Chương 17 - Tóc
Đạo động kia cách thuyền không xa lắm. Tôi thấy đáy biển bị nổ ra một cái hố lớn, ngay dưới đáy hố chính là đạo động, thầm nhủ quả nhiên là cách làm của chú Ba. Trước tiên chúng tôi tìm kiếm bốn phía quanh đạo động, không thấy có dấu hiệu sụt lún, xem ra chú Ba cũng không bị lụt nghề chút nào.
Tôi còn nhìn thấy mấy tảng đá neo trông rất giống với miêu tả của chú Ba, nhưng cũng không dám chắc đó đúng là những thứ mà chú Ba đã kể.
Dấu vết quá trình xác định lăng mộ của chú Ba vẫn còn lưu lại, tôi cùng Trương hói cố gắng ghi nhớ. Đạo động ở vị trí này thì chắc là dẫn xuống phòng bên, tường gạch nơi đó hẳn là mỏng hơn.
Chúng tôi tìm khoảng 5 phút, xem chừng việc tìm kiếm cũng không cần thiết, Bàn Tử khoát tay với tôi, ý hỏi giờ có muốn vào hay không. A Ninh nhìn đồng hồ lặn, gật gật đầu.
Trang bị của chúng tôi bây giờ không giống như 20 năm trước, mọi thứ đều nhẹ nhàng hơn nhiều. Cuối cùng chúng tôi ở cửa động kiểm tra lại trang thiết bị một lần nữa đồng thời thống nhất các ám hiệu. Sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, Bàn Tử mới lấy lại bình tĩnh, bơi trước dẫn đường, mấy người chúng tôi mở đèn thăm dò theo sau, thoáng chốc đã vào sâu vào năm sáu mét.
Đạo động này xiên xẹo khác thường, chỗ rộng chỗ hẹp. Tôi vừa bơi vừa nhìn vách động, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, nhìn thế nào cũng không giống do người tạo nên. Nếu là đạo động do chú Ba đào, chắc chắn chú sẽ cẩn thận hạ từng xẻng một, nhưng dấu vết mà tôi thấy trên tường thì loạn cào cào, mấp mô đủ kiểu, giống như hang động do loài động vật nào đó đào ra.
Chúng tôi khó khăn bơi vào sâu 20m, ánh sáng từ cửa động đã không thể rọi tới. Bỗng đạo động đột nhiên chuyển hướng, đâm thẳng xuống dưới, tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chưa đào đến mộ thì thay đổi phương hướng làm gì.
Khốn thay dưới này không nói chuyện được, tôi cũng không biết phải biểu đạt nghi vấn của mình ra sao. Chúng tôi ngừng lại ở chỗ rẽ ngoặt, Bàn Tử ra hiệu cho chúng tôi cẩn thận rồi một mình bơi xuống trước. Thấy ánh đèn của hắn cứ xuống mãi xuống mãi cho đến khi chỉ còn là một điểm sáng mờ, tôi không khỏi líu lưỡi, tự hỏi sao mà sâu quá vậy.
Rồi hắn từ phía dưới huơ huơ ngọn đèn thăm dò, ý nói dưới đó an toàn, chúng tôi liền nối nhau lặn xuống. Tôi nhìn đồng hồ lặn, đã sâu cỡ vài chục mét, tôi chưa từng lặn xuống độ sâu này, chẳng biết cơ thể có chịu đựng nổi hay không.
Bên dưới mở ra một không gian rất rộng, chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy tường cổ mộ, trên đó đã bị phá ra một lỗ hổng lớn. Tôi càng nhìn càng thấy nghi ngờ, cái lỗ này sao lại bị phá ra theo kiểu quái lạ như vậy, không giống như đổ đấu bình thường là cẩn thận dỡ từng viên gạch xuống, đằng này lại có mấy viên gạch bị đập vỡ nát. Bàn Tử nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại hắn, cả hai cùng nhả ra một đám bọt khí. Hắn chỉ chỉ vào mấy viên gạch vỡ rồi bắt chước động tác của khỉ, tôi hiểu hắn muốn nói: động này có thể do Hải hầu tử đào ra chứ không phải là đạo động.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chỉ vào khẩu súng bắn cá trên lưng hắn, hắn lấy xuống, mở chốt an toàn, sau đó bơi qua lỗ hổng.
Đây là lần thứ hai tôi vào một cổ mộ, dẫu có chút phấn khích, nhưng nhớ tới chuyện trải qua lần trước, lại cảm thấy không được thoải mái. Đặc biệt lần này lại xuống nước, tay chân vướng víu, nếu gặp nguy hiểm chỉ e không thể cắm đầu chạy thoát thân như khi ở trên mặt đất.
Đường vào mộ lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi tăng độ sáng của đèn thăm dò, lại mở thêm đèn pin chống thấm trong tay, bơi theo ngay sau Bàn Tử. Mấy ngọn đèn của chúng tôi rất mạnh, chiếu rọi cả một vùng rộng lớn, khiến cho cả quãng đường vào sáng trưng lên. Tôi nhìn lên vách tường mộ thì thấy quả nhiên có phù điêu hình mặt người như lời chú Ba kể, không những thế, trên trán những khuôn mặt này đều có khắc vài loại động vật kỳ lạ, đường nét vô cùng tinh xảo. Tôi vừa bơi vừa xem, càng xem càng cảm thấy kỳ quái, những con vật này phần lớn đều là thú giữ mộ, nhưng bọn chúng đều không có mắt, nhìn qua có chút quỷ dị.
Bỗng tôi phát hiện trên trán một khuôn mặt có hình khắc trông giống ba con Xà mi đồng ngư, không khỏi cảm thấy căng thẳng, vội kéo kéo Bàn Tử ý bảo hắn dừng lại rồi tập trung nghiên cứu tấm phù điêu.
Bàn Tử nóng lòng tiến vào bên trong nên không kiên nhẫn chút nào. Hắn nhìn về phía tôi xem tôi đã phát hiện ra điều gì, nhưng mãi vẫn không hiểu nổi, suốt ruột vẫy vẫy tay. Tôi để mặc cho hắn chờ, nhoài người ra xem xét cẩn thận, chỉ thấy ba con Xà mi đồng ngư đó nối đuôi nhau tạo thành một vòng tròn, mỗi con lại có hình dạng khác nhau, tôi có thể nhận ra hai con trong đó đang ở ngay trong túi tôi, còn một con có ba mắt thì tôi chưa từng thấy, không biết nó có ý nghĩa gì. Khuôn mặt ngay dưới con cá cũng hoàn toàn khác biệt với số còn lại, rõ ràng là một khuôn mặt mang đường nét đặc trưng của nữ giới. Có lẽ là do bị nhiều thứ linh tinh bám vào nên nhìn qua trông nó hơi sần sùi thô ráp, khiến người ta cảm thấy không được thoải mái.
Tôi còn muốn nghiên cứu kỹ càng hơn nữa, nhưng A Ninh từ phía sau cũng đã thúc giục, tôi không còn cách nào khác đành phải tiếp tục bơi về phía trước. May là những hình điêu khắc đó cứ đi một đoạn lại thấy xuất hiện, tôi có thể quan sát kỹ hơn một chút, có điều xem tới xem lui cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ.
Xem đi xem lại một hồi, đến khi hình khắc khuôn mặt kia lần thứ năm xuất hiện, tôi mới hiểu ra vấn đề. Tôi nhớ khuôn mặt trên phiến đá thứ nhất nhắm mắt, trên phiến đá thứ hai hình như hơi he hé mở ra, đến phiến đá thứ ba và thứ tư, đôi mắt càng lúc càng mở lớn, còn trên hình khắc thứ năm này, đôi mắt đã mở ra trừng trừng.
Tôi có linh cảm không lành liền kéo Bàn Tử lại, không cho hắn tiếp tục tiến lên phía trước nữa, sau đó lấy sổ ghi chép dùng dưới nước ra, viết: “Đôi mắt của khuôn mặt trên tường mộ dần dần mở ra, tôi sợ có chuyện không hay!”, viết xong chỉ vào vách tường.
Bàn Tử sờ thử khuôn mặt kia, lắc đầu, lại viết: “Tôi không để ý, nhưng đó chỉ là hình khắc trên đá thôi, bên trong nhất định cũng chỉ là đá, cậu cả nghĩ rồi.”
Tôi kiên quyết lắc đầu, ra hiệu cho hắn giương súng lên. Bàn Tử thấy nét mặt tôi nghiêm túc đành miễn cưỡng làm theo. Bơi thêm một đoạn, tôi lại thấy một hình điêu khắc nữa giống y những cái đã xuất hiện trước đó, Bàn Tử nghe tôi nói cũng bắt đầu biết sợ, ngừng lại chiếu đèn quan sát một chút. Khuôn mặt trên phiến đá nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt đã hoàn toàn mở ra, trông có phần ngây dại. Bàn Tử rọi đèn mấy lượt không thấy có gì thay đổi, lá gan cũng lớn ra, mò mẫm một chút rồi vẫy tay với tôi ra hiệu an toàn.
Tôi bơi qua xem, quả nhiên vẫn là một phiến đá như trước, không có gì đặc biệt. Tôi lấy ngón tay chọc thử vào đôi mắt đó cũng không thấy có phản ứng gì, không khỏi lắc đầu tự giễu, xem ra đây chỉ là trò đùa của người thiết kế mộ huyệt nhằm hù dọa những tên trộm mộ có thể vào được đây chứ không hề có ngụ ý đặc biệt gì, vậy mà nãy giờ tôi lại cứ tự mình dọa mình, thật chẳng còn mặt mũi nào. Bàn Tử vỗ nhẹ người tôi, ý bảo đừng suy nghĩ nhiều quá, mau đi thôi.
Chúng tôi lại tiếp tục bơi về phía trước, tôi nhớ lại những điều chú Ba đã kể, chú đụng phải một cơ quan rồi mới bị hút vào trong cái đài phun nước kia, nhưng vách tường mộ chỗ nào cũng như nhau, làm sao mà tìm được nơi chú đã đụng vào?
Tôi thoáng nghĩ, cứ cắm đầu bơi về phía trước như vậy không phải cách hay, cũng không biết lối vào mộ này dẫn đến nơi nào, biết đâu lại là một vòng luẩn quẩn, lỡ lạc đường trong này thì coi như xong đời. Tôi âm thầm suy tính, chú Ba chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn đến tận cuối hàng, có thể đoán đó là một đoạn hành lang rất dài. Vừa rồi chúng tôi lòng vòng qua mấy khúc quanh, đoạn hành lang dài như thế chỉ có hai chỗ, nếu suy theo hướng này thì cũng không đến nỗi khó tìm, nhưng phải mất khá nhiều thời gian.
Đúng lúc này, Bàn Tử bơi phía trước bỗng đột ngột dừng lại khiến tôi không kịp phanh, đâm sầm vào mông hắn. Chắc mẩm phía trước đã xảy ra chuyện gì, thần kinh tôi bất giác căng thẳng, bơi đến gần xem thử mới hay đường vào mộ đã hết, lối đi bị một tảng đá cản lại.
Bề mặt tảng đá kia trụi lủi, không có văn tự hay phù điêu gì cả. Tôi tìm tòi một lúc lâu cũng không phát hiện ra cơ quan gì, ngượng ngùng gãi gãi đầu, A Ninh viết hỏi tôi: “Sao lại là ngõ cụt?”
Tôi viết lại: “Hẳn là có cơ quan ẩn giấu gần đây, chúng ta tìm thử xem có mảng tường nào rỗng ruột không.”
Bọn họ đều gật đầu. Bàn Tử bắt đầu gõ đông gõ tây, kiểm tra cẩn thận những phù điêu hình mặt người. Tôi cố gắng nhớ lại những manh mối ghi trên bút ký, dùng dao găm đảo qua từng kẽ hở nhỏ, nhưng mãi chẳng có gì tiến triển, tảng đá kia vẫn im lìm chắn ở đó không mảy may sứt mẻ.
Tôi không khỏi cảm thấy chán nản, quay đầu lại định nhìn xem Bàn Tử có cách gì không, chợt thấy hắn ngẩn người. Tôi vỗ vỗ vai hắn, viết hỏi: “Có phát hiện được gì không?”
Hắn nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái, viết hỏi: “Hải hầu tử tóc dài à?”
Tôi không biết hắn đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì, không khỏi bật cười. Tôi cũng không để ý hải hầu tử tóc dài hay không, nhưng theo trí nhớ thì hình như cái đầu nó trụi lủi chỉ toàn vảy là vảy.
Tôi thuật lại chi tiết cho hắn rõ, lại hỏi hắn muốn biết chuyện đó để làm gì. Hắn chỉ vào kẽ tường, tôi nhìn theo hướng chỉ của hắn thì thấy ở khe hở giữa tảng đá với vách tường có một luồng tóc màu đen.
Tôi sửng sốt đến đờ người, chuyện này hết sức vô lý! Chẳng lẽ bên kia tảng đá có ai đó đang dựa vào?
Bàn Tử vốn can đảm, định với tay kéo xuống xem sao, không ngờ mớ tóc kia đột nhiên co rút lại, lùi về sau khe hở. Bàn Tử liếc mắt nhìn tôi, viết: “Đằng sau tảng đá này có quỷ.”