Chương 101: Giục tốc bất đạt
<br><br>Chương 101: Giục tốc bất đạt<br><br><br>Vô Tình tiên tử Tào Tú Nga bật cười khanh khách: <br> <br>- Các vị không nên khẩn trương! Tam ca đã bằng lòng gánh vác việc người rồi, thì khi nào tôi làm mất mặt tam ca, chống đối lại hành động của chàng? Các vị yên trí! <br> <br>Tứ Khuyết đã hiểu Tào Tú Nga đeo đuổi Triệu Sĩ Nguyên như thế nào, cho nên họ tin ngay là nàng nói câu đó với tất cả chí thành. <br> <br>Cả bốn người cùng đỏ mặt. Họ cố bật cười vang dội để che dấu cái vẻ thẹn. <br> <br>Sài Thanh Tuyển nào hiểu gì nội tình giữa Tào Tú Nga và Triệu Sĩ Nguyên, nên không thể tin tưởng lời nàng được, y cười lạnh đáp: <br> <br>- Vật ở ngay trên mình tại hạ, có gì làm cho tại hạ không yên tâm? <br> <br>Tào Tú Nga cười nhạt: <br> <br>- Sài đại hiệp cho rằng mình đủ sức thoát khỏi thủ đoạn của Vô Tình cung? <br> <br>Sài Thanh Tuyển bật cười cuồng ngạo: <br> <br>- Tại hạ không thoát khỏi thủ đoạn của Vô Tình cung? Thế hiện tại, tại hạ bị Vô Tình cung quản thúc rồi sao? <br> <br>Tào Tú Nga thu nụ cười, chính sắc thốt: <br> <br>- Sài đại hiệp! Kiêu hãnh thoát nạn trong nhất thời là tạm vậy thôi! Đừng tưởng cái may sẽ đến với đại hiệp bất cứ lúc nào! Nên nhớ rằng hôm nay khác, ngày mai khác! <br> <br>Sài Thanh Tuyển ngẩng cao mặt: <br> <br>- Vật còn, người còn! Vật mất, người mất. Vô Tình cung đừng quá tự tin mà cho rằng cõi trần hoàn này là giang san riêng biệt của một người. <br> <br>Tào Tú Nga đưa mắt sang Trần Thanh, đôi mắt dừng lại nơi hài nhi trong tay thiếu phụ. <br> <br>Nàng trầm giọng, thở dài: <br> <br>- Vật mất, người mất? Đại hiệp chết, vật cũng chẳng còn! Chết không đáng giá thì chết làm gì, huống hồ để khổ cho một goá, một côi còn lại? <br> <br>Sài Thanh Tuyển biến sắc, nhìn vợ, nhìn con. Hào khí đang vươn cao chợt biến mất. <br> <br>Y thừ người chết lặng. <br> <br>Cái dũng của y là cái dũng của kẻ thất phu, người trí không bao giờ hành động như y. <br> <br>Huống chi, dù là vật gì, có cái giá trị bao nhiêu đi nữa vẫn là vật ngoài thân, làm sao sánh được tình thâm thê tử? <br> <br>Vì chiếc áo kia mà bỏ mặc vợ con trong luân chuyển của giòng đời sao? <br> <br>Vả lại, có dũng cũng không bao giờ trì vật ấy được! Dũng mà vật vẫn mất như thường, thân vẫn họai, vợ con sẽ cô độc, bơ vơ, nhà tan, nghiệp nát. <br> <br>Cái dũng đó, nên đeo đuổi chăng? <br> <br>Sài Thanh Tuyển nghĩ mãi, nhận ra chỉ còn có cách là trao chiếc áo cho Triệu Sĩ Nguyên. Tặng áo, trước là để tạ Ơn cứu nạn, sau cho nó không về tay Tào Duy Ngã. <br> <br>Bất giác, mắt y sáng lên. Y hét to: <br> <br>- Dù sao thì tại hạ cũng không trao chiếc áo cho cô nương. <br> <br>Tào Tú Nga khoát tay: <br> <br>- Đại hiệp có tặng áo tôi cũng khước từ, nói chi là cưỡng đoạt! <br> <br>Sài Thanh Tuyển có ngụ ý mỉa mai trong câu nói, không ngờ Tào Tú Nga chẳng có lòng tham, nghe nàng nói thế, y nghẹn lời ngay. <br> <br>Tào Tú Nga tiếp: <br> <br>- Theo tôi nghĩ, đại hiệp chỉ còn hai biện pháp để giải quyết trường hợp. Biện pháp thứ nhất là đại hiệp vĩnh viễn theo Triệu Sĩ Nguyên, như vậy đại hiệp mới hy vọng bảo trì chiếc áo được lâu dài. <br> <br>Dừng lại, nàng nhìn sang Tứ Khuyết một thoáng. <br> <br>Hiển nhiên, biện pháp đó có tiện cho Sài Thanh Tuyển hay không chưa biết, nhưng chắc chắn là không tiện cho Triệu Sĩ Nguyên rồi. Bởi Triệu Sĩ Nguyên còn công việc của chàng phải thi hành làm sao chàng chấp nhận sự bảo tiêu suốt đời cho Sài Thanh Tuyển? <br> <br>Tứ Khuyết biết là Tào Tú Nga hỏi ý kiến, họ cùng lắc đầu ngầm biểu thị sự bất tiện. <br> <br>Tào Tú Nga tiếp: <br> <br>- Biện pháp thứ hai là tặng chiếc áo đó ngay cho Triệu Sĩ Nguyên. Khắp trong thiên hạ, chỉ có mỗi một mình chàng là có thể giữ gìn chiếc áo mà không sợ Vô Tình cung đoạt thôi! <br> <br>Kỳ quái thật! Hôm nay, thái độ của nàng biến đổi hoàn toàn, nàng không còn là con người thưở trước. <br> <br>Tứ Khuyết hết sức hoang mang. <br> <br>Sài Thanh Tuyển bật cười ha hả: <br> <br>- Cô nương cao kiến đáng phục! Chính tại hạ cũng đang nghĩ như vậy! Chiếc áo, tại hạ sẽ tặng cho Triệu thiếu lệnh chủ, nó sẽ hộ vệ người trong cuộc diệt trừ quần ma! <br> <br>Bỗng Tào Tú Nga kêu lên: <br> <br>- Không! Nên trao cho tôi! <br> <br>Nàng dừng lại, nhìn Sài Thanh Tuyển, nhận thấy thần sắc của y biến đổi, nàng tiếp luôn. <br> <br>Sài Thanh Tuyển kinh ngạc: <br> <br>- Cô nương nói thế là nghĩa gì? <br> <br>Tào Tú Nga mỉm cười: <br> <br>- Có gì đâu! Đại hiệp trao áo cho Triệu thiếu lệnh chủ, chỉ sợ thuộc hạ Vô Tình cung ở các nơi không hay biết, dù đại hiệp có giải thích cách nào cũng chẳng ai chịu tin cho! Kết quả người ta vẫn toan tính hãm hại đại hiệp như thường. <br> <br>Mã Hoằng mỉm cười: <br> <br>- Có cô nương làm chứng, cô nương thông báo hộ các nơi, được vậy thì Sài đại hiệp đâu còn lo ngại nữa! <br> <br>Tào Tú Nga ngưng trọng thần sắc: <br> <br>- Tại sao tôi phải làm vậy chứ? <br> <br>Mã Hoằng hỏi lại: <br> <br>- Tại sao cô nương không thể làm như vậy chứ? <br> <br>Cả hai hỏi nhau, câu hỏi có vẻ chống đối, nhưng là một cuộc chống đối dịu dàng. <br> <br>Tào Tú Nga cười nhẹ: <br> <br>- Nếu Sài đại hiệp trao chiếc áo cho tôi, để tôi trao lại cho Tam ca, thì trường hợp đó phải đặc biệt, bởi tôi sẽ trao cho đại hiệp một tín vật, chứng minh chiếc áo đã do tôi tiếp nhận rồi, người trong Vô Tình cung sẽ tin ngay, và không làm khó dễ gì cho đại hiệp, còn tôi giao chiếc áo lại cho tam ca. Như vậy tôi tri ơn đại hiệp,còn tam ca thì chịu ơn tôi. <br> <br>Nàng định mua lòng Triệu Sĩ Nguyên, nên mới đề nghị như vậy. <br> <br>Sài Thanh Tuyển còn dè dặt, hỏi: <br> <br>- Cô nương muốn tại hạ trao chiếc áo? <br> <br>Tào Tú Nga hỏi lại: <br> <br>- Đại hiệp không yên tâm? <br> <br>Sài Thanh Tuyển thoáng đỏ mặt, ấp úng: <br> <br>- Tại ha... tại ha... <br> <br>Đúng vậy, Sài Thanh Tuyển không an tâm chút nào. Nhưng y không làm sao đáp cho xuôi câu. <br> <br>Tào Tú Nga mỉm cười: <br> <br>- Đại hiệp không phải e ngại, tôi sẽ nói rõ cho Tam ca biết, miễn sao tam ca hiểu được lòng tôi là đủ, còn như chiếc áo đó đại hiệp cứ trao cho bốn vị thiếu hiệp này, bởi tôi chỉ mượn việc mà thực hiện tâm nguyện, chứ đâu có muốn đoạt vật? <br> <br>Sài Thanh Tuyển gật đầu: <br> <br>- Cô nương nói phải! Tại hạ xin tuân lời. <br> <br>Y vội cởi chiếc áo ngoài, rồi sau đó cởi luôn chiếc Thiên Niên Giao Bì Nhuyễn Giáp. <br> <br>Tứ Khuyết cùng nhìn nhau, cùng lắc đầu. <br> <br>Mã Hoằng ngăn chận Sài Thanh Tuyển: <br> <br>- Hãy khoan! Sài đại hiệp! Anh em tại hạ không dám tự chuyên thay mặt Thiếu lệnh chủ nhận vật. <br> <br>Sài Thanh Tuyển bật cười ha hả: <br> <br>- Việc này, tuy do Tào cô nương đề khởi, song bổn ý của tại hạ là vậy đó, thiết tưởng các vị cũng có thể tạm thay mặt Thiếu lệnh chủ, chấp nhận cái tâm thành của tại hạ. <br> <br>Tào Tú Nga mỉm cười, chen vào: <br> <br>- Trừ ra các vị không muốn cho vợ chồng Sài đại hiệp còn sống sót mà trở về Hoành Sơn, thì chẳng còn lý do nào khiến các vị từ chối một hảo tính! <br> <br>Rồi nàng lắc đầu, tự thốt: <br> <br>- Ta dù không cố ý giết người, mà rồi người lại sẽ vì ta mà chết, thì có khác nào ta giết người! <br> <br>Trương Phàm tức bực, cao giọng: <br> <br>- Chẳng lẽ cô nương định bức người làm việc khó? <br> <br>Tào Tú Nga tặt lưỡi: <br> <br>- Các vị là những trang hiệp sỉ, thế mà chẳng có chút lòng trắc ẩn nào cả! <br> <br>Dừng lại, nàng tiếp nối với giọng cao hơn: <br> <br>- Các vị hãy nhìn qua gia quyến Sài đại hiệp, họ còn con mọn, họ đang lúc ân đượm ái nồng, thế mà cả vợ chồng lẫn con phải chết! Tôi dù sao cũng không dám vi phạm lịnh cha, mà hứa hẹn một bảo đảm nào. Các vị đã muốn vậy thì đành vậy, chứ biết sao. Bây giờ tôi xin nhờ các vị trình lại với Tam ca, là tôi có điều khẩn yếu muốn nói với Tam ca. Tôi hy vọng Tam ca nên vì thiên hạ võ lâm, sớm ra mặt gặp tôi! <br> <br>Nàng tỏ lộ vẻ trang trọng khác thường, khiến ai ai cũng phải tin lời nàng. <br> <br>Tứ Khuyết lại nhìn nhau, toan mở miệng, song nàng hú lên một tiếng dài, tung mình bay lướt về phương trời xa... <br> <br>Bỗng có tiếng gọi oang oang: <br> <br>- Tào cô nương tìm tại hạ phải không? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên từ nơi bìa rừng, bước tới, ung dung bình thản. <br> <br>Tào Tú Nga bằng một thế Nhủ Yến Đầu Hoài, xoay người lao vút về phía Triệu Sĩ Nguyên, cười duyên, kêu lên: <br> <br>- Tam ca! Tiểu muội biết là Tam ca còn ở đây mà! Tiểu muội... <br> <br>Nàng chợt thấy gương mặt Triệu Sĩ Nguyên hơi trầm, chừng như chàng không cao hứng với cuộc gặp gở này. <br> <br>Nàng bỏ lửng câu nói, suýt bật khóc. <br> <br>Nhưng cuối cùng nàng chỉ thở dài rồi hỏi: <br> <br>- Tam ca! Tiểu muội biết rồi! Tại sao Tam ca khó chịu với tiểu muội thế? <br> <br>Nàng cúi đầu chờ nghe, con người của nàng ủ rủ thê thảm quá! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ: <br> <br>- Liễu đầu này tại sao bỗng nhiên lại biến đổi khác ngày trước? <br> <br>Chàng có ý thương hại, nét mặt dịu lại nhiều. Chàng dù là bậc anh hùng, song rất sợ nước mắt nữ nhân, cho nên chàng bắt buộc phải làm lành, cho nàng đừng quá bi lụy. <br> <br>Tào Tú Nga điểm một nụ cười, thấp giọng thốt: <br> <br>- Bao nhiêu ngày qua, tiểu muội nhớ nhung Tam ca cực độ! Tiểu muội muốn biến đổi sao cho giống Linh thơ thơ, tiểu muội muốn mình xứng đáng với Tam ca cho Tam ca cao hứng! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên khẽ cau mày: <br> <br>- Cô nương thực sự muốn Sài đại hiệp tặng áo cho tại hạ? <br> <br>Tào Tú Nga thoáng giật mình, vụt cười nhẹ: <br> <br>- Tam ca nói sao thì tiểu muội nghe vậy! <br> <br>Đến lượt Triệu Sĩ Nguyên giật mình, không tưởng là Tào Tú Nga trở nên ngoan ngoãn như thế! <br> <br>Chàng đáp: <br> <br>- Tại hạ nhận lãnh hảo tình của cô nương, bằng lòng tiếp thu mỹ ý đó! <br> <br>Nhận lĩnh hảo tình? Tiếp thu mỹ ý? Đó là một câu thoái thác rõ ràng! <br> <br>Tào Tú Nga kêu lên: <br> <br>- Tam ca!... Tam ca!... <br> <br>Nhưng nàng không nói tiếp được tiếng nào nữa! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười: <br> <br>- Tại hạ tưởng cô nương không phản đối nếu tại hạ giao hoàn chiếc áo cho Sài đại hiệp. <br> <br>Tào Tú Nga trấn định tâm thần: <br> <br>- Chỉ cần Tam ca tiếp nhận tâm ý của tiểu muội thôi, sau đó Tam ca muốn làm gì, tiểu muội cũng chịu y như vậy! <br> <br>Sài Thanh Tuyển cao giọng: <br> <br>- Tại hạ đã giao vật gì ra, khi nào lại thu hồi vật đó? Thiếu lệnh chủ đừng buộc khó tại hạ. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ: <br> <br>- Chiếc Thiên Niên Giao Bì Nhuyễn Giáp không có chỗ dùng đối với tại hạ! <br> <br>Sài Thanh Tuyển không phục: <br> <br>- Thiếu lệnh chủ vì sự an nguy của võ lâm mà phải đương đầu với quần ma ở khắp mọi nơ, chúng chực chờ cơ hội để ám toán Thiếu lệnh chủ, thì chiếc áo này sẽ rất hữu ích cho Thiếu lệnh chủ trong những lúc bất ngờ, tại sao Thiếu lệnh chủ bảo rằng chẳng có chỗ dùng? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên vẹt tà áo ngoài, để lộ chiếc ngân bào Long Phụng đoạn đáp: <br> <br>- Tại hạ đã có chiếc áo này đủ dùng rồi, đại hiệp! Đại hiệp yên trí, cứ lưu lại phòng thân! <br> <br>Sài Thanh Tuyển cố ép. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên nghiêm sắc mặt: <br> <br>- Quân tử kết giao vì đạo nghĩa, đại hiệp đừng nói chi nữa! <br> <br>Sài Thanh Tuyển cảm động vô cùng. <br> <br>Ttsn day qua Tào Tú Nga, hỏi: <br> <br>- Tào cô nương có thể cho Sài đại hiệp đi ngay bây giờ chứ? <br> <br>Tào Tú Nga lấy trong mình ra một con phụng nhỏ bằng ngọc trao cho Sài Thanh Tuyển thốt: <br> <br>- Đây là tín vật của tôi đó, Sài đại hiệp gặp người trong Vô Tình cung ngăn chận, cứ xuất chiếu vật này, bảo là đã trao chiếc áo cho tôi rồi. Người ta sẽ không làm khó dễ được Sài đại hiệp nữa. <br> <br>Sài Thanh Tuyển tiếp nhận ngọc phụng, rồi vòng tay chào: <br> <br>- Tiếp nhận đại ân, tại hạ không dám nói đến hai tiếng báo đáp, vợ chồng tại hạ xin cáo từ! <br> <br>Y dẫn vợ, mang con đi ngay. <br> <br>Nhìn theo bóng hai vợ chồng, Tào Tú Nga xuất thần. Nàng ước mong ngày nào đó, nàng và Triệu Sĩ Nguyên sẽ là một đôi uyên ương như họ, vĩnh viễn không rời nhau! <br> <br>Chờ một lúc lâu, không thấy Tào Tú Nga quay đầu lại Triệu Sĩ Nguyên gọi: <br> <br>- Tào cô nương! <br> <br>Nàng giật mình, quay người lại, thở dài: <br> <br>- Tam ca không còn tiếng gì khác để gọi tiểu muội sao? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên cười khổ: <br> <br>- Tại hạ phải gọi cô nương như thế nào? <br> <br>Tào Tú Nga căm hờn: <br> <br>- Trong bốn bể đều là anh em cả, Tam ca không thể gọi Nga muội được sao? <br> <br>Nàng nhếch nụ cười thảm tiếp luôn: <br> <br>- Tiểu muội không yêu cầu gì quá phận đâu Tam ca! Chẳng lẽ Tam ca cũng tiếc hai tiếng đó với tiểu muội nữa sao? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên thấy thương nàng quá chừng. <br> <br>Chàng nghĩ, hiện tại nàng đang hồi đầu hướng thiện, thì chàng có bổn phận khuyến khích nàng nuôi dưỡng thiện niệm đó. Sau này chàng sẽ tìm người xứng đáng, mai mối cho nàng được duyên ấm tình nồng. <br> <br>Chàng hỏi: <br> <br>- Nga muội tìm ngu huynh có việc chi? <br> <br>Tào Tú Nga sửng sờ. <br> <br>Nàng quá mừng, nên bàng hoàng một lúc lâu, sau cùng nàng bật khóc. <br> <br>Nàng khóc vì sung sướng. <br> <br>Nàng tự lẩm nhẩm: <br> <br>- Tam ca gọi ta là Nga muội! Hạnh phúc cho ta biết bao! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu thở dài, thầm kêu khổ. <br> <br>Chàng gọi tiếp: <br> <br>- Nga muội! <br> <br>Nàng chưa thực sự hoàn hồn, còn miên man với những ý niềm vừa hiện. <br> <br>- Tam ca tốt quá! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên nhắc: <br> <br>- Nga muội có điều chi nói với ngu huynh? <br> <br>Vô Tình tiên tử Tào Tú Nga liếc thoáng qua Tứ Khuyết, hỏi lại: <br> <br>- Tam ca có thể bảo họ tạm thời ly khai nơi này chăng? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên do dự một chút, rồi bảo Mã Hoằng: <br> <br>- Các vị cứ đi trước, đến thành rồi dừng lại đó, chờ tại hạ! <br> <br>Dừng lại một phút, chàng tiếp: <br> <br>- Hai cô nương cùng đi theo Tào tiểu thơ đã bị tại hạ điểm huyệt, bỏ tại ven rừng phía trước, các vị nhớ gọi họ đi luôn! <br> <br>Mã Hoằng cúi đầu, vâng một tiếng đoạn thốt: <br> <br>- Chỉ sợ hai cô nương đó không tin bọn thuộc hạ. <br> <br>Tào Tú Nga khoát tay: <br> <br>- Các vị cứ đi, còn chúng nó đã có tôi lo! <br> <br>Nàng hú vọng mấy tiếng dài. Dĩ nhiên nàng ra hiệu cho Diễm Hồng và Thúy Lục đi theo bọn Mã Hoằng. <br> <br>Quả nhiên bọn Mã Hoằng đi luôn không trở lại. Như vậy là hai tỳ nữ đã bằng lòng đi theo họ. <br> <br>Còn lại hai người, Tào Tú Nga nói với Triệu Sĩ Nguyên những gì nàng muốn nói. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên nghe xong vô cùng kinh ngạc. <br> <br>Chàng cứ ạ ạ lên mãi, thần sắc bất an.