Chương 100: Đêm thứ ba: Bóng đen kỳ quái trong đầm lầy
Chương 100: Đêm thứ ba: Bóng đen kỳ quái trong đầm lầy
Nhìn kỹ, liền phát hiện đó là do thứ gì đó dưới đáy đầm nước quẫy động, giống như có thứ gì khổng lồ chuyển động ở dưới lớp nước bùn, khiến khí đen trong bùn bốc lên. Toàn bộ đáy đầm đều chuyển động, dường như trong nước bùn có một vòng xoáy bất quy tắc, nuốt chửng hết những cái xác rồi lại nhổ ra.
Nước bùn xoáy càng thêm dữ dội, càng ngày càng nhiều khí đen bốc lên từ bên dưới, lúc này tôi đã không còn hơi sức để mà khiếp sợ nữa, chỉ biết rắng nghiến chặt, toàn thân căng cứng đến mức tối đa, không thể tiến thêm một bước, đầu óc suy nghĩ thật nhanh nên làm gì bây giờ, đồng thời cảnh giác chú ý tình hình bên dưới.
Khí đen này có thể là chất khí độc sản sinh ra do một lượng lớn lá cây thối rữa bên dưới đáy đầm lầy trong rừng mưa, loại khí này thông thường tồn tại ở sâu bên dưới lớp bùn của vùng đầm lầy và khu rừng, nếu khí hậu tự nhiên có sự thay đổi lớn, chất khí sẽ thoát ra bên ngoài.
Trong rừng nhiệt đới có rất nhiều nơi sức người không thể tiến vào được, chính là bởi vì thứ khí độc này đã chặn hết phần lớn con đường. Khí độc hình thành từ khoáng chất đặc biệt hoặc khí bốc ra từ núi lửa, trộn lẫn với sương mù tạo thành mây mù kịch độc, độc tính của khí độc này vô cùng lợi hại, trên thế giới có nhiều nơi ngay chả chim cũng không bay qua nổi, cái gọi là “Tử vong cốc” hình thành là vì vậy.
Nếu đúng là vậy, thứ của nợ này chắc chắn không phải thứ hay ho gì, không biết nó có tác dụng gây mù mắt giống như sương mù ở trước đền thần hôm qua không nữa.
Nghĩ xem có xuống dưới ngay rồi chạy về khu di tích được hay không, nhưng tính khoảng cách và thời gian một chút thì nhận thấy lúc này đã không còn cách nào cả, khí đen đã tràn ngập bên dưới tán cây, tôi không thể xuống dưới được nữa. Hơn nữa, sương mù ở bên đền thần kia nếu không có cách tránh, rất có thể tôi sẽ bị trúng độc, mất đi thị lực, lỡ đụng phải bọn rắn, rất có thể tôi cũng sẽ bị nhồi trứng giống như Bàn Tử vậy, tôi đây thà tự sát còn hơn.
Tôi cầu khấn, mong khí đen kia chỉ lan tràn dưới tán cây chứ không bốc lên trên này, nhưng rõ ràng điều này là không thể. Dần dần, tôi phát hiện khí đen này cứ như sinh vật sống, bắt đầu lan tràn ra toàn bộ không gian.
Tôi thầm chửi mắng trong bụng, biết lần này nếu khí đen kia có độc, chỉ e còn khủng bố hơn bị mù nhiều. Trong lúc cấp bách, tôi lập tức xé một mảnh áo, quệt một miếng bùn đen lớn, rồi bịt kín mũi miệng, cũng làm một cái tương tự cho Bàn Tử.
Sau đó mới nhớ ra mình đang ở trên cây, lập tức tìm dây leo trói chặt mình vào cây, tránh cho lúc sau trúng độc, thần trí không rõ mà té lộn cổ từ trên cây xuống.
Vừa mới làm xong những việc đó thì khí đen đã ở ngay dưới chân, đến khi nó bốc lên, tốc độ nhanh đến kinh người. Bóng đen cứ như loài quỷ mỵ, gần như trong nháy mắt nó đã bao trùm toàn bộ chạc cây nơi chúng tôi đang ngồi, thậm chí khi nó sượt qua, tôi còn nghe thấy cái cây phát ra những tiếng lốp bốp nho nhỏ, sau đó, tầm nhìn khắp bốn phía đã bị khí đen bao phủ.
Khí đen mỏng manh loáng cái đã giăng đầy khắp nơi, nhìn khí đen bốc lên, tôi có cảm giác dường như mình đang bị nhốt trong một ngôi nhà đang hỏa hoạn, nhưng đồng thời, tôi lập tức ngửi thấy một mùi kỳ quái, cổ họng bắt đầu ngứa ngáy.
Cổ họng ngứa chắc chắn không phải triệu chứng tốt. Tôi theo bản năng nín thở, cố gắng giảm bớt mấy hơi thở.
Mấy giây sau, tôi không mất mạng ngay lập tức, bèn thở phào nhẹ nhõm, chứng tỏ độc tính của khí đen kia không mạnh, như vậy chúng tôi vẫn còn cơ hội rất lớn, có điều, nếu như hít phải quá nhiều thì sẽ có kết quả gì, cũng rất khó nói.
Tôi vừa thầm cầu khẩn khí đen kia cũng giống như sương mù nọ, tự đến cũng tự đi, vừa trèo lên trên cành cao hơn, muốn thử xem có phải trèo càng cao thì khí đen càng loãng hơn một chút không. Thế nhưng, khi ngẩng đầu lên nhìn tán cây, khắp những chỗ nào mà tầm mắt có thể nhìn đến được thì cũng đều hoàn toàn bị khí đen bao trùm. Hơn nữa, dưới ánh đèn mỏ, tôi thấy khí đen này cứ như là ở dạng hạt, cứ như là khói chứ không phải khí, bèn trèo lên sờ một cái nhưng lại chẳng sờ được gì.
Đây là cái gì? Tôi bỗng có cảm giác hình như mình từng thấy loại khí đen này ở đâu đó rồi, là ở đâu nhỉ? Trong lòng tôi cứ cảm thấy bất an, dâng lên một cảm giác cực kỳ xấu.
Tôi bỗng nhớ đến Muộn Du Bình, trong bụng chỉ muốn thăm hỏi một lượt mười tám đời tổ tông nhà hắn ta, nếu nãy hắn chịu nghe tôi thì giờ tôi đã không đến mức khổ sở thế này. Tại sao mình lại không cố chấp thêm một chút, nếu lỡ ngủm cù đèo ở đây thì biết tìm ai kêu oan giờ.
Có thể là do lúc trước tôi thực sự quá tin tưởng hắn, nhưng dạo gần đây hắn toàn có những quyết định hơi thất thường, nghĩ mà muốn tự vả cho mình một cái.
Có điều, cứ cho là không đến đây đi, thì đêm nay cũng không biết có sống qua nổi không nữa. Lúc đó không mang theo mặt nạ phòng độc là thất sách của tôi, nhưng mà mặt nạ phòng độc mà nhóm A Ninh chuẩn bị lại to quá, còn loại Bàn Tử và Phan Tử dùng đều là đồ quân dụng kiểu cũ, rất rắn chắc nhưng lại quá nặng, nói chung thế nào cũng không tiện.
Nghĩ thế nào cũng không xong, ngẫm lại thì đúng là chạy không thoát kiếp nạn này.
Tiếp tục nhìn ao bùn, chợt nghe từ ao đầm bên dưới liên tiếp vang lên mấy tiếng quẫy nước, rất trầm, cũng không ầm ĩ, cứ như thể có con quái vật gì rất lớn bò ra từ trong đầm.
Bên dưới ao bùn này nhất định là có dị biến gì, nếu không không thể nào xuất hiện động tĩnh như thế này. Tôi nghĩ, hay có phải lũ rắn con đã nở bèn chui ra khỏi các cái xác, hay là đang có con mãng xà bự nào đến đây ăn cơm?
Chỉ nghe tiếng nước càng ngày càng vang, cứ như thể đang tiến gần về phía chúng tôi vậy. Tôi cầm đèn mỏ chiếu xem, chỉ thấy trong làn khí đen có một đốm đen ước chừng to bằng con nghé con, đang di chuyển không ngừng, thể hình kia lớn hơn hẳn con mãng xà chúng tôi đụng phải trước đây. Nhưng rốt cuộc đó có phải là rắn hay không, thực sự không thể đoán được.
Khí đen tràn ngập khắp nơi cản trở tầm nhìn, đốm đen bên dưới rốt cuộc là cái gì thì không thể nhìn thấy rõ, tôi có cảm giác lúc này cũng chỉ còn nước nghe theo mệnh trời thôi, bèn nín thở, nhìn hướng đi của đốm đen.
Bên dưới lớp sương đen là đầm lầy, đốm đen kia là bước ra từ ao bùn, tất nhiên không phải là sinh vật trên cạn, xem hình dạng cũng không phải loài mãng xà khổng lồ đụng phải trước đây, tôi nghĩ thầm nếu không phải hình thể của nó lớn đến thế thì tôi không thể nhìn thấy được, liệu đây có phải là một con cá lớn sống trong bùn lầy hay không.
Nhưng mà, trong ao bùn lại có loài cá nào có thể lớn bằng một con nghé cơ chứ, chẳng lẽ là cá sấu ư? Ngẫm lại thì không có khả năng, nếu là cá sấu thì tôi đã tiêu đời từ lâu rồi, trong ao bùn này, nếu có cá sấu to bằng con nghé, tôi nhất định sẽ bị nó kéo xuống ngay, cá sấu tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ lạ xâm nhập vào địa bàn của nó.
Trong lúc suy tư, đốm đen bỗng nhiên dừng lại ở gần vết ánh sáng loang lổ của đèn mỏ, dường như nó đã chú ý đến quầng sáng này rồi. Tôi cảm thấy có chút không ổn, lập tức dời quầng sáng đi, chuyển sang chiếu vào Bàn Tử trong tán cây.
Vừa chiếu một cái, tôi liền phát hiện ra điểm không thích hợp. Đầu Bàn Tử đã gục xuống, máu đen chảy ra từ hai mắt, tôi liền hoảng hốt, vươn tay ra sờ, sờ xong liền túa mồ hôi lạnh. Chỉ cảm thấy Bàn Tử toàn thân lạnh toát, hơi thở chỉ có ra chứ không có vào.
Tôi thầm chửi một tiếng không xong, không biết là độc rắn phát tác, hay là độc tính của khí đen kia, trong lúc đó cũng không có cách nào suy nghĩ nhiều vậy, tôi bèn kéo Bàn Tử ngồi thẳng dậy, dùng sức bấm vào nhân trung của anh ta, bấm vài cái mà vẫn vô ích, trong bụng dâng lên cơn buồn nôn, nghĩ thầm phải hô hấp nhân tạo cho anh ta rồi.
Nhưng mà tư thế của Bàn Tử cực kỳ không tự nhiên, sau lưng lại không có cành cây để tựa, tôi phải lấy tay đỡ lấy anh ta mới khiến anh ta thẳng đầu lên được. Nhưng mà anh ta quá nặng, tôi đạp cành cây nghe mấy tiếng răng rắc, thay đổi mấy vị trí mà vẫn không xong, chỉ có một tay căn bản không thể đỡ được nửa người trên của anh ta.
Cuối cùng tôi dứt khoát đạp lên chạc cây anh ta vừa ngồi, nằm sấp trên người anh ta, nhưng mà lửa cháy đến đít rồi, vừa mới nằm sấp xuống, chợt nghe một tiếng “rắc”, tiếp theo là một âm thanh giòn tan vang lên, cành cây nơi anh ta ngồi liền đứt gãy, tôi đột nhiên cảm thấy điểm tựa dưới thân không còn, chưa kịp ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì đã ôm Bàn Tử ngã lăn xuống dưới tàn cây, rơi đúng vào trong đầm nước.