Chương 41: Đại thiếu gia quét sân
<br><br>Chương 41: Đại thiếu gia quét sân<br><br><br> <p>-"Hoàng Thế Hiển, theo ta vào phòng!"<br><br>-"..."<br><br>-"Nhanh!"<br><br>Bà chủ ra lệnh, dưới con mắt ngạc nhiên của gia đình. Nhưng biết làm sao, trong cái nhà này, bà là to nhất mà!!!<br><br>...<br><br>-"Mẹ, có gì ạ?"<br><br>-"Mẹ tính gả em Nhi cho anh Tuấn của con, con tính sao?"<br><br>-"Vâng, tùy mẹ!"<br><br>-"Mẹ tính không cần ăn hỏi, cưới xin gì cả, ngay bây giờ cho nó đi theo thằng Tuấn về nhà bên ấy luôn!"<br><br>Hoàng Thế Hiển sốc, vội vàng ngăn cản.<br><br>-"Thế sao được mẹ? Thế còn gì là thể diện nhà họ Hoàng nữa, ít ra phải thách cưới, chuẩn bị ăn hỏi, rồi tiệc tùng hoành tráng chứ...Mẹ làm thế người ta cười vào mặt chúng ta..."<br><br>-"Thôi còn mặt mũi đâu để người ta cười hả con? Con thấy đấy, bung bét hết cả."<br><br>-"Nhưng cứ từ từ đã mẹ!"<br><br>-"Không được, quyết thế đi! Đằng nào tối qua chúng nó đã là của nhau rồi...mẹ ra thông báo họ hàng, đổi chú rể từ thằng Đông sang thằng Tuấn..."<br><br>-"Đâu, mẹ nghe ai nói vậy, chắc gì đã là của nhau, có thể họ chỉ nằm với nhau, đơn giản là thế thôi thì sao?"<br><br>-"Thôi, giờ em gái con bị tiếng xấu, có người rước là tốt rồi, không bàn nhiều! Thế con trai nhé!"<br><br>-"Mẹ...từ từ..."<br><br>Khóe môi hơi cười, nhưng bà cố nén.<br><br>-"Sao thế con trai yêu?"<br><br>-"Đừng...con...con...đừng để nó lấy ai, con thật lòng..."<br><br>-"Mẹ mày đẻ ra mày, sáng nay mẹ còn không nhận ra mày? Thì ra giờ tôi mới biết, tôi nhọc công tìm đối tượng xem mắt cho con gái cưng của tôi, thì thằng quý tử lại âm thầm phá hoại, thảo nào em nó mãi không lấy được chồng, gần lấy được nhưng thằng anh trai vẫn không tha..."<br><br>Lại bị mẹ đưa vào bẫy rồi, đại thiếu gia đành phải khai thật.<br><br>-"Đúng vậy, con không can tâm, nhưng Nhi...nó...nó...không thích con..."<br><br>-"Con phản bội nó thì ai mà thích được?"<br><br>Được phản bội nó thì đã phúc, cậu thở dài. Mẹ cậu, lại không ngờ con trai mình vẫn nặng tình tới thế.<br><br>-"Thế còn Ngọc Nhi? Vừa có tin sáng nay nó bị đồn công an triệu tập, là sao, con làm à? Sao lại vu oan giáo họa cho người ta thế?"<br><br>-"Chuyện này là con, nhưng là cô ta tự làm tự chịu, có gì chiều nay quản gia khắc nói với mẹ!"<br><br>Lúc nãy nạt Uyển Nhi to tiếng là vậy mà con trai vẫn lặng yên, xem ra bà phải dạy dỗ rồi.<br><br>-"Bỏ qua đi, nghe mẹ nói này, là đàn ông, không được đứng đằng sau đục khoét như thế, muốn có được người phụ nữ mình yêu, thì phải giành giật..."<br><br>-"..."<br><br>-"Có bao nhiêu cổ phần trong tay?"<br><br>-"Cổ phần?"<br><br>Cậu chủ không khỏi ngạc nhiên, cổ phần, Trương Ngọc Uyển Nhi, liên quan gì?<br><br>-"26% mẹ ạ."<br><br>-"Tháng sau ông Cám Lợn về hưu, con có chắc chắn ghế Tổng Giám Đốc không?"<br><br>-"Việc đó là hiển nhiên!"<br><br>-"Nhưng con có thể nói là vẫn chưa đủ..."<br><br>-"Sao ạ?"<br><br>-"Nhi có 7% mẹ cho, và mẹ sẽ viết thêm điều kiện, rằng nó chỉ được phép chuyển cho chồng của nó!"<br><br>Thì ra là vậy, mẹ cậu, cũng thật cao siêu. Việc này không phải cậu chưa từng nghĩ tới, Nhi quá ngốc, gạt cô là chuyện dễ ợt, tuy nhiên cái quan trọng, là tình cảm của cô không hề dành cho cậu. Cậu có thể bất lực đứng ngoài trái tim cô, phá hoại các mối lương duyên của cô, chỉ hi vọng giữ cô bên mình càng lâu càng tốt.<br><br>-"Nếu nó đồng ý chuyển thì chắc chắn cũng có chút cảm tình với con...bằng chút cảm tình đó, trong mấy tháng, nếu không giành được trái tim nó thì không xứng đáng là con trai Hoàng Thế Lân, vậy nhé, tùy con quyết định!"<br><br>Bà chủ ra ngoài, nói lời từ chối với cậu cháu họ và sai người làm gỡ bỏ đồ trang trí. Tuấn vốn đào hoa, thích rất nhiều em, tất nhiên thích em Nhi nhất, muốn nhân cơ hội cướp em về, nhưng cô và em đã không đồng ý thì anh cũng không muốn gây khó dễ.<br><br>Lại về chuyện của Đông, mẹ anh cương quyết dọa sống chết, nên bất lực. Nhi buồn một chút chút thôi, tuy nhiên không hiểu sao sau đó lại thấy rất thoải mái, nhẹ lòng.<br><br>Sáng hôm sau, trời vẫn trong xanh, mây trắng bồng bềnh, sự thể bình thường tưởng như chưa có chuyện gì xảy ra. Có cô dâu hụt đã xin nghỉ làm đi trăng mật thì thẩn thơ ở nhà, rỗi rãi đành lấy chổi quét sân.<br><br>-"Hey!"<br><br>Cậu chủ mặc quần âu, áo sơ mi và thắt cà vạt lịch lãm. Thường ngày đi làm cậu vẫn mặc thế mà, vậy hôm nay khác ở đâu? À, là cậu cười, nụ cười rạng rỡ che khuất cả ánh nắng ban mai, nụ cười khiến ai đó đơ cả người.<br><br>-"Em chào cậu!"<br><br>-"Ừ, cậu chào em!"<br><br>Hả? Cậu, bị sốt chăng?<br><br>-"Cậu ăn sáng chưa? Để em chuẩn bị..."<br><br>-"Vậy cũng được."<br><br>-"Vâng!"<br><br>Cô tạm vào bếp nấu đồ, cậu cầm chổi trên tay cô, tiếp tục quét sân, miệng còn huýt sáo, hại già trẻ trai gái nhà họ Hoàng mặc hốc mày hác, là mơ hay thật, mới sáng sớm mà?<br><br>Tin lành đồn xa, toàn bộ người làm bỏ việc tới chiêm ngưỡng cảnh lạ. Ai nấy thì thà thì thụt, bà chủ đi tới thì vỗ vai động viên.<br><br>-"Uầy, con trai mẹ quét sân cơ à! Good job!"<br><br>-"Quét cho sạch sạch vào, còn vài hạt bụt đằng sau kìa..."<br><br>Ba cậu đểu giả thêm nếm.<br><br>-"Ông cứ ném đá hội nghị vậy?"<br><br>-"Ơ bà này, bẩn thì tôi bảo bẩn chứ sao?"<br><br>-"Bẩn bẩn cái gì, sạch thế còn gì, ông già rồi bị lão rồi...."<br><br>Bà bênh quý tử, đoạn hùng hổ chỉ vào đám người làm.<br><br>-"Đây nhá, Ổi nhá, Na nhá, Mít nhá, Mận nhá...nhìn cậu quét mà học tập...từ sau phải quét giống cậu, múa chổi thành hình tròn, bụi bay mù mịt như kiểu vận nội công ý!"<br><br>Cả nhà cố nén cười, dạ dạ vâng vâng. Hoàng Thế Hiển mặt đen kịt, ném chổi bỏ vào bếp.<br><br>-"Ơ, cậu, em đang định đem lên!"<br><br>-"Ăn ở đây đi..."<br><br>Cậu bình tĩnh thưởng thức bữa sáng, cố bình tĩnh nhất có thể. Vậy mà con Sen, đến cả nó cũng không tha.<br><br>-"Cậu, em hỏi một câu được không?"<br><br>Đại thiếu gia nhìn cô, rất trìu mến, rồi cậu gật đầu.<br><br>-"Cậu, cậu trúng số hả?"<br><br>-"..."<br><br>-"Thấy hôm nay cậu vui quá chừng luôn!"<br><br>-"Rõ thế hả?"<br><br>-"Dạ?"<br><br>-"Tao vui ấy, biểu hiện rõ thế cơ à?"<br><br>-"Dạ...cũng...hơi...ạ..."<br><br>Mặt cậu đỏ bừng, cậu nói cậu ghét cái nhà này, đoạn, bỏ đi làm.<br><br>Bác Lựu quản gia nhân lúc ai đó còn ngây ngô mới cầm lọ thuốc nhỏ mắt, ra sức nhỏ. Tới lúc con bé quay ra, nước mắt nước mũi bác đã đầm đìa.<br><br>-"Bác, bác sao vậy?"<br><br>Bác đập tay vào ngực, ra vẻ rất khổ sở, Uyển Nhi càng sốt ruột, lấy bác cốc nước.<br><br>-"Cậu chủ, cậu chủ ..."<br><br>-"Cậu ấy làm sao ạ?"<br><br>-"Không xong rồi...không xong rồi..."<br><br>Nhi bị dọa sợ tái mặt mày, cầu xin mãi, năn nỉ ỉ ôi cả buổi sáng bác mới nói cho cô lý do.<br><br>-"Bác thương cậu quá Nhi ạ, tháng sau công ty bổ nhiệm, mà cậu lại không thể ngồi vào vị trí Tổng Giám Đốc vì thiếu cổ phần, thiếu 5% thì phải...mà có khi cậu còn bị mất chức Phó Tổng cũng nên..."<br><br>Cô bé ngốc nghếch bị lừa không thương tiếc, chẳng mảy may nghi ngờ lời bác, lại còn lo lắng lên hỏi mẹ, có thể chuyển cổ phần của mình cho cậu không. Thật tiếc là mẹ không đồng ý, mẹ nói Nhi chỉ có thể chuyển cho chồng hợp pháp của cô.<br><br>Nhi buồn lắm, chẳng hiểu sao lại lo lắng cho cậu tới thế. Thật may, bác Lựu cực kì thông minh, bác đề xuất cô và cậu kết hôn giả, làm giấy kết hôn trong mấy tháng, cô sẽ nhân cơ hội chuyển cổ phần cho cậu, rồi có thể ly hôn.<br><br>Có thể không? Để giúp cậu, việc gì cô cũng có thể mà. Chỉ là, hơi băn khoăn vài vấn đề, chiều hôm đó cô đã nói chuyện với mẹ, tất nhiên chỉ nói là chuyện của bạn mình thôi, mẹ chẳng phát hiện ra gì cả, còn khuyên nhủ.<br><br>-"Chắc người đó phản bội bạn con nên bạn con lo ngại à? Dù sao nếu bạn con yêu người đó thì hãy tha thứ cho người đó, cứ sống thật hạnh phúc, sống hết mình cho cả hai người, rồi nếu không hợp thì mấy tháng sau chia tay cũng chẳng sao, con người là sống cho hiện tại con ạ."<br><br>Thực ra cái cô lo lắng, đâu phải do phản bội gì đâu, cậu chưa từng làm điều gì có lỗi cả, vấn đề là cô không thể có con. Nhưng mẹ nói cũng có lý, cô với cậu, chỉ là vài tháng thôi, sau đó chia tay, cậu cưới người khác, cô ấy sinh con nối dõi cho mẹ, sẽ chẳng ảnh hưởng gì cả. Nghĩ ngợi, nghĩ ngợi, Trương Ngọc Uyển Nhi cuối cùng hạ quyết tâm.<br><br>.....<br><br>.....<br><br>Chiếc đèn trùm rực rỡ tô điểm căn phòng xa hoa xanh nhạt, ai đó vừa thưởng thức cà phê, vừa thoải mái đọc sách, ai đó đứng bên cạnh, toát mồ hôi vì căng thẳng.<br><br>-"Cậu ơi!"<br><br>-"Sao?"<br><br>-"Em...em...cậu..."<br><br>-"Có chuyện gì?"<br><br>-"Cậu...lấy em đi!"<br><br>Xem ra quản gia và mẹ hợp tác rất tốt! Hoàng Thế Hiển khẽ cười, nhưng ngay lập tức lấy lại được "phong độ", cậu nói lạnh lùng.<br><br>-"Lấy gì?"<br><br>-"Lấy...lấy em ý..."<br><br>Nhi ấp úng.<br><br>-"Lấy cho mày cái gì cơ?"<br><br>-"Không...là lấy nhau đó, chúng ta lấy nhau đi!"<br><br>Nói đến đây, má cô hồng đậm, cậu đã bỏ sách xuống từ lúc nào, khẽ nâng cằm cô, cậu hỏi.<br><br>-"Tao dễ tính thế hả? Tình cảm của tao chỉ là trò đùa thôi phải không? Mày thích trêu chọc lúc nào cũng được?"<br><br>-"Dạ...không phải, không phải...em đã nghe bác Lựu nói chuyện, em biết cậu đang gặp khó khăn, em...em có cổ phần mẹ cho mà..."<br><br>-"Ý mày là tao giờ thất thế, phải dựa vào đàn bà?"<br><br>Trời ơi, cậu làm cô run quá à.<br><br>-"Nhưng mà, cậu xuất sắc như thế, làm nhân viên bình thường thì uổng, huống hồ, việc này vẫn có thể giải quyết mà...hơn nữa, chúng ta chỉ trả vờ kết hôn mấy tháng thôi..."<br><br>Cánh tay cậu mạnh mẽ vươn ra, bất thình lình kéo Nhi, để cô ngồi trong lòng mình, cằm cựa cựa vào vai cô, thì thầm.<br><br>-"Nhân viên bình thường thì sao...tao còn không lo, mày lo cái gì?"<br><br>-"Em...em...em là lo cho công ty nha, công ty cần người tài như cậu..."<br><br>-"Mày cao cả quá ha!"<br><br>-"Dạ..."<br><br>-"Ngồi yên một chút, để tao suy nghĩ!"<br><br>-"Vâng!"<br><br>-"Vấn đề này phức tạp ghê đấy, hạnh phúc của cả đời tao mà!"<br><br>-"..."<br><br>-"Thế nên tao cần nhiều thời gian một chút..."<br><br>Ai đó ngoan ngoãn ngồi yên, để người kia có chút thời gian suy tính. Có ai tính toán mà như cậu không...tới tư thế cũng phải đổi. Giờ là Nhi ngồi, còn cậu cả người nằm dài trên sôpha, đầu thì rúc lòng cô, thỉnh thoảng còn xoa bụng trêu trêu.<br><br>-"Gầy quá, chẳng có tý mỡ nào..."<br><br>-"Cậu nghĩ ra chưa?"<br><br>-"Mày sốt ruột thế à?"<br><br>-"Vâng!"<br><br>Đáp rồi mà mắt cậu lim dim, chẳng biết cậu ngủ hay chưa nữa? Công nhận đại thiếu gia nhà cô, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp trai, lông mày này, còn dày hơn của cô, mũi cao quá à, môi cũng quyến rũ nữa...hại Nhi không kìm được mà đưa tay chạm vào, bất chợt bị cậu nắm chặt, còn cắn cắn, ghét thật!<br><br>-"Người ta chưa đồng ý lấy đằng ấy mà, làm gì mà nóng vội thế..."<br><br>Bị cậu trêu, mặt lại đỏ như cà chua rồi.<br><br>-"Em đâu có."<br><br>-"Có sáu cái hoa tay tất cả, giờ rõ nét hơn...nhưng ngày xưa tay mập hơn, đáng yêu hơn..."<br><br>Hơi cảm động nha, cô còn chẳng biết mình có sáu cái hoa tay tất cả!<br><br>-"Còn đường tình duyên này, lằng nhằng, đào hoa...người xấu như khỉ mà đào hoa gớm..."<br><br>-"Cậu...cậu quyết chưa?"<br><br>-"Đợi tý, mày thật, cả đời con trai nhà người ta, cứ làm như đánh đề không bằng..."<br><br>-"Chỉ mấy tháng thôi mà, cậu lên Tổng Giám Đốc là ly dị thôi!"<br><br>-"Thì vẫn phải xem xét..."<br><br>Ôi ôi ôi...cái câu xem xét của cậu, sao mà nó lâu quá trời quá đất, hại ai đó buồn ngủ rũ cả mắt, sớm hôm sau tỉnh dậy, đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay ấm áp ấy rồi. Làm cách nào mà cả cậu và cô đều di chuyển ra giường được vậy?<br><br>Uyển Nhi còn chưa kịp định thần thì Thế Hiển đã làm bộ kêu gào.<br><br>-"Mày...mày...đồ vô sỉ...tao đã đồng ý đâu mà mày ôm ấp tao như đúng rồi thế? Lại còn nằm trên giường của tao?"<br><br>-"Á...cậu ơi em không biết mà...em ngủ quên mất..."<br><br>-"Mày đừng có thấy tao dễ dãi mà quá đáng đi!"<br><br>Nhi sợ rối rít cả lên.<br><br>-"Em xin lỗi, cậu đừng giận...cậu...cậu...suy nghĩ chưa..."<br><br>Nhìn bộ dạng của cô, Hoàng Thế Hiển bấm bụng chui vào chăn...cười đểu. Mà chăn rung quá, Nhi lại tưởng cậu đau lòng, cậu khóc, ra sức nịnh nọt.<br><br>-"Thôi mà...em xin...em sai rồi..."<br><br>-"Thôi cậu đừng buồn nữa, em thề em chưa làm gì cậu đâu!"<br><br>-"Em thề mà, cậu kiểm tra thì biết!"<br><br>-"Cậu ghét em à?"<br><br>-"Thế chuyện kia cậu nghĩ chưa, cậu từ chối em à?"<br><br>....<br><br>Còn đang tiu ngỉu thì cậu đã ló mặt ra, nói cực kì nghiêm túc.<br><br>-"Tao thấy thiệt thòi!"<br><br>-"Dạ?"<br><br>-"Mày xem, tao cầu hôn mày hoành tráng thế, còn mày thì sao? Tối nay cầu hôn lại, tao sẽ nghĩ tiếp, còn không thì nghỉ đi!"<br><br>Ặc ặc, cậu đúng là khó quá mà. Cũng tại cô, yêu cậu làm chi? Lo cho cậu làm gì? Cậu chỉ là không lên được Tổng Giám Đốc thồi mà, sao cô phải băn khoăn thế? Vò đầu bứt tai...cuối cùng vẫn không dứt ra được...cuối cùng...vân vê cái nhẫn đeo ở dây chuyền trước ngực, suy tư suy tư...<br><br>.....<br><br>.....<br><br>Cô nhớ lại năm đó, cố làm cho thật giống. Vườn nhà tối nay sặc sỡ sắc hoa và nến. Nhi rủ cậu ra vườn, cậu ngồi trên xích đu, còn cô thì hơi quỳ dưới chân cậu, run rẩy lấy hộp nhẫn đã chuẩn bị, ngập ngừng nói.<br><br>-"Hoàng Thế Hiển, cậu có đồng ý lấy em trong bốn tháng không?"<br><br>Một làn gió nhẹ thổi qua, mắt cậu đỏ, cậu nhanh chóng quay đi. Cô kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi câu trả lời, chờ đợi cậu quay lại. Lát sau, cuối cùng thì khoảnh khắc Nhi hồi hộp nhất cũng tới, cậu quay lại, khẽ đẩy cô nằm xuống bãi cỏ xanh mướt, cả người to lớn áp sát người cô, bàn tay cậu nhanh nhẹn thả vào tay cô một vật gì đó tròn tròn, môi cậu nhẹ nhàng lướt qua trán cô, rồi trượt xuống thì thầm nơi vành tai xinh.<br><br>-"Trương Ngọc Uyển Nhi, mày có đồng ý lấy tao cả đời không?"</p>