Chương 9: Khéo mồm khéo miệng
<br><br>Chương 9: Khéo mồm khéo miệng<br><br><br>-“Sao rồi?” <br> <br>Bác Hồng hỏi, giọng điệu sốt sắng. Chị Cúc thở dài, giải trình. <br> <br>-“Cậu không ăn cơm, ở trong phòng từ tối tới giờ, ông bà chủ bảo nấu mì tôm cho cậu…” <br> <br>-“Cậu đòi ăn mì tôm hả?” <br> <br>-“Không bác ạ, nhưng mà bà chủ sốt ruột, mà cậu thì thích ăn mì tôm nhất…” <br> <br>-“Được rồi…” <br> <br>Sen ngồi xuống cùng bác Hồng nhặt rau, bác Súng cũng tranh thủ băm thịt bò, bát mì tôm được hoàn thành nhanh nhất có thể. <br> <br>….. <br> <br>….. <br> <br>-“Sao rồi, cậu có ăn không?” <br> <br>Chị Cúc gật đầu. Các bác lại hỏi. <br> <br>-“Cậu ăn mà cái mặt mày nhăn như khỉ thế?” <br> <br>-“Cậu chỉ ăn một thìa, rồi bắt đổ, cậu nói cậu không thích ăn rau cải cúc…” <br> <br>-“Sao lại thế? Mọi khi cậu thích rau cải cúc mà!” <br> <br>-“Cháu không biết…” <br> <br>-“Thế nấu rau khác cho cậu!” <br> <br>-“Vâng!” <br> <br>….. <br> <br>-“Sao rồi, sao rồi?” <br> <br>-“Cậu nói cậu không thích ăn thịt bò!” <br> <br>….. <br> <br>-“Sao rồi?” <br> <br>-“Cậu nói mì mặn quá!” <br> <br>….. <br> <br>-“Sao rồi?” <br> <br>-“Cậu nói mì nhạt quá!” <br> <br>….. <br> <br>-“Sao rồi?” <br> <br>-“Cậu nói sợi mì không đủ dai…” <br> <br>….. <br> <br>….. <br> <br>Cậu thì cũng “hiền” lắm. Cậu chỉ nói mì thế này, mì thế nọ, cậu không muốn ăn. <br> <br>Thế nhưng cậu chẳng hề biết, cả nhà dưới không ai được yên thân, cậu không ăn, nghĩa là năng lực nấu ăn của họ kém, nghĩa là bà chủ tháng sau sẽ không thuê họ nữa. <br> <br>Đi làm nhiều nơi, có nhà này là tốt nhất, nhiều người giúp việc, nên công việc của mỗi người nhàn đi, lương lại rất cao, ngoài chăm sóc cậu cho tốt thì các việc khác bà chủ rất là dễ tính. Nói chung, ai cũng thích làm ở đây cả. <br> <br>Cậu không muốn ăn, các bác các chị, ngay cả Sen cũng muộn phiền. Bàn bạc xem xét, cuối cùng quyết định nấu mì tôm trứng, và lần này, tới lượt Sen bê lên cho cậu. <br> <br>Con bé cầm bát mì, rón rén lên phòng cậu. Hôm nay cậu giận, nó biết. Cậu khó chịu từ lúc trên lớp học cơ, nhưng mà vì sao thì nó chịu. <br> <br>-“Đại thiếu gia, em Sen nè!” <br> <br>Không thấy cậu nói gì. <br> <br>-“Em mang mì cho cậu nè, em vào nhé!” <br> <br>Cậu vẫn im lặng, cậu không nói là cậu đồng ý rồi, Sen mặc kệ, đẩy cửa vào. Cậu đang nằm trên giường, xem chương trình khoa học viễn tưởng gì đó. <br> <br>-“Em để mì trên bàn cho cậu nhé!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Cậu ăn đi, cho nóng!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Cậu không ăn là mì trương ra đấy!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Cậu đang bận xem à, thế em xuống dưới nhà nhé, không làm phiền cậu nhé!” <br> <br>Sen dự liệu, cậu là giận tý thôi, chứ cậu hàng ngày ăn khỏe như thế cơ mà, cứ để mì ở đó, lúc cậu đói cậu khắc ăn. Nó mừng mừng, định lò dò quay lưng cất bước. Ai ngờ, giọng cậu đầy uy nghiêm, hix. <br> <br>-“Mang đi, tao không muốn ăn!” <br> <br>‘Sen, trọng trách giao cho em!’ <br> <br>‘Cố lên Sen, nhất định phải nịnh được cậu ăn, vì cả nhà cố lên…’ <br> <br>‘Mọi người đều bó tay rồi, bây giờ còn hi vọng vào mỗi con…’ <br> <br>…. <br> <br>Tiếng “người thân nhà dưới” vang vọng trong đầu. Đúng rồi, nó không thể bỏ cuộc, nó nhất định đem chiến công trở về. <br> <br>Sen lấm lét rón rén tới ngồi dưới chân giường gần chỗ cậu. Cậu chỉ liếc nhìn nó một phát rồi lại xem, thôi cậu không đuổi đi là tốt lắm rồi. <br> <br>-“Cậu xem cái gì đấy?” <br> <br>Sen bắt chuyện. <br> <br>-“Mày biết cái gì mà hỏi?” <br> <br>Nó mím môi, chết, giờ ăn nói cũng phải cẩn thận, cũng phải biết lựa chọn từ ngữ. Tạm thời chưa biết nói gì thì cậu đã bảo. <br> <br>-“Ngồi dưới sàn nhà lạnh người!” <br> <br>-“Dạ?” <br> <br>-“Dạ cái gì mà dạ?” <br> <br>-“À, à không lạnh đâu ạ, mát lắm ạ!” <br> <br>-” Lên giường mà ngồi!” <br> <br>Cậu quát, Sen ngậm miệng ngồi lên mép giường. <br> <br>-“Tao là hủi à?” <br> <br>-“Dạ?” <br> <br>-“Thấy mày tránh tao như tránh hủi còn gì?” <br> <br>-“Đâu có, đâu có…” <br> <br>Sen biết điều, vừa nói vừa xích lại gần cậu. Đợi cậu hạ hỏa, một lúc nó mới dám thỏ thẻ. <br> <br>-“Cậu mệt lắm à, cậu không muốn ăn à?” <br> <br>-“Liên quan gì đến mày!” <br> <br>Bé Sen, nó có một thứ vũ khí, mà không phải đứa bé gái nào cũng có, đó là…nó rất…rất…rất…dẻo miệng. <br> <br>-“Cậu à, cậu mệt lắm à? Cậu mệt, cậu không vui là cả nhà buồn lắm đấy!” <br> <br>-“Mày phét nó vừa thôi!” <br> <br>-“Em nói thật mà!” <br> <br>-“Thôi đi!” <br> <br>-“Thật mà, ông bà chủ buồn, bác Súng buồn, bác Hồng buồn, bác Lựu buồn, chị Cúc buồn, chị Thu buồn ….em cún buồn, em mèo buồn, con chuồn chuồn buồn,… cây cau buồn, cây sung buồn,…, chậu nước buồn…” <br> <br>-“Thế thôi hả?” <br> <br>-“Dạ!” <br> <br>Thế thôi hả là sao? Nó liệt kê đủ hết rồi ý sao nhỉ? <br> <br>-“Ừ, chỉ có mày là vui thôi!” <br> <br>Giật mình, toi rồi, Sen kể hết mọi người lại quên khuấy mất chính mình. <br> <br>-“Em buồn, em buồn, cậu buồn em buồn, em vui sao được! Em đau hết cả lòng đây này, em đấm bóp cho cậu cho hết mệt nhé!” <br> <br>Cậu nhìn nó một hồi, đôi mắt to tròn long lanh, cái miệng ngọt như chứa đường, cậu chẳng phân biệt nổi thật giả, nghe nó nịnh, cậu cũng nguôi nguôi, cậu ừ. <br> <br>Sen tay yếu nhưng cậu lại thích hơn bác quản gia làm. Trong lúc xoa bóp, nó thủ thỉ. <br> <br>-“Cậu ơi mì tôm em nấu cho cậu ngon lắm, cậu ăn một ít đi nhé, ăn cho em vui…ăn xem trình độ nấu nướng của em như nào?” <br> <br>-“Thật hả?” <br> <br>Tất nhiên là dối rồi, nhà bao nhiêu đầu bếp xịn, bao giờ cho tới lượt Sen? Nhưng biết làm sao, đôi khi nói dối mang lại điều tốt thì không đáng trách nha. <br> <br>-“Vâng, không em nấu thì ai nấu, em nấu mì cho cậu, suýt nữa còn bị bỏng đấy, ở tay đây này…cậu giờ không ăn phí công em nấu….” <br> <br>Bịa hơi quá đá, cậu mặt tối đen, nhanh chóng giật tay nó xem xét. <br> <br>-“Không sao, không sao…em nói là suýt thì bị chứ không phải bị…” <br> <br>-“Lần sau bảo mọi người làm, da dẻ như này, nhỡ để lại sẹo thì không hay!” <br> <br>-“Vâng, vâng! Cậu ăn nhé!” <br> <br>-“Được rồi!” <br> <br>Cậu và nó ra bàn. Nó cầm đũa cầm thìa đưa cậu, mì đã trương phềnh ra rồi, mọi khi thế này là cậu đổ ngay, không ngờ hôm nay vẫn ăn vui vẻ, Sen chỉ có mắt tròn mắt dẹt mà nhìn. <br> <br>Cậu sai người nấu bát thứ hai, cậu gắp gắp mì ra thìa, rồi đưa cho Sen. <br> <br>-“Ăn đi!” <br> <br>-“Thôi, em không đói!” <br> <br>-“Bụng mày réo thành tiếng rồi còn làm màu!” <br> <br>Sen không dám cãi, nó ăn. Nó lại thấy cậu húp nước ngay từ cái thìa đó, trời ạ, mọi khi cậu sợ bẩn lắm cơ mà? Từ hồi cậu lớn lớn thì tới cả bà chủ, cậu cũng không bao giờ uống chung một cốc nước. Cậu ăn một miếng, lại đút cho Sen một miếng, nó ôm một bụng thắc mắc, nhưng không dám hỏi, căn bản là sợ bị ăn đập. <br> <br>Xong xuôi, cậu hỏi Sen. <br> <br>-“Mày có muốn thôi làm lớp trưởng không? Để tao xin cô giáo cho!” <br> <br>-“Không, không…em thích làm lớp trưởng lắm.” <br> <br>-“Thế nhưng suốt ngày phải trực nhật, mày nói có đứa nào nghe đâu, cũng chẳng được cái gì cả!” <br> <br>-“Kệ, nhưng em vẫn thích làm, cậu đừng xin cô giáo nhé!” <br> <br>Cậu ngẫm nghĩ một lát, rồi cậu bảo Sen lấy vở mang lên cho cậu kiểm tra. <br> <br>…… <br> <br>-“1/2 +3/10=4/12? SENNNNNNNN!!!!!!!!!” <br> <br>-“Dạ!” <br> <br>Chất giọng thỏ non, trong khi cáo già đã sôi cả máu. <br> <br>-“Mày ăn gì mà ngu thế hả?” <br> <br>-“Em ăn mì tôm giống cậu mà!” <br> <br>Cậu cốc cho nó một phát, bực hết cả mình! <br> <br>Bà chủ xuống lầu xem con trai đã ăn chưa, thấy tình hình mọi người báo lại thì yên tâm, nhìn nó dạy Sen, không nhịn được mà cười. Cũng không thể trách Sen, ngày mới đẻ, con bé bị mẹ ruột vứt tại sọt rác, nó bị lạnh rồi cảm. <br> <br>Hồi ông bà đón về, cho bé đi kiểm tra tổng thể, đã biết não bộ bé bị ảnh hưởng, không thể tiếp thu kiến thức được như những đứa trẻ bình thường. Chuyện này ngoài bà chủ ông chủ thì không ai biết cả, vẫn là muốn cho Sen một cuộc sống bình yên. <br> <br>Bà lặng lẽ đóng cửa phòng, bên trong cậu vẫn thao thao bất tuyệt. <br> <br>-“Mày phải quy đồng mẫu số hiểu chưa? Mày phải tìm bội chung nhỏ nhất giữa hai số…bội chung nhỏ nhất của 2 và 10 là mấy?” <br> <br>-“Chết cậu đợi em chút, em xem lại! Em quên mất rồi!” <br> <br>-“Tao đợi mày hàng trăm cái chút rồi…gấp sách lại tao nói luôn…” <br> <br>-“Dạ…” <br> <br>Cậu giảng, nói gì thì nói, cậu cũng cực kì kiên nhẫn với Sen. Nhớ hồi lớp 4, ông bà có thuê cho Sen vài gia sư, nhưng ai cũng bó tay, rốt cuộc vẫn chỉ có cậu là chịu được nó. <br> <br>Hết Toán, cậu kiểm tra tiếng anh. Cậu lại nhăn mặt, Sen sợ co rúm cả người. <br> <br>-“Câu này, mày xem, mày làm cái gì thế?” <br> <br>-“Ơ, chính cậu bảo em coi “she” là một người mà?” <br> <br>Cậu nhìn nó, rất thân…rất thương… <br> <br>-“Thế cho nên mày mới viết là “She haves a sister” hả?” <br> <br>-“Vâng!” <br> <br>-“MỞ LẠI VỞ! MAU!” <br> <br>Cậu giận rồi, âm lượng cao hơn, Sen im lặng mở vở, rồi lầm lũi sửa sửa. Một lát, Sen quay sang, thấy cậu đang lơ đễnh viết linh tinh gì đó ra nháp, đại loại là. <br> <br>‘Nhi is so cute, so pretty…so so so lovely…’ <br> <br>-“Á…á…em bắt quả tang cậu nhé!” <br> <br>Nó cười khoái trá, cậu ngượng đỏ bừng. <br> <br>-“Cậu, cậu thích rồi đúng không? Em biết rồi nhá, cậu thích bạn Nhi! Đừng tưởng em ngu mà không biết nhé, “cute” là đáng yêu chứ gì?” <br> <br>Cậu tạm thời hơi sốc. Nó vẫn toe toét. <br> <br>-“Bạn đấy học lớp nào đấy? Hình như lớp mình không có ai tên là Nhi ý sao cậu nhỉ? Cậu nói cho em đi, em thề em không nói cho ai biết đâu…đi mà…” <br> <br>Lần này thì cậu sặc. Con dở hơi! Cậu chép miệng, ngán ngẩm nhắc nhở nó học bài. Sen cố gắng, nhưng không thể khai thác được thông tin gì nên thôi. <br> <br>Trước khi về phòng, cậu bảo nó. <br> <br>-“Sen, chuyện mày nói trên lớp, lần này tao tha thứ, nhưng sẽ không bao giờ có lần thứ hai đâu!” <br> <br>Hóa ra hôm nay là cậu giận nó à? Là chuyện nó dám mạo nhận là em họ cậu sao? Nó biết lỗi, phụng phịu gật đầu, nó bảo. <br> <br>-“Thế nhưng mọi người đều nghĩ em là em họ cậu rồi!” <br> <br>-“Thế cũng được…mà này, đừng có bảo là mày nghĩ tao bực vì chuyện đó?” <br> <br>-“Dạ, cậu không giận vì chuyện đó ạ?” <br> <br>-“BIẾN! Về phòng mày nghĩ cho ra cho tao!” <br> <br>Sen ngậm ngùi đi về, đêm đó nó đã dành hẳn…5 phút để nghĩ, nhưng mà không ra, xong rồi nó buồn ngủ quá, díu cả mắt. <br> <br>….. <br> <br>Sáng hôm sau, nó dậy sớm, gọi cậu, chuẩn bị kem đánh răng khăn mặt cho cậu, làm mặt đáng yêu với cậu, cười nói liên hồi, cậu cuối cùng cũng không để bụng, chịu cười với nó một phát. Đi học, cậu lại ngồi ghế sau với nó! <br> <br>Giờ Địa, cô giáo gọi. <br> <br>-“Kiểm tra bài cũ, Trương Ngọc Uyển Nhi lên bảng!” <br> <br>-“…” <br> <br>-“Sen!” <br> <br>Cậu nhắc nhỏ, nó vẫn ngây ngô. Cả lớp im phăng phắc. <br> <br>-“Kiểm tra bài cũ, Trương Ngọc Uyển Nhi lên bảng!” <br> <br>-” Trương Ngọc Uyển Nhi lên bảng!” <br> <br>Cô gọi lần thứ ba, cậu quay sang, phát bực với nó. <br> <br>-“Mày lên bảng đấy! Mày tên là Trương Ngọc Uyển Nhi đấy!” <br> <br>Sen ớ ra, nhớ nhớ, ừ nhỉ. Nó quên mất, tại ở nhà ai cũng gọi là Sen, mấy năm học cấp một, các cô các thầy các bạn toàn gọi là Sen, lúc kiểm tra làm bài, cũng đề tên trên giấy là Sen, kể cả lúc vừa vào lớp 6, khi đứng lên giới thiệu với các bạn, nó cũng bảo nó tên là Sen. <br> <br>Chắc nó không biết, bà chủ trước khi cho hai đứa vào lớp học mới, hầu như đã gặp gần hết giáo viên, tâm tình trò chuyện gửi gắm, nên các thầy cô đều không lạ với tên ở nhà của nó. Chỉ có cô giáo dạy Địa, hôm đó bà tới thì cô lại đi vắng, nên chưa hỏi thăm kịp, mà nếu hôm đó bà tới chơi rồi, thì có khi Sen còn quên tên thật của mình dài dài… <br> <br>Trương Ngọc Uyển Nhi? Tên đầy đủ của nó đây sao? Nghe hay vậy? Nó lên bảng, trả lời bài, nó học thuộc rồi, vất vả lắm mới học thuộc được, hôm qua cậu còn kiểm tra cho nó cơ mà, nên được 9 điểm. <br> <br>Về tới chỗ ngồi, nó cứ băn khoăn mãi, chắc chắn có gì đó là lạ. <br> <br>Một lát, nhớ ra mới hích cậu, bẽn lẽn thủ thỉ: <br> <br>-“Cậu ơi…em tên là Nhi đấy!” <br> <br>-“Tao biết!” <br> <br>-“Cậu không nhớ gì à?” <br> <br>Mặt cậu đỏ, nhưng vẫn thản nhiên. <br> <br>-“Gì cơ?” <br> <br>Cậu thật, học thì siêu mà trí nhớ kém thế, Sen viết ra giấy nháp, đẩy đẩy về phía cậu… <br> <br>‘Nhi is so cute…’ <br> <br>Cậu liếc qua, rồi hỏi. <br> <br>-“Thì sao? Ý mày là sao?”