Hồi 7: Di Tích Cố Nhân
Hồi 7: Di Tích Cố Nhân
Uống xong tiệc rượu thứ hai, thuốc giải độc bắt đầu công hiệu. Chỉ không đầy sáu giờ sau, Lý Tầm Hoan cảm thấy khí lực dần dần khôi phục.
Tuy phải thức trắng đêm, nhưng vì quá vui mừng nên Thiết Giáp Kim Cương không thấy gì là mỏi mệt cả. Chỉ có điều bỏ rượu lâu quá, nay uống lại mà uống hơi nhiều nên cảm thấy hơi nặng đầu.
Mai Nhị tiên sinh cũng vỗ trán lẩm bẩm:
- Chết rồi, chết rồi, trời sáng hết rồi!
Thiết Giáp Kim Cương hỏi:
- Sáng thì sáng chứ gì mà chết?
Mai Nhị tiên sinh thở ra:
- Ta uống rượu vô rất sợ trời sáng lắm, nếu chưa sáng ta uống bao nhiêu cũng không sao, nhưng nếu trời sáng là nhức đầu, không làm sao uống nổi nữa!
Đang nhắm mắt dưỡng thần, Lý Tầm Hoan nghe nói bật cười:
- Đâu phải riêng tiên sinh, mà sợ trời sáng là cái bệnh của những con sâu rượu đấy chứ!
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Đã vậy, trong lúc trời chưa sáng tỏ, uống đại vài chung nữa cho đã.
Lý Tầm Hoan nói:
- Mình “ngưu ẩm” như thế sợ Mai Đại tiên sinh đau lòng đấy!
Mai Nhị tiên sinh cười lớn:
- Vì thế cho nên lão mới trốn ngủ mất trong phòng cho mắt đỡ xốn, cho lòng đỡ xót.
Uống xong chén rượu, Lý Tầm Hoan gập mình ho rũ rượu.
Mai Nhị tiên sinh nhìn sững hỏi:
- Cái chứng ho của các hạ đã có bao lâu rồi vậy?
Lý Tầm Hoan nói:
- Y như là đã mười năm.
Mai Nhị tiên sinh cau mày:
- Như thế thì đáng lý phải ngưng, vì uống nữa ho nữa, mà ho lâu quá e.
Lý Tầm Hoan cười:
- E lao phổi hả? Có sao, phổi tôi đã mất cả rồi, còn sợ gì nữa!
Tia mắt Lý Tầm Hoan vụt sáng lên và trầm giọng:
- In là có khách.
Mai Nhị tiên sinh trố mắt:
- Đêm chưa sáng chắc không phải khách của lão Đại đâu, chắc có người tìm tôi đấy.
Thật ra thì đến bây giờ Mai Nhị tiên sinh mới thoáng nghe tiếng bước chân, mà tiếng động chứng tỏ không phải một người.
Chợt nghe có tiếng:
- Không biết nơi đây có phải Mai Hoa Thảo Đường chăng?
Qua một lúc nghe tiếng Mai Đại tiên sinh:
- Đang đêm vào đây, chẳng hay trộm hay cướp?
Có tiếng trả lời:
- Chúng tôi đến đây không phải trộm hay cướp, mà là đến để dâng lễ mọn.
Mai Đại tiên sinh cười nhạt:
- Đang đêm các vị dâng lễ đó đã không phải là ý tốt, xin chư vị hãy trở ra ngay.
Người ấy cười:
- Đã thế thì chúng tôi đành mang bức họa “Vương Ma Kiết” trở về vậy.
Mai Đại tiên sinh kêu lên:
- “Vương Ma Kiết” à?
Tiếng nói chưa dứt thì cửa đã vội mở ra.
Mai Nhị tiên sinh khẽ cau mày:
- Những kẻ này đã gãi đúng chỗ ngứa của lão Đại. Nếu quả thật dâng lễ thì phải có chuyện cầu. Bọn mình hãy xem đó là bọn nào.
Nói xong đứng lên vén màn lén dòm ra.
Số người mới tới gồm có ba người. Người thứ nhất là một gã trạc ba mươi tuổi, người hơi thấp nhưng đôi mắt sáng quắc dữ dằn, tay hắn bưng một cái hộp dài dài.
Người thứ hai mặt đỏ hầm, râu dài tới bụng, mặc áo choàng màu đỏ tía, đôi mắt rất có thần, dáng cách đúng là kẻ chỉ huy.
Thứ ba là một chú bé độ chừng hơn mười tuổi, gò má bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoay, đội chiếc mũ trắng thêu chỉ hồng thật đẹp, ăn mặc y như là Hồng Hài Nhi. Trừ chú bé này ra, hai người kia có vẻ mặt rầu rầu.
Gã lùn ôm hộp bước tới vòng tay nói:
- Bức họa này chủ nhân tôi phải bỏ khá nhiều vàng bạc mới mua được và đã qua nhiều danh gia xem xét xác định là bản thực, xin Mai Đại tiên sinh nhận cho.
Đã dán mắt vào chiếc hộp từ này đến giờ, nhưng Mai Đại tiên sinh vẫn nói:
- Không có công thì không có thọ lộc, chẳng hay các vị muốn cần chi?
Người ấy cười:
- Chúng tại hạ đây chỉ cần Mai Đại tiên sinh chỉ đường đi tìm Mai Nhị tiên sinh.
Mai Đại tiên sinh thở phào một cái như trút gánh nặng và tươi sắc mặt:
- À, cái đó thì không khó.
Lão ta tiếp lấy cái hộp và kêu lớn:
- Lão Nhị, ra đây có người tìm đây!
Mai Nhị tiên sinh lắc đầu thở ra:
- Lão gia ác hại, có được bức họa là không còn nghĩ đến sự an nguy của anh em gì cả!
Lão già áo tía và gã đại hắn lùn thấy Mai Nhị tiên sinh là mừng ra mặt, chỉ có chú bé Hồng Hài Nhi là cau mày:
- Người dơ dáy như thế mà là thầy thuốc trị bệnh à?
Mai Nhị tiên sinh cười hì hì:
- Có sao, trị bệnh có phải lễ thánh chi mà sợ dơ dáy!
Sợ chú bé nói bậy mất lòng, lão già áo tía đằng hắng lên tiếng:
- Chúng tôi nghe tiên sinh là một lương y cho nên đặc biệt cốt ý thỉnh cho được, bất luận tiền chẩn mạch bao nhiêu cũng xin trao trước.
Mai Nhị tiên sinh cười:
- Té ra các vị cũng biết tính tình ta rõ quá, nhưng các vị không sợ ta lấy tiền chẩn mạch rồi chạy đi à?
Lão già áo tía lừ lừ đôi mắt, lão không nói bằng lời nhưng tia mắt ấy đã nói lên rằng: nhà ngươi có chạy cũng không thoát?
Gã đại hán cười nói:
- Nếu tiên sinh bằng lòng đi thì ngoài tiền chẩn mạch giao trước, sau này chúng tôi sẽ còn nhiều hậu tạ.
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Các vị có biết tại hạ có lệ “tam bất trị” chăng? Ngoài tiền chẩn mạch giao trước và lễ nghĩa đàng hoàng, nếu là trộm cướp sát nhân cũng thuộc về “bất trị”.
Gã đại hán lùn nói:
- Xin tự giới thiệu với tiên sinh, kẻ hèn này tên là Ba Anh, tuy là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng chủ nhân tôi, Tần Hiếu Nghĩa lão gia, một người trong giang hồ chắc tiên sinh đã cũng có nghe!
Mai Nhị tiên sinh hướng mắt:
- Tần Hiếu Nghĩa nào? Có phải Thiết Đảm Chấn Bát Phương không?
Ba Anh đáp:
- Vâng, chính là lão gia tôi đấy!
Mai Nhị tiên sinh gật gù:
- Có, có biết. Được rồi, qua vài hôm nữa, các vị đến đây, nếu có thì giờ, có lẽ ta sẽ cùng đi với các vị.
Chú bé Hồng Hài Nhi nhảy dựng lên:
- Lớn gan hé? Trói quách lão mang đi, còn nói qua nói lại làm gì cho mất công!
Ba Anh lật đật kéo tay cậu bé và cười khoả lấp:
- Nếu là bệnh không gấp thì qua đôi ba ngày cũng chả sao, ngặt vì bệnh đang hấp hối, đừng nói vài ba ngày, vài ba tiếng sợ cũng không xong!
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Bệnh nhân của các vị gấp, thế bệnh nhân ở đây lại không gấp sao?
Ba Anh hỏi:
- Tiên sinh ở đây cũng có bệnh sao?
Mai Nhị tiên sinh gật đầu:
- Phải, ở đây có bệnh nhân và nếu bệnh nhân chưa trị lành bệnh thì ta sẽ không đi đâu cả.
Ba Anh sửng sốt ngập ngừng:
- Nhưng... nhưng bệnh nhân của chúng tôi là đại thiếu gia của nhà họ Tần và cũng là tục gia đệ tử duy nhất của Thiếu Lâm chưởng môn.
Mai Nhị tiên sinh cau mặt:
- Con trai của Tần Hiếu Nghĩa thì sao? Đệ tử tục gia hòa thượng Thiếu Lâm thì sao? Chẳng lẽ mạng nó đáng đồng tiền bát gạo hơn bệnh nhân ở đây à?
Ba Anh khẽ liếc chủ nhân. Mai Nhị tiên sinh hình như cũng biết lão già áo tía đó là “Thiết Đảm Chấn Bát Phương” Tần Hiếu Nghĩa nhưng lão thầy thuốc cứng đầu vẫn lờ đi.
Tần Hiếu Nghĩa mặt có sắc giận nhưng vẫn đứng yên không nói.
Hồng Hài Nhi đảo tròn đôi mắt:
- Nếu bệnh nhân ở đây chết thì sao?
Mai Nhị tiên sinh cười nhạt:
- Chết thì tự nhiên ta khỏi trị, chỉ tiếc là hắn không chết nổi!
Hồng Hài Nhi cười hắc lên một tiếng:
- Chưa chắc!
Vừa nói dứt chú bé vụt bắn mình tới y như một mũi tên thoát khỏi dây cung lao vút vào gian phòng bên cạnh. Thân pháp của cậu bé quá nhanh làm cho Thiết Giáp Kim Cương cũng phải giật mình.
Ba Anh khẽ liếc Tần Hiếu Nghĩa, cả hai yên lặng.
Vừa vào tới bên trong, Hồng Hài Nhi nhìn chầm chập Lý Tầm Hoan, hỏi lớn:
- Ngươi có phải là bệnh nhân đây không?
Lý Tầm Hoan cười:
- Người bạn nhỏ, chẳng lẽ bạn muốn tôi chết sớm đi à?
Hồng Hài Nhi trợn đôi mắt tròn xoe:
- Đúng, ngươi chết sớm chừng nào thì lão thầu thuốc tèm lem ấy mới bằng lòng đi chữa bệnh cho Tần đại ca của ta!
Cậu bé vừa nói vừa vung tay áo, từ trong tay áo thoáng ra ba mũi tên tụ tiễn bắn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan như điện chớp:
Tụ tiễn của cậu bé chẳng những chính xác mà kình lực lại uy mãnh khác thường.
Không ai có thể ngờ một câu bé mười tuổi mà lại dữ dằn như thế, nếu không phải là Lý Tầm Hoan mà là một người nào khác thì có lẽ sẽ dễ dàng mất mạng.
Nhưng đối với một người như Lý Tầm Hoan thì đó chỉ là một trò đùa, chỉ đưa nhẹ tay ra là đã nắm cứng ba mũi tụ tiễn.
Bắn xong ba mũi tên, Lý Tầm Hoan cau mặt:
- Nhỏ mà quá độc như thế thì lớn lên sẽ ra làm sao?
Hồng Hài Nhi cười nhạt:
- Ngươi tưởng bắt được ba mũi đó rồi dạy đời ta được hả?
Không đợi nói dứt câu, cậu bé tung mình lên, trên tay đã có hai thanh đoản kiếm, và chỉ trong một cái phóng tới đã công luôn liên tiếp bảy chiêu.
Đánh ra thật lẹ mà biến thế lại càng lẹ hơn nữa, cậu bé đánh ra toàn những đòn hiểm ác, cho dù người lịch lãm giang hồ cũng đến thế thôi. Điều đáng nói là những đòn tối độc ấy lại nhằm vào một người không thù oán.
Lý Tầm Hoan thở ra:
- Cậu bé này lớn lên sẽ âm hiểm vô cùng?
Đôi mày rậm của Thiết Giáp Kim Cương cau lại:
- Cực kỳ âm hiểm đến nổi danh là Huyết Kiếm thế nhưng vẫn không bao giờ giết người vô tội, nhưng cậu bé này.
Hồng Hài Nhi cười nhạt:
- Âm hiểm thì lạ làm sao? Ta đây, bảy tuổi đã giết người đấy.
Hai thanh đoản kiếm lại loé lên.
Thấy đối phương ngồi yên một chỗ, mà những đòn ác liệt của mình vẫn không làm gì được, Hồng Hài Nhi như càng lồng lộn hơn.
Lý Tầm Hoan gượng cười:
- Âm Vô Cực lúc ấy thời cũng không ác quá như thế đâu!
Thiết Giáp Kim Cương trầm giọng:
- Tên oắt con này lớn lên sẽ gây họa võ lâm thôi thì.
Lý Tầm Hoan chép miệng:
- Ta thật tình không nỡ.
Đánh luôn một lúc ngót trăm chiêu vẫn không động đến mảnh lông đối phương, cậu bé biết đã gặp tay khó chọc. Đôi mắt chợt đỏ lên và cậu bé nghiến răng:
- Các ngươi có biết cha mẹ ta là ai không? Các ngươi mà động đến chân lông ta thì cha mẹ ta sẽ chặt các ngươi ra trăm mảnh!
Lý Tầm Hoan trầm giọng:
- Như vậy nghĩa là chỉ bằng lòng cho giết người, chứ không cho ai động đến ngươi à?
Hồng Hài Nhi hất mặt:
- Ngươi có gan lỳ thì cứ giết ta đi?
Trầm ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan nói thật chậm:
- Đến bây giờ ta vẫn không xuống tay, đó là vì ta thấy ngươi còn nhỏ quá. Tuổi đó nếu có người nghiêm dạy, ắt sẽ nên người. Bây giờ, ngay lúc ta chưa đổi ý, ngươi hãy lui ra sớm đi!
Biết không thể làm gì được, Hồng Hài Nhi thu kiếm vừa thở vừa nói:
- Võ công của ngươi khá lắm, nhưng ngươi tên gì thế? Tại sao từ trước đến nay ta lại chưa từng gặp ngươi cả?
Lý Tầm Hoan hỏi lại:
- Hỏi tên làm chi, muốn báo thù à?
Hồng Hài Nhi cười, nét mặt và giọng cười của chú bé thật hết sức ngây thơ:
- Ngươi tha mạng ta, thì ta sao lại có chuyện báo thù? Ta phục ngươi chứ, ta đánh tất cả một trăm lẻ bảy kiếm thế mà ngươi vẫn ngồi yên, phục lắm, phục lắm.
Đôi mắt Lý Tầm Hoan chớp sáng, cười hỏi:
- Chú muốn học không?
Mặt cậu bé lộ vẻ mừng:
- Ngươi. ông. ông chịu thu tôi làm đệ tử à?
Lý Tầm Hoan cười:
- Nếu ta có thể thay cha mẹ ngươi đẻ dạy dỗ ngươi, thì sau này ngươi có rát nhiều hy vọng.
Không chờ Lý Tầm Hoan nói hết, Hồng Hài Nhi đã vòng tay:
- Xin sư phụ nhận cho đệ tử một lạy.
Câu nói của Hồng Hài Nhi cùng lượt với cái khom mình, và cùng một lượt với cái khom mình là từ trên lưng ba vật sáng chói vút ra: ba mũi “Khẩn bối để đầu hoa trang nổ”.
Rõ ràng toàn thân cậu bé đều là ám khí.
Bây giờ thì Lý Tầm Hoan mới thật sự hết hồn, giá như không nhờ kinh nghiệm bách chiến phản ứng rất nhanh, thì lần này chàng phải chết dưới tay một cậu bé.
Thấy ám khí lợi hại vẫn không trúng được đối phương, Hồng Hài Nhi phóng tới thét lên:
- Ngươi là giống gì mà đòi thay cha mẹ ta để dạy ta? Ngươi xứng đáng thu ta làm đồ đệ à?
Thấy đã không chịu lui mà cậu bé lại còn làm dữ, Thiết Giáp Kim Cương xạm mặt quát lớn:
- Thằng nhãi con tính tình quá ác, không thể để nó được vô lễ.
Lý Tầm Hoan thở dài phất nhẹ cánh tay.
* ***
Biết Hồng Hài Nhi sẽ giết người, nhưng Ba Anh và Tần Hiếu Nghĩa vẫn điềm nhiên.
Mai Đại tiên sinh được bức họa cứ ngồi xem như chết, có lẽ trời sập cũng không hay biết.
Chỉ có Mai Nhị tiên sinh là lộ vẻ bất bình:
- Các người đến đây mang theo đứa nhỏ muốn giết người, thế mà các ngươi lại làm ngơ à?
Ba Anh cười và xòe ngửa hai bàn tay ra làm một cử chỉ bất khả kháng:
- Phải nói thật tình, chuyện của cậu bé ấy thì không ai can thiệp được cả!
Mai Nhị tiên sinh cười lạt:
- Nhưng nếu đứa nhỏ ấy bị giết thì sao?
Ba Anh cười nhưng không trả lời.
Mai Nhị tiên sinh lại nói:
- Các ngươi điềm nhiên như thế, có lẽ các ngươi cho rằng đứa trẻ ấy võ công giỏi lắm, chỉ giết được người chứ không thể bị người giết, có phải thế không?
Như không nín được Ba Anh bật cười:
-Nói thật tình cậu bé ấy võ công cao lắm, đã có nhiều cao thủ giang hồ chết vì tay hắn. Huống chi hắn lại có người cha tốt, người mẹ tốt, ai bị thiệt hại gì cũng đành chịu thôi!
Mai Nhị tiên sinh hỏi:
- Thế cha mẹ hắn cũng không nghiêm dạy à?
Ba Anh nói:
- Có một đứa con thông minh như thế, cha mẹ nào lại nỡ đi nghiêm khắc cho đành.
Mai Nhị tiên sinh cau mặt:
- Phải, thấy con giết người, có lẽ cha mẹ hắn cũng mắng mấy câu lấy lệ, chứ thật trong bụng thích thú lắm, chỉ tiếc vì hôm nay gặp bệnh nhân này thì cha mẹ hắn hết cười!
Ba Anh nhướng mắt:
- Sao?
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Bệnh nhân này chỉ cần run run mấy ngón tay là kể như sinh mạng chú bé ấy giã từ thể xác.
Ba Anh bật cười:
- Run run mấy ngón tay là sẽ kết liễu đời hắn? Cái đó thì hơi khó tìm. Chẳng lẽ bệnh nhân này học được lối “Vung một ngọn đao không hề sai chạy” của Lý thám hoa hay sao?
Mai Nhị tiên sinh nói một cách hết sức điềm nhiên:
- Đâu có, đâu có học của ai! Vì chính bệnh nhân ấy là Lý thám hoa mà.
Ba Anh tái mặt nhưng rồi lại cười:
- Tiên sinh, tiên sinh định đùa đấy à.
Mai Nhị tiên sinh càng điềm nhiên hơn nữa:
- Đùa làm chi? Vô xem đi?
Nhìn vào thái độ biết không phải lối nói chơi, Ba Anh lao lẹ vào trong kêu lớn:
- Lý thám hoa, Lý đại hiệp... lưu tình... lưu tình...
Mai Nhị tiên sinh thở ra, lẩm bẩm một mình:
- Những kẻ hiệp nghĩa nên dành thì ra như thế! Chỉ có mình là trọng còn ai cũng như cỏ rác. Chỉ thích giết người chứ không thích ai động tới mình!
Vẻ mặt uy nghiêm đến nặng nề của Tần Hiếu Nghĩa chợt gợn lên một nụ cười hiểm ác.
Nhưng lão cố gắng che giấu nụ cười đó để có thể buông tiếng thở dài:
- Lý Tầm Hoan giết đứa bé đó thì hắn sẽ ân hận suốt đời.
* ***
Chưởng thế của Lý Tầm Hoan đánh ra xem rất thông thường chứ không có gì kỳ ảo lắm.
Riêng Hồng Hài Nhi thì tuổi nhỏ nhưng khi lâm trận thì mọi thế đánh hết ức già dặn. Khi thấy thế chưởng đối phương, cậu ta không tránh, vì cậu ta nghĩ rằng cái đánh đó chỉ là cái dứ, chiêu sinh tử hãy còn ở tiếp đằng sau, vì thế cậu ta chỉ nghiêng mũi kiếm chỉ xeo xéo xem như gài độc thủ. Thế kiếm cài đó cũng là hư chiêu.
Nếu đối phương biến ra thực chiêu, thế kiếm gài đó sẽ lập tức biến theo.
Bằng như chiêu đánh ra là chiêu chiêu thật, thì thế kiếm gài của cậu bé cũng là thế thực.
Thế kiếm gài ngang của cậu bé quả cực kỳ lợi hại, bởi thế kiếm đó sẽ chuyển bất cứ lúc nào và bất cứ tropng hoàn cảnh nào, khi cần biến thế thì vị trí, thời gian, phản lực đều hoàn toàn vừa vặn, trong giang hồ ai có thể sử dụng kiếm thế đó ki lâm trận thì quả là rất ít. Lẽ tự nhiên cậu bé này đã được danh gia truyền thụ bí quyết, nhưng không phải ai cũng được chỉ điểm cũng đều có thể trở nên như thế, mà nó phải được đến với một người có sắn thiên tư. Người đó bẩm sinh có những đặc điểm hơn người. Vì lẽ đó mà nhiều trường hợp người thầy phải chịu kém hơn trò.
Cậu bé này đã có một bẩm sinh như thế.
Chỉ tiếc đối thủ hôm nay của cậu là Lý Tầm Hoan.
Chưởng thế của Lý Tầm Hoan đánh ra, đã không kỳ ảo cũng không biến thế. Đánh ra là đánh thực chiêu. Chỉ có điều là đánh quá nhanh, nhanh hơn ý nghĩ. Do đó tất cả đối cách dù hư dù thực của cậu bé đều không làm sao dùng được, bởi vì khi cảm thấy, cảm thấy theo nhãn quang võ học, chứ chưa thất kịp cánh tay may động, thì chưởng đã trúng vào người rồi. Cho dù nhanh như gió, cũng không làm sao phản ứng.
Bị trúng chưởng, cậu bé không đau đớn chi cả, chỉ nghe hơi nóng hừng hừng từ trong lòng tay của đối phương bựt ra xâm nhập vào cơ thể, chạy ra khắp tứ chi, giống như giữa trời giá tuyết mà uống vào một ngụm rượu hâm nóng.
Ngay lúc đó chính là lúc mà tiếng Ba Anh từ ngoài cửa vọng vào:
- Lý đại hiệp lưu tình.
Nhưng khi Ba Anh vào tới thì Hồng Hài Nhi đã nằm dài dưới đất như người say rượu, toàn thân mềm nhũn.
Ba Anh hớt hải kêu lên:
- Vân thiếu gia, trời ơi... thiếu gia...
Tự nhiên Hồng Hài Nhi đã biết lâm vào nguy hiểm, đôi mắt cậu ta mọng đỏ ráng sức kêu lên:
- Ta. Ta đã bị độc thủ. Kêu cha mẹ ta đến báo thù cho ta!
Nói chưa dứt câu, cậu ta đã khóc ré lên.
Ba Anh quýnh quýt tay chân, mồ hôi nhỏ giọt.
Thiết Giáp Kim Cương mím miệng lạnh lùng:
- Thằng ranh con đó tuy bị phế võ công nhưng nó không chết đâu. Đó là thiếu gia của ta còn rủ lòng thương hại chứ nếu tay ta thì nát thịt.
Ba Anh nắm chặt hai tay run rẩy cơ hồ không còn nghe gì cả.
Thiết Giáp Kim Cương quát lên:
- Muốn báo thù thì cứ việc ra tay!
Ba Anh trừng trừng đôi mắt mất thần và bỗng xụp lạy Lý Tầm Hoan.
Cảm thấy chuyện hơi lạ, Lý Tầm Hoan cau mày:
- Các hạ là gì của chú bé này?
Ba Anh nói như khóc:
- Kẻ tiểu nhân tên là Ba Anh, Lý thám hoa không biết tiểu nhân nhưng tiểu nhân biết Lý thám hoa.
Lý Tầm Hoan điềm đạm:
- Nếu biết được ta thì tốt lắm. Nếu cha mẹ cậu bé này hỏi thì các hạ cứ bảo họ đến tìm ta. Bây giờ các hạ hãy mau đưa cậu bé này về điều trị, tính mạng cậu ấy không bị hăm họa lắm đâu. Một chưởng của ta chỉ phế võ công cậu ấy, chứ thân thế không sao cả.
Chú bé khóc rống lên và la lớn:
- Con người ác độc... ngươi phế võ công của ta... ta không thể sống... ta không sống.
Thiết Giáp Kim Cương gằn gằn:
- Đó là cách dạy cho ngươi về sau đừng có giết người vô cớ, có thể nhờ đó mà ngươi sống được lâu hơn. Bời vì tính tình và thủ đoạn ác độc của ngươi nhất định sẽ sớm bị nát thây.
Chợt nghe bên ngoài có tiếng người lanh lảnh:
- Đã thế thì sao Lý thám hoa đến nay vẫn chưa bị nát thây?
Câu nói đó ám chỉ rằng Lý Tầm Hoan lòng dạ và thủ đoạn cũng ác độc.
Thiết Giáp Kim Cương quát lớn:
- Kẻ nào?
Lão già mặt đỏ Tần Hiếu Nghĩa bước vô thư thái và cũng thư thái hỏi:
- Đã mười năm không gặp, Lý thám hoa không nhận được cố nhân à?
Lý Tầm Hoan cau mày nhưng mỉm cười:
- À. “Thiết đảm chấn bát phương” Tần đại hiệp. Thảo nào cậu bé này lại chẳng có hành động tùy tiện giết người như thế! Có Tần đại hiệp đứng sau lưng thì giết ai lại chẳng được!
Tần Hiếu Nghĩa cười khẩy:
- Số người của tại hạ giết sợ e không được bằng phân nửa của Lý huynh.
Lý Tầm Hoan điềm đạm:
- Tần đại hiệp không cần phải tự khiêm. Có thể nói tại hạ giết người là do lòng dạ hung dữ, còn đại hiệp giết người là vì để trừ loạn cho giang hồ, vì phải “thế thiên hành đạo”.
Họ Lý mỉm cười nói tiếp:
- Chẳng hạn như hôm nay, nếu cậu bé này giết được tại hạ, thì tự nhiên câu chuyện sẽ được truyền ra: “Cậu bé và Tần đại hiệp đã vì giang hồ mà trừ hại!” Có phải thế không!
Là một con người vốn đã luyện được tính trầm ổn, nhưng câu nói của Lý Tầm Hoan cũng làm cho Tần Hiếu Nghĩa đỏ mặt.
Hồng Hài Nhi lặng nghe như sửng sốt, nhưng khi Lý Tầm Hoan nói xong, cậu ta lại khóc ré lên:
- Tần lão bá, lão bá chưa chịu giết hắn để báo thù cho cháu?
Tần Hiếu Nghĩa cười khẩy:
- Nếu người khác làm ngươi bị thương, là tự nhiên sẽ có kẻ báo thù, nhưng Lý thám hoa dù có giết ngươi thì có lẽ cũng đành chịu thôi.
Hồng Hài Nhi nín khóc, mắt mở tròn xoe:
- Tại... tại sao vậy?
Tần Hiếu Nghĩa liếc Lý Tầm Hoan và gã đánh xe hỏi cậu ta:
- Ngươi có biết kẻ đánh ngươi là ai không?
- Hắn là ác đồ, là quỷ độc, là... là kẻ giết người...
Tần Hiếu Nghĩa hé nụ cười thật đanh ác:
- Vị ấy là người danh chấn võ lâm, là thiên hạ đệ nhất đao Lý Tầm Hoan, là bạn sinh tử chi giao với cha ngươi đó.
Hồng Hài Nhi mở to mắt sững sờ. Lý Tầm Hoan giật mình gặng lại:
- Cậu này là... là con ai?
Ba Anh lắc đầu thở ra:
- Cậu ấy là Long Thiếu Vân, con trai lớn của lão gia Long Tiêu Vân.
Lý Tầm Hoan chợt nghe như một tiếng sét ngang đầu.
Vẫn ngồi yên như tượng gỗ, đôi mắt tinh anh của họ Lý như mắt người sắp chết. Vành môi giật giật run run, mồ hôi từ trán vịn tràn ướt mắt.
Thiết Giáp Kim Cương cũng tái mặt lặng thinh.
Ba Anh cũng lắc đầu:
- Thật không ngờ... không ngờ... Ngọc Diện Thần Quyền Tần Trọng, con trai của Tần lão gia bị Mai Hoa Đạo gây thương tích, nhờ hoàn đơn của Thiếu Lâm cầm hơi thở để đi tìm Mai Nhị tiên sinh. Không ngờ... không ngờ Tần công tử chưa cứu được mà Long tứ gia lại gây ra cơ sự như vậy.
Hắn lầm thầm như rên rỉ, như than vãn một mình.
Mai Nhị tiên sinh như đã đọc thấy sự đau khổ của Lý Tầm Hoan bèn bước ngồi xuống cạnh Hồng Hài Nhi lần tay án mạch.
Một hồi lâu, Mai Nhị tiên sinh đứng lên nói lớn:
- Tôi đảm bảo sinh mạng đứa bé này. Kinh mạch như thường, không sao cả.
Ba Anh mừng hỏi:
- Thế còn võ công?
Mai Nhị tiên sinh cau mày:
- Tại sao cứ phải lo đến võ công? Muốn sau này hắn giết người nữa à?
Ba Anh thở ra:
- Tiên sinh có chỗ chưa rõ. Bởi vì Long lão gia chỉ có một cậu con trai mà lại là kỳ tài võ học, vì thế mà vợ chồng Long lão gia quí hơn vàng bạc, sau này cậu ấy sẽ làm rạng rỡ gia môn. Nếu bây giờ không còn luyện võ được thì chắc chắn vợ chồng Long lão gia sẽ đau lòng lắm!
Mai Nhị tiên sinh cười khẩy:
- Đó là vì tại họ sinh con mà không dậy, để con hành hung thiên hạ, họ phải tự trách họ chớ trách ai.
Mặc cho ai nói gì thì nói, Lý Tầm Hoan không nghe gì nữa cả.
Không hiểu tại một xúc động nào, tâm trí họ Lý lại lùi sâu vào dĩ vãng.
* ***
Ngày đó.
Cũng là khoảng mùa tuyết xuống.
Nơi tiểu viện, Lâm Thi Âm bầy một tiệc rượu tiễn hành Lý Tầm Hoan bận một việc quan trọng phải ra ngoài biên ải.
Từ lúc mới sinh cho đế ngày khôn lớn, Lâm Thi Âm sống nơi nhà họ Lý. Cha của nàng và cha của Lý Tầm Hoan khi sinh tiền đã đính hôn cho hai trẻ, vì thế mà tình thân lại càng được thân hơn.
Lý Tầm Hoan và Lâm Thi Âm không như những cặp tình nhân khác. Họ là cặp vợ chồng chưa cưới mà lại là đôi tri kỷ tam giao.
Đã hơn mười năm rồi, nhưng Lý Tầm Hoan vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy.
Hôm ấy là ngày hoa mai nở rộ, nàng cùng chàng uống chén rượu tiễn đưa. Đôi má nàng hồng và chàng đã ví như cánh hoa đương nhuỵ. Hạnh phúc dang tay mở rộng chờ đón hai người.
Nhưng bất hạnh lại xảy ra.
Từ biên ải trở về, chàng bị cừu nhân kết đảng vây công.
Tuy đánh rạp được gần hết kẻ địch nhưng chàng lại bị thương nặng mà kẻ địch không phải kẻ tầm thường.
Long Tiêu Vân, một tiểu anh hùng hiên ngang xuất hiện cứu chàng và về đưa đến tận nhà.
Từ đó, họ Long là ân nhân, là bằng hữu mà Lý Tầm Hoan đã thương kính gọi là đại ca!
Tình của hai người càng lúc càng thân thiết, tưởng đâu rằng sống chết sẽ mãi bên nhau.
Không ngờ biến cố lại xảy ra.
Long Tiêu Vân ngọa bệnh.
Bệnh tình phát khởi không trầm trọng, nhưng càng ngày vóc dáng hiên ngang lực lưỡng của chàng trai ngang dọc càng tóp lại như cái que.
Thương bạn nhưng bao nhiêu phương thuốc cũng đều vô hiệu và cuối cùng Lý Tầm Hoan tìm ra được bệnh căn: Long Tiêu Vân đã bệnh vì tương tư Lâm Thi Âm, vị biểu muội của người bạn tâm giao!
Chưa có dịp thổ lộ, cho nên từ lúc gặp Lý Tầm Hoan cho mãi về sau, Long Tiêu Vân chỉ biết Lâm Thi Âm là biểu muội của họ Lý chứ không hề biết thêm rằng cha mẹ họ đã đính hôn!
Cho nên trong lúc bệnh tình đến nước trầm kha, Long Tiêu Vân ngỏ lời nhờ Lý Tầm Hoan tác hợp cho mình với Lâm Thi Âm.
Lý Tầm Hoan làm sao từ chối?
Làm sao nhìn người ân, người bạn của mình chết lần chết mòn trong tuyệt vọng vì tình, nếu mình nói thật?
Mà Lý Tầm Hoan không làm sao nói cho Lâm Thi Âm bằng lòng, chẳng những chàng nói ra Lâm Thi Âm không bằng lòng mà lại còn có thể tủi nhục vì hiểu lầm thái độ.
Lý Tầm Hoan bị đặt vào nghịch cảnh.
Cuối cùng chàng hạ quyết tâm: Rượu!
Một mặt lấy tư cách thâm giao, chàng nhờ Lâm Thi Âm sang chăm sóc cho bạn trong cơn bệnh ngặt, một mặt chàng bắt đầu đi vào con đường trụy lác: Rượu chè, cờ bạc và gái đẹp!
Lý Tầm Hoan chọn một con đường tự vùi dập phẩm giá của mình để bôi xoá hình ảnh đẹp trong lòng Lâm Thi Âm và chàng đã toại nguyện.
Cuối cùng chàng đem cả tài sản cho Lâm Thi Âm làm của hồi môn khi về với họ Long.
Một mình với bầu rượu ra đi, Lý Tầm Hoan nguyện với lòng sẽ không bao giờ nhìn lại một lần hạnh phúc của người yêu và bạn.
Nhưng bây giờ.
Bây giờ, Lý Tầm Hoan chầm chậm đứng lên nói với Ba Anh:
- Long tứ gia ở đâu? Các hạ hãy đưa tôi đến đó!
* ***
Lý Viên ngày xưa, bây giờ nghiễm nhiên là Hưng Vân trang, nhưng tấm biển vào cửa ngõ còn y:
“Nhất môn thất tiến sĩ Phụ tử tam thám hoa” Nhìn vào nét chữ ngày xưa, Lý Tầm Hoan nghe như muôn ngàn ngọn chuỳ nện ngay giữa ngực.
Lý Tầm Hoan đứng sững ngay cổng như trời trồng.
Ba Anh đã bồng Hồng Hài Nhi đi vào. Tần Hiếu Nghĩa cũng đã kéo Mai Nhị tiên sinh vô cửa, bọn tráng đinh ngơ ngác ngó Lý Tầm Hoan.
Chúng hết sức lạ lùng, tại sao lại có một kẻ không quen mà cứ đứng trân ngay cửa?