Chương 59: Bí mật dưới rêu xanh
Chương 59: Bí mật dưới rêu xanh
Nói rồi, A Ninh túm lấy dây lưng quần của tôi, tôi liền cuống cả lên, không biết cô nàng muốn làm gì, vội vàng che quần, rụt người lại: “Cô muốn làm gì?”
A Ninh nói: “Lũ sâu này là một loại ve rận, bị nó cắn rồi thì phiền phức lắm. Anh với Bàn Tử đều bị cắn rồi, nếu không muốn sau này phải nằm sấp mà ngủ thì mau cởi quần ra, kẻo tí nữa nó bò vào đũng quần thì đời này anh tiêu luôn rồi!”
Tôi vừa nghe vậy, liền cảm thấy đúng là ở chỗ nhạy cảm ấy ấy có hơi ngứa ngứa, nhưng dù thế nào cũng không thể để A Ninh xử lý giùm tôi được, tôi vẫn sống chết giữ chặt quần mình, nói với A Ninh: “Vậy cô đưa dao cho tôi, tự tôi đi xử lý!”
“Tự anh làm sao mà nhìn thấy mông mình được?” A Ninh nói.
Tôi nghĩ bụng, thì dù có thế cũng không thể cho cô nhìn được! Lúc này, Bàn Tử ở bên cạnh vừa gãi mông sồn sột vừa gào lên: “Đừng cãi nhau nữa!”, nói đoạn giựt lấy con dao trong tay A Ninh, bảo tôi: “Bà thím này nói đúng đấy, ve rận rất phiền phức, hai đứa mình qua bên kia, giúp nhau xử lý là được.”
“Anh có biết làm không đấy?” A Ninh hỏi.
“Chẳng phải chỉ cần hơ nóng dao là được à? Ông đây dù gì cũng từng được phân về nông thôn, từng chăn bao nhiêu dê bò, điểm ấy mà còn không biết. Mấy người cũng tự kiểm tra mình đi, cô này da mềm thịt non, mời gọi bọn ve rận này nhất đấy.”
Nói rồi anh ta chỉ về phía cành cây bên kia, bảo tôi đến đó. Ở đấy mưa cũng không quá lớn, nhưng cành cây ở đó hình như không chắc chắn cho lắm, nhưng bây giờ không lo được nhiều vậy.
Trèo đến đó xong, quay đầu nhìn bọn A Ninh hình như không thấy bên này được, mặt Bàn Tử mới biến đổi, run rẩy cởi phắt quần ra, nói với tôi: “Mau mau mau, không ông bị cắn cho tàn phế bây giờ!”
Tôi treo ngọn đèn mỏ lên một cành cây, vừa nhìn liền choáng váng, ôi cái đệt, chỉ thấy khắp đùi và mông anh ta toàn là những cục máu to như hột đậu, có cục còn to bằng cỡ hột đậu tằm, nhìn kỹ lại, mới thấy tất cả những cục máu này đều là những cái bụng hút no máu của mấy con rận nhỏ vừa nãy, trương phình đến trong suốt rồi.
“Anh làm sao mà thế này!” Tôi đột nhiên mắc ói, che miệng mình lại: “Thế này cũng quá kinh rồi, sao mà nhiều con bò vào trong thế chứ?”
“Quần này chật quá, ông đây từ lúc vận chuyển đá ở trong thành ma đã rách toác ra rồi!” Anh ta giũ giũ quần: “Rách toạc một khe lớn, đéo mẹ lúc ấy còn nói rách ra càng mát, thế là chẳng thèm xử lý, đến khi vào trong rừng liền quên béng mất, đúng là nghiệp chướng – cậu nhanh tí coi! Lũ rận này có thể liên tục hút máu suốt ba ngày, hút đến gấp sáu gấp bảy thể tích của mình, chỉ cần ba mươi còn là hút sạch máu một con thỏ rồi, ông đây đã thiếu máu, không chịu nổi giày vò đâu.”
Tôi cầm dao, chỉ cảm thấy dạ dày sôi sùng sục, không biết phải cắt làm sao, lóng ngóng nửa ngày trời bèn nghĩ muốn thò tay vào nặn ra. Bàn Tử bèn co rụt cái mông mà né tránh, nói: “Tuyệt đối đừng có kéo ra, nó là cắn vào trong thịt, đầu găm vào trong da mà hút, cậu kéo một cái là đầu nó đứt ở trong, giống bọn sâu tuyết ấy, cứ làm như tôi nãy bảo, lấy lửa hơ lưỡi dao rồi chà nó!”
Tôi gật đầu, ngay cả cơn ngứa của mình cũng quên mất, tôi run run móc bật lửa ra, hơ lưỡi dao đến nóng đỏ, sau đó dí xuống từng con từng con ve rận hút no máu to như quả khí cầu, lũ rận sợ nóng, dí vào gần một chút liền rút đầu ra, tôi liền gảy nó ra, dùng cán dao đập chết, đập một cái tét ra một bọc máu lớn. Mỗi lần hơ một con, Bàn Tử đau gần chết, sau đó, tôi thấy chân anh ta mềm nhũn, tay tôi cũng mềm nhũn.
Làm đủ nửa giờ, mưa cũng nhỏ dần đi, tôi mới làm sạch được đùi và mông Bàn Tử. Phan Tử kiểm tra bản thân xong cũng qua giúp đỡ, nhưng anh ấy vừa qua đây cành cây liền rung bần bật, cho nên đành thôi, anh ấy bảo chúng tôi làm xong nhất định phải sát trùng đấy, không thì dễ mắc sốt rét lắm.
Làm xoa, thoa nước sát trùng cho Bàn Tử, tôi mới gắng gượng cởi quần cho Bàn Tử xử lý. Nói thật, trong cái tình cảnh này, phải đứng tấn xuống cho người khác nhìn ngắm mông đít mình thật đúng là không chịu nổi, nhưng chẳng còn cách nào khác. Có điều, tình trạng bị cắn của tôi vẫn đỡ, hơn mười phút sau là xử lý xong rồi, kiểm tra lần cuối thấy quả thực không còn sót một con nào nữa mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Mặc quần vào, chúng tôi trèo về chỗ mọi người, hai người lúng túng cười cười, Phan Tử hỏi bọn tôi sao rồi, tôi gật đầu nói vẫn tốt, nhìn chung không bị sót. Rồi tôi hỏi bọn họ có bị cắn hay không.
Phan Tử và A Ninh chỉ bị cắn mấy phát trên cánh tay, Muộn Du Bình thì một vết cũng chẳng có. “Khứu giác của ve rận rất nhạy cảm, có thể ngửi được nhóm máu của mấy người, xem ra hai anh khá là ngon miệng đấy.” A Ninh giải thích.
Tôi nhớ lại chuyện vừa rồi, cảm thấy hơi xấu hổ, bèn nói lảng sang chuyện khác, hỏi: “Sao ở đây có nhiều rận thế? Cái thứ này không phải ẩn nấp trong cỏ sao? Sao lại tụ tập ở trên cây này vậy, lẽ nào chúng nó cũng hút nhựa cây?”
Lũ côn trùng hút máu thường núp trong cỏ, bởi vì nơi này có xác suất động vật đi qua rất cao, chứ ở trên cây thì thường không có.
A Ninh lắc đầu, ý là cũng không hiểu: “Có điều, ở đây có loài ve rận này, về sau chúng ta phải cẩn thận, lũ này là loài ve rận đáng ghét nhất, mấy loài khác như muỗi, đỉa vân vân rất ít khi giết chết vật chủ, duy chỉ có lũ rận này là có thể hút khô máu của vật chủ. Lần trước tôi công tác một hạng mục ở Châu Phi, liền nhìn thấy một con hươu cao cổ chết trong tay lũ rận này, trên xác toàn là nhọt máu, kinh khủng cực kỳ. Chúng ta vừa đến gần là tất cả lũ ve rận này đều xông về phía mình, đông nghìn nghịt, giống như một cái bóng trên mặt đất đang di chuyển ấy, người dẫn đường hồi đó sợ chết khiếp liền dùng bình chữa cháy trên xe ngăn chúng nó lại, sau đó phóng xe chạy điên cuồng.”
Tôi nhớ đến cái mông của Bàn Tử, lại nghĩ đến tình cảnh mà A Ninh nói, không khỏi không rét mà run.
Đang nói chuyện, tôi bỗng phát hiện ra thiếu mất một người, vừa nhận ra, Muộn Du Bình không thấy đâu rồi.
Hỏi hắn ta ở đâu? A Ninh liền hất cằm chỉ xuống dưới, tôi liền thấy không biết từ bao giờ Muộn Du Bình đã trèo xuống chỗ màn cây che mà chúng tôi vừa tránh mưa lúc nãy, bật đèn mỏ lên soi, không biết là đang nhìn cái gì.
Tôi lấy làm lạ, hỏi A Ninh: “Hắn xuống dưới đó làm gì thế?”
“Không biết.” A Ninh vẻ mặt phức tạp nhìn ánh đèn mỏ phía dưới, “Không thèm rên một tiếng đã xuống rồi, hỏi anh ta anh ta cứ lờ đi, tôi không hiểu nổi người bạn này của anh.”
Tôi thở dài, kể từ lần nói chuyện kia trong thành ma, Muộn Du Bình càng lúc càng ít nói, thậm chí gần đây mặt hắn cũng đông cứng lại rồi, một chút biểu cảm cũng không có, chẳng biết trong đầu người này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì, có lẽ hắn đúng là như lời hắn nói: trong thế giới của hắn, vẫn luôn chỉ có mình hắn, cho nên hắn vốn không có bất cứ cái gì cần phải biểu lộ ra.
Nhìn ngọn đèn phía dưới kia, có lẽ là đang treo trên cành cây, bị gió thổi đung đưa qua lại, tôi có hơi lo lắng không biết hắn ta có bị ngã không, rồi ngay lập tức lại nghĩ thằng ranh con này vốn nghề nghiệp chính là chuyên gia mất tích, có khi nào hắn thừa cơ hội này một mình chạy biến mất?
Bọn A Ninh không có kinh nghiệm, đây thật là khó tin… Tôi nhìn ngọn đèn đung đưa phía dưới, không nhìn thấy rõ lắm rốt cuộc có phải là hắn ta ở dưới đó hay không.
Nghĩ đến đây, tôi liền không yên tâm, bèn bật đèn mỏ, nói với A Ninh rằng tôi phải xuống xem chút. Sau đó đội mưa to, ôm lấy thân cậy, cẩn thận tuột xuống dưới từng đoạn một.
Leo xuống bên cạnh ngọn đèn mỏ phía dưới, tôi nhìn xung quanh một lượt, trong lòng tức thì rét lạnh.
Đúng là không có ai!
Bên dưới tán cây cối chúng tôi vừa tránh mưa ban nãy, trống huếch trống hoác, nào đâu cái bóng của Muộn Du Bình!
“Chó chết!” Tôi thầm chửi một tiếng: “Chẳng lẽ chuồn thật rồi!” tôi liền tức giận đến nỗi không kìm nổi. Người này bị làm sao thế, Bàn Tử làm chuyện xấu còn biết đánh tiếng, cái kẻ này vốn không coi chúng tôi có tồn tại, thật là quá đáng.
Lửa giận bừng bừng, đang định réo bọn Bàn Tử xuống bàn đối sách, bỗng tất cả các cành cây rung động một cái, Muộn Du Bình từ trong bóng tối ở trên vòm cây cối kia ló ra, dọa tôi giật thót mình một phen. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra hắn đứng ở trên đỉnh vòm cây này, không biết đang nhìn ngó cái gì.
Sợ bóng gió một trận, tôi không khỏi thở phào một cái thật dài. Hắn thấy tôi cũng leo xuống, hơi ngẩn người một chốc, rồi ngoắc tôi lại gần.
Tôi trèo lên, thấy trên cành cây, các loài dây leo, dương xỉ ký sinh quấn quýt xoắn bện vào nhau, bên ngoài vòm cây mọc đầy rêu xanh, đã bị hắn ta dùng dao cắt bớt. Rêu bị cạo bớt, phần lớn dây leo ở trong bị chặt đứt, để lộ ra thứ bị bao bọc bên trong. Trong làn nước mưa có thể nhìn thấy cả đống ve rận lao xuống nước đọng trong đống dây leo này.
Tôi không biết Muộn Du Bình muốn tìm cái gì trong đống này, chỉ biết ở đó bốc lên một mùi rất khó ngửi. Đang muốn đến sát gần để nhìn, Muộn Du Bình lại dùng sức bới một đống dây leo đã chết khô ra, ngay tức khắc, tôi chỉ cảm thấy trước mắt cay xè, từ trong cái hố bị vạch ra kia ào ào tuồn ra một đống ve rận.
Tôi sợ quá vội lùi về sau, suýt nữa ngã lộn cổ từ trên cây xuống, may mà mưa to, lũ ve rận này loáng cái bị nước mưa rào rào rửa trôi mất. Tôi vịn lấy cành cây bên cạnh, bịt mũi lại tiến đến gần lần nữa, liền nhìn thấy thứ bị quấn quanh trong đống che phủ này.
Đó là một đống hài cốt động vật được bọc trong da lông đã hư thối, da rữa nát thành màu đen, không biết là động vật gì. Muộn Du Bình dùng dao găm xọc vào đống da lông, quấy lên một chút, phát hiện hài cốt này đã rữa nát hết, bên trong da là xương cốt, đám dây leo này mọc xuyên vào trong cơ thể nó, quấn lấy xương cốt nó, khiến hài cốt và cây cối xoắn bện vào nhau rất chặt. Bên trên phủ đầy rêu xanh, cho nên chúng tôi mới tưởng nó là một đống thực vật mọc quấn vào nhau ở trên cây như bình thường, mới đứng dưới trú mưa.
“Không biết là động vật gì, to quá, chắc là bị mấy con rận này hút máu xong nhiễm bệnh mà chết, trước khi chết nằm bò trên cây, kết quả khiến tất cả đống rận xung quanh ùn ùn kéo tới, bị hút kiệt máu, sau đó bọn rận bèn nghỉ lại trên cái xác, chờ vật hi sinh kế tiếp.” Muộn Du Bình cau mày nói với tôi.
Tôi nghe mà nhớ đến vừa nãy chúng tôi còn trú mưa dưới này, liền cảm thấy buồn nôn, nói với Muộn Du Bình: “Lũ ve rận này lợi hại đến thế à? Cái xác này rữa nát hết rồi, thế mà chúng vẫn chưa chết?”
Muộn Du Bình lắc đầu, đại khái ý là không biết, rồi lại cúi đầu nhìn bộ hài cốt này, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên rút thanh Hắc kim cổ đao của hắn ra, rạch một vết trên chính tay mình, dùng sức nặn vết thương ra, máu chảy ra từ bàn tay hắn, sau đó, hắn nắm lấy tay áo của tôi, bôi máu lên đó.
Tôi sửng sốt, còn chưa ý thức được hắn làm vậy là có ý gì, đột nhiên hắn phủ phục xuống, ngón tay dài đến lạ thường vươn ra, vói bàn tay đầy máu vào bộ hài cốt dưới lớp dây leo.
Tức thì, vô số ve rận đua nhau trào ra như thủy triều, tôi sợ đến mức kêu ầm lên, nhanh như chớp, tay hắn lôi ra được từ trong đống hài cốt một vật gì đó.