Chương 97: Mưa tạnh trời trong
<br><br>Chương 97: Mưa tạnh trời trong<br><br><br>Triệu Sĩ Nguyên buông gấp: <br> <br>- Đa tạ! <br> <br>Khẽ lắc vai, chàng như mũi tên, lao vút đi về hướng Âu Dương Ngọc Kỳ vừa khuất dạng. <br> <br>Xuống đến chân núi, chàng đảo mắt nhìn ra bốn phía, chẳng thấy Âu Dương Ngọc Kỳ đâu cả. <br> <br>Chàng hết sức lấy làm lạ, tự hỏi chẳng lẽ nàng có thuật khinh công cao đến độ chàng không theo kịp? <br> <br>Chàng không tin là trên đời này có một ai hơn chàng về thuật đó, như vậy là chàng phải đuổi theo kịp nàng, nhưng tại sao chàng không thấy nàng? <br> <br>Huống chi, khoảng cách thời gian chỉ là một phút quá ngắn ngủi? <br> <br>Chàng vận dụng nhãn quang nhìn quanh lượt nữa, thấy xa xa bên trên triền núi có một bóng người. <br> <br>Bóng đó có dáng quen thuộc quá, nếu chẳng phải là Âu Dương Ngọc Kỳ thì là ai? <br> <br>Chàng chạy như bay đến đó. <br> <br>Đúng là nàng rồi? Nàng đang đứng trước một cửa động, do dự nửa muốn vào nửa lại không. <br> <br>Nếu vào thì là vĩnh viễn nàng không trở lại đời! Vĩnh viễn cắt đứt mọi liên lạc với thế nhân. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên bước nhẹ đến phía sau lưng nàng, gọi khẽ: <br> <br>- Ngọc Kỳ tỷ tỷ! <br> <br>Âu Dương Ngọc Kỳ run người, song không đáp, không quay người lại. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên lại gọi: <br> <br>Ngọc Kỳ tỷ tỷ! <br> <br>Bây giờ Âu Dương Ngọc Kỳ mới quaylại. Ngực áo của nàng ướt, đôi mắt đỏ, chứng tỏ lệ có chảy nhiều! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên cảm thấy mũi cay cay, tiếp nối: <br> <br>- Tỷ tỷ! <br> <br>Âu Dương Ngọc Kỳ đưa tay áo lau ngấn lệ còn đọng nơi bờ mi, hỏi: <br> <br>- Thiếu lệnh chủ theo tôi làm gì? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên trấn định tâm tư, đáp: <br> <br>- Để nói chuyện với tỷ tỷ! <br> <br>Âu Dương Ngọc Kỳ trầm giọng: <br> <br>- Chuyện gì? Có chuyện gì cần nói nữa đâu? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên lấy vẻ trang nghiêm: <br> <br>- Ngọc Kỳ tỷ tỷ từng thương trọng với tiểu đệ, từng tỏ lòng ưu ái đối với tiểu đệ, nhờ tỷ tỷ mà tiểu đệ mới còn đến ngày nay. Thế thì ít nhất tỷ tỷ cũng phải để cho tiểu đệ có dịp nào tỏ lộ niềm tri ân chứ? <br> <br>Âu Dương Ngọc Kỳ nhìn vào ánh mắt Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng thốt: <br> <br>- Thiếu lệnh chủ đã đoạt hồi thánh dung tổ sư cho bổn phái, như vậy là đủ lắm rồi, nếu cho rằng tôi có ơn với Thiếu lệnh chủ thì việc đó thừa báo đáp cái ơn kia! Thiếu lệnh chủ còn đòi hỏi cơ hội gì nữa? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên cười khổ: <br> <br>- Sao tỷ tỷ cứ đi quanh vấn đề mà không nhìn vào cái đích chánh? <br> <br>Âu Dương Ngọc Kỳ giật mình, nhưng lấy ngay bình tịnh, lắc đầu: <br> <br>- Tôi không hiểu Thiếu lệnh chủ muốn nói gì? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên thoáng đỏ mặt: <br> <br>- Linh muội từng lập tâm nguyện với tiểu đệ, nhưng cái tâm nguyện đó tiểu đệ khó nói ra quá chừng... <br> <br>Âu Dương Ngọc Kỳ hừ một tiếng: <br> <br>- Thiếu lệnh chủ sợ thẹn? <br> <br>Nhưng nàng có hơn gì Triệu Sĩ Nguyên? <br> <br>Ngày nào đó nàng đã thố lộ tâm tình với Lý Linh, nàng cũng thẹn như thường. <br> <br>Nhớ đến việc xa xưa, bất giác nàng cúi đầu. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên nhìn qua thái độ của nàng, biết là lòng nàng còn vương vấn ý xa xôi, chàng can đảm hơn, tiếp luôn: <br> <br>- Tỷ tỷ! Tiểu đệ đối với tỷ tỷ càng gia tăng niềm kính ái, ước mong chúng ta vĩnh viễn không xa nhau... <br> <br>Âu Dương Ngọc Kỳ xúc động vô cùng, cúi đầu không đáp. <br> <br>Sở dĩ nàng ra đi là vì Lý Linh đã nói hớ một câu chạm mạnh tự ái của nàng. <br> <br>Nhưng ra đi rồi nàng nghĩ lại, Lý Linh không đáng trách lắm, bởi lời nói đó phát xuất ngay trong cơn rối loạn tâm tư, bao nhiêu sự việc dập dồn quanh cái chết của Âm Dương lệnh chủ Lý Thái làm Lý Linh mất cả sáng suốt bình tĩnh. <br> <br>Tuy nhiên đã đi rồi, nàng phải đi luôn. <br> <br>Có điều làm nàng bực tức là Triệu Sĩ Nguyên không hề nói với nàng một tiếng nào. <br> <br>Nàng hận chàng cực điểm. Hận song còn tưởng nhớ, bởi tưởng nhớ nên vượt ngàn dặm đến kịp lúc tiếp trợ chàng! <br> <br>Thấy nàng cúi đầu, không nói năng gì, Triệu Sĩ Nguyên lại tiếp: <br> <br>- Linh muội phát giác ra tỷ tỷ đột ngột bỏ đi, nàng hết sức hối hận đã lở lời, nàng phát thệ nếu tỷ tỷ không trở về, nàng sẽ xuống tóc quy y, vĩnh viễn nương mình cửa phật! <br> <br>Ngọc Kỳ lại một phen xúc động. <br> <br>Nàng chưa nói gì bỗng có tiếng y phục phất gió từ xa xa vọng đến. <br> <br>Âu Dương Ngọc Kỳ và Triệu Sĩ Nguyên giật mình, nhìn lên thấy Tố Dung cô nương từ trên núi chạy xuống, gọi to: <br> <br>- Ngọc Kỳ tỷ tỷ! Thiềm sư thúc có việc cần muốn hỏi tỷ tỷ! <br> <br>Âu Dương Ngọc Kỳ liếc sang Triệu Sĩ Nguyên một thoáng đoạn chạy tới đón đầu Tố Dung: <br> <br>- Việc gì thế? <br> <br>Tố Dung nháy mắt với Triệu Sĩ Nguyên, rồi nắm tay Ngọc Kỳ vừa trở lên núi vừa gằn giọng: <br> <br>- Chứ tỷ tỷ không lên đó hỏi Thiềm sư thúc được à? <br> <br>Cả hai đi rồi, Triệu Sĩ Nguyên thở phào! Tuy chưa nói được hết lời với Âu Dương Ngọc Kỳ, ít ra cũng cho nàng thấy phần nào cảm tình của chàng đối với nàng, chàng cũng giải bày được niềm hối hận của Lý Linh. <br> <br>Và cái điều làm cho chàng khoan khoái hơn hết là chàng nhận thấy Âu Dương Ngọc Kỳ chưa dứt đoạn những ý niềm xưa. <br> <br>Tố Dung cô nương đến đúng lúc, giải tỏa một lúng túng cho Âu Dương Ngọc Kỳ và cho cả chàng. <br> <br>Nàng không thể đáp mà chàng cũng khó nói tiếp! <br> <br>Nhưng có sao đâu? Miễn là nàng hiểu được chàng thì thôi! Bao nhiêu đó cũng đủ cho nàng hiểu chàng rồi? <br> <br>Chàng không đòi hỏi gì hơn, rồi đây thời gian sẽ sắp xếp mọi việc cho nhau kia mà! <br> <br>Bây giờ chàng nhớ đến Võ Lâm Tứ Khuyết. <br> <br>Chàng đã cắt đặt họ Ở quanh vùng chờ đón Âu Dương Ngọc Kỳ. Nàng đến Tung Sơn rồi, nàng cũng vào khu Thiếu Lâm tự thuyết phục môn đồ Vô Cực phái rồi. <br> <br>Thế sao Tứ Khuyết chưa trở lại hội họp với chàng. <br> <br>Chàng hú vọng một tiếng dài. Tiếng hú chấn động cả núi rừng trong một phạm vi rộng lớn. <br> <br>Hú xong chàng chờ một lúc lâu, chẳng nghe bọn Tứ Khuyết đáp lại. <br> <br>Chàng khẩn trương phi thân lên mô đá cao, hú vọng lượt nữa, lần này chàng báo hiệu triệu tập cả bốn người. <br> <br>Nhưng thời khắc trôi qua, Tứ Khuyết vẫn vắng bóng. <br> <br>Như vậy là có biến cố xảy đến cho họ rồi! <br> <br>Không còn chờ đợi được nữa, Triệu Sĩ Nguyên lập tức chạy về phía chân núi Thiếu Thất, lướt qua các chỗ ẩn nấp của Tứ Khuyết. <br> <br>Tất cả đều biến mất dạng. <br> <br>Chàng lại lo sợ họ đã theo tiếng gọi triệu tập, trở lại Thiếu Lâm tự rồi, liền quay mình trở lên núi. <br> <br>Nhưng đang đi chàng nghe như có tiếng kêu la từ phía Thái Thất Phong đưa đến. <br> <br>Lắng nghe qua âm thanh, Triệu Sĩ Nguyên nhận ra chính Mã Hoằng phát xuất tiếng kêu la! <br> <br>Lập tức chàng giở thuật khinh công lao vút mình về hướng đó, chàng càng đến gần càng nghe tiếng kêu la vang to hơn. <br> <br>Khoảng cách chỉ còn độ năm trượng. <br> <br>Chàng thầm nghĩ, người nào đó chế ngự được bọn Tứ Khuyết cùng một lúc, một chỗ, hẳn phải là tay có bản lĩnh cao lắm. <br> <br>Chàng không dám khinh thường xuất hiện đột ngột, mà âm thầm tiến tới. <br> <br>Trước mắt chàng là một gành đá nhô ra, dưới gành có một ngôi thần miếu. <br> <br>Miếu sơn thần, nơi núi nào lại chẳng có? Miếu không lớn lắm, bất quá chiếm một địa diện độ trượng vuông thôi. <br> <br>Những tò a sơn thần miếu này phần lớn là do tiều phu và giới thợ săn dựng lên, trước để cầu ơn trên phù hộ hành nghề, sau có chỗ nghĩ chân những lúc đi về. <br> <br>Cho nên lối kiến trúc rất đơn giản. <br> <br>Trước miếu có cây to, tàng rộng tròn như chiếc tán. Tứ Khuyết bị treo thòng lòng từ tàng cây, thân hình đong đưa theo gió. <br> <br>Trước mặt Tứ Khuyết có một lão hòa thượng thân vóc ốm gầy như que củi, dáng thấp. <br> <br>Hòa thượng đang cầm một cành khô đập liên hồi vào Tứ Khuyết, song luân phiên từng người một. <br> <br>Tứ Khuyết hiện tại có bản lĩnh khá lắm rồi, thừa sức chịu đựng những sự hành hạ thông thường, thế mà vẫn kêu la ơi ới, như vậy đủ biết hòa thượng đang thi triển một thủ pháp rất độc đối với họ. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên để ý, chỉ nghe mỗi một mình Mã Hoằng kêu lớn quá, còn Kim Lập, Trương Phàm và Từ Kiệt thì cắn chặt hai hàm răng, bất quá họ chỉ rên ư ư rất khẽ vậy thôi. <br> <br>Đau kêu là đã đành, roi chưa đến mình Mã Hoằng đã rú lên rồi. <br> <br>Do đó hòa thượng đánh hắn nhiều hơn ba người kia. <br> <br>Thực ra chẳng phải Mã Hoằng nhát sợ hơn ba người kia, sở dĩ hắn kêu la như vậy là để báo động thôi. <br> <br>Nếu Triệu Sĩ Nguyên có đi ngang qua đó hẳn phải nghe, và cả bọn bốn người sẽ được cứu. <br> <br>Hòa thượng mỗi lần đánh một người là mỗi lần hỏi: <br> <br>- Nói hay không nói? Triệu Bồi Nhân hiện ẩn cư ở tại địa phương nào? <br> <br>Không một ai đáp lời hòa thượng. <br> <br>Kim Lập, Trương Phàm và Từ Kiệt thì im thin thít, trừ rên ư ử, còn Mã Hoằng thì la hét như heo bị chọc tiết. <br> <br>Họ bị đánh khá nhiều, y phục rách nát, da thịt cũng rách nát, chỗ nào chưa rách thì sưng phù lên, lằn roi chằn chịt. <br> <br>Trông thấy cảnh đó, Triệu Sĩ Nguyên sôi giận bừng bừng. <br> <br>Tại sao có chuyện phi lý như thế! Chàng chịu khổ sở ngàn vạn dặm đến đây cứu Thiếu Lâm tự thoát khỏi đại nạn, rồi bây giờ chính hòa thượng Thiếu Lâm lại dùng thủ pháp Bách Luyên Sang Ma, một trong bảy mươi hai tuyệt học của Thiếu Lâm phái, tra khảo bốn người vệ sỉ của chàng, truy tra tung tích phụ thân chàng? <br> <br>Nhưng chàng chưa vội phản ứng, chỉ cười lạnh, gằn giọng: <br> <br>- Dừng tay đi thôi! <br> <br>Chàng đã đến trước mặt hòa thượng. <br> <br>Tuy nhiên chàng không xuất thủ bất ngờ, chỉ muốn đoạt cành cây nơi tay lão hòa thượng, sau đó sẽ dùng lời nghiêm nghị trách cứ. <br> <br>Với ý định đó, chàng vươn tay ra chụp cành cây nơi tay lão hòa thượng. <br> <br>Nào hay, cành cây lại vuột tay chàng, như một vật trơn tuột khỏi mấy ngón tay do sức kéo của người cầm vật. <br> <br>Hòa thượng lại hạ thấp mình xuống, vọt ngược về phía hậu, xa hơn trượng. <br> <br>Lão đứng lại, trố mắt nhìn Triệu Sĩ Nguyên, vẻ kinh hãi hiện nơi mặt, lão cất giọng khàn khàn, nửa tán nửa mỉa: <br> <br>- Khá lắm đó! Suýt chút nửa là ngươi đắc thủ rồi! Có bản lĩnh như vậy, kể ra ngươi cũng đáng là cao thủ thượng thặng trên giang hồ. Song không may cho ngươi, là gặp phải bần tăng. Kết quả ngươi vẫn vô dụng như thường! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên cũng kinh ngạc, không tưởng là lão hòa thượng thành tựu đến mức độ đó. <br> <br>Tuy nhiên chàng không tin là lão hòa thượng thắng nổi chàng. <br> <br>Bất quá chàng khinh thường một chút mà thành sơ thất, vả lại chàng cũng không hoàn toàn có ác ý đối với lão hòa thượng. <br> <br>Đấu với lão hòa thượng chẳng phải là điều trọng yếu, cứu bọn Tứ Khuyết mới là việc cấp bách phải làm. <br> <br>Chàng vận công, tạo cương khí bảo vệ quanh mình, phòng lão hòa thượng ám toán, đoạn phóng ra bốn đạo chỉ phong, vút đi như tên rít gió, bứt đứt giây treo Tứ Khuyết. <br> <br>Sau đó chàng vung chưởng, tạo hấp lực hút Tứ Khuyết đến gần chàng, tránh cho họ khỏi rơi xuống đất. <br> <br>Cuối cùng chàng giải huyệt cho họ, bảo họ yên tâm vận công điều tức. <br> <br>Chàng thực hiện bao nhiêu động tác đó trong khoảng thời gian nửa phút thôi. <br> <br>Lão hòa thượng trố mắt nhìn chàng, bởi lão sửng sờ nên không hề có ý định ngăn trở. <br> <br>Đến lúc chàng cứu xong bọn Tứ Khuyết, lão ta mới tỉnh ngộ, trở về thực tại. <br> <br>Và Triệu Sĩ Nguyên cũng đã quay mình đối diện với lão. <br> <br>Chàng hết sức lấy làm lạ, tự hỏi tại sao lão hòa thượng lại hửng hờ như thế, bởi dù sao thì Triệu Sĩ Nguyên cũng là người phá hoại cơ mưu của lão, chàng ở trong cái thế đối lập rõ ràng, vậy mà lão không có một phản ứng nào trước mọi hành động của chàng. <br> <br>Lão thừ người ra đó, nếu là một người nào khác ở trường hợp của Triệu Sĩ Nguyên, hẳn đã lợi dụng cơ hội mà xuất thủ rồi. <br> <br>Và lão cầm cái bại là chắc. <br> <br>Song Triệu Sĩ Nguyên không thích đánh người trong lúc không phòng bị. <br> <br>Chàng hét lớn, thức tỉnh lão: <br> <br>- Hòa thượng có phải là người của Thiếu Lâm tự chăng? <br> <br>Hòa thượng giật mình, bật cười khan: <br> <br>- Bần tăng chưa hỏi ngươi, ngươi lại hỏi trước? Thế thì còn quy củ gì chứ? <br> <br>Lão đưa tay chỉ Tứ Khuyết, trầm giọng tiếp: <br> <br>- Tiểu tử! Tại sao ngươi can thiệp vào việc hỏi cung của bần tăng? Chúng là chi của ngươi? Hãy nói gấp nếu không bần tăng sẽ treo ngươi như chúng, đánh cho một trận tơi bời đấy nhé! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên cao mặt: <br> <br>- Hòa thượng muốn hỏi gì sao không hỏi ngay nơi tại hạ? Hỏi họ làm chi? <br> <br>Hòa thượng ạ lên một tiếng: <br> <br>- Thế ra ngươi là con của Triệu Bồi Nhân? Ngươi là Triệu gì? <br> <br>Đã là hòa thượng lại cao niên, lão ta ăn nói kém lễ độ quá chừng. <br> <br>Người xuất gia chân chánh chẳng bao giờ có khí thái đó! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên vô cùng hoang mang, sau một phúc đắn đó chàng đáp: <br> <br>- Tại hạ là Long Phụng lệnh chủ đời thứ hai, tên Triệu Sĩ Nguyên. <br> <br>Lão hòa thượng nhảy dựng lên: <br> <br>- Hay chưa! Hay chưa! Bần tăng muốn gặp ngươi! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên nghiêm sắc mặt: <br> <br>- Để làm gì? <br> <br>Lão hòa thượng buông gọn: <br> <br>- Hỏi ngươi cho biết phụ thân ngươi ở đâu hiện giờ! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng: <br> <br>- Biết để làm gì? <br> <br>Lão hòa thượng cao giọng: <br> <br>- Thanh toán một món nợ còn đọng lại sau hai mươi mấy năm dài! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên cười mỉa: <br> <br>- Nợ cha, con phải trả, giả như gia phụ có nợ, thì chủ nợ có thể thanh toán ngay với tại hạ. Tại hạ sẵn sàng tiếp nhận, nhưng hòa thượng phải nêu cái đạo lý của sự tình, hiểu được rồi, tại hạ sẽ không để cho hòa thượng thất vọng! <br> <br>Hòa thượng hừ một tiếng: <br> <br>- Đạo lý của sự tình? Lão ấy trộm đồ của bần tăng, chẳng lẽ tìm một kẻ trộm mà trị tội lại cũng phải cần có đạo lý nữa sao? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên cau mày: <br> <br>- Gia phụ lấy vật gì của hòa thượng? Hòa thượng hẳn là bị kẻ nào đó lừa rồi đấy! <br> <br>Lão hòa thượng quả quyết: <br> <br>- Chính mắt bần tăng trông thấy lão ấy lấy! Làm gì có người hí lộng bần tăng? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên kinh hãi: <br> <br>- Hòa thượng có trông lầm người chăng? Gia phụ mà là một tên đạo chích? <br> <br>Chàng bực tức, chỉ tay thẳng vào mặt hòa thượng, tiếp: <br> <br>- Nói mau! Gia phụ lấy vật gì của hòa thượng? Nếu biết được hòa thượng ngậm máu phun người, thì đừng trách bổn lệnh chủ vô lễ. <br> <br>Chàng giận vô cùng. Cái khí thế của chàng hiện tại oai mãnh lạ. <br> <br>Lão hòa thượng khiếp hãi lùi lại hai bước, lão buột miệng thốt: <br> <br>- Lão ta trộm của bần tăng ba hạt xá lợi! Chẳng lẽ bần tăng bịa đặt, vu xấu lão ta? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên thở phào: <br> <br>- Ba hạt xá lợi đó, do đâu mà hòa thượng có? <br> <br>Hòa thượng bối rối: <br> <br>- Điều đó không can chi đến ngươi! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả: <br> <br>- Hòa thượng không nói, bổn lệnh chủ sẽ nói cho! <br> <br>Lão hòa thượng giật mình. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên tiếp luôn: <br> <br>- Ba hạt xá lợi đó, là báu vật trấn sơn môn của phái Thiếu Lâm nào phải là vật sở hữu của hòa thượng? <br> <br>Lão hòa thượng hét lên: <br> <br>- Thì ra ngươi đã biết rồi! Không gặp phụ thân ngươi, bần tăng cứ hướng về ngươi mà đòi lại! <br> <br>Lão khẽ uốn mình. <br> <br>Cơ thể của lão vụt cao lớn lên hơn vóc thường đến một thước. <br> <br>Lão mất hẳn cái vẻ già, và mất luôn cái vẻ xuất gia. Sát khí bốc bùng nơi mặt nơi mắt lão. <br> <br>Lão từ từ bước tới.