Chương 24 - Mở quan tài
Dựa theo kết cấu hai tầng trên dưới của mộ thất này mà suy luận, chỗ này tự dưng xuất hiện một cánh cửa cũng không phải chuyện lạ. Dĩ nhiên là trong thời gian chúng tôi nói chuyện, phòng bên kia đã bắt đầu di chuyển, tuy vẫn chưa biết chủ nhân ngôi mộ này có dụng ý gì khi thiết kế như vậy, nhưng tôi cũng không hoảng hốt nữa.
Ai ngờ trong phòng lại có quan tài, dọa cho tôi nhảy dựng lên, gỗ lim vàng vốn là vật liệu tốt nhất để làm quan tài, từ mấy ngàn năm nay, kích cỡ của gỗ làm vật liệu quyết định kích cỡ của quan tài. Cái quan tài này rất lớn, xem chừng khối gỗ dùng để làm ra nó cũng bự không kém gì 32 khối gỗ lim vàng dùng làm trụ lớn trong Trường Lăng nhà Minh (*). Thứ gỗ này so với bạc trắng nguyên khối cùng kích cỡ thì còn đáng giá hơn.
(*) Trường Lăng là lăng mộ của Minh Thành Tổ Chu Đệ, một trong Thập Tam Lăng nổi tiếng của thời Minh.
Nhưng quan tài quý giá đến thế sao lại đặt trong phòng phụ chứ? Nếu quan tài quý nhường này chỉ được đặt trong phòng phụ, vậy trong mộ chính tệ nhất cũng phải là quan tài bằng vàng ròng. Tôi cảm thấy càng lúc càng khó hiểu, chủ nhân của ngôi mộ này hình như không hề tuân theo quy củ. Không chỉ xáo trộn lung tung phong thủy của nơi này, mà còn bố trí cạm bẫy cực kỳ khéo léo linh hoạt ở khắp nơi nhưng lại không hề gây nguy hiểm đến tính mạng ai, chẳng biết rốt cuộc là có ý đồ gì.
Dân đổ đấu nhìn thấy quan tài khó tránh khỏi muốn động tay động chân, đặc biệt là một cỗ quan tài đầy hứa hẹn như vậy, bên trong tất nhiên sẽ có không ít đồ tốt. Tôi thấy Bàn Tử cứ nhìn chằm chằm vào nó, cười nói: “Thế nào, nhìn thấy quan tài thì đến mạng cũng không cần nữa à? Hay là cứ lấy vài món trong đó ra trước đã?”
Tôi vốn có ý châm chọc hắn, ai ngờ hắn không thèm để ý, còn nghiêm túc nói: “Bàn gia ta đây rất ư giác ngộ, nhiệm vụ chính của chúng ta bây giờ là đi tìm công cụ để xuyên thủng nóc ngôi mộ chết tiệt này, cậu đừng có mà dụ dỗ tôi đào ngũ. Chờ xong việc rồi chúng ta quay lại đây vơ vét vài món cũng chưa muộn!”
Tôi nhìn cái điệu bộ khì mũi nhướng mày của hắn cũng cảm thấy buồn cười, liền nói: “Chờ đến khi anh quay lại, có quỷ mới biết cái cửa này có còn đây nữa không. Nói không chừng lát nữa nó đã trôi xuống rồi.
Bàn Tử vẫn muốn lấy mấy món minh khí này, nghe tôi nói cũng có lý, không khỏi khó xử. Đúng lúc này, Muộn Du Bình bỗng nhiên khoát tay với chúng tôi, khẽ nói: “Yên nào.”
Bọn tôi thấy nét mặt hắn nghiêm túc, vội ngậm miệng vào, không biết chuyện gì xảy ra. Hắn rút súng, nói nhỏ: “Đây không phải là quan tài bình thường mà là quan tài dưỡng xác.”
Tôi nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn hắn, mà hắn hình như không muốn giải thích gì thêm, khom lưng bước vào căn phòng phụ đặt quan tài. Bàn Tử đang cố duy trì hình tượng giác ngộ cao của mình, nhưng vừa thấy Muộn Du Bình không chút khách khí tiến vào thì lập tức trở về với bản chất thực, vội vàng bám theo.
Tôi nhìn đoạn hành lang tối đen như mực, nghĩ bụng đứng một mình ở ngoài này thì thật kinh khủng, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy theo hai người vào trong.
Căn phòng nhỏ này cũng tương tự như căn phòng vừa nãy, trên trần là phù điêu hình hai con rắn lớn, ở giữa có một đài phun nước, chẳng qua không có đồ sứ tùy táng, chỉ có một cỗ quan tài rất lớn đặt cách tường 3 mét.
Muộn Du Bình rút đao ra, cắm thẳng vào kẽ quan tài, chậm rãi dò xét, hình như đang tìm cơ quan. Bàn Tử tưởng hắn muốn mở quan tài vội la lớn: “Chờ chút chờ chút, Tiểu Ca cậu bình thường trông có vẻ thành thật, sao vừa nhìn thấy quan tài thoắt cái đã biến thành kẻ liều mạng vậy”, nói rồi cầm một ngọn nến chạy vào góc định thắp lên.
Tôi thấy thế nổi cáu mắng: “Mẹ nó, chúng ta đã chẳng có bao nhiêu không khí mà còn thắp thêm nến, anh chán sống rồi chắc.”
Bàn Tử tức giận đáp lại: “Một ngọn nến bé xíu có thể đốt hết bao nhiêu không khí của cậu, cùng lắm thì Bàn gia ta đây bớt đi vài hơi thở”, dứt lời liền đánh bật lửa. Ánh lửa sáng ngời đột nhiên chiếu rõ thứ gì đó trong góc, Bàn Tử vốn là kẻ gan dạ mà cũng phải phát hoảng, ngã bệt xuống đất. Thấy thế tôi vội mở đèn pin rọi sang, bất giác lui lại mấy bước.
Thì ra trong góc có một con mèo chết khô quắt ngồi đó, cái đầu to bự đã khô quắt lại, hai hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Bàn Tử, phần lớn da trên người đã rữa nát hết, quai hàm há ra để lộ một hàng răng nanh, trông vô cùng khó coi.
Tôi từ nhỏ sợ nhất là mèo chết, trước đây có lần người trong nhà đánh chết con mèo hoang hay trộm cá rồi ném lên trên cây, mặc cho nó thối rữa. Khi đó tôi còn nhỏ không biết gì cả, đến một ngày, lúc tôi đang chơi dưới tán cây, cổ của cái xác mèo thối rữa đứt ra, cái đầu mèo liền rớt trúng tay tôi. Tôi thấy hàm răng trắng ởn cùng hai hốc mắt đen xì thì sợ đến nỗi tè ra quần, mấy ngày sau vẫn chưa hoàn hồn.
Bàn Tử thấy vật trước mắt chẳng qua chỉ là cái xác mèo, tức mình rủa một tiếng, co chân đá nó văng ra, sau đó thắp nến rồi bước lại gần quan tài. Tôi cảm thấy có điểm bất thường, trong mộ lại có xác mèo, chẳng lẽ không sợ thi hóa sao?
Nhưng nơi này vốn có rất nhiều điểm không hợp lý, tôi mơ hồ cảm thấy dường như chủ nhân ngôi mộ này cố ý làm những chuyện trái với quy củ, mọi thứ đều làm ngược lại với lẽ thường, những thứ trong mộ không nên có, ông ta đều mang đặt vào. Cứ tiếp tục như vậy, không biết đến mộ chính còn đụng phải chuyện quái quỷ gì nữa.
Lúc này Muộn Du Bình đã tìm được khóa Bát bảo linh lung của quan tài, bèn mở hộp đa năng, lấy ra hai cái móc rạch theo kẽ quan tài. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cơ quan đã bị phá, đồng thời nắp quan tài bật mở lên trên, một dòng nước đen nháy mắt tuôn ra. Bàn Tử bất chấp cảm giác ghê tởm, nhanh chóng đẩy nắp quan tài sang một bên, vừa nhìn vào bên trong lập tức hoảng hồn la lớn: “Chết tiệt, sao lắm bánh tông thế này!”