Chương 18: Như hai người lớn với nhau
<br><br>Chương 18: Như hai người lớn với nhau<br><br><br>Chiếc xe phanh gấp ở đường cái, từ phía sau, người thiếu niên nhanh chóng lao ra, rẽ vào xóm nhỏ tồi tàn. <br> <br>Căn nhà cũ kĩ, cửa ngoài hơi hé. Cậu cẩn thận đẩy vào. Tiếng van xin, khóc lóc vang ra từ phía phòng ngủ, tiếc là căn phòng đó lại khóa rất kĩ. Biết sức mình không thể phá cửa, Thế Hiển cố giữ bình tĩnh, cậu gõ ba tiếng: <br> <br>-“Ai?” <br> <br>Phía ngoài không có ai trả lời, tiếng gõ vẫn vang lên. <br> <br>-“Ai? Nói mau!” <br> <br>Có thể là mẹ Sen về sớm được không nhỉ? Nếu thật là mẹ Sen, bà ta sẽ bù lu bù loa lên chứ, tính cách bà ta, lão Tùng hiểu quá mà? Vậy thì là ai? <br> <br>Đại thiếu gia nín thở, giữ yên lặng, nếu lên tiếng bây giờ, hắn biết là ai, sẽ làm liều với Sen trong đó. <br> <br>Lão Tùng định làm ngơ, nhưng tiếng gõ tăng dần, mạnh dần, hắn chột dạ, nghi vấn đi ra. Khi cánh cửa vừa bật ra, hắn chưa hoàng hồn, bóng người kia đã nhanh chóng lao vào phòng. <br> <br>-“CẬU!” <br> <br>Sen mếu máo, khóc như mưa, vừa mừng vừa vui vừa tủi thân. <br> <br>Đại thiếu gia lau nước mắt nước mũi cho nó, vỗ về bé con. <br> <br>-“Tưởng ai tới thăm, hóa ra là thiếu gia nhỏ?” <br> <br>Hắn vừa nói, vừa cười khẩy, một đứa trẻ nhãi ranh, hắn có đủ tự tin để cho ra bã. Thế Hiển quay người, máu dồn hết lên đỉnh đầu, chỉ muốn nện cho thằng khốn này một trận. Tiếc là dù sao so với hắn, cậu cũng chỉ là một đứa bé lớp 7. Đại thiếu gia chỉ đạp hắn được duy nhất một phát, còn lại, tên cáo già tha hồ bắt nạt hai đứa trẻ. <br> <br>Sen đằng sau, sợ hãi run rẩy. <br> <br>-“Không được đánh đại thiếu gia…” <br> <br>-“Cậu ơi, cậu về đi, đừng ở đây nữa…” <br> <br>Đại thiếu gia cương quyết ôm Sen rất chặt khiến cho lão già phát điên. Không tách được hai đứa này ra lão còn làm ăn cái gì nữa? Cứ tưởng hôm nay được mồi non, ai dè, chưa hưởng được tý nào đã thế này? Rất bực mà. <br> <br>Con bé dựa sát vào tường, cả người thằng bé thì che cho nó nên lão chỉ có thể đánh được thằng bé. <br> <br>-“Khôn hồn thì bỏ ra, cút xéo đi, không thì đừng trách tao ác…” <br> <br>-“Cậu ơi em xin cậu…” <br> <br>-“Mày im ngay!” <br> <br>Thằng ranh này, đích thị là con trai Hoàng Thế Lân, mang hết sức lực ra đánh nó, nó vẫn trơ như đá, nhất quyết không bỏ con kia ra. Hắn bực, hắn đã cho chúng cơ hội rồi, đây là chúng tự chuốc thôi. Hắn liếc quanh phòng, với con dao gọt hoa gần đó. <br> <br>-“Mày bỏ ra đi về hay để tao rạch cho mày vài phát?” <br> <br>Sen khóc thét, Hiển thì bình tĩnh hơn. <br> <br>-“Tôi khuyên ông chân thành, nếu ông hối hận bây giờ, may ra còn kịp, còn không, tôi cũng không biết hậu quả như nào đâu!” <br> <br>-“Oắt con mà cũng dọa bố mày à?” <br> <br>Hắn cười khẩy, tay hắn nắm chặt con dao, đôi mắt bừng bừng đắc chí. Nhưng tiếc cho hắn, lái xe của cậu ở đằng sao, đã kịp thời nện cho hắn một trận. <br> <br>Căn ngõ bé xíu, mấy cái nhà thì giống giống nhau, cũng quá là phục cậu chủ, sao có thể nhớ được đích xác nhà nào? Lại còn chạy nhanh thoăn thoắt, khiến cho anh không thấy chủ phải tự tìm một mình. Lái xe nện xong, nhìn đại thiếu gia, trong lòng cũng thấy có lỗi lắm, tới sớm hơn thì cậu đã không phải chịu thiệt thòi. <br> <br>Anh giữ hai tay con cáo già, giọng khẩn khoản. <br> <br>-“Cậu chủ, cậu muốn xử hắn như nào?” <br> <br>-“Gọi người tới coi, chúng ta về nhà trước đã.” <br> <br>-“Dạ.” <br> <br>Sen bên cạnh giờ mới hoàng hồn, người nó run rẩy, chân mềm nhũn. Cậu nhìn nó, trong lòng tràn ngập xót xa, sửa lại chiếc áo cho ngay ngắn, cậu ôm nó về. <br> <br>Trong xe, những tiếng nấc ngắt quãng, khuôn mặt bé con gầy gò, xanh xao, ướt nhẹm, như một phản xạ tự nhiên, nó vẫn còn rất sợ, sợ mọi thứ, nó chỉ biết ôm chặt lấy cậu, nép vào người cậu. <br> <br>-“Không sao, không sao!” <br> <br>-“Cái người đó…không phải người tốt…” <br> <br>Sen lắp bắp. <br> <br>-“Tao biết, tao đã cảnh báo rồi, MÀY NGU…” <br> <br>Thế Hiển hơi điên, nhưng nhìn Sen giờ tàn tạ quá, cậu đành phải nhịn. <br> <br>-“Còn đau không?” <br> <br>Sen lắc đầu. <br> <br>-“Ông ta…em trốn vào gầm giường rồi mà ông ta vẫn lôi em ra, ông ta nhất định muốn sửa lại cúc áo cho em, em không cho…ông ta đánh em…xong rồi cậu tới…” <br> <br>Đúng là Sen ngốc, bị kinh hãi rồi. Cũng may, nó ngây thơ quá, cũng không biết chuyện mình vừa phải chịu đựng, đích thực là gì. Cậu thở phào. <br> <br>-“Cậu…cậu có đau không?” <br> <br>Điên quá giờ mới nhớ ra, thực ra cũng khá là đau, nhưng cậu cười. <br> <br>-“Có đau gì đâu.” <br> <br>-“Thật á, em thấy ông ấy đánh mạnh lắm mà!” <br> <br>-“Tao tập thể dục thường xuyên, không thấy gì cả!” <br> <br>-“Thế thì tốt quá…” <br> <br>Sen khẽ reo, rồi nó mệt quá, ngủ thiếp trên vai cậu. <br> <br>…… <br> <br>Ông bà chủ cũng từ công ty về nhà ngay tức khắc. Bà chủ nghe kể lại sợ suýt ngất, không ngừng tự trách bản thân. Ông chủ thì vốn nóng tính, tên cáo già trước khi giao cho cảnh sát bị chuyển qua nhà, được đích thân ông chủ dậy dỗ, đúng là “đẹp” cho đời hắn. <br> <br>Sau vụ đấy, hắn phải vào tù, nghe nói cũng khá là nhiều năm. Còn mẹ Sen, nghĩ tới đã khiến bà chủ điên cả tiết. Hóa ra là bà nhầm, trên đời hóa ra vẫn còn những loại người như thế! Bà muốn đánh, muốn cắn xé cô ta thành trăm mảnh, nhưng nghĩ cho cùng, cũng là mẹ Sen, sau này con bé biết được, liệu nó còn nhìn mặt bà? <br> <br>Trước kia bà là tiểu thư bốc đồng, nhưng giờ có bọn trẻ, cái gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau. Bà hẹn gặp cô ta. <br> <br>-“Giờ cô muốn sao?” <br> <br>-“Xin bà, xin bà tha cho, tôi sai rồi, xin bà…” <br> <br>-“Người cô xin không phải là tôi, mà là đứa con gái đáng thương do cô sinh ra!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Tôi không hiểu, nó là con gái cô dứt ruột đẻ ra cơ mà, sao có thể? Loại cầm thú!” <br> <br>-“Tôi biết rồi, bà tha cho tôi với, tôi hứa từ giờ sẽ đối xử tốt với nó!” <br> <br>-“Chó chết, còn mở mồm được à? Tốt cái khỉ, biến đi, từ giờ đừng hòng mà động tới một sợi tóc của nó…” <br> <br>Bà chủ cầm xấp tiền, vứt thẳng vào người trước mặt. <br> <br>-“Nghe đây, cô còn dám tới gần nó, tôi cho người đánh chết không tha, tiền này coi như là công cô sinh ra nó, cũng đủ để cô bắt đầu cuộc sống mới, giờ thì biến đi…” <br> <br>Mẹ Sen luôn miệng cảm ơn, gom những đồng tiền xung quanh, ánh mắt sáng rực. Hình ảnh đó ám ảnh tâm trí bà chủ, đau lắm, rất đau! Đứa trẻ tội nghiệp, sao có thể có người mẹ thương “tiền” hơn thương nó. <br> <br>…… <br> <br>Sen trở lại căn phòng màu hồng, con bé bị mất sức, gầy quá, lại cộng thêm bệnh đau đầu nó vẫn mắc phải, nó hôn mê mấy ngày liền. Nó khóc rồi lại giật mình, cứ như vậy, cả nhà đứng ngồi không yên. <br> <br>Ông bà chủ thường về nhà sớm, cậu đi học về thì ở nhà luôn, cũng không đi bơi nữa, các bác thi thoảng làm việc lại vào ngó. <br> <br>Ngày nó mơ màng mở mắt, cũng là ngày nụ cười trở lại trên môi mọi người. Xung quanh nó, ông chủ, bà chủ, cậu chủ, bác Hồng, bác Súng, anh Sên, anh Tuấn, chị Na, chị Mít, bác Lựu…nhiều người quá, toàn người nó nhớ ơi là nhớ. <br> <br>Ai ai cũng muốn nhìn Sen. <br> <br>-“Giãn giãn ra cho con bé còn thở…” <br> <br>Mọi người nghe bà chủ quát, mới tản ra dần dần. <br> <br>Ôi cái đại gia đình của nó, ai cũng yêu quý nó hết cả, vậy mà nó lại quyết định ra đi không thèm suy nghĩ, nó thật đáng chết. <br> <br>Ngày tháng hạnh phúc, lại bắt đầu, căn nhà thơ bé, căn phòng hồng rực, đã trở lại. Bà chủ nói với nó về mẹ, bà bảo mẹ đi làm ăn xa rồi, bà khuyên nó nên ở nhà bà thôi, bà không cần khuyên thì nó cũng muốn ở lại đây, nó chắc là đứa con bất hiếu, nó muốn ở với bà chủ hơn với mẹ, nó hình như, yêu thương bà chủ hơn yêu thương mẹ nó… <br> <br>Ông bà chủ ngày nào cũng xuống chơi, bà chủ sai sắc thuốc bổ, tự tay bà cho Sen uống. Ông chủ thì trêu Sen cười. <br> <br>Các bác thì hầm gà, hầm chim bồ cầu…chút chút lại mang lên, Sen đang được chăm sóc chẳng khác gì công chúa cả. Nó cười tít hết cả mắt. <br> <br>Anh Tuấn, anh Sên chiều nào cũng ghé qua, làm cho bé con bao nhiêu đồ chơi, thích lắm. Các chị cũng sang tám chuyện với Sen suốt nha. <br> <br>Cuộc sống, vui vẻ quá, nhưng hình như vẫn thiếu cái gì đó nhỉ? <br> <br>Đại thiếu gia, đúng rồi, cậu đâu rồi? Lúc nó mở mắt, vẫn thấy cậu đứng đó với mọi người mà, mấy hôm nay, cậu biến mất tiêu đi đâu rồi? <br> <br>Sen khỏe, nó xuống bếp hỏi các bác. <br> <br>-“Bác ơi đại thiếu gia có nhà không ạ?” <br> <br>-“À, cậu đi học mà con!” <br> <br>-“Dạ!” <br> <br>Quên mất nhỉ, cậu phải đi học mà, Sen nghỉ học nhiều hôm rồi, mấy hôm nữa không biết có theo kịp không? <br> <br>Nó về phòng, đợi cậu, muốn gặp cậu lắm, hôm đó không có cậu chắc nó tiêu đời rồi. <br> <br>6 giờ chiều, cậu vẫn không về. Thầm nghĩ chắc cậu đi bơi. <br> <br>Rồi khuya lắm, đợi mãi không thấy cậu, nó ngủ quên mất. Tới sáng hôm sau nghe các bác kể lại, cậu về rồi nhưng lại đi học sớm. <br> <br>Nó dặn các bác, bảo cậu lần sau cậu về thì nhớ vào chơi với nó một chút, nó đang ngủ cũng không sao, bảo cậu cứ gọi nó dậy. <br> <br>Ai ngờ, hôm đó cậu cũng không gặp Sen, nghe các bác truyền đạt lại là cậu mệt, muốn về phòng luôn. <br> <br>Sen buồn thiu, nó nhớ cậu quá! Mười giờ tối, cậu vẫn chưa về, nó vào phòng cậu, nó nhất quyết phải đợi được cậu. Nhưng muộn quá à, Sen lại ngủ mất. Đại thiếu gia trở về, thấy “vật thể lạ” trên giường, thì ôm trả về nơi sản xuất. <br> <br>Sáng ra, Sen lại thấy mình nằm ở phòng mình rồi, tiu ngỉu hết chỗ nói. <br> <br>Nó kêu bác Hồng cho nó uống thật nhiều cà phê. Nhưng bác không cho, nó đành uống trộm, nhất định hôm nay phải thức đợi cậu. <br> <br>Nó cũng không ngồi trên giường nữa, mà trốn sau tấm rèm cửa của cậu. <br> <br>11h30. <br> <br>Sen cuối cùng cũng thành công. <br> <br>Đại thiếu gia vào phòng, nằm trên giường, mệt mỏi. Mấy hôm nghe người giúp việc nói, có đứa muốn tìm cậu, tự dưng lại chạnh lòng, cũng muốn gặp nó lắm, nhưng mà cậu còn đang giận. <br> <br>Cậu đi bơi ở câu lạc bộ, ăn uống tắm giặt học bài ở đó luôn. <br> <br>Hôm qua, nó ngủ trên giường đợi mình, đã thấy mềm lòng lắm rồi, nhưng con này, không dậy cho bài học thì không nhớ đời. Bây giờ về, giường trống trơn, lại thấy hơi thất vọng, Sen bỏ cuộc nhanh quá. <br> <br>Cậu uể oải tỉnh dậy thay áo quần. Sen ở sau rèm, hơi hé hé ra nhìn trộm. Nó chết sốc, lưng cậu, tím cả một mảng, nó nhớ lại hình ảnh người đó đánh cậu rất mạnh, thế mà cậu bảo với nó là cậu không đau sao? <br> <br>Nó không kiềm được, òa khóc. <br> <br>Đại thiếu gia bị giật mình, mau chóng mặc nốt cái áo, rồi nhìn quanh phòng, mới phát hiện chỗ rèm cửa đung đưa, tiếng khóc phát ra từ đấy. <br> <br>-“Ra mau!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Tao nói mày ra mau!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Nín ngay!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Tao đếm từ một tới ba…” <br> <br>-“Em ra, em ra!” <br> <br>Nó ra, dỗi hờn. <br> <br>-“Cậu nói dối em!” <br> <br>Tới lượt nó dỗi chắc? <br> <br>-“Biến ra khỏi phòng tao.” <br> <br>-“Cậu sao vậy? Rõ là cậu có đau mà, lưng cậu có đau.” <br> <br>-“Biến!” <br> <br>-“Sao lại thế, cậu tránh mặt em mấy hôm rồi!” <br> <br>-“Không nói nhiều…” <br> <br>-“Cho em ở đây, một chút thôi!” <br> <br>-“Ra ngoài!” <br> <br>-“Không…” <br> <br>-“Mày ra hay tao lôi mày ra?” <br> <br>Sen biết điều, kéo tay cậu, giở giọng ngọt ngào. <br> <br>-“Đại thiếu gia đẹp trai, yêu quý, tốt bụng nhất trên đời, cậu giận em cái gì à, cậu đừng giận em nữa nha, cậu đối xử với em như trước đi mà, cậu đừng tránh mặt em nữa, em buồn lắm…” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Em xin cậu đấy! Hôm nay chơi với em một tý đi mà, cậu dạo này toàn về muộn…” <br> <br>Ánh mắt to tròn long lanh, lại cái ánh mắt đấy. Cậu đại ghét cái ánh mắt này, vì cứ nhìn vào nó, là cậu lại không kiểm soát được. <br> <br>Cậu quay mặt, lấy lại bình tĩnh, rồi tống Sen ra khỏi phòng, khóa cửa. <br> <br>-“Cho em vào đi!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Cậu giận em cái gì cậu phải nói ra chứ!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Em đợi cậu ngoài đây đấy!” <br> <br>-“…” <br> <br>Hai mươi phút sau. <br> <br>-“Em vẫn đợi cậu nè!” <br> <br>-“Cút về mau!” <br> <br>-“Cậu không mở cửa em đứng đây cả đêm luôn!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Cậu ơi!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Cậu ơi!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Đại thiếu gia ơi!” <br> <br>-“…” <br> <br>Nghe tiếng Sen gọi, bà chủ đang ngủ tỉnh dậy, xuống vẫy vẫy con bé, Sen đi tới phía bà, ấm ức kể lể sự tình, bà cười tủm. Bà thì thầm vào tai Sen, dặn nó phải thực hiện đúng như vậy. <br> <br>Bà về phòng, Sen vâng lời bà, lại đứng trước phòng cậu khóc lóc như thật. <br> <br>-“Ngoài này lạnh quá cậu ơi…” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Trời ơi cậu ơi em đau đầu quá à, không hiểu sao em đau đầu kinh khủng, em chết mất…” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Huhu, đau quá, đau quá…” <br> <br>-“…” <br> <br>Cậu bên trong, lòng như lửa đốt, rốt cuộc cũng chịu mở cửa. Vừa mở, đã bị con bé nào ôm chầm lấy. <br> <br>-“Đừng giận em nữa!” <br> <br>-“Đầu mày làm sao? Hôm nay không uống thuốc à?” <br> <br>-“Em uống rồi nhưng mỗi lần cậu lạnh nhạt như này làm em thêm đau đầu, cậu càng giận, em càng đau tợn…huhu…” <br> <br>Nó nói y như bà dặn, cậu thì nghĩ Sen ngây thơ, nên tưởng nó nói thật. <br> <br>-“Em đau quá à…huhu…” <br> <br>-“Vào đây!” <br> <br>Cậu kéo nó vào giường, ngồi đối diện cậu, cậu xoa đầu cho nó. Nhìn cậu tận tình, lo lắng, nó chẳng nỡ nói dối nữa, nó bảo hết đau rồi. Nó gặng hỏi cậu. <br> <br>-“Cậu giận gì em cậu phải nói ra chứ!” <br> <br>Cậu bực mình nhìn nó, rồi cậu kéo nó ra bàn, hai đứa ngồi đối diện nhau, cậu bảo. <br> <br>-“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện, như hai người lớn với nhau!” <br> <br>-“Dạ?” <br> <br>(Còn tiếp)