Chương 20: Em sắp chết rồi cậu ạ!
<br><br>Chương 20: Em sắp chết rồi cậu ạ!<br><br><br>Sen cứ suy tính suy sính mãi, cuối cùng mải suy tính, tới lúc cậu đưa nó về phòng đã chẳng kịp nói câu nào. <br> <br>Sáng hôm sau, vừa mở mắt, giật nảy cả mình. <br> <br>-“Thích không?” <br> <br>Cậu đưa con gấu bông hồng, huơ huơ trước mặt nó. <br> <br>-“A, em thích, em thích…” <br> <br>Sen reo hò vui sướng. <br> <br>Lát sau nó mới nhớ, nó hớ rồi, nói rồi. Cậu cười tươi rạng rỡ, nó còn thấy cậu thở phào. <br> <br>-“Thích thì cho mày!” <br> <br>-“Dạ!” <br> <br>-“Đánh răng rửa mặt đi!” <br> <br>Nó vào nhà tắm, kem đánh răng đã có người lấy sẵn, khăn mặt cũng có người xấp nước hộ. Ngó ra nhìn trộm cậu đang ngồi đợi, vui quá à. <br> <br>Sen bước ra, cậu đã kéo ghế sẵn cho nó. Hai bát phở bốc khói nghi ngút trên bàn. <br> <br>-“Hôm nay cậu ăn sáng với em à?” <br> <br>-“Nhìn rồi còn hỏi?” <br> <br>Ặc, giọng cậu lại lạnh lùng rồi, khác hẳn tối hôm qua, nhưng mà chẳng sao cả, thế mới là cậu chứ. <br> <br>Cậu vắt chanh, rắc hạt tiêu vào bát cho nó. Cậu cướp việc của nó à? Nó nhận bát phở từ tay cậu, vừa ăn vừa lấm lét nhìn. Đại thiếu gia đang định cắt ớt vào bát cậu thì Sen thắc mắc. <br> <br>-“Cậu sao không cắt ớt cho em?” <br> <br>-“Mày có ăn được đâu?” <br> <br>-“Cứ cắt cho em đi!” <br> <br>Cậu hơi sốc. <br> <br>-“Em thích giống cậu, em sẽ tập ăn…” <br> <br>Thôi thì mới ốm dậy, cậu cũng chiều con bé. Và rồi, nó hứng chí đưa thìa đầu tiên vào mồm, ôi trời, đỏ mặt tía tai. <br> <br>-“Aaaa…” <br> <br>Nước mắt chảy tèm nhem, nhè ngay thứ cay xè trong miệng ra bát phở đang ăn. <br> <br>-“Em không ăn được thật…huhu…” <br> <br>-“Cái tội không nghe lời!” <br> <br>-“Em biết lỗi rồi…” <br> <br>Cậu nhìn nó, mỉm cười. Đẩy bát của cậu còn chưa kịp bỏ ớt sang cho nó. Sen hơi hối hận, cảm động nhận lấy. Rồi nó lại sực nhớ ra. <br> <br>-“Cậu, thế cậu ăn gì? Để em xuống bảo bác Súng nấu cho cậu bát khác nhé!” <br> <br>-“Không cần!” <br> <br>Đại thiếu gia đáp tỉnh bơ, ăn bát phở còn lại. ‘Cậu ơi, cậu quên em vừa nhổ vào bát ấy à, oa oa’. <br> <br>-“Nhìn gì? Mau lên muộn học rồi!” <br> <br>-“Dạ!” <br> <br>Cắm cúi ăn, thôi chắc cậu quên thật rồi, kệ cậu! <br> <br>….. <br> <br>….. <br> <br>Tới lớp, Sen thấy cậu để balô bàn trên thì phụng phịu, lòng khó chịu. Cậu và bạn Ánh Tuyết nói chuyện với nhau, chuyện bài tập, chuyện thi đua của lớp, chuyện này, chuyện kia. <br> <br>Nó ngồi dưới, buồn bã chán nản, không biết làm gì ngoài nghịch thước, thỉnh thoảng chọc chọc vào lưng cậu. Thế mà cậu không để ý, cậu cười rất sảng khoái. Với nó, cậu có bao giờ cười như thế đâu, cậu thích bạn Ánh Tuyết thật rồi. <br> <br>Sen sắp có cô chủ mới rồi! <br> <br>Giờ ra chơi, chán cảnh cô chủ cậu chủ tình củm tình củm, nó đành xuống căng tin, gọi một lon nước táo, tu hết một hơi. <br> <br>Ai đó cũng lặng lẽ đi theo Sen, ngồi cạnh nó, hỏi han. <br> <br>-“Mày làm sao thế?” <br> <br>Ngớ người, cậu không ở trong lớp với người cậu thích hả? Ra đây làm gì cơ chứ? <br> <br>-“Em buồn!” <br> <br>Nó đáp. <br> <br>-“Sao mà buồn?” <br> <br>-“Tại cậu đó!” <br> <br>Đại thiếu gia, thực ra cũng muốn ngồi cùng Sen rồi, nhưng cậu là ai? Cậu là đại thiếu gia, tự nhiên chuyển xuống, mất mặt lắm. Cậu dành cả buổi nói chuyện thân ái với đứa bên cạnh, kích tướng đứa bên dưới, chẳng ngoài dự liệu, đứa bên dưới bị kích thật rồi. Cậu giờ chỉ việc trả vờ hỏi. <br> <br>-“Sao lại tại tao, tao không hiểu?” <br> <br>-“Em thích ngồi cùng cậu ý, nhưng cậu lại thích ngồi cùng bạn Ánh Tuyết ý…thôi, em về lớp đây!” <br> <br>Nó nói một mạch, rồi bỏ đi. Sen là thế, không biết giữ ý giữ tứ gì cả. <br> <br>Con bé đi rất nhanh rồi, mà cậu vẫn đuổi kịp nó. <br> <br>-“Thế giờ mày muốn sao?” <br> <br>-“Em muốn mà được chắc?” <br> <br>-“Cứ nói ra xem nào?” <br> <br>-“Em nói rồi, em muốn ngồi cùng cậu!” <br> <br>-“Ý mày là muốn tao chuyển xuống ngồi với mày?” <br> <br>-“Đúng ạ!” <br> <br>-“Nhắc lại xem?” <br> <br>-“Em muốn cậu chuyển xuống ngồi với em…” <br> <br>Nó nói dõng dạc, đại thiếu gia từ tiết sau lập tức mang đồ xuống ngồi cùng Sen, Kiều Trang lên ngồi với Ánh Tuyết. Sen sướng phát điên, con bé ngốc đâu có biết, cậu xin cô chuyển chỗ từ lâu rồi! <br> <br>Kiểm tra Toán một tiết, Sen nghỉ học lâu lâu, chẳng biết chữ mù gì, đành phải âm thầm năn nỉ cậu cho chép bài. <br> <br>Tình thế bắt buộc, cậu đành phải cho nó chép. Nhưng cậu cực kì dị ứng với mấy chuyện gian lận, vì thế, từ tối hôm đó, chế độ gia sư bắt đầu được thiếp lập lại. <br> <br>….. <br> <br>….. <br> <br>8 giờ tối. <br> <br>-“Đại thiếu gia, em đã có mặt!” <br> <br>Cậu uống cốc nước, hất hàm ra lệnh cho nó vào chỗ. <br> <br>-“Học hình trước nhé cậu nhé, em thích học hình lắm ý!” <br> <br>-“Thì học hình…viết đi, cho tam giác ABC…” <br> <br>-“Dạ.” <br> <br>Cậu đọc đề bài, nó chép xong thì chăm chỉ vẽ hình. <br> <br>-“Cậu ơi đề bài sai rồi!” <br> <br>Mịa con điên, chưa nghĩ nó đã phát ngôn rất hoành tráng. Đại thiếu gia kiên nhẫn nghe con bé trình bày. <br> <br>-“Bài này bảo chứng minh hai tam giác bằng nhau đúng không ạ? Nhưng mà em vẽ hình xong em chẳng thấy nó bằng nhau gì, nói chung là sai rồi, mình làm bài khác đi ạ…” <br> <br>Chỉ muốn bổ ra xem đầu con này chứa gì? Cậu nóng cả mắt, quát. <br> <br>-“Vẽ cái hình cũng sai kia kìa, tam giác cân ở C mà mày vẽ cân ở A kìa, ngu nó vừa thôi…” <br> <br>-“Hả…chết rồi…chết rồi em vẽ lại…” <br> <br>-“Bao giờ cho khá lên được?” <br> <br>-“Cậu bớt giận…bớt giận…” <br> <br>….. <br> <br>-“Em làm xong rồi, mời đại thiếu gia xem!” <br> <br>-“Sen!” <br> <br>-“Dạ?” <br> <br>Dạ ngây thơ quá, cậu phát sặc. Nguyên văn nó trình bày trong chứng minh: “Xét hai tam giác bên trên, sau khi dùng thước đo độ đo ta có, các góc của tam giác lần lượt là 30, 60, 90. Vậy hai tam giác bằng nhau theo trường hợp g.g.g.” <br> <br>-“Có trường hợp góc góc góc hả?” <br> <br>Cậu hỏi. <br> <br>-“Vâng có chứ ạ…cậu mở sách ra mà xem…” <br> <br>-“Tay tao đau, không mở được, mày mở cho tao xem với!” <br> <br>Nó hồn nhiên tưởng tay cậu đau thật, nó mở mở tìm tìm, hả? Sao mãi không thấy có vậy, một hồi, nhìn cậu áy náy. <br> <br>-“Không có cậu ạ!” <br> <br>-“Cái gì mà dùng thước đo độ ta thấy? Tao tới lạy mày rồi Sen ạ! Đổ cơm cho con MiLu ăn đi, đừng ăn nữa…” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Khóc lóc cái gì?” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Ngu quá thôi!” <br> <br>Sen ấm ức, khóc nức nở. Cậu đành lấy khăn mặt, lau nước mắt cho nó, nhẹ giọng. <br> <br>-“Ngoan, gạch đi, làm lại…” <br> <br>-“Vâng!” <br> <br>….. <br> <br>….. <br> <br>Cả tuần, tối nào cũng như tối nào, chủ tớ học hành phải tới 12 giờ. Nghe thì ghê gớm, nhưng ước mong của cậu, chỉ đơn giản là, nó có thể nắm vững kiến thức cơ bản thôi. <br> <br>Một hôm, cậu đợi mãi, chẳng thấy nó đâu. Bực mình xuống phòng thì thấy nó chùm chăn kín mít. <br> <br>-“Sen!” <br> <br>-“Dạ…” <br> <br>Giọng nó run run. <br> <br>-“Mày làm sao đấy?” <br> <br>Nó òa khóc, rấm rứt, khổ sở. <br> <br>-“Em sắp chết rồi cậu ạ!” <br> <br>-“Mày nói ba lăng nhăng cái gì đấy?” <br> <br>-“Em nói thật, em sắp chết rồi! Em sắp không được gặp cậu, gặp ông bà chủ, gặp các bác nữa rồi…huhu…” <br> <br>-“Mày dở hả?” <br> <br>-“Tiền bà chủ cho em, em để lại cho cậu, cậu nhớ bảo mọi người chôn em gấu bông hồng theo em nhé!” <br> <br>Cậu nghe nó nói mà rợn người, ngay lập tức kéo chăn của nó ra. Trên tấm đệm màu hồng hồng là vài vết máu loang lổ. Sen nhìn theo ánh mắt cậu, buồn rầu. Nó bị thế từ hôm qua rồi, nhưng hôm qua ra ít máu, nó nghĩ không sao, hôm nay thì càng ra nhiều. Trên phim có ra tý máu đã chết, giờ nó chắc chắn không sống nổi. <br> <br>Nó lại khóc, bi ai, thảm thương. <br> <br>Mặt cậu cũng đỏ bừng, nhưng thay vì gọi người giúp việc, cậu nán lại, hỏi nó. <br> <br>-“Dù sao cũng sắp chết rồi, có thể nói thật không?” <br> <br>-“Dạ?” <br> <br>-“Thằng Tuấn, Sên và tao, mày quý ai nhất?” <br> <br>Sen mếu máo, trả lời không cần suy nghĩ. <br> <br>-“Em quý cậu nhất!” <br> <br>Cậu hơi cười. <br> <br>-“Thế trên đời này, mày quý ai nhất…” <br> <br>Cái này thì nó phải nghĩ một chút, có nhiều người thân quá, cân đo đong đếm mãi không ra. <br> <br>-“Thế giờ cho mày sống ở hoang đảo, chỉ được đem theo duy nhất một người, mày chọn ai để sống cùng?” <br> <br>-“Cậu…” <br> <br>-“Thôi thế thơm vào đây một cái coi như tạm biệt nào!” <br> <br>Sen thơm vào má cậu, đại thiếu gia xem chừng rất hài lòng, xoa xoa đầu nó, cười tủm tỉm. <br> <br>-“Được rồi, mày yên nghỉ đi!” <br> <br>Con bé khóc toáng, hét ầm. <br> <br>-“Em ghét cậu, ghét cậu, ghét cậu…” <br> <br>Cậu ngạc nhiên lắm, nó nói không ngừng. <br> <br>-“Nếu biết cậu chết, chắc chắn em sẽ khóc nhé, kiểu gì em cũng buồn, còn cậu, cậu biết em chết, cậu còn cười, thế mà ai cũng bảo cậu thương em, toàn là nói dối cả…” <br> <br>-“Ừ, nói dối đấy!” <br> <br>Đại thiếu gia thêm dầu vào lửa, quay người bước đi. <br> <br>-“Cậu đi đâu đấy?” <br> <br>-“Mày hỏi làm gì?” <br> <br>-“Cậu không ở bên em những giây phút cuối cùng à?” <br> <br>Đại thiếu gia mím môi, cố nén cười. <br> <br>-“Không Sen ạ, giờ thần chết sắp bắt mày đi rồi, tao mà ở đấy ông ta cũng bắt tao thì sao?” <br> <br>-“Cậu…cậu là đồ nhát gan, em rút lại, em không quý cậu nữa…” <br> <br>-“Ừ!” <br> <br>-“Cậu đi thật à?” <br> <br>-“Ừ!” <br> <br>-“Cậu ơi…liệu có chữa được không? Nhỡ may bác sĩ chữa được thì sao? Em không muốn chết…huhu…” <br> <br>Sen sợ, nó chạy theo, bám lấy cậu, cậu ôm nó về giường, an ủi. <br> <br>-“Ngoan, bệnh này nặng lắm rồi, tao nghĩ là hết cách. Tao đi bàn bạc với quản gia lo việc hậu sự cho mày…” <br> <br>Sen khóc ròng, chưa bao giờ nó tuyệt vọng tới vậy. Cậu đi rồi, nó chỉ biết chui đầu trong chăn khổ sở. <br> <br>Một lát, bác Hồng vào với nó, giải thích cụ thể. <br> <br>Và giờ, Sen đã biết thêm định nghĩa của từ “kinh nguyệt”. Đại thiếu gia đáng ghét, còn trêu nó à. <br> <br>Bà chủ về, thấy có lỗi với Sen lắm, Thế Hiển thì đã cho học giáo dục giới tính rồi, nhưng Sen thường ngày ngây thơ ngốc nghếch, cứ nghĩ nó còn nhỏ quá, nên định đợi thêm thời gian nữa. Mà nghe kể lại chuyện Sen sợ chết, cả nhà họ Hoàng, chủ tớ ai nấy đều cười lăn cười bò. <br> <br>***** <br> <br>Thấm thoát tới sinh nhật Sen, từ năm ngoái tổ chức sinh nhật, Sen và Thế Hiển đều không mời bạn cùng lớp, căn bản hai đứa nói dối là anh em họ, mời thì sợ lộ. <br> <br>Nhưng không vì thế mà không khí bớt vui, người ra người vào cứ gọi là tấp nập. <br> <br>Hôm nay, Sen lại thêm một tuổi rồi, thật thích nha, ai cũng tặng quà Sen cả. Căn phòng màu hồng của nó chật ních. Nó đi ra đi vào, sung sung sướng sướng. Bà chủ còn mua cho nó một bộ váy rất rất đẹp, mặc vào xinh như công chúa. <br> <br>Tiệc bắt đầu, năm nay tổ chức trang trọng hơn mọi năm thì phải. Ông bà chủ bước vào, bà chủ gõ ly, thu hút sự chú ý của mọi người. <br> <br>-“Cảm ơn tất cả vì đã tới dự sinh nhật của Sen, nhân tiện hôm nay, mình cùng chồng cũng muốn thông báo một tin vui, bọn mình quyết định muốn nhận Sen làm con gái…” <br> <br>Phía dưới vỗ tay chúc mừng, bà chủ quay xuống hỏi Sen. <br> <br>-“Con có muốn gọi ta là mẹ không?” <br> <br>Sen thích quá, gật đầu lia lịa. Bà chủ vui mừng thông báo. <br> <br>-“Vậy từ nay, chúng ta có thêm một cô con gái, Thế Hiển cũng có thêm một người em gái…” <br> <br>Tất cả cùng hạnh phúc, chỉ riêng một người…đại thiếu gia, đã đứng dậy, mặt cậu hầm hầm tức giận. <br> <br>-“Con không đồng ý!” <br> <br>-“Thế Hiển, sao vậy?” <br> <br>Bà chủ ngạc nhiên thôi rồi, bởi bà nghĩ, Hiển rất thương Sen. <br> <br>-“Không bao giờ con chấp nhận…” <br> <br>-“Con làm sao thế?” <br> <br>-“Nếu ba mẹ nhận nó làm con gái, thì con sẽ không làm con của ba mẹ nữa!” <br> <br>Khách khứa xì xào, Hoàng Thế Lân nóng mặt, chỉ thẳng vào Hoàng Thế Hiển. <br> <br>-“Con trai của tao không có chuyện nói xong thì bỏ đi hay dỗi hờn như thế, có gì nói thẳng ra!” <br> <br>(Còn tiếp)