Chương 127: Cái bẫy
Chương 127: Cái bẫy
“Cái gì đấy?” Tôi hỏi.
“Không biết, ngay ở bên thành hố ý.” Bàn Tử nhìn tôi một cái, bỗng nói với tôi: “Đã là trộm thì không thể về tay không được, khả năng là có đồ tốt, tôi phải xuống xem xem một tí, cậu cứ chờ tôi mấy phút.”
Tôi giận điên lên, nhưng hiện giờ chỉ có một mình, anh ta không chịu nghe tôi, bảo tôi dìu Muộn Du Bình, còn anh ta thì xuống nước tìm kiếm. Hết cách, tôi đành bảo anh ta nhanh nhanh lên chút.
Nhưng cũng chẳng dễ dàng gì, phần lớn các mảnh ngói được chôn bên dưới mảnh sành vỡ, đào bới tìm kiếm trong đống mảnh vỡ không dễ như ở biển. Ở biển cát còn mềm xốp, ở đây mảnh vỡ lại sắc bén, một bên lại là miệng hố, động một cái là các mảnh vỡ lại sụt xuống hố, người đứng cũng không vững được. Lớp ngoài vẫn còn đỡ, đào được một chút, đào bới xuống sâu hơn nữa thì khó vô cùng, thỉnh thoảng lại thấy một vài mảnh vỡ dính cứng ngắc không thể bới ra được, cứ như thể nó mọc dính liền với bên dưới ấy.
Đào bới một hồi, Bàn Tử dường như đã phát hiện ra được mục tiêu, nổi lên mặt nước thở mấy hơi rồi lại lặn xuống, cố sức thọc tay xuống đào xới hố mảnh sành, bới đươc một hai cái, bỗng nhiên Bàn Tử giật bắn mình, rút tay về, trên tay máu chảy ròng ròng.
“Nguy rồi!” Tôi thầm kêu không xong, nghĩ bụng không phải là bị bọ ăn xác chúa cắn rồi đấy chứ. Nhưng thấy Bàn Tử không có dấu hiệu trúng độc, chỉ là vết thương khá sâu. Anh ta đưa tay lên miệng hút vài hơi, đổi sang tay kia bới một cái, rồi rút ra một khúc xương, sau đó nổi lên.
“Sao thế?”
“Cứt thật, khúc xương này cứ như mọc gai, đau chết mất.” Bàn Tử vừa mút tay, vừa vung vẩy khúc xương sọ vừa vớt lên, bảo tôi chiếu đèn mỏ vào xem.
Tôi nghĩ thầm: “Thấy chưa, tự mình làm bậy đó.” Sau đó bật đèn chiếu sáng, vừa mới đi tới bên cạnh anh ta, bỗng chợt nghe thấy bên cạnh tôi liên tiếp vang lên những tiếng “lục cục”, sau đó một đống bọt khí sủi lên.
Tôi với Bàn Tử ngẩn ra vì sửng sốt. Bọt khí ngừng một chút, rồi lại tiếp tục liên tiếp những tiếng “lục cục lục cục”.
“Đệt mợ, đúng là người không phục thì không xong mà, chú em đánh rắm quả này quá bằng phóng tên lửa rồi, lại còn là bắn liên thanh, động tĩnh quá lớn rồi.” Bàn Tử bịt mũi nói.
Tôi cũng không hiểu ra sao, nhìn xung quanh nói: “Cái đéo, tôi đâu có đánh rắm.”
“Không đánh rắm sao thối thế? Đây là cái mùi gì thế này, đến đống phân cũng bị cậu hun chết luôn.” Bàn Tử cau mày đáp.
Xung quanh quả thực có mùi rất thối, tôi ngửi thấy mà kinh ngạc, đây quả thật không phải mùi rắm, tuy nhất thời tôi không nhớ ra là mùi gì, nhưng trong tiềm thức tôi cứ có cảm giác không ổn, cứ như thể là sắp xảy ra chuyện. Vừa định bảo chạy mau, đột nhiên tôi mất thăng bằng, bọt khí lại bắn lên một cái, tôi cứ như giẫm hụt, ngã tụt xuống hố nước.
Lúc đó cực kỳ bất ngờ, gần như là trong chớp mắt dưới chân tôi đã trống không, phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ mình bị trượt chân rồi, lập tức duỗi chân ra muốn đứng vững lại. Thế nhưng ngay sau đó toàn bộ dưới nước đều nổi bọt khí, lớp mảnh sành vỡ dưới chân tôi di động, trượt thẳng về một phía, không thể đứng vững nổi.
Tôi quá sợ hãi, lập tức ý thức được cái gì, bèn nhanh chóng rụt chân lại, co người lặn xuống nước. Bàn Tử cũng lặn xuống, chúng tôi tiến vào trong nước.
Cầm đèn mỏ chiếu qua một lượt, liền thấy đáy nước dưới chân tôi đã bị sụt lún. Đáy nước bị sụt xuống một cái hố to bự, nối cùng với cái hố có sẵn lúc trước, trở thành một cái hang sâu vô cùng. Các mảnh sành vỡ khắp bốn phía lẫn với xương sọ cũng đều trượt xuống cái hang ấy. Quay lại nhìn, thấy Muộn Du Bình sụt xuống theo, chân bị đống mảnh vỡ che kín, không rút chân lên được, cứ như thể có cái gì đó túm lấy chân hắn kéo xuống nước, muốn kéo hắn xuống tận đáy hố.
Vừa nãy không để ý đến Muộn Du Bình. Trên thực tế, từ trước tới giờ toàn là hắn chăm sóc bọn tôi, bọn tôi hoàn toàn không quen chăm sóc hắn, thấy chân hắn bị kẹt trong đống mảnh vỡ, đã ngập đến tận đùi rồi, chứng tỏ cái hố vừa sụt xuống thì bị kẹt ngay. Nhưng hắn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ ngơ ngác nhìn chính mình chìm dần xuống theo đám mảnh ngói.
Thấy hắn sắp chìm nghỉm trong đống mảnh vỡ, tôi và Bàn Tử lập tức chạy đến giúp, mỗi người túm lấy một cánh tay hắn mà kéo. Bàn Tử một tay bị vướng, bèn đem đèn mỏ lên miệng cắn, dùng cả hai tay mà kéo, cả hai người cố hết sức đạp nước, kéo hắn ra ngoài.
Trong tình huống như thế này nếu hắn là kẻ duy nhất phải chết, vậy hai ba người chết cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Muộn Du Bình được kéo lên, bắt đầu ho khù khụ.
Bàn Tử bảo: “Xem rắm của cậu lợi hại không, đánh một phát tiêu cả đáy nước luôn. Lần sau muốn đánh rắm phải nhắc trước nhé, kẻo lại ngộ thương người khác.”
Tôi thở hổn hển chửi to: “Lúc này rồi mà còn bắt nạt tôi, đợi lát nữa ông đây liều mạng với anh!”
“Đấy đấy cái cậu này, không chịu khiêm tốn tiếp thu lời người khác dạy bảo gì cả!” Bàn Tử cầm đèn mỏ chiếu xuống đáy nước, hang sụt lún bên dưới càng ngày càng rộng, nhưng có chút dừng lạ rồi. Chả mấy chốc, một hang động to cỡ nửa cái sân bóng rổ xuất hiện trước mắt chúng tôi, tối thui, cứ như một cái miệng khổng lồ ngoác ra muốn nuốt chửng chúng tôi vậy. Thỉnh thoảng lại có bọt khí nổi lên, khắp xung quanh tràn ngập một mùi tanh tưởi.
Tôi nhớ ra, đây là mùi thối của khí metan. Hang động này chắc chắn đã có từ trước, có lẽ trước kia người ta gia cố xà gỗ phía trên, gỗ mục rồi, vẫn còn duy trì được trạng thái cân bằng tuy khá yếu ớt. Nếu không có ngoại lực tác động, sự cân bằng này vẫn còn có thể kéo dài được ngàn năm, nhưng một khi có bất kỳ tổn hại nào, xà gỗ liền gãy nát. Cái hố sụt lần trước có thể là do thanh xà gỗ bị gãy tạo thành, lại có Bàn Tử đào bới đống mảnh ngói ở gần đó, kết quả dẫn tới phản ứng dây chuyền.
“Mẹ,” Bàn Tử nói, “Hình như phía dưới này trống rống?”
Bên dưới cũng không sâu, nhưng nước vừa bị khuấy đục ngầu lên, cho nên không nhìn thấy đáy. Tôi bảo, “Bên dưới này có thể là một tầng kép để phòng vò đầu quỷ.” Nhìn anh ta đi lại sát mép hang, tôi nói: “Cẩn thận chút, vừa nãy ta giẫm lên còn rắn chắc, sau đã sụp rồi, mẹ kiếp cũng có thể là toàn bộ nơi này bên dưới đều rỗng hết, giờ mà đạp trúng chỗ nào, lại thành phản ứng dây chuyền, tạo thành xoáy nước thì cả đám chúng ta tiêu đời.”
“Chỉ cần nhà cậu không đánh rắm thì không sao hết.” Bàn Tử nói. “Ý, đây là cái gì?”
Tôi nhìn theo hướng đèn pin anh ta chỉ, chỉ thấy bên trong hang sâu lại có cái gì di chuyển.
“Xa chút.” Bàn Tử nhắc. Tôi theo phản xạ, kéo Muộn Du Bình lùi ra xa một chút. Bàn Tử liền tập trung chiếu đèn vào thứ kia.
Thứ kia di chuyển rất nhanh, chả mấy đã nổi lên trên cửa hang. Lúc này chúng tôi đã nhìn thấy rõ ràng hơn, toàn là gỗ mục với cành cây, ở giữa toàn là những rác rưởi gì đó trông như ruột bông, những thứ này có lẽ là rác rưởi bị nén bên dưới lớp bùn lắng, do đống mảnh vỡ sụt lún nên bị hất tung hết lên, kéo theo đó là một lượng lớn nước đục ngầy. Lúc này, tầm nhìn về phía hang động càng ngày càng kém.
Bàn Tử vớt thử một ít, toàn là cành cây cuốn đầy rác rưởi, khiến tay anh ta dính đầy bùn thối. Anh ta vứt ra tít phía xa, nói: “Ôi đệt, bùn cổ từ tít dưới đáy cũng bị ông đây xới hết lên rồi, thối chết mất, mẹ nó! Không phải trước kia chỗ này là hố phân đấy chứ?”
Tôi nói: “Có nhà anh mới dùng cái hố phân bự như thế ấy. Đi ỉa ở đây, trượt chân một cái là toi mạng luôn, là anh anh dám ỉa không?”
“Nếu đây mà là hố phân, mỗi ngày đi ỉa còn căng thẳng hơn cả nhảy bungee. Tôi thấy voi cũng chả dám dùng hố này ý chứ, dân Tây Vương Mẫu chắc sẽ không tự giày vò bản thân đến nỗi ấy chứ?”
“Biết đâu nữ vương muốn huấn luyện thói quen trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn cho con dân, để con dân mỗi ngày đi ỉa cũng phải duy trì mười phần cảnh giác.” Bàn Tử nghiêm túc nói.
Tôi giục: “Thôi đi mau, ở đây nguy hiểm quá!” Chúng tôi bịt mũi, đang định rời đi thì Bàn Tử lại vớt lên một vật từ trong nước. Cái này thế mà không phải cành cây, anh ta “Ý” một tiếng, giơ lên bảo: “Ôi đệt, cậu xem đây là cái gì?”