Chương 112: Lòng trời chưa dứt
<br><br>Chương 112: Lòng trời chưa dứt<br><br><br>Cao một nước cờ, Tào Duy Ngã khống chế Văn Công Đạo, bức thoái Triệu Sĩ Nguyên, nhưng lại sơ xuất để Triệu Sĩ Nguyên hạ Đông Trấn thiên ma Tĩnh Diệc Thiên, thành ra mất một viên đại tướng. <br> <br>Động niềm cảm khái, đối trước thi hài Tĩnh Diệc Thiên, lão phát thệ sẽ báo thù cho người tử nạn, tin chắc trong vòng ba hôm lão sẽ trừ diệt được Triệu Sĩ Nguyên. Cái niềm cảm khái đó lão biểu hiện ra một cách vờ vĩnh để cho ba vị Thiên Ma vừa khích động mà dốc tận lòng trung chứ thật ra dù có giết hết bọn Thiên Ma, bất quá lão tiếc là không người tiếp trợ, chứ nào phải thương xót chân thành? <br> <br>Lão cùng Tào Tuấn Kỳ và ba vị lão nhân kia quỳ xuống lạy xác chết rồi lão với tay giật quyển Kỳ môn dịch số nơi lồng ngực của Tĩnh Diệc Thiên, quyển sách vấy máu đỏ ngời, lão phất quyển sách qua mặt Văn Công Đạo, trầm giọng thốt: <br> <br>- Vì ngươi mà ta mất một đồng đạo trung thành, ngươi đã thấy bọn ta đối với ngươi như thế nào chứ! <br> <br>Mặt của Văn Công Đạo vấy máu từ quyển sách quét qua, lão cúi đầu không thốt tiếng nào. <br> <br>Tam Ma còn lại bật cười lạnh. <br> <br>Tào Duy Ngã buông tiếp: <br> <br>- Hừ! Cứ mỗi lần động thủ là một người chết. Sao mà tàn nhẫn thế. Vậy mà vẫn có khối kẻ cho ta là một hảo nhân! <br> <br>Văn Công Đạo bị những lời của Tào Duy Ngã dụ hoặc quá chừng, dù lão tin tưởng Triệu Sĩ Nguyên, niềm tin đó cũng bị lung lay không ít. Thành ra lão mất cả chủ ý! <br> <br>Tuy nhiên lão nhận thức ra một điều, là song phương đều muốn tranh giành lão. Lão tự hỏi mình nên giúp ai đây? <br> <br>Tào Duy Ngã biết rõ lão chưa lập định chủ ý. Thấy lão cúi đầu, Tào Duy Ngã cũng biết luôn là lão có phần nào nghiêng về Vô Tình cung, rồi Tào Duy Ngã tiếp luôn: <br> <br>- Sư đệ thứ cho ngu huynh thất ngôn. Chỉ vì cái thuật lừa người của Triệu Sĩ Nguyên quá cao, thành ra ai ai cũng phải lầm lạc. <br> <br>Văn Công Đạo lại nghĩ: <br> <br>- Giả như Triệu Sĩ Nguyên là con người xấu thì sau khi đoạt được quyển Kỳ môn dịch số rồi hẳn bỏ đi ngay, chứ còn ở lại tỏ vẻ lo lắng cho ông cháu ta làm gì? Đến đổi phải bị bách bức lưu quyển sách lại? Cho dù hắn có xuất thủ đánh chết người, chẳng qua là vì quá hận, điều đó thì ai ai cũng có lúc như vậy cả. Cũng chẳng đáng trách nào! Còn sư huynh ta thì lúc tỏ ra thân, lúc tỏ ra thù, và trước chính lão hại Lân nhi, hãm hại rồi vờ cứu, lại muốn hại trở lại, vui buồn mừng giận thất thường, lý luận lại bất nhất. Như thế trong hai người, ai là kẻ lừa người? <br> <br>Do đó lão quyết tâm không để Tào Duy Ngã dụ hoặc nữa. Nhưng vì sự an nguy của Lân nhi, lão không thể ra mặt phản đối, tự nhiên lão phải đưa đẩy cho qua trường hợp. Đoạn lão thở dài thốt: <br> <br>- Biết người ai dễ biết lòng! Tiểu đệ không tưởng là sự tình như thế đó được, sư huynh! <br> <br>- Bây giờ sư đệ mới hiểu! Tuy muộn song chưa đến đổi nào! <br> <br>- Hiểu rồi mà làm gì? Tiểu đệ đấu nổi với ai? <br> <br>- Có ngu huynh! Sư đệ sợ gì chứ! Chúng ta liên thủ với nhau, một ngàn Triệu Sĩ Nguyên chúng ta cũng đánh bại như thường. <br> <br>Văn Công Đạo toan đáp, bỗng Lý Thiếu Lân nắm chéo áo lão, giật giật kêu lên: <br> <br>- Ngoại! Cháu muốn hỏi ngoại một câu! <br> <br>- Cháu muốn hỏi gì? <br> <br>- Ngoại thường bảo, phàm ai nói ngoa, trong lúc nói con mắt hay nhìn láo liên, có đúng vậy không? <br> <br>- Đúng! Mà cháu hỏi làm chi vậy? <br> <br>Lý Thiếu Lân đưa ta chỉ Tào Duy Ngã: <br> <br>- Cái ông đó lúc nói chuyện, thường đảo đảo đôi tròng. Cháu nhất định là ông ta không nói thật. <br> <br>Tào Tuấn Kỳ nạt: <br> <br>- Tiểu tử muốn chết à? <br> <br>Lý Thiếu Lân rúc đầu vào ngực Văn Công Đạo, vừa khóc vừa thốt: <br> <br>- Ngoại ơi! Cái người hung dữ đó sắp đánh cháu! <br> <br>Tào Duy Ngã hừ một tiếng, lườm mắt ngan chận hắn rồi cười hì hì, vỗ nhẹ tay lên vai Thiếu Lân, bảo: <br> <br>- Lân nhi đừng khóc! Thúc thúc không đánh đâu! Thúc thúc đánh Lân nhi, Tào lão gia sẽ đánh thúc thúc, Lân nhi bằng lòng chưa? <br> <br>Lý Thiếu Lân ngẩng mặt nhìn lão ta rất lâu. <br> <br>Tào Duy Ngã giữ ánh mắt trang nghiêm không chớp, không đảo để chứng tỏ lão nói thật. <br> <br>Sau đó nó hỏi: <br> <br>- Ông đánh y thật à? <br> <br>- Ai hiếp đáp Lân nhi, ông cũng đánh hết! <br> <br>- Lần thứ nhất, y lừa tôi, ông không đánh y, như vậy là ông cũng lừa tôi luôn! Tôi đâu có tin ông được. <br> <br>Tào Duy Ngã sững sờ. Lão cười gượng, thốt: <br> <br>- Tiểu tử thông minh linh lợi quá! Rất tiếc Triệu Sĩ Nguyên đã phá hoại tương lai của ngươi! <br> <br>Lão lại đổ cho Triệu Sĩ Nguyên cái tội chính do lão làm, nhưng Văn Công Đạo đã có chủ ý rồi, không hề tin lời lão. Y trầm giọng: <br> <br>- Họ Triệu làm gì mặc hắn, tiểu đệ lo cho Lân nhi chưa xong thì giờ đâu để đi tranh chấp với hắn. Sư đệ buông tha rồi làm gì được ai! Huống chi tiểu đệ đã lạnh lòng lắm rồi, nhất thiết việc gì tiểu đệ cũng không còn tha thiết nữa. Sở học bình sanh của tiểu đệ đều ở trong quyển Kỳ môn dịch số đó, sư huynh đã có nó trong tay rồi thì tiểu đệ có tiếp trợ sư huynh hay không tiếp trợ cũng thế thôi. <br> <br>Tào Duy Ngã đưa mắt ra hiệu cho Tào Tuấn Kỳ nhặt quyển sách lên. Tuy máu vấy khắp cùng, quyển sách vẫn còn dùng được, bởi không một chữ nào quá lem luốt. Lão độc qua quyển sách, nhận ra Văn Công Đạo nói đúng, có quyển sách đó cũng đủ cho lão lắm rồi, chẳng cần gì Văn Công Đạo đích thân tiếp trợ. Lão vụt cười lạnh mấy tiếng thốt: <br> <br>- Còn một việc, ngu huynh nhờ sư đệ giải quyết, nếu sư đệ bằng lòng thì ngu huynh hứa là không dám làm phiền đến sư đệ nữa. <br> <br>Văn Công Đạo hỏi: <br> <br>- Sư huynh hoài nghi quyển sách đó không đủ cầm chân Triệu Sĩ Nguyên? <br> <br>- Không phải vậy đâu! Trái lại, quyển sách đó thừa cầm chân Triệu tiểu tử lắm chứ! <br> <br>- Thế thì sư huynh còn thắc mắc điều chi? <br> <br>- Sư đệ vờ vĩnh, hay thực sự không biết? <br> <br>- Sư huynh ngờ oan cho tiểu đệ mãi! Khổ quá! <br> <br>- Ngu huynh nghĩ, nếu để sư đệ lại đây, Triệu Sĩ Nguyên trở lại hắn sẽ uy hiếp sư đệ, chừng đó sư đệ sẽ ứng phó như thế nào? <br> <br>Văn Công Đạo giật mình: <br> <br>- Sư huynh có lý, đề tỉnh tiểu đệ kịp thời, vậy hiện tại tiểu đệ phải bổ khuyết Vạn Sanh Đại Trận cho nó được hoàn chỉnh hơn. <br> <br>- Biện pháp đó không ổn! <br> <br>Rồi lão bật cười hắc hắc, sát khí bốc bừng nơi gương mặt. <br> <br>Từ xa có tiếng hú của Triệu Sĩ Nguyên vọng đến, Tào Tuấn Kỳ nghiêng tai nghe ngóng một chút, đoạn thốt: <br> <br>- Triệu tiểu tử đã giao chiến với chúng rồi! <br> <br>Tây Trấn thiên ma Ngũ Khí tiếp: <br> <br>- Thuộc hạ xin ra đó tiếp trợ đồng bọn. <br> <br>Tào Duy Ngã khoát tay: <br> <br>- Đã có ba mươi bảy người, chận đánh một hắn, nếu cả ba mươi bảy người đều bại, thì ngươi ra đó cũng vô ích! <br> <br>Lão hướng về Văn Công Đạo, bảo: <br> <br>- Được rồi! Trước hết chúng ta bổ khuyết trận pháp Vạn Sanh Đại Trận, sau đó muốn tính gì hãy tính. <br> <br>Lão vẫy tay, ra lệnh cho Tào Tuấn Kỳ và Tam Ma đi trước, còn lão thì đoạn hậu, nhường cho Văn Công Đạo đi giữa. Văn Công Đạo sững sờ, biết rõ dụng ý của Tào Duy Ngã như thế nào rồi. Cái dụng ý đó là Tào Duy Ngã định sát diệt lão ta, trừ hậu hoạn. Và trước khi hạ thủ, lão ta còn lợi dụng một lần cuối cùng. Cho nên trước khi bước ra khỏi nhà, lão đã nghĩ đến việc trốn thoát rồi. Luận về võ công, lão còn kém xa Tào Duy Ngã, huống chi họ Tào còn có Tam Ma và con trai, như vậy lão không mong dụng võ được. Xem ra nếu cầu may, khả dĩ lão chỉ có thể ứng phó một Tào Tuấn Kỳ là cùng. Trong quần ma, Tào Tuấn Kỳ là tay yếu nhất, như thế lão chỉ còn trông cậy vào Kỳ môn tuyệt học mà thôi. <br> <br>Lão vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác đã đến ranh giới trận pháp. Tào Duy Ngã bước lên, vỗ vai lão cười vang, hỏi: <br> <br>- Sư đệ định làm cách nào cải biến trận pháp? <br> <br>Hỏi để chận đầu, nếu Văn Công Đạo nói ngoa thì lão biết ngay, còn như Văn Công Đạo áp dụng đúng phương pháp thì mong gì thoát thân? Thế là Tào Duy Ngã đã đoán được thâm ý của Văn Công Đạo rồi! Văn Công Đạo thầm kêu khổ, chỉ còn có cách là vâng theo lệnh của Tào Duy Ngã. Lão cầm chắc là lão và Lý Thiếu Lân táng mạng nơi tay Tào Duy Ngã, ngờ đâu cứu tinh xuất hiện. <br> <br>Cứu tinh từ xa, lao vút đến trước mặt họ, cứu tinh không phải là Triệu Sĩ Nguyên mà là một lão tăng. Tào Duy Ngã thở phào nhẹ nhỏm người. Bất cứ ai trên đời này, ngoài Triệu Sĩ Nguyên cũng không làm cho lão nao núng. Lão cười hì hì, không xem lão tăng đó ra gì. <br> <br>Lão nhìn thoáng qua lão tăng, rồi hỏi Văn Công Đạo: <br> <br>- Vạn Sanh Đại Trận của sư đệ sao giống như trò trẻ thế? Ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra? <br> <br>Văn Công Đạo chưa kịp nói gì, lão hòa thượng đã chận trước mặt họ, cao giọng hỏi: <br> <br>- Ai là Vô Tình lệnh chủ? Bước ra đây đối thoại với bần tăng? <br> <br>Tào Tuấn Kỳ hét: <br> <br>- Lão trọc to gan, dám xúc phạm đến lệnh chủ! Ta phải giáo huấn ngươi! <br> <br>Hắn chớp thân hình, chiếc quạt sắt vung theo, phất ngang qua lão tăng. Hắn vận dụng đến mười hai thành công lực, khí thế mãnh liệt phi thường. <br> <br>Hòa thượng không lùi không né, ung dung vươn tay ra, xòe năm ngón chụp chiếc quạt, gặt tay qua một bên, nạt: <br> <br>- Cút! Ngươi không đủ tư cách tiếp chuyện với bần tăng! <br> <br>Tào Tuấn Kỳ nghe một lực đạo hùng mãnh chuyền vào chiếc quạt, biết gặp phải tay không vừa, tự nghĩ chưa phải là đối thủ, định buông chiếc quạt, nhảy lùi lại tránh tai hại. <br> <br>Ngờ đâu, muốn buông mà năm ngón tay cứ dính cứng vào chiếc quạt. <br> <br>Hắn kinh hãi rú lên thất thanh: <br> <br>- Nguy! Nguy! <br> <br>Đồng thời gian lão hòa thượng nhả kình đạo, thay vì thu hút haăn, lại bắn tung hắn ra xa, hắn bay bổng lên không. Hắn lộn người mấy vòng, cố lấy tư thế thuận để đáp xuống, song thân hình hắn cứ xoay tròn tròn, vừa xoay vừa rơi, nếu cái đà đó mà rơi, có thể hắn dộng đầu xuống đất, cổ gãy chết liền. <br> <br>Sợ chết, hắn thét lên oang oang: <br> <br>- Nguy! Nguy! <br> <br>Trong tình cảnh đó, Tào Duy Ngã bắt buộc phải buông Văn Công Đạo tung mình lên không, chênh đà vọt tới, kịp thời hứng Tào Tuấn Kỳ, đồng một lúc lão quát lớn: <br> <br>- Hay cho kẻ xuất gia, động thủ là định giết người! Chưởng pháp Ngũ Nhạc Cự Lôi thi triển linh diệu đấy! <br> <br>Cái thế vọt đi của lão còn mạnh, khi vững chân trước mặt lão hòa thượng, Tào Duy Ngã mới buông Tào Tuấn Kỳ. Tào Tuấn Kỳ kinh hãi quá, mặt mày xanh dờn. Tào Duy Ngã đang lo ngại Văn Công Đạo chực dịp thoát đi, do đó lão nắm chặt đầu vai Văn Công Đạo. <br> <br>Nếu Văn Công Đạo giở trò gì là lão hạ sát ngay. Bỗng đâu lão hòa thượng hiện đến, làm tan vỡ sự việc của lão, lão hết sức căm phẫn hòa thượng, định phát tác dằn mặt đối phương. <br> <br>Tào Duy Ngã đối diện với lão hòa thượng rồi, chưa kịp nói gì thì hòa thượng đã cất tiếng hỏi: <br> <br>- Hẳn ngươi là Vô Tình lệnh chủ? <br> <br>- Ngươi tìm lão phu hẳn là ngươi đến lúc chán sống rồi phải không? <br> <br>Bỗng từ phía hậu có tiếng quát to: <br> <br>- Lão quỷ định chạy đi đâu? <br> <br>Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã giật mình, quay đầu lại thấy Văn Công Đạo đang phóng chân chạy vào Vạn Sanh Đại Trận, Tam Ma đuổi theo bén gót. Văn Công Đạo vừa chạy vừa quăng lại phía sau một số thẻ trúc, như lão đã làm trong nhà lao, lúc giao đấu với Tứ Khuyết. <br> <br>Tào Duy Ngã hấp tấp gọi: <br> <br>- Các ngươi cẩn thận, vòng quanh những thẻ trúc đó tuyệt đối không nên vượt ngang qua. <br> <br>Chính lão cũng phải nhún chân nhảy vọt đến chận đầu Văn Công Đạo. <br> <br>Lão hòa thượng khi nào chịu để cho Tào Duy Ngã đi như vậy, hét lên: <br> <br>- Muốn đi phải đáp lời với bần tăng rồi đi! <br> <br>Lão tăng phóng mình bay theo liền, đồng thời vươn ngón tay điểm huyệt Tinh Xúc của Tào Duy Ngã. Bị tập kích ở phía sau, Tào Duy Ngã không làm sao đuổi theo Văn Công Đạo được, bắt buộc lão phải uốn hông qua một bên, nương thế tràn mình ra ngoài xa hơn năm thước, tránh thế công của lão hòa thượng, đoạn lập tức xoay mình đánh trả lại một cùng. Đối phó với lão hòa thượng, Tào Duy Ngã vẫn quên việc Tam Ma đuổi theo Văn Công Đạo. <br> <br>Lão muốn biết cái kết quả như thế nào. <br> <br>Bởi lão không làm gì được, mà tất cả những dự tính có thể bị phá hỏng, Tào Duy Ngã căm phẫn cực độ, vận công lực đánh ra liên tiếp ba chưởng. <br> <br>Tam Ma đuổi quá nhanh, Tào Duy Ngã cảnh cáo họ, song muộn mất rồi, khi tiếng cảnh cáo vừa vang lên là họ đã vượt qua hàng thẻ trúc như những con cá nhảy vào rọ. <br> <br>Họ càng chạy vào sâu, càng lấn quấn hơn, cuối cùng thì họ chẳng còn thấy đường lối đâu mà chạy nữa, cứ quay quay theo vòng tròn, suýt chạm vào nhau. <br> <br>Lão nghĩ rất có thể lão cũng lâm vào trường hợp của Tam Ma nếu đuổi theo Văn Công Đạo. Lo cho Tam Ma, phần mình lại bị lão hòa thượng ngăn chận mãi, bảo sao Tào Duy Ngã không tức uất? Cho nên lão đánh ra ba chưởng trí mạng, quyết giết lão hòa thượng. <br> <br>Ngờ đâu sự tình diễn tiến trái ngược với toan tính của lão. Hòa thượng trả lại đúng ba chưởng, chưởng kình song phương chạm nhau bốp bốp, dư lực còn lan rộng, dồn không khí ra ngoài, tạo thành một áp lực hất Tào Tuấn Kỳ xa hơn mười trượng. <br> <br>Tào Duy Ngã bị chấn dội, lùi lại hai bước, trố mắt nhìn hòa thượng vẻ kinh hãi hiện rõ nơi gương mặt. <br> <br>Hòa thượng không lùi, song đôi chân lún sâu xuống đất độ thước, thân hình chao chao, phải mất một phút mới đứng lại được. Hòa thượng rút chân lên hét to: <br> <br>- Tốt lắm! Muốn đánh nhau cứ đánh! Bần tăng há sợ ngươi sao? <br> <br>Lão chồm tới, theo thế Nga Hổ Bát Dương, đánh qua Tào Duy Ngã một quyền.