Chương 76
Chương 76
Một năm sau, vào ngày lập thu, tôi cưỡi xe đạp dạo một vòng Tây Hồ để rèn luyện sức khỏe, sau đó trở lại cửa hàng. Vừa bước qua ngưỡng cửa tôi liền thấy sắc mặt Vương Minh có vẻ kỳ lạ khác thường.
Trải qua một khoảng thời gian rèn luyện, Vương Minh đã trở thành một thằng nhỏ rất biết giữ bình tĩnh. Biểu hiện của ngày hôm nay chứng tỏ Vương Minh đã đụng phải chuyện gì đó khiến cậu ta phải bó tay rồi.
Tôi hỏi cậu ta có chuyện gì vậy, cậu ta liền chỉ chỉ sang bên cạnh, tôi mới thấy có người đã đứng trong một góc cửa hàng từ lúc nào rồi. Hắn đang lướt mắt qua một ít bản dập chúng tôi chưa bán được.
Tôi đã khá quen thuộc với vóc dáng của người này, nhưng trong một thoáng kia, tôi đã không nhận ra hắn. Hắn mặc áo thun đen, bên cạnh dựng một chiếc ba lô to tướng.
“Tiểu Ca.” Hắn vừa quay đầu lại tôi liền nhận ra ngay, “Anh… Sao lại…. Sao đã quay về rồi?”
Hắn thản nhiên nhìn tôi hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Thời gian của tôi đã đến, tôi tới đây để tạm biệt cậu.”
Tôi đưa Muộn Du Bình đến Lâu Ngoại Lâu, tìm một bàn kê gần cửa sổ. Sắc trời thật u ám, mây đen trĩu nặng bao phủ bầu không, có lẽ chẳng mấy chốc trời sẽ mưa.
Muộn Du Bình vẫn trầm lặng như thường lệ, cũng may từ lâu tôi đã quen với thái độ hờ hững này của hắn nên tự động gọi món, nhìn sang thì thấy hắn vẫn lặng lẽ dõi mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Tôi hiểu rõ, nếu mình không mở miệng nói chuyện thì tình hình này sẽ cứ tiếp diễn cho đến khi hắn rời đi. Hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện trước để phá tan bầu không khí tẻ nhạt này đâu.
Ngồi năm sáu phút đồng hồ để gió Tây Hồ lùa cho lạnh ngắt, khi món ăn đầu tiên được dọn lên, tôi châm điếu thuốc lá rồi hỏi: “Chuyện của anh đã xong rồi hả?”
“Ừ.” Hắn khẽ gật đầu. Tôi nhận ra trong ánh mắt hắn thực sự đã không còn thấy vẻ cố chấp trước kia nữa, mà thay vào đó là cảm giác hờ hững càng lúc càng khắc sâu. Không giống như khi hắn mất đi ký ức, loại hờ hững sâu sắc này toát ra từ một tâm hồn bình yên đến cực điểm.
“Mọi chuyện đã xong cả rồi sao?” Tôi hỏi hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn tôi: “Ừ, kết thúc cả rồi.”
“Vậy chuyện sau này anh tính sao? Có tính đi đâu không? Nếu không thì hay là anh ở lại Hàng Châu nhé?” Tôi hỏi, âm thầm tính toán số tài sản của mình. Gần đây giá nhà đất ở Hàng Châu tăng chóng mặt, cái tên nghèo kiết xác này nếu muốn mua nhà ở Hàng Châu thì thế nào chẳng phải hỏi vay tiền tôi! Tiền của hắn cũng chẳng biết là tiêu vào chỗ nào hết rồi, xưa nay tôi chưa từng thấy trong túi quần hắn có tờ tiền nào lớn. Mẹ kiếp, tôi đâu có đủ tiền! Nếu hắn tới tìm tôi để vay tiền mua nhà thật, chắc tôi đành khuyên hắn thuê phòng ở tạm một thời gian đã rồi tính sau.
“Tôi sẽ trở lại nơi mình cần phải đến.” Hắn nói.
“Anh phải đi đâu? Có xa không?” Tôi hỏi hắn. Hắn nhấc đũa lên, lặng lẽ gắp một nhúm thức ăn, khẽ gật đầu.
“Vậy anh đến là để…” Tôi rất ít khi nói chuyện đứng đắn với hắn như thế này nên cảm thấy khá là gượng gạo, đành phải đưa đẩy câu được câu chăng theo hắn.
“Tôi đến để từ biệt cậu.” Hắn nói, “Khi mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi nghĩ, mối liên hệ giữa tôi và thế giới này, hình như bây giờ chỉ có mình cậu.”
“Không sao đâu, sau này anh có thể gọi điện thoại hoặc là viết thư cho tôi mà. Anh không biết đánh máy, nhưng viết chữ chắc phải biết chứ?” Tôi nói, “Xã hội hiện đại rồi, không có khoảng cách nào là xa xôi về mặt ý nghĩa thực sự cả.”
Hắn không hề phản ứng, vẫn cắm cúi ăn.
Động tác của Muộn Du Bình rất nhẹ nhàng, gần như không hề dùng sức. Thật ra đây là do lực cổ tay hắn cực mạnh, thêm vào đó là khả năng khống chế động tác chuẩn xác cực kỳ. Trước đây, những lúc ăn cơm cùng với hắn luôn có nhiều người vây kín xung quanh nên tôi cũng không quá chú ý đến hắn, hiện giờ nhìn kĩ mới thấy thật là một chuyện hay ho.
Bầu không khí lại rơi vào thinh lặng khiến tôi bắt đầu nhớ nhung Bàn Tử da diết. Hóa ra từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy tẻ nhạt là do Bàn Tử đã lặng lẽ bỏ rất nhiều công lao để tạo dựng bầu không khí. Đến hôm nay chỉ còn lại hai người, tôi thật chẳng biết phải làm sao nữa.
“Nói xem, anh định đi đâu? Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ là bạn tốt cả đời, thường xuyên giữ liên lạc là được rồi.” Tôi nói tiếp, “Anh cần gì cũng đừng ngại mở miệng nói với tôi. Tôi tuy không được tính là sung túc, nhưng những nhu cầu cơ bản tôi vẫn có thể giúp đỡ anh.”
“Tôi phải đến núi Trường Bạch.” Hắn nói.
“À, chỗ đó lạnh lắm đấy.” Tôi đáp, “Ở Giang Nam vẫn hơn, bốn mùa phân rõ rệt, khí hậu lại ẩm ướt, là một nơi an dưỡng rất tốt.”
“Tôi chỉ có thể đến đó.” Nói rồi, hắn liền buông đũa.
Sau khi hắn nói ra câu đó, chúng tôi cũng không đả động gì đến những chuyện tương tự nữa. Trong bầu không khí tĩnh lặng, cả hai cứ thế lặng lẽ ăn tới cuối bữa, tôi cũng không còn khó xử nữa.
Cuối cùng hắn buông đũa, nhìn tôi, rồi bật ra một câu: “Tạm biệt.”
Nói rồi hắn đứng dậy xốc ba lô lên vai, đi xuống dưới lầu. Tôi hơi ngạc nhiên, bèn gọi với theo: “Chúng ta còn chưa ăn xong mà.”
Nhưng hắn đã xuống lầu mất rồi. Tôi rầu rĩ rít vài hơi thuốc, đứng tựa vào cửa sổ nhìn xuống thì thấy hắn đã men theo đường Cô Sơn đi được khá xa.
Tôi lại ngồi xuống, trong lòng tự hỏi chuyện quái quỷ gì đây, bộ hắn không có tiền trả nên xấu hổ chắc? Trước kia còn hay kẹt tiền hơn mà có bao giờ thấy hắn khách khí như vậy đâu? Ngẫm nghĩ một chút những lời hắn nói ban nãy, tôi cảm giác có gì đó là lạ, hình như trong đó ẩn chứa một thứ cảm xúc đặc biệt khó hiểu.
“Tôi đến để từ biệt cậu.” “Khi mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi nghĩ, mối liên hệ giữa tôi và thế giới này, hình như bây giờ chỉ có mình cậu.”
Nghĩ đến đây tôi bỗng đứng bật dậy khỏi ghế, nhớ tới một biệt hiệu khác của hắn — chuyên gia mất tích.
Trước kia, những lúc muốn rời đi, phải rời đi, hắn chưa từng hé răng lấy một lời. Khi chia tay chúng tôi ở Ba Nãi tôi cũng chẳng thấy hắn nói câu nào. Chuyện đến chào từ biệt này hình như rất khó tin với cái tên chuyên gia mất tích kia. Hơn nữa, lần này để tìm tôi nói lời từ biệt, hắn còn có lòng lặn lội từ một nơi xa xôi ngàn dặm đến tận đây.