Chương 6: Vô tình tiên tử
<br><br>Chương 6: Vô tình tiên tử<br><br><br>Lần xa gia đình này, Triệu Sĩ Nguyên khoác bên trong chiếc ngân bào lóng lánh như sao chiếu biểu hiệu đặc biệt của Long Phụng lệnh chủ. <br> <br>Bên lưng chàng giắt đôi Long chưởng Phụng chưởng, có cơ quan co giản tùy nghi, dấu cất thật dể dàng. <br> <br>Phía ngoài lớp ngân bào chàng khoát thêm một chiếc áo nho sinh màu lam, nét phong lưu tuấn tú của lối nhân văn ấy, mấy ai ngờ được đây là một vị Tân Long Phụng lệnh chủ của đương kim võ lâm? <br> <br>Mang một tâm tình nặng trĩu, Triệu Sĩ Nguyên mỗi bước rời xa cố thổ, mỗi bước quay đầu lại bùi ngùi nhìn mái nhà thân yêu. <br> <br>Chàng hình dùng cảnh sum vầy thân mật của năm mái đầu già trẻ thuở nào, ánh mắt chàng không khỏi cay cay hai giòng lệ nóng! <br> <br>Ôi lời ngọt ngào của mẹ hiền như tiếng ru êm đềm văng vẳng mãi bên tai. <br> <br>- Nguyên con, đừng đi chơi lâu con nhé, nhớ là mẹ ở nhà trông con lắm đấy! <br> <br>Chàng vụt như quên hẳn hiện tại mỉm cười đáp lấy một mình: <br> <br>- Mẹ, con đâu phải còn nhỏ nữa, mẹ quá bận tâm cho con thôi. <br> <br>Chợt một chuỗi cười lanh lảnh vang lên, khiến Sĩ Nguyên giật mình sực tỉnh, tiếp theo đấy một giọng nói nheo nhẻo khá quen tai: <br> <br>- Tam ca vừa xa mẹ đã nhớ rồi à? Tiểu muội theo chân giải buồn giúp anh nhé! <br> <br>Sĩ Nguyên lập tức bắn mình rời xa nguyên vị ba thước, ánh mắt như điện chớp quét quanh bốn phía: <br> <br>- Ai? <br> <br>Và tia nhãn quang của chàng bắt gặp ngay ả ma nữ Tào Tú Nga, từ trong bụi rậm chui ra, đang đưa đôi mắt lẳng lơ nhìn chàng mỉm cười tủm tỉm: <br> <br>- Thật là mắc cở, lớn sồ sộ như thế mà còn nhớ hơi mẹ. <br> <br>Và ánh mắt sắt như dao của ma nữ họ Tào, lại một phen lăn lộn đảo rình trước khi tiếp nối tròn câu: <br> <br>- Tam ca có biết chăng từ "mẹ" ra còn có những bóng sắc diễm kiều đáng cho Tam ca tưởng nhớ đến! <br> <br>Sĩ Nguyên qua phút giây định thần, nhớ đến ác tâm của "Vô Tình lịnh chủ" Tào Duy Ngã, đôi mắt sao lập tức ngời lửa hận, chàng nghiến răng cao giọng: <br> <br>- Rõ mặt dầy! Nên nhớ là thiếu gia hôm nay chẳng vị nể nàng đâu, nàng nhiều lời ma không hay! <br> <br>Bằng một sắc thái rất quyến rũ, Tào Tú Nga hơi ngửa cổ ra sau cười tung cả đôi gò ngực tròn vung, giọng nửa nũng nịu nửa như khiêu khích: <br> <br>- Chu choa! Người tam ca yêu quí của em, mấy thuở đã vị nể tiểu muội Tú Nga này. <br> <br>Tiểu muội rất muốn được nhìn thấy. Khi mà tam ca không cần vị nể như thế nào để sau này lúc hai chúng mình đã già, nhắc lại cho vui với lũ cháu! <br> <br>Sĩ Nguyên gầm lên: <br> <br>- Muốn thấy có khó chi, thiếu gia hôm nay giết mi đây! <br> <br>Tay áo rộng của chàng theo câu nói phất lên một luồng chưởng kình đã cuồng cuộn vận tụ nơi lòng bàn tay, và chực sắp phóng ra sau một cái vẩy... <br> <br>Tào Tú Nga chẳng chút chi sợ hãi, ưởn ngực đỏng đảnh nhích lên: <br> <br>- Tam ca đánh đi, đánh ngay chổ này tốt nhất! <br> <br>Công lực của Sĩ Nguyên tuy không sánh kịp lão đệ nhất ma đầu Vô Tình lịnh chủ nhưng tuyệt kỷ gia truyền "Tam quang thần công" của chàng, hỏa hầu đã đạt đến mức thâm hậu trong võ lâm trang lứa anh hùng, có thể nói là chàng đứng vào hàng kiệt liệt. <br> <br>Ngọn chưởng lực trầm hùng chàng sắp sửa phát ra kia sức dư phá non vở đá, nếu một khi chàng giáng xuống, tánh mạng Tào Tú Nga cũng khó thoát sống... <br> <br>Nhưng trước dáng gợi tình của Tào Tú Nga,mà sóng ngực vốn đầy căng sinh lực càng vung nhọn thêm qua cái ngửa ngửa của chiếc lưng ong, nhấp nhô nhô nhấp một cách đa tình như sẵn sàng đón đợi bàn tay phủ ấp. <br> <br>Sĩ Nguyên bổng đâm ra sượng mặt, hết còn can đảm đâu vận chưởng nhả kình để sát hại đối phương. <br> <br>Như chợt bị rắn độc cắn phải, Sĩ Nguyên vội thu hồi chưởng thế, nhảy ngoắt người ra tuốt trượng xa, gái không biết chi là hổ thẹn mà chàng trai lại mặt đỏ như lửa hơ. <br> <br>Tào Tú Nga cười rung cả suối tóc: <br> <br>- Tam ca "Bồng đảo công" của tiểu muội so với "Tam quang thần chưởng" của tam ca như thế nào? <br> <br>Sĩ Nguyên càng nghe trái tai nóng mặt, dù không kinh nghiệm trên vấn đề nam nữ. <br> <br>Nhưng chàng thừa hiểu danh từ "Bồng đảo công" mà ả ma đầu thốt lên không chút ngượng miệng kia là ám chỉ những cái gì? <br> <br>Tự biết mình không làm sao trây được như ả ma nữ, mà ở lại cũng khó mà nghe lọt tai những lời quá vô sĩ. Sĩ Nguyên "hừ" to lên một tiếng miệt khinh và nhún chân thoát đi nhanh... <br> <br>Tào Tú Nga vụt ngưng ngang chuỗi cười, cất cao giọng gọi: <br> <br>- Tam ca muốn đến Quân Sơn, tiểu muội đã chuẩn bị sẵn sàng thuyền ghe, xin tam ca đáp thuyền tiểu muội mà đi! <br> <br>Sĩ Nguyên lòng rung động thầm: <br> <br>"Do đâu nàng biết ta đến Quân Sơn?" Lập tức, chàng thu hồi bộ pháp quay lại nghiêm mặt hô: <br> <br>- Ai bảo là ta đến Quân Sơn? <br> <br>Tào Tú Nga nguýt dài hờn dỗi: <br> <br>- Không đến Quân Sơn thì thôi làm gì hung lên thế? <br> <br>Và bây giờ đến lượt nàng xoay bước bỏ đi. <br> <br>Bằng qua sắc diện cùng lời lẽ của ả ma đầu, Sĩ Nguyên bổng đâm ra bối rối lo âu... <br> <br>Vì sự sắp xếp của cha chàng nếu như bị Tào Duy Ngã biết rõ hết, thì hậu quả xảy ra cho võ lâm thật khó mà lường được. Nhất định chàng phải hỏi ra lẽ trắng đen, và với một cái lắc mình, chàng đã đứng chận trước mặt Tào Tú Nga, giăng tay đón lối: <br> <br>- Ê... ê! Khoan đi đã! <br> <br>Tào Tú Nga tròn xoe đôi mắt lẳng lơ, trơ mặt: <br> <br>- Cái gì ê ê? Ngươi gọi ai là ê ê? Rõ không biết thẹn, giữa thanh thiên bạch nhật lại đón đường chọc gái, chả nhẽ ngươi không biết câu "Nam nữ thọ thọ bất thân" sao? Thật là hành động của một trang thiếu niên anh hùng... hừ... có xê ra tránh đường cho bản cô nương không? <br> <br>Bàn tay lồng theo câu nói phất ra một luồng kình lực như sóng ngầm xô thẳng về phía chàng trai họ Triệu. <br> <br>Sĩ Nguyên vừa thẹn vừa giận, tình thế chưa cho phép chàng trả đòn, chỉ còn cách né người tránh đi, nhưng khuôn mặt tuấn tú đã đỏ rực đường say nắng. <br> <br>Chàng ấp úng cắt lời: <br> <br>- Xin cô nương chớ giận... tại hạ... tại hạ có việc muốn hỏi, mới mạo muội ngăn trở lối đi. <br> <br>Thấy thái độ lúng túng của đối phương ả ma nữ chừng như dã thỏa ý, khúc khích bật cười lên: <br> <br>- Sao? Cũng có lúc ngươi cầu lụy đến ta chứ? <br> <br>Và âm thanh nàng bổng nửa chừng thấp dịu lại như ve vuốt: <br> <br>- Ngươi phải gọi ta bằng một tiếng Tú muội muội, ta mới nói cho ngươi biết. <br> <br>Sĩ Nguyên cắn môi khựng đi một chút cương quyết lắc đầu: <br> <br>- Long Phụng lịnh cùng Vô Tình lịnh thề không đội trời chung, chúng ta thật ra cũng không có gì để nói nhau cả. <br> <br>Tào Tú Nga chợt rắn mặt cười lạnh: <br> <br>- Không chịu gọi ta bằng Tú muội muội vì ân oán lớp người trước hay vì không yêu được ta? <br> <br>Câu hỏi sống sượng của nàng con gái điêu ngoa khiến Sĩ Nguyên tròn mắt cứng họng, chưa biết phải xử sự như thế nào, Tú Nga đã thở dài một tiếng tiếp lời: <br> <br>- Giả như ngươi chịu cùng ta kết hợp, khác nào như rút bớt củi đỏ trong lò, không những xóa tan hiềm khích của lớp người mà chúng ta... <br> <br>Sĩ Nguyên càng nghe càng thêm nóng mặt mắng thầm: <br> <br>"Mi quả không hổ là con gái một lão ma đầu, xưa nay chỉ có trâu tìm cột, lý đâu cột lại tìm trâu." Và không còn can đảm đâu nghe tiếp, Sĩ Nguyên cũng chẳng buồn ừ hử đáp lại, với một thức "Tiềm Long thăng thế", chàng vọt bắn người đi như mũi tên lìa nỏ. <br> <br>Tào Tú Nga dể đâu bỏ sẩy đi một con mồi béo bở của tâm tình, đôi hài sen khẽ dặm đất, thân ảnh như một đóa mây hồng vùn vụt đuổi theo. <br> <br>Tuy lẳng lơ mất nết, nhưng một thân võ học của nàng được sự chân truyền của Vô Tình lịnh chủ ít có ai sánh kịp. <br> <br>Thân pháp "Khinh vân ngự phong" nàng đang thi triển kia, tuy không sao đuổi kịp Sĩ Nguyên nhưng khoảng cách trước sau của đôi bên không hề nới rộng. <br> <br>Tự hiểu không sao vượt qua nổi chàng trai, để chặn lối ngăn đường, Tào Tú Nga lập tức dùng một đòn tâm lý: <br> <br>- Được rồi, ngươi đã không biết điều đừng trách Vô Tình tiên tử này sao đối với ngươi quá vô tình. Tốt lắm ta không thèm đuổi nữa đâu, mà ta sẽ đem những điều nghe lỏm được hôm qua tại nhà ngươi mét lại cho cha ta biết! <br> <br>Quả nhiên câu nói ấy có hiệu nghiệm, đầu óc Sĩ Nguyên vụt bừng lên một tia hy vọng... <br> <br>Nếu thật đúng như lời Tú Nga thố lộ câu chuyện riêng của gia đình chàng, chỉ có một mình nàng biết được và chàng có thể tìm cách tạm thời im miệng ả ta cho cơ mật khỏi diển lưu ra ngoài. Chờ khi chàng đến Quân Sơn xong tìm phương bổ cứu lại may ra cuộc diện không đến đổi oan lắm! <br> <br>Nghĩ thế, chàng vội dừng bước quay trở lại hướng Tú Nga đang đứng đợi Chẳng ngờ khi chàng sắp tiến đến cạnh nàng, Tú Nga vụt đảo tròn đôi mắt sắc như vừa chợt nghĩ ra một điều chi hệ trọng... <br> <br>Liền theo đó nàng rướng người nhảy vọt ra mấy trượng. <br> <br>Sĩ Nguyên nghe hư tức bừng lên cần cổ: <br> <br>- Cô đã tôi muốn trở lại, sao cô lại bỏ chạy đi. <br> <br>Vô Tình tiên tử Tào Tú Nga đứng xa lắc cách đầy năm trượng hơn, cười khanh khách: <br> <br>- Muốn nói gì, đứng xa xa mà nói tốt hơn! <br> <br>Sĩ Nguyên tròn mắt chẳng hiểu: <br> <br>- Tại sao cô lại đi sợ tôi thế? <br> <br>- Biết đâu ngươi chẳng hạ độc thủ giết ta để ém miệng. <br> <br>Lời lẽ nghe như đùa, nhưng thâm ý thật chẳng đùa chút nào! <br> <br>Sĩ Nguyên là một người chính nhân quân tử, đâu bao giờ chịu xuống tay ám toán kẻ địch, huống hồ kẻ ấy là Vô Tình tiên tử chỉ là một nàng cô gái không kém không hơn. <br> <br>Nghe xong lời Vô Tình tiên tử Tú Nga chàng đành khựng bước lắc đầu cười chua chát: <br> <br>- Cô nương quá xem thường họ Triệu này thôi! <br> <br>Vô Tình tiên tử bưng miệng cười khúc khích: <br> <br>- Nếu xem thường ngươi thì Vô Tình tiên tử này đâu đến đổi biến thành kẻ hữu tình! <br> <br>Sĩ Nguyên nhíu mày, lảng sang chuyện khác: <br> <br>- Tại sao cô lại đến nhà tôi để nghe lỏm chuyện của chúng tôi? <br> <br>Vô Tình tiên tử nửa đùa nửa thật: <br> <br>- Vì dạ nhớ ngươi, nên một mình ta lẽn trở lại nhà ngươi! <br> <br>Sĩ Nguyên hỏi gặn: <br> <br>- Chỉ một mình cô? <br> <br>- Tất nhiên chỉ một mình ta, nếu như ngươi có thêm người em gái, ta đã đem anh ta cùng theo rồi! <br> <br>Sĩ Nguyên không buồn để ý đến câu nói của cô gái, hỏi tiếp: <br> <br>- Cô thật chưa đem chuyện cô nghe lỏm được nói lại với cha cô? <br> <br>Vô Tình tiên tử cười khanh khách: <br> <br>- Tuy rằng chưa... nhưng... nhưng cha ta cũng sắp tới đây tìm ta bây giờ... <br> <br>Sĩ Nguyên lòng càng rung động, một quyết định chợt lóe lên cân nảo, bằng bất cứ giá nào chàng phải tìm cách ngăn chận những dự tính của cha chàng không lọt vào tay của Vô Tình lịnh chủ Tào Duy Ngã, trước khi chàng đến được Quân Sơn. Bằng không, vị kỳ nhân mà chàng sắp sửa thụ giáo cùng người, nhất định phải bị độc thủ của Vô Tình lịnh chủ. <br> <br>Giết nàng chăng? Nhất định là không ổn rồi, vì qua thân pháp vừa rồi của Tú Nga, chàng có muốn giết nàng diệt khẩu cũng không phải dể, huống hồ Sĩ Nguyên không phải là lòng lang tay độc! <br> <br>Nhìn thấy sắc thái bối rối hiện lên nét mặt chàng trai, ả ma nữ Vô Tình tiên tử mỉm cười đắc ý" - Tiểu muội hứa không học những điều mình nghe được với gia phụ, nhưng Triệu tam ca phải chấp nhận một điều kiện của tiểu muội. <br> <br>Sĩ Nguyên mím môi: <br> <br>- Điều kiện gì? <br> <br>- Cho tiểu muội dùng thuyền đưa tam ca đến Quân Sơn, gọi là chút lễ tiển đưa người lên đường thụ nghiệp. <br> <br>Sĩ Nguyên không khỏi ngần ngừ khó xử! <br> <br>Chấp nhận theo điều kiện của nàng khác nào mặc nhiên thừa nhận mối tình bất chính của nàng đối với mình. <br> <br>Bằng không ư? Hậu quả tai hại sẽ khó lường được, con đường tiến thủ của chàng kể như bế tắc luôn! <br> <br>Đã là đại trượng phu, lại đang gánh lấy trọng trách an nguy võ lâm trên ngưoời, chàng phải biết gạt bỏ mọi tiểu tiết để đeo đuổi cái lớn. <br> <br>Huống chi từ đây đến Quân sơn cũng chỉ mấy chục dặm đường sông, chàng cứ giữ đúng thái độ đường đường chính chính của người quân tử, nhắm cũng chẳng có gì đáng ngại. <br> <br>Và như thế, chẳng những chàng đã làm vừa theo ý ả ma nữ lại có thể bên cạnh kềm chế ả ta từ đây đến Quân Sơn. Một khi tới mục tiêu rồi, chàng rút tìm ngay vị kỳ nhân đó, để cùng ông gấp thời tìm phương đối phó, còn sợ chi lão ma đầu Tào Duy Ngã đón ngỏ ngăn rào. <br> <br>Nghĩ thế chàng gật đầu ưng thuận: <br> <br>- Được! <br> <br>Nhưng nghĩ sao, chàng bổ xung thêm một câu: <br> <br>- Nhưng nếu cô nương có... có những thái độ không đứng đắn, tôi bỏ thuyền đi ngay đấy nhé! <br> <br>Không ngờ Sĩ Nguyên chấp nhận dể dàng như thế, ả ma nữ Vô Tình đã mừng như mở hội trong lòng, vội lắc mình đi trước vẫy tay gọi lại phía sau: <br> <br>- Tam ca theo chân tiểu muội! <br> <br>Sĩ Nguyên lập tức phi thân bén gót theo nàng. <br> <br>Cả hai có ngờ đâu, khi họ vừa rời bước, từ sau một bụi rậm gần cạnh hai người chui ra một lão già sắc phục sang trọng, da mặt hồng hào quắc thước nhìn theo bóng lưng hai người, lão buông tiếng cười âm hiểm: <br> <br>- Con ranh cái, ngươi đã mê trai mà định phản bội cả cha già. Hừ! Nhưng mưu của thỏ con sao qua nổi cáo già! <br> <br>Không cần đoán, cũng hiểu ngay kẻ vừa xuất hiện chính là Vô Tình lịnh chủ Tào Duy Ngã. Nhân tình cờ trở lại tìm cô gái cưng Tào Tú Nga, lão đã nghe lỏm được một tin tức cực kỳ quí giá. <br> <br>Thoáng giây cau mày nghĩ ngợi, một mưu hoạch cực kỳ âm hiểm đã gợi lên cân nảo. <br> <br>Bằng thân pháp tuyệt đẳng "Khinh vân ngự phong", lão bắn người vào không khí vượt qua mặt đôi nam nữ thiếu niên. <br> <br>Và khi Tào Tú Nga và Triệu Sĩ Nguyên vạch lau rẻ sậy tìm đến chổ đậu của con thuyền, thì lão ma Vô Tình lịnh chủ đã đặt chân lên đó trước họ một khắc thời gian. <br> <br>Một chất độc phấn mê hồn không mùi, không sắc do lão đặc chế được rãi ra từ ngoài mủi đến sau lái, với công hiệu là khi nạn nhân ngửi phải sẽ thiếp mê đi một khắc đồng hồ, bằng một giấc ngủ thật tự nhiên kéo đến. <br> <br>Chỉ một khắc đồng hồ ấy thôi, đủ cho lão thực hành bao ý định kinh người rồi. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên cũng như Tào Tú Nga vô tình nào hay biết, vẫn thản nhiên bước xuống khoan thuyền mở đôi chống ra giữa giòng, trực đi về hướng Động Đình hồ. <br> <br>Trong khi ấy, cạnh bờ Mịch La, một bóng người bí mật chui ra khỏi bụi rậm, khẽ buông tiếng cười đắc ý, đoạn dùng thuật khinh thân vùn vụt phóng mình theo hạ lưu của giòng sông, đến cách Động Đình hồ, lão thuận tay bẻ hai cành cây khô ném xuống mặt hồ, quăng mình đáp nhẹ sau lên đấy, dùng thuật Đăng bình độ thủy, mặt nước lập tức vạch lên thành một làn bạch tuyến, băng băng chạy dài đến nẻo Quân Sơn. <br> <br>Sĩ Nguyên vì sự bất đắc dỉ phải đi cùng thuyền của Tú Nga, những gì e ngại kẻ ngoài dòm thấy sanh tiếng thị phi, nên sau khi chàng đặt chân lên thuyền, chàng bước thẳng vào trong khoang, xếp bằng tọa công dưỡng thần, sẵn sàng đợi chờ mọi biến cố, mặc cho ả ma nữ ra sức chống chèo phía sau lái. <br> <br>Con thuyền vẫn trôi theo dòng sông đổ ra hồ Động Đình. Sĩ Nguyên lúc ấy mới thở phào nhẹ nhỏm, tự cho mình quá lo xa cho vô ích. <br> <br>Chừng như cảnh nước biếc mây xanh gởi niềm cao hứng Tào Tú Nga nơi sau lái vừa khuấy động mái chèo, vừa cất tiếng hát véo von... <br> <br>Lời ca đã trử tình, giọng điệu lại dìu dặt thành bài, thuyền con mộc chiếc giữa trời mây nước êm mơ, gái xinh lại cận kề tấc, dù Sĩ Nguyên là một chàng trai sắc đá, nhưng rốt cuộc vẫn là một kẻ trẻ tuổi khí huyết sung đầy, tránh sao khỏi lòng mình khi nghe sao xuyến? <br> <br>Nhưng vốn thuở nhỏ được cha mẹ vun trồng trong đạo lý, sự tu dưỡng rất dầy, nên qua phút giây tâm tư bàng hoàng, chàng hiểu ngay là mình đang rơi vào bẩy tình của ả ma nữ... <br> <br>Để tránh đi sức quyến rũ của lời ca, lập tức chàng ngưng thần tụ khí tọa công hướng vào tâm tư khoảng vô nhất thể. <br> <br>Dần dần chàng nghe thần trí phiêu phiêu kỳ lạ, không giống như trạng thái tĩnh tọa bình thường, mà cảm thấy như có một giấc ngủ lạ lùng bất chợt kéo đến không cưỡng được... <br> <br>Trong cơn mơ màng, chàng bổng nghe tiếng Tào Tú Nga ngáp "oa" lên một lượt, giọng hát của nàng nhỏ dần rồi bặt mất. <br> <br>Sau đấy, chàng có cảm giác như bị ai lục soát khắp người chàng, kế đó là một giọng cười đanh ác khá quen tai, cuối cùng chàng thiếp mê luôn không còn biết gì nữa. <br> <br>Kịp khi chàng tỉnh lại dụi mắt nhìn quanh, thấy con thuyền đang quay ngang giữa dòng nước bạc, ả ma nữ Tú Nga còn gục đầu bên lái ngủ say sưa. <br> <br>Một câu hỏi lập tức vang lên giữa đầu Sĩ Nguyên: <br> <br>- Tại sao cả hai người ngủ thiếp đi cùng một lúc như thế? <br> <br>Chàng vội vận toàn nguyên chân lưu khắp cơ thể, thì nhận thấy không có chổ nào tỏ ra hiện tượng bị độc hay trọng thương! <br> <br>Chàng tưởng trí phần nào, lại kiểm soát tất cả đồ vật thọ trên người, cũng không có vật gì mất mát. Như thế, nghĩa là sao? <br> <br>Nhưng linh tính báo cho chàng biết rằng, một việc không lành có thể xảy ra tại Quân Sơn, Sĩ Nguyên không khỏi đưa mắt nhìn về phía ấy... <br> <br>Xa xa, giữa giòng nước bạc vô biên, hồ Quân Sơn lù lù hòa thẳng trời cao, như một con quái thú khổng lồ vương mình lên khỏi mặt hồ để phơi nắng ấm. <br> <br>Không lâu lắm, chiếc thuyền nhỏ chở Triệu Sĩ Nguyên và Vô Tình tiên tử Tào Tú Nga đến Quân Sơn. <br> <br>Quân Sơn, chẳng phải là một hòn đảo hoang tàn, nơi sơn cước rất có nhiều gia cư ngư phủ. <br> <br>Vốn có sẵn chủ trương, Triệu Sĩ Nguyên theo con đường nhỏ, vòng quanh những dãy nhà ngư dân, vượt luôn hai gò đất rộng, thẳng đến một ngôi miếu thổ địa. <br> <br>Phía trước miếu là rừng cây, phía sau là những bụI trúc mọc lan tràng khá dầy, che khuất tầm mắt của họ. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên gật gật đầu, tự thốt: <br> <br>- Có lẽ là ở sau dãy trúc đó. <br> <br>Bổng chàng khẽ nhướng đôi mày quay nhìn tiểu ma nữ Vô Tình tiên tử Tào Tú Nga, miệng há ra như muốn nói chi đó, song chưa nói. Một tràng cười lạnh vang lên từ nơi dãy trúc vọng đến, tiếp theo là một giọng già cũng lạnh lùng: <br> <br>- Lão phu cứ tưởng là bậc kỳ nhân dị khách nào, không ngờ chỉ là một con tiểu quỷ sắp chết đến nơi, xác nửa mềm nửa cứng! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên sôi giận, run bắn người lên, câu nói định cho ra với Tào Tú Nga chàng nhốt lại liền, rồi nhún chân vọt mình vào dãy trúc. <br> <br>Tiểu ma nữ Tào Tú Nga kinh hãi, hấp tấp gọi: <br> <br>- Tam ca! Vào không được đâu! <br> <br>Câu nói ngắn ngủi của nàng vừa buông dứt, Triệu Sĩ Nguyên khuất dạng sau dãy trúc rồi. <br> <br>Tào Tú Nga cắn môi, băng mình theo luôn. <br> <br>Giữa những bụi trúc, có một khoảng đất rộng, chu vi độ vài mươi trượng, nơi đó trồng rất nhiều hoa cỏ, bao bọc một ngôi nhà tranh. <br> <br>Vô Tình lịnh chủ Tào Duy Ngã đứng tại cửa, ngăn chận Triệu Sĩ Nguyên. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên sôi sục căm hờn, giương tròn mắt nảy lửa nhìn lão. <br> <br>Lão đưa tay lên, nơi tay có một mảnh giấy, ghi chi chít những tên người, cười nhẹ hỏi: <br> <br>- Hiền điệt đến đúng lúc quá! Hiền điệt có biết tác dụng của mảnh giấy này chăng? <br> <br>Trong thấy mảnh giấy Triệu Sĩ Nguyên hét lớn: <br> <br>- Mảnh giấy đó là của tại hạ! Tiền bối hãy trao trả ngay! <br> <br>Chàng vươn tay, nhào tới chụp liền. <br> <br>Tào Duy Ngã không né tránh, không hoàn thủ. <br> <br>Chẳng rõ tại sao Triệu Sĩ Nguyên đến gần lão lại bị bắn bật trở lại. <br> <br>Chàng hết sức kinh dị. <br> <br>Vô Tình lịnh chủ bật cười ha hả: <br> <br>- Hiền điệt nhận thấy thần công hộ vệ bản thân của lão phu như thế nào? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên nghe hai cánh tay tê ẩm đau đớn vô cùng. Nhưng, đau thì mặc đau, chàng cắn răng chịu đựng rồi cất giọng căm hờn, rít lên: <br> <br>- Món nợ này mong tiền bối đừng quên và không nên lấy làm lạ nếu một ngày nào đó tại hạ sẽ thanh toán. <br> <br>Lúc đó Tào Tú Nga đã đến nơi kêu lên: <br> <br>- Tam ca! Tam ca có thọ thương chăng? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên không nghe tiếng nàng, còn khi nghe nàng kêu lên rồi chàng càng giận hơn, cho rằng mình bị lừa, chính con gái lừa chàng đến cho cha đưa vào tròng. <br> <br>Chàng hét: <br> <br>- Đừng bước tới, ta không quên được ngươi đâu! <br> <br>Tào Tú Nga dậm chân, phân trần: <br> <br>- Tôi... tôi đâu có thông báo với gia gia tôi. <br> <br>Tào Duy Ngã bật cười hắc hắc gật đầu: <br> <br>- Tiểu tử không nên oán trách nó, tất cả sự việc hôm nay đều do lão phu, chính lão phu nghe trộm các ngươi đàm đạo với nhau mà suy ra sự tình! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh: <br> <br>- Tiền bối là một lão quỷ! Cái hẹn ba năm của chúng ta, sớm muộn gì cũng đến, hà tất tiền bối phải gấp, ngầm hạ thủ đoạn ứng cơn bất thường? <br> <br>Vô Tình lịnh chủ Tào Duy Ngã rùn vai: <br> <br>- Lão phu chẳng có thủ đoạn gì cả, bất quá chỉ do tánh hiếu kỳ thôi. <br> <br>Lão trầm gương mặt, nhìn con gái gọi: <br> <br>- Tú Nga, bước lại đây! <br> <br>Tào Tú Nga nhìn thoáng qua Triệu Sĩ Nguyên, như để bảo đảm với chàng một điều gì đó, rồi chuyển bước hướng về Tào Duy Ngã gọi: <br> <br>- Gia... <br> <br>Tào Duy Ngã chận lại: <br> <br>- Con cứ nói ra cái tác dụng của mảnh giấy này đi! <br> <br>Tào Tú Nga lắc đầu: <br> <br>- Con không biết! <br> <br>Tào Duy Ngã trừng mắt: <br> <br>- Thật ngươi không biết? <br> <br>Lão bỏ tiếng con, lại gọi nàng với cái ngươi, như vậy lão giận lắm rồi. <br> <br>Lão chụp cổ tay nàng, nắm mạnh vào chổ hai mạch Thốn quan. <br> <br>Tào Tú Nga kêu oái lên một tiếng, mồ hôi đượm ướt trán liền. Nàng đã bị đấng sanh thành ra hạ thủ không nương tay. <br> <br>Lão hỏi: <br> <br>- Ngươi nói hay không nói? <br> <br>Lão gằn mấy lượt câu hỏi đó, lão còn điểm tay vào mấy chổ trên mình Tào Tú Nga. <br> <br>Tào Tú Nga luôn luôn rú đau, thân hình run từng cơn, gương mặt thoạt xanh thoạt trắng, thoạt đỏ. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên không tưởng là Tào Duy Ngã có thể tàn nhẫn với con gái như vậy, chính lão đang dùng thủ pháp nghịch huyết, lão tra con gái lão, chàng sôi giận quát: <br> <br>- Buông tay ngay lão quỷ! <br> <br>Vô Tình lịnh chủ Tào Duy Ngã hừ một tiếng: <br> <br>- Nó là con gái lão phu, liên quan gì đến ngươi mà ngươi can thiệp?