảo đảo nhưng mặt hắn vẫn trơ trơ, vành môi, khóe mắt của hắn không hề máy động.
Hắn không nói thêm một tiếng nào, cũng không thèm ngó đến ai, hắn bước nhanh ra cửa.
Hắn đi thật thẳng, thật vững như hồi hắn mới bước vào.
Anh hùng.
Sao lại gọi là anh hùng?
Chẳng lẽ anh hùng là như thế ấy?
Có người đã thay mặt cho “Anh Hùng” mà định nghĩa: Giết người như ngóe, đánh bạc như điên, uống rượu chết bỏ, mê gái không can nổi.
Không hoàn toàn sai nhưng không tuyệt đối phải là như thế.
Anh hùng có thể có nhiều thứ nhưng anh hùng như Lý Tầm Hoan thì trên đời này chắc không được mấy người.
Thần sắc của Tiểu Phi thật là xơ xác, hắn thở dài sườn sượt:
- Suốt đời hắn chắc không còn dùng kiếm được.
Lý Tầm Hoan nói:
- Hắn hãy còn tay phải.
Tiểu Phi nói:
- Nhưng hắn quen đùng tay trái, nếu dùng tay phải nhất định sẽ chậm hơn nhiều.
Hắn lại thở dài và nói tiếp:
- Đối với người dùng kiếm mà nói “chậm” đồng nghĩa với “chết”.
Tiểu Phi là con người không bao giờ biết thở dài, bây giờ hắn thở dài không chỉ riêng cho Kinh Vô Mạng mà còn cho cả hắn.
Lý Tầm Hoan nhìn hắn đăm đăm:
- Một con người chỉ cần có quyết tâm thì cho dầu mất hẳn đi một cánh tay thuận nhất hay mất cả hai tay, phải dùng miệng cắn đốc kiếm vẫn lẹ như thường, nếu một con người còn cả hai tay nhưng thần khí bị mất đi, nhiệt huyết không còn cũng kể như vô dụng.
Hắn cười cười nói tiếp:
- Trong đời còn cả hai tay rất nhiều nhưng người dùng kiếm thật nhanh hỏi có mấy ai?
Tiểu Phi lẳng lặng nghe, ánh mắt hắn ngời ngời.
Hắn vụt bước nhanh tới nắm chặt tay Lý Tầm Hoan:
- Tôi hiểu rõ ý anh.
Lý Tầm Hoan nói:
- Tôi biết anh sẽ hiểu rõ ràng.
Cả hai người nước mắt trào ra.
Nếu có người thứ ba chứng kiến nhất định cũng sẽ vô cùng cảm động.
Chỉ tiếc một điều là hai cha con của Long Tiêu Vân lại không phải là hạng người như thế.
Họ chỉ len lén bỏ đi.
Lý Tầm Hoan đứng quay lưng về phía họ và hình như hắn không để ý.
Tiểu Phi nhìn thấy nhưng hắn không nói một lời.
Cho mãi đến khi hai cha con họ khuất ngoài cánh cửa, Tiểu Phi mới thở phào:
- Tôi biết anh muốn tha cho họ.
Lý Tầm Hoan nói:
- Hắn đã cứu tôi.
Tiểu Phi nói:
- Hắn cứu anh một lần nhưng hại anh không biết bao lần.
Lý Tầm Hoan cười, giọng cười ảo não:
- Có những chuyện thật khó mà nhớ nhưng có những chuyện thật khó mà quên.
Tiểu Phi nói:
- Đó chẳng qua có những chuyện mà anh không bằng lòng nhớ đấy thôi.
Hắn có thể là một con người ít tuổi, ít trải đời nhưng những nhận xét về cuộc đời của hắn thật là sắc bén.
Lý Tầm Hoan thở ra:
- Nhưng cũng còn những chuyện mà dầu không bằng lòng nghĩ đến thế nhưng lại lúc nào cũng vẫn hiện ra trong óc, mãi không làm sao khắc cho đó là nỗi thống khổ nhất của kiếp người.
Tiểu Phi hỏi:
- Còn anh thì sao? Anh chỉ nhớ chuyện người ta cứu anh còn thì tất cả đều hoàn toàn quên hết.
Lý Tầm Hoan cười:
- Cũng có lẽ không phải hoàn toàn quên nhưng thật thì chưa hề căm hận bởi vì hắn cũng có nỗi thống khổ của hắn.
Trầm ngâm một phút, Tiểu Phi vụt bật cười:
- Bây giờ thì tôi mới biết, kiếp sống của con người hoàn toàn chẳng công bình.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Sao lại chẳng công bình?
Tiểu Phi nói:
- Tỉ như có người rất thiện lương, chỉ bất hạnh làm sai một chuyện, thế mà phải mang mối hận trọn đời, chẳng những người đời đã không dung thứ mà chính bản thân họ cũng không làm sao dung thứ.
Lý Tầm Hoan làm thinh.
Hắn rất thông cảm cái cảnh “nhất thất túc thành thiên cổ hận”.
Tiểu Phi nói tiếp:
- Nhưng những người như Long Tiêu Vân suốt đời có thể chỉ làm được một chuyện tốt, chỉ cứu anh một lần vì thế nên anh không khi nào cảm thấy hắn là con người xấu.
Lời lẽ của hắn lần lần ra chiều cảm khái.
Lý Tầm Hoan chợt hiểu rõ ý hắn.
Hắn đã vì Lâm Tiên Nhi mà bất bình.
Hắn nhận rằng Lâm Tiên Nhi suốt đời chỉ làm sai có mỗi một lần thế mà Lý Tầm Hoan không chịu tha thứ.
“Yêu” tiếng thật đơn giản mà kỳ diệu, có lúc thật êm đềm, có lúc thật đau đớn mà cũng có lúc thật đáng sợ - không chỉ nó có thể biến con người thông minh thành một kẻ ngu mà nó còn làm cho người thành đui tối.