Chương 105: Đương hẹp gặp nhau
<br><br>Chương 105: Đương hẹp gặp nhau<br><br><br>Triệu Sĩ Nguyên tiếp: <br> <br>- Tiền bối thử đoán xem kẻ hàm hại chúng ta đó có mục đích gì? <br> <br>- Làm chậm trễ hành trình của chúng ta. <br> <br>- Giả như tiền bối là người chủ mưu, nếu một kế không thành tiền bối phải làm sao? <br> <br>- Tự nhiên là lão phu không chịu thua cuộc. Kế một không thành thì dùng kế hai, kế ba, đến khi nào thành thì thôi! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên giải thích: <br> <br>- Họ Ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài sáng, họ thấy chúng ta, chúng ta không thấy họ, rất khó đề phòng. Luôn luôn ở nơi nào, chúng ta cũng là những người bị động. Bây giờ muốn ứng phó với họ, chúng ta phải tương kế tựu kế, trước hết làm cho họ cao hứng xem như cái kế của họ đã thành. Sau đó chúng ta áp dụng kế kim thiền thoát xác, từ chỗ sáng, chúng ta vào trong tối, còn họ thì phải lộ hình. Chúng ta dành phải chủ động. <br> <br>Thư Tiếu Thiên tỉnh ngộ: <br> <br>- Hay! Lão phu rất phục! <br> <br>Phủ thành Ninh Hương đã hiện ra nơi tầm mắt của bọn Triệu Sĩ Nguyên. <br> <br>Gã công sai được thưởng mãi, mê tít lên, toan tính tìm cách moi móc thêm phần nào, nên sẵn sàng làm vừa lòng Triệu Sĩ Nguyên, nên hỏi: <br> <br>- Gần đến nơi rồi đó công tử! Chẳng hay công tử và lão gia có chi cần phân phó? <br> <br>- Cần hỏi ngươi một việc. <br> <br>- Công tử cứ nói. <br> <br>- Vào thành rồi, phủ quan có xử đoán ngay cho không? <br> <br>Tên công sai mừng thầm, nghĩ có cơ hội nữa rồi. Hắn dửng cao đôi mày, đáp - Đại lão gia của tiểu nhân hôm nay có tiếp nhận ba vụ án sát nhân, do đó người bận việc lắm. Chắc không có thời giờ tiếp kiến hai vị. <br> <br>Hắn dừng lại, như sự việc hẳn là vậy rồi, không còn cách nào hơn. Bỗng hắn vỗ ngực, tiếp: <br> <br>- Bất quá về việc của hai vị, tiểu nhân sẽ có biện pháp. Tiểu nhân sẽ làm sao cho đại lão gia chịu tiếp hai vị. Tuy nhiên... tuy nhiên, tiểu nhân không thể trực tiếp tiếp xúc với đại lão gia, và chắc chắn là phải qua trung gian của Tất sư gia của bọn này. A... a... cũng hơi khó một chút. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên thốt: <br> <br>- Nếu đại lão gia của ngươi bận việc thì thôi vậy, bổn công tử khỏi gặp làm gì. <br> <br>- Nhị vị không sợ chậm trễ hành trình sao? Vị quản ngục của bổn phủ lỗ mãn lắm, chỉ sợ y thất lễ với các vị! <br> <br>Thư Tiếu Thiên hừ một tiếng: <br> <br>- Ngươi định đưa luôn bọn lão phu vào ngục? <br> <br>Tên công sai cười khổ: <br> <br>- Quốc pháp là quốc phái... tiểu nhân biết làm sao? <br> <br>Thư Tiếu Thiên cười lạnh: <br> <br>- Xe đụng người chết, tội về kẻ đánh xe, không lẽ tại phủ này có cái thứ quốc pháp vô giới hạn? Tùy quan phủ của ngươi muốn áp dụng làm sao thì áp dụng à? <br> <br>Tên công sai đã thọ hối lộ rồi, tự nhiên phải sợ họ làm náo loạn lên, đồng thời hắn cũng cân nhắc thực lực song phương. Bọn tám người của hắn không chống nổi hai gã đánh xe thì mong gì uy hiếp cả tám người? Thứ nhất là hắn thấy bọn Tứ Khuyết đều có vũ khí hiên ngang, hắn ngán quá. <br> <br>Hắn lại thầm nghĩ: <br> <br>- Bây giờ thì ta chịu thua các ngươi nhưng vào thành rồi các ngươi sẽ biết! <br> <br>Hắn cố điểm nụ cười tươi, dẫn cơn hận xuống, thốt: <br> <br>- Lão gia đừng giận. Để rồi bọn tiểu nhân sẽ tìm biện pháp ổn thỏa. <br> <br>Thư Tiếu Thiên lại hừ một tiếng, ngẩng mặt nhìn trời, không đáp. <br> <br>Tên công sai vừa hận vừa sợ, nhưng vẫn còn tìm cách moi thêm tiền. <br> <br>Bỗng Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ thốt: <br> <br>- Bổn công tử muốn thử xem cái không khí ngục tù như thế nào. <br> <br>Tên công sai tưởng đâu Triệu Sĩ Nguyên nói mát, vội khoát tay: <br> <br>- Không sao đâu công tử! Tiểu nhân sẽ có cách. Chúng ta khoan vào thành, cứ tìm một nơi nào đó tạm nghĩ, như thế các vị khỏi vào nhà lao, mà bọn tiểu nhân cũng có cách báo cáo với đại lão gia. Đó là cái kế lưỡng toàn. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu: <br> <br>- Bổn công tử không nói đùa đâu! Đêm nay nhất định là bọn này phải ngủ trong nhà lao! <br> <br>Tên công sai giật mình. Một gói bạc nữa từ tay Triệu Sĩ Nguyên sang qua tay hắn, đồng thời chàng rỉ bên tai hắn: <br> <br>- Bất quá bổn công tử nhờ người an bày cho một việc. <br> <br>Tên công sai cười hì hì: <br> <br>- Công tử cứ phân phó! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên hỏi: <br> <br>- Trong nhà lao có gian phòng nào riêng biệt chăng? <br> <br>Tên công sai hỏi lại: <br> <br>- Cho hai mẹ con bà kia luôn? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên gật đầu: <br> <br>- Tự nhiên! Họ phải ở chung một chỗ với bổn công tử. <br> <br>Tên công sai cau mày: <br> <br>- Bà ấy tội gì mà phải giam? Tiểu nhân phải đưa bà ta vào gặp quan phủ, mới thành vụ án chứ? <br> <br>Một gói bạc nữa được đặt vào tay hắn. Đồng thời Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng: <br> <br>- Bổn công tử muốn vậy! <br> <br>- Được! Được! Nhất định là công tử sẽ hài lòng! <br> <br>Đoàn người vào phủ Ninh Hương, gã công sai chu biện mọi việc đúng như ý muốn của Triệu Sĩ Nguyên. <br> <br>* * * Đêm xuống, Triệu Sĩ Nguyên dặn dò Tứ Khuyết đối đáp với quan phủ ngày mai, rồi chàng cùng Thư Tiếu Thiên vượt ngục, ra ngoài. Thư Tiếu Thiên tìm đệ tử Cái Bang, dặn dò các việc, sau đó cả hai trực chỉ Tuyết Phong Sơn. Tuyết Phong Sơn là mục đích của cuộc hành trình. Và người họ muốn tìm là Nguyễn Lý cư sĩ Văn Công Đạo, ẩn cư trong một sơn trang về phía nam, thực sự Thư Tiếu Thiên không hề có mảy may giao tình với vị cư sĩ đó, mà bình sanh cũng chẳng gặp vị sư sĩ lần nào. Tự nhiên lão biết rõ nhà cửa Văn Công Đạo, bất quá Cái Bang có đệ tử khắp trong thiên hạ, và họ hiểu tận tường lai lịch của hầu hết các bậc cao nhân. <br> <br>Cứ theo bản chỉ dẫn của ban trinh sát trong Cái Bang, cả hai tìm đến địa điểm có mười hai cây hoa, qua khỏi hàng hoa, là đến hai ao nuôi cá. Bên tả một cao cá có một cái gò, không lớn lắm. Họ lên gò đó đến khu rừng, dĩ nhiên cũng không lớn lắm, rừng dày về đêm đen tối lạ lùng, ai vào đó cũng phải rùng mình. <br> <br>Thư Tiếu Thiên đưa tay chỉ khu rừng thốt: <br> <br>- Nguyễn Lý cư sĩ Văn Công Đạo ở trong khu rừng đó. Chung quanh lão ta có bố trí trận pháp kỳ môn, ngăn chận người ngoài vào quấy nhiễu lão, do đó đệ tử bổn bang không thể vào sâu để quan sát sinh hoạt của lão. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười: <br> <br>- Thế là chúng ta phải chịu một cuộc khảo thí của lão rồi. Vậy cũng tốt, vì tại hạ đang muốn biết thực tài của lão như thế nào? <br> <br>Trong nháy mắt, họ đã đến khu rừng. <br> <br>Nhìn thoáng qua, Triệu Sĩ Nguyên biết ngay là Văn Công Đạo bố trí một trận pháp rất tầm thường, đó là trận Ngũ Hành Bát Quái! Chàng cười thầm, nghĩ: <br> <br>- Danh bao giờ cũng trên thực tài, cho nên nghe danh không bằng gặp người! <br> <br>Bỗng có tiếng y phục phất gió từ xa xa vọng đến, lập tức Triệu Sĩ Nguyên kéo Thư Tiếu Thiên ẩn mình sau một thân cây... <br> <br>Cả hai vừa nấp xong, hai bóng người lao vút tới. Một người hừ khẽ, cằn nhằn: <br> <br>- Rõ ràng là có hai bóng đen vừa xuất hiện tại đây, tại sao chúng ta không thấy chi hết! <br> <br>Người kia đáp: <br> <br>- Hay là chúng vào trận rồi? <br> <br>Cả hai cùng nhìn quanh quất một lúc, rồi người trước cười lạnh, tiếp: <br> <br>- Chúng ta hy vọng như thế! Khỏi phải lo ngại là mình trễ mãn với nhiệm vụ! <br> <br>Đoạn cả hai phi thân đi nơi khác. Triệu Sĩ Nguyên nghe họ nói chuyện với nhau biết là họ rất tin tưởng ở thế trận này, nếu ai vào trận là không phương thoát ra khỏi. <br> <br>Chàng cười thầm: <br> <br>- Nếu họ bằng vào một trận pháp quá tầm thường này mà cho rằng cầm chân ta thì đúng là họ nuôi mộng. <br> <br>Suy qua thế trận sắp bày, Triệu Sĩ Nguyên nghĩ rằng tài nghệ của Nguyễn Lý cư sĩ Văn Công Đạo chẳng có gì đáng kể, còn lâu lắm lão ấy mới là đối thủ của Tào Duy Ngã. <br> <br>Như vậy thì lão còn giúp chàng được việc gì nữa! Có vào gặp lão cũng vô ích thôi, đã thế lại phí thì giờ, trong khi chàng cần tranh thủ thời gian. Chàng gọi Thư Tiếu Thiên, thốt: <br> <br>- Lão này chỉ có hư danh thôi tiền bối à! Tại hạ tưởng không cần gặp lão nữa. <br> <br>Thư Tiếu Thiên kinh ngạc: <br> <br>- Chúng ta vượt nghìn dặm, trải qua nhiều khó khăn mới đến được nơi đây, lẽ nào đến rồi lại chẳng vào gặp người, bỏ ra về như thế? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên đem nhận xét của chàng tỏ cho Thư Tiếu Thiên biết. <br> <br>Thư Tiếu Thiên đảo mắt nhìn quanh một lượt, quan sát kỷ cuộc bố trí của Văn Công Đạo một lúc, đoạn gật đầu, công nhận Triệu Sĩ Nguyên có lý. <br> <br>Lão thốt: <br> <br>- Thế thì chúng ta đi! Dù sao thì mình cũng không nên ỷ vào ngoại nhân, nhất là ngoại nhân đó chỉ ở mức độ tầm thường. Âm Dương Ngũ Hành Bát Quái trận đối với họ chẳng có gì bí mật cả, lúc họ vào nấp sau lưng cây là vào cửa sanh của trận pháp, bây giờ trở ra họ vẫn biết đường đi nước bước như thường, vì họ không đi loạn, nên trận pháp không hề biến động. <br> <br>Nhưng Triệu Sĩ Nguyên chợt thốt: <br> <br>- Hãy khoan! <br> <br>Cam thảo lang trung Thư Tiếu Thiên lấy làm lạ, dừng chân hỏi: <br> <br>- Thiếu lệnh chủ đổi ý? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên không đáp, chỉ hỏi lại: <br> <br>- Văn Công Đạo có đông họ hàng chăng? Lão có sản nghiệp quy mô không? <br> <br>Thư Tiếu Thiên đáp: <br> <br>- Theo sự điều tra của đệ tử bổn bang thì lão ấy vừa nghèo vừa cô độc, lão nghèo hơn bọn lão, có điều lão chưa đi xin ăn từng nhà như bọn Cái Bang thôi. <br> <br>Dừng lại một chút, lão tiếp: <br> <br>- Văn Công Đạo có một người con gái, gã cho một nông dân trong thôn, chồng cày, vợ dệt, an phận thủ thường. Hiện tại, lão ta sống một mình tại đây! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên gật đầu: <br> <br>- Nếu lão ta nghèo quá, hẳn là không thể nuội thuộc hạ. <br> <br>Thư Tiếu Thiên cười lạnh: <br> <br>- Chính lão ta chưa chết đói đã là một sự lạ rồi, nói chi đến việc đủ sức nuôi người. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng: <br> <br>- Thế thì hai người vừa rồi chẳng phải là thuộc hạ của lão ta. <br> <br>Thư Tiếu Thiên giật mình: <br> <br>- Thiếu lệnh chủ tinh ý quá! Lão phu hồ đồ đáng trách thật! <br> <br>Lão đã hiểu sự nghi ngờ của Triệu Sĩ Nguyên rồi. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên tiếp: <br> <br>- Nếu họ không có ý xâm nhập vào cư sở của Văn Công Đạo, thì sự có mặt của họ đáng nghi lắm. Chúng ta không thể không tìm hiểu. <br> <br>- Thiếu lệnh chủ nói phải! <br> <br>- Thế thì chúng ta phải âm thầm lục soát trong khu rừng này xem! <br> <br>Nói là làm, cả hai theo ven rừng, định đi quanh một vòng sau đó sẽ vào sâu. Họ đi một lúc, Triệu Sĩ Nguyên cau mày, chừng như chàng có phát giác ra điều chi lạ. Tuy nhiên chàng không nói gì, cứ đi tới. <br> <br>Họ lại đi một lúc nữa, chốc chốc Triệu Sĩ Nguyên lại nhíu mày. Dần dần chàng để lộ vẻ kinh dị ra mặt. Chàng đi nhanh hơn trước, rồi chàng lại tặt lưỡi như hối tiếc điều chi đó. <br> <br>Thư Tiếu Thiên lấy làm lạ, hỏi: <br> <br>- Thiếu lệnh chủ thấy chi lạ? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên có ý thẹn, đáp: <br> <br>- Tại hạ suýt lầm lớn. Thật ra chúng ta không thể xem thường vị cao nhân này! Lão đúng là một bậc kỳ sĩ trên đời! <br> <br>Thư Tiếu Thiên từng nghe đồn Nguyễn Lý cư sĩ Văn Công Đạo là bật kỳ tài trong võ lâm ngày nay. Nếu Văn Công Đạo là người tầm thường thì lão tiết hận biết bao vì đã xui khiến Triệu Sĩ Nguyên làm một việc vô ích, phí lãng thời gian quý báu. Bây giờ nghe chàng khen ngợi Văn Công Đạo, lão ta cao hứng vô cùng. <br> <br>Lão kêu khẽ: <br> <br>- Thế là chúng ta chưa đến đổi làm một việc vô công! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên hỏi: <br> <br>- Tiền bối có thấy chỗ kỳ diệu của trận pháp chưa? <br> <br>Thư Tiếu Thiên lắc đầu: <br> <br>- Lão phu rất kém về kỳ môn trận pháp! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên giải thích từng điểm sai lầm của chàng, và giản dị hơn hết là chàng cho Thư Tiếu Thiên biết phàm trận pháp Bát Quái là phải có đủ tám cửa Hữu Sanh Thương Đổ Cảnh Tử Kinh Khai, nhưng trận pháp của Văn Công Đạo lại có đến ba cửa Sanh, như vậy là bất thường và kỳ diệu, để lừa người phá trận. <br> <br>Chàng giải thích đến đâu, Thư Tiếu Thiên gật đầu đến đó, ra vẻ minh bạch. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên vừa bước, vừa thốt: <br> <br>- Chúng ta xem trọn trận pháp trước, rồi hãy tính sau... <br> <br>Họ đi giáp một vòng, trở lại chỗ cũ. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên hết sức khâm phục cái sở đắc của Văn Công Đạo, chàng tán: <br> <br>- Lão này đúng là một kỳ nhân đó tiền bối! Trận pháp này hình thức chỉ giống Âm Dương Ngũ Hành Bát Quái trận, song khi biến động rồi lại là Vạn sanh trận! Ngày trước tại hạ có nghe gia phụ giảng giải! <br> <br>Thư Tiếu Thiên hỏi: <br> <br>- Thế nào là Vạn sanh? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên đáp: <br> <br>- Cửa nào cũng có thể là sanh môn cả! <br> <br>Thư Tiếu Thiên mỉm cười: <br> <br>- Nếu tất cả các cửa đều là sanh môn thì có chi nguy hiểm đâu? Như vậy còn bố trận làm gì? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên toan giải thích bỗng chàng ngưng thần nghe ngóng, rồi thấp giọng thốt: <br> <br>- Có người đến. <br> <br>Thư Tiếu Thiên gật đầu: <br> <br>- Hẳn là hai kẻ trước đó! Lão phu đang lấy làm lạ, tại sao chúng ta đi giáp khu rừng mà không gặp chúng. <br> <br>Lão và Triệu Sĩ Nguyên lập tức tìm chỗ nấp. Thoáng mắt sau quả nhiên có người đến nơi, không những chỉ hai người mà là hơn mười người. Một người cất giọng âm trầm phân phó các người kia: <br> <br>- Tuấn Kỳ con! Con và bốn vị hộ pháp theo cha vào trận, học cách thức bố trận. Vạn sanh của Văn sư thúc con. Còn các vị kia trấn thủ phía ngoài rừng, nghe hiệu lệnh của lão phu mà hành sự. <br> <br>Mấy bóng người lướt ngang qua chỗ nấp của Triệu Sĩ Nguyên và Thư Tiếu Thiên. Thư Tiếu Thiên kinh hãi nghĩ thầm: <br> <br>- Lão ma có mặt tại đây! Thì ra Văn Công Đạo là sư đệ của lão ta!