Chương 113: Ba chọn một
Chương 113: Ba chọn một
Đúng lúc này, chúng tôi đều nhìn thấy có ánh chớp đỏ lóe lên, ngay lập tức người nọ đã biến mất tiêu, tốc độ cực kỳ nhanh. Chúng tôi đều ngẩn người ra, hình như người kia bị cái gì đó lôi tuột vào trong.
Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, từ miệng giếng bên trên đó chợt vọng xuống một tiếng hét thảm thiết, loáng cái người kia bị quăng xuống dưới, còn chưa kịp ngã phịch xuống đất thì đã bị một con mãng xà to tướng vọt ra khỏi miệng giếng quấn chặt lấy.
Đó là một con mãng xà vừa mới lột da xong, vốn tôi tưởng rằng sẽ nhìn thấy một còn mãng xà to tướng màu vàng nâu, nào ngờ con này lại có màu đỏ tươi như máu. Tôi lập tức hiểu ra, mẹ kiếp, quả nhiên là cùng một loại rắn!
Mọi người bên cạnh đã khai hỏa, trong không gian chật hẹp, tiếng súng nổ ầm ầm điếc cả tai.
Con mãng xà vừa lột da, phiến vảy còn chưa kịp cứng chắc, lập tức bị bắn tróc cả da thịt. Tiếc là đạn hoa cải sức yếu, con mãng xà bị đau liền nổi giận, hất người kia văng mạnh vào vách giếng, ngã xuống đất. Sau đó, nó men theo vách hồ chứa nước nhanh thoăn thoắt, cuộn mình lại, thân rắn to tướng quét một cái, hất văng mấy người liền.
Đám người của chú Ba sợ đến tái mét mặt mày, có mấy người vội vã bỏ chạy, chú Ba bèn mắng: “Bình tĩnh! Đừng chạy!”
Nhưng nhóm người này đúng là không hề nghe lời chú, cả đám chui tọt vào trong đường hầm, chạy tứ tán khắp nơi.
Chú Ba tức giận chửi um lên, tôi vừa kéo chú chạy vừa xả súng, cũng rút lui vào trong đường hầm.
Đáng ra nếu như tất cả mọi người cùng đồng lòng, xả sạch mấy lượt đạn vào con trăn này thì dù nó có là Long vương gia cũng bị bắn nát cả thôi. Nhưng đúng vào thời cơ này thì cả đám lại loạn cào cào cả lên, không thể nào phán đoán tình thế được.
Mấy người bọn tôi là rút chậm nhất, con mãng xà khổng lồ loáng cái vọt tới, tôi xả liền hai lượt đạn, nhưng đầu rắn thoắt ẩn thoắt hiện, đạn bắn không trúng chỗ yếu hại. Lần cuối cùng tôi chơi bắn đĩa là từ cách đây xa lắc rồi, giờ phải nhắm bắn một mục tiêu di chuyển nhanh thế này, tôi không còn thạo nữa.
Kính Râm ở bên cạnh đã kéo tuột chú Ba vào trong đường hầm, chú Ba quát to với tôi, bảo tôi mau lên đây. Tôi lập tức quay người, nhưng vừa mới nhào vào được một nữa, bỗng tôi lạnh cả người, tầm mắt vừa lướt qua vai chú Ba đã thấy ngay ở sâu trong đường hầm có một đống bóng đen lổm ngổm đang bò về phía này.
“Đằng sau!” Tôi lập tức nhắc bọn họ.
Bọn họ quay phắt lại, vừa chiếu đèn pin một cái, lập tức nhìn thấy hơn chục con rắn mào gà đang ngoác miệng to như cái chén, cả đàn ùn ùn nhào tới như một cơn sóng thần đỏ thẫm màu máu. Xem ra tiếng súng ở đây đã làm kinh động đến bọn chúng.
Kính Râm lập tức quay lại nã một phát súng, quét ngay ba cái đầu rắn trước mặt. Sau lưng tôi có luồng gió mạnh ập tới. Chú Ba gào lên “Giơ tay lên!”, tôi cuống quít giơ tay lên, nòng súng của chú lập tức luồn qua nách tôi, một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, mãng xà sau lưng tôi đã bị đánh bay. Đằng sau lại vang lên tiếng súng chát chúa của Kính Râm, thế mà hắn vẫn cười nham nhở: “Nhiều quá, không kham nổi!”
Tôi nghĩ bụng thằng cha này đúng là một kẻ điên, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy vô số rắn mào gà đỏ tươi túa ra từ khắp các đường hầm miệng giếng, cứ từng đống từng đống rắn ùn ùn bò ra. Tôi vừa lắp đạn vừa tránh sang một bên để chú Ba chui ra ngoài, lại vừa liếc mắt tìm kiếm miệng giếng nào không có rắn mào gà chui ra, rồi còn phải tìm Bàn Tử nữa. Lúc này mới nhận ra Bàn Tử đã biến mất tiêu tự bao giờ, tôi không khỏi thầm chửi thề một tiếng, cái đồ không có nghĩa khí, lủi nhanh như chuột.
Tìm từng cái từng cái một, vất vả lắm mới mò ra được một miệng giếng an toàn, bèn chui vào trong. Tôi gọi chú Ba, chú Ba và Kính Râm vừa nổ súng vừa chui sang đây. Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, lũ rắn mào gà tốc độ nhanh như chớp, gần như là bay vút lên không trung, trèo lên ngay miệng giếng nơi tôi ngồi, rít lên những tiếng ken két. Tôi lại nã một viên đạn, bắn nó thành đống thịt nát, nhưng loáng cái miệng giếng lại bị lũ rắn khác lấp đầy.
Chú Ba bảo tôi mau chạy, chú sẽ nghĩ cách, cùng Kính Râm lùi về một miệng giếng khác không có rắn. Tôi quát to một tiếng, rồi lại bắn một phát đạn nữa, rồi quay về phía sau cuống cuồng chạy.
Tôi vừa chạy vừa lắp đạn, mới nhận ra chỉ còn có sáu viên. Loại đạn này vừa to vừa nặng, lúc trước để cho tiện di chuyển nên tôi không mang nhiều. Cái tính cách này của tôi đúng là cáu thật, cứ đến lúc quan trọng nhất là rơi rớt liểng xiểng.
Tốc độ của lũ rắn này nhanh khủng khiếp, tôi đã từng lĩnh giáo rồi, tôi biết trong lúc chạy không thể phân tâm, nếu không đảm bảo không còn một chút cơ hội sống nào. Tôi nghiến răng mà chạy, trong đầu liên tục vang lên một câu “Bùn đâu! Bùn ở đâu?”
Vọt qua liên tiếp mấy chỗ rẽ, tôi mới nhìn thấy một khe nứt trên vách đường giếng, bên trong cũng toàn là đất cát, tôi khựng lại một giây rồi lập tức chui vào. Không gian bên trong rộng hơn cái khe nứt hồi trước một chút, liếc mắt một cái là nhìn thấy một đống kén bùn ở trong đó.
Được cứu rồi! Tôi nghĩ thầm, rồi lập tức lôi siêu nước ra. Nghe tiếng rầm rập bên ngoài không ngừng ập đến gần, tôi bèn dốc hết nước trong siêu vào một cái kén bùn, làm mềm lớp bùn đất bọc ngoài bộ hài cốt, sau đó vốc bùn lên trét hết lên người. Làm xong, tôi chất hài cốt thành đống đem chặn ở ngoài cửa khe nứt, còn bản thân thì rúc vào trong hố trũng, nhắm mắt, giả làm người chết.
Chỉ chớp mắt sau, bầy rắn đã tới nơi. Chúng lần mò sau đó cắn ngấu nghiến chiếc đèn mỏ và siêu nước tôi vứt chỏng chơ dưới đất. Một số rắn còn chưa phát hiện ra tôi núp trong khe hở, tiếp tục ùn ùn trườn về phía trước nhanh thoăn thoắt. Nhưng rồi lại có mấy con khựng lại, dường như phát hiện trong khe nứt này có gì khác lạ, bèn chui vào nhìn ngó quanh quất.
Tôi nghĩ thầm bọn này đúng là tà môn, lũ rắn này quả nhiên là có trí thông minh. Đã thấy mấy con rắn rón rén trườn vào trong, bắt đầu quây xung quanh kén đất, cứ như thể đang lần theo hướng của tôi vậy, loáng cái chúng đã trườn lên người tôi.
Tôi nhắm mắt lại, nín thở, cảm giác như thể tim sắp vọt lên tận cổ họng đến nơi.
Chỉ có vài giây mà với tôi cứ như thể vài năm vậy. Đột nhiên tôi cảm thấy hơi lạnh ập vào, lập tức toát mồ hôi lạnh – tôi liền nhớ ra, vừa rồi quá vội vã, tôi quên mất không bôi bùn lên sau gáy.
Tôi rón rén mở mắt, quả nhiên thấy một con rắn mào gà đỏ đến mức tím bầm đang trườn lên bả vai tôi, đầy hứng thú muốn lần mò ra sau gáy tôi.
Tiêu rồi, tôi nghĩ thầm, kết cục của tôi ắt cũng sẽ giống Bàn Tử vậy.
Ngay khi con rắn mào gà mò lại gần gáy tôi, đột nhiên, từ trong bộ hài cốt bên cạnh tôi vang lên một tiếng động kỳ quái. Con rắn kia ngẩng phắt đầu lên, nhìn về hướng đó.
Gần như cùng lúc đó, một việc khiến tôi hết sức khiếp sợ đã xảy ra. Bộ hài cốt bên cạnh tôi đột nhiên động đậy, loáng cái một bàn tay đã đặt lên gáy tôi, che lên lên chỗ trống trên gáy tôi.
Tôi sởn hết cả da gà, liếc mắt nhìn một cái, mới nhận thấy đó không phải là tay của hài cốt, mà là một bàn tay người đầy bùn. Nhìn kỹ lại, mới phát hiện bên cạnh tôi có một người toàn thân đầy bùn đang nấp bên dưới bộ hài cốt.
Là ai vậy nhỉ? Tôi nhìn không rõ lắm, nghĩ bụng thì ra không chỉ một mình tụi tôi biết vụ nước bùn.
Trong lòng tôi không biết là cái cảm giác gì, không vui vẻ nổi, chỉ cảm thấy quỷ quái vô cùng.
Rắn mào gà nhìn về phía hướng kia, nhìn mãi hồi lâu cũng không thấy gì, lại quay lại về phía gáy tôi, nhưng rồi cũng không phát hiện được gì nữa. Nó có vẻ hết sức ngờ vực, phát ra mấy tiếng rì rầm, cứ một mực lục soát ở sau gáy tôi. Tôi cũng cảm giác được con rắn kia chạm đến cổ tôi rất nhiều lần, nhưng nó vẫn không phát hiện ra điều gì.
Tôi vẫn không dám động đậy gì, cứ cứng đờ người ở đó suốt hơn mười phút. Rắn mào gà bỗng bị tiếng động bên ngoài gây chú ý, cả lũ rắn bèn nhất loạt vọt ra ngoài. Con rắn đang lục soát tôi kia cũng trườn ra ngoài.
Sau khi lũ rắn trườn đi hết, mãi một lúc lâu sau mà tôi vẫn không dám động đậy, chỉ sợ chúng nó lại thoắt cái phóng trở về. Mãi cho đến khi bàn tay che lấy gáy tôi giật một cái, hình như là ra tín hiệu gì đó. Tôi quả thực là mềm nhũn cả người ra, dặt dẹo trượt xuống đất.
Vừa định quay đầu lại xem người kia là ai, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ khe khẽ nói: “Không cho quay lại.”
Tôi sửng sốt, vừa định quay đầu lại, người đằng sau lập tức đưa tay che kín hai mắt tôi lại. Tôi theo bản năng sờ một cái, liền sờ được một vùng xương quai xanh, lúc ấy mới phát hiện ra người kia không mặc quần áo. Ngay sau đó, tay của tôi bị đập một cái, giọng nữ kia lại vang lên: “Nhắm mắt lại, không cho nhìn, cởi quần áo ra.”
Tôi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, áo tôi đã bị lột ra. Sột soạt một hồi, hình như người kia đang mặc quần áo của tôi.
Đến khi bàn tay che mắt tôi buông ra, tôi liền thấy một phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi, vóc người nhỏ nhắn, mặc áo tôi mà cứ như mặc áo bành tô rộng vậy, hơn nữa, nhìn mặt của cô, tôi lập tức nhận ra ngay.
“Dì… Trần… Văn Cẩm!”
Người ở trước mặt tôi, lại chính là Văn Cẩm!
Tôi nhìn mà kinh ngạc không nói nên câu, lắp ba lắp bắp hỏi: “Dì không bị bắt hả?”
Văn Cẩm đang sửa sang lại áo quần, nhìn tôi phì cười: “Bắt cái gì? Cậu tưởng tôi là cái gì chứ?” Vẻ mặt hoàn toàn khác với lúc trước khi bị chúng tôi đuổi theo. Nói xong, cô đem bộ hài cốt dính đầy bùn ra chặn trước cửa khe nứt, sau đó dùng siêu nước đào hết bùn một chỗ lên, tôi liền nhìn thấy, thứ được quấn quanh bộ hài cốt kia chính là quần áo và áo lót phụ nữ.
Xong xuôi hết mọi việc, cô mới quay lại nhìn tôi cười, xoa xoa đầu tôi: “Cháu trai lớn rồi.”
Tôi cũng nhìn cô, gần như đông cứng, muốn nói cái gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng.
Đây cứ như một giấc mộng vậy, trước kia tôi chỉ gặp cô qua hình chụp, giờ cô đang cười với tôi, hơn nữa, cười đẹp đến vậy.
Cô nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại, rồi cô hỏi: “Sao? Không phản ứng được gì à?”
Tôi gật đầu, nghĩ bụng sao mà phản ứng được gì, người trước mặt đây đáng ra phải là một người phụ nữ trung niên mặt đầy nếp nhăn, người phụ nữ đã từng biến mất trong ngôi mộ cổ quỷ quái dưới đáy biển sâu từ hai mươi năm trước, trong suốt nhiều năm đó vẫn làm một vài việc cực kỳ bí ẩn gì đó, kéo căng thần kinh vô số người, tạo ra vô số câu đố bí ẩn không thể hiểu nổi. Thế mà người phụ nữ ấy lúc này lại đang đứng ở ngay trước mặt tôi, mặt dính đầy bùn nhưng không che giấu được sự xinh đẹp, làn da kia rõ ràng còn căng mịn hơn tôi đến vài phần. Thế đấy, vậy bảo tôi phải phản ứng thế nào bây giờ.
Cô bảo: “Cô thấy cháu lớn thế này, cũng không phản ứng kịp, ngẫm lại cũng đã hơn hai mươi năm rồi, hồi đó cháu toàn đái dầm, cô còn giặt tã cho đấy, hồi đó thằng cháu trông ngố tàu lắm, giờ đáng yêu hơn nhiều rồi.”
Vừa nói đến đoạn hồi bé, tôi lập tức liếc sang nhìn về phía cửa khe nứt. Ngẫm lại, bỗng cảm thấy thật là kỳ diệu, chú Ba trăm phương ngàn kế tìm kiếm Văn Cẩm, thế mà cách đấy hơn mười mét, tôi không biết tình hình chú sống chết sao rồi, mà lại gặp được Văn Cẩm ở ngay đây, còn nói chuyện nữa chứ. Nếu chú Ba nhanh chân đi theo tôi thì chắc đã được gặp Văn Cẩm rồi.
“Dì cũng đáng yêu hơn nhiều rồi…” Tôi buột miệng nói mà không nghĩ, gãi gãi đầu, “Dì… Văn Cẩm, ờm, đã lâu không gặp… Cháu thực sự không biết phải làm sao bây giờ nữa, có phải ôm nhau khóc lóc một trận không? À đúng rồi, cháu có nhiều thứ muốn hỏi dì lắm… Bọn cháu rất nhớ dì… rốt cục là chuyện gì xảy ra thế… Ặc, mình nói đến đâu ấy nhỉ?”
Thấy tôi nói năng lộn xộn, Văn Cẩm giơ tay ra hiệu nói khẽ, lắng nghe tiếng động bên ngoài, rồi khẽ nở nụ cười, nói: “Ai bảo là lâu không gặp? Không phải cách đây không lâu chúng ta còn uống trà cùng nhau à?”
“Uống trà?” Tôi ngẩn ra, nghĩ bụng lúc trước gặp cô ấy, cô đang ở trong đầm lầy mà, lúc đó có tháy cầm trà uống gì đâu.
Chỉ thấy Văn Cẩm túm đuôi tóc mình, uốn quanh đầu một vòng, làm thành kiểu tóc dân Tạng, sau đó dùng tay lau hết bùn trên mặt. Tôi vừa nhìn, tức thì sợ điếng người: “Cô! Cô! Cô là cô con dâu kia của Định Chủ Trác Mã!”