Chương 40: Một mình xuống nước
Chương 40: Một mình xuống nước
Mưa vẫn rất to, cứ như điên cuồng vậy. Ở Hàng Châu, mưa lớn như vậy thường không lâu đến thế.
A Quý đã không thể giúp tôi được nữa, tôi đoán là anh ta sợ tôi cũng sẽ biến mất giống như hai người kia, anh ta không chịu nổi thêm một cú sốc như thế nữa. Tôi kể anh ta nghe chuyện Bàn Mã dẫn tôi tới, bảo anh ta phải cẩn thận, tuy tôi nghĩ lúc này Bàn Mã có lẽ cũng đã suy sụp lắm rồi. Anh ta muốn đi dọn dẹp những bộ hài cốt kia, tôi bảo không nên, có chúng ở đấy, ít nhất cũng đề phòng được nếu Bàn Mã quay về. Xem ra khó lòng có thể nói lý gì với lão ta được nữa. Tôi thật không ngờ người này lại có thể hung ác đến mức này.
Vừa đúng lúc có thể dùng đồ đạc vừa mua về, không biết bây giờ Bàn Mã vẫn còn ở trong rừng hay không, nếu đụng phải lão ta thì phiền to.
Không lo nghĩ được nhiều thế, từ lúc hai người kia xuống nước đến giờ đã lâu quá rồi, tôi thực sự lòng như lửa đốt, nếu lỡ có sự cố gì xảy ra chẳng lẽ tôi lại cứ thế đi về. A Quý vẫn còn mơ mơ màng màng, miệng lẩm bẩm cái gì đó, người cứ run lên bần bật, có lẽ do mấy ngày nay bị kích thích quá đà, cộng thêm trời mưa liên miên nữa, nên anh ta bắt đầu phát sốt rồi.
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, xem chừng vẫn chưa thể tạnh ngay được, tôi nhìn quanh một lượt, không thấy lão Bàn Mã, bèn chuẩn bị tháo dỡ trang bị chạy đến bên hồ, bỗng nhiên từ trên đầu có cái gì đó nhỏ lách tách xuống. Tôi chỉ có cảm giác chất lỏng này không giống với nước mưa cho lắm mà thôi, lại lẫn với mùi tanh tanh của máu tươi, vì mùi rất nồng, cho nên tôi ngước lên nhìn xem. Không nhìn thì thôi, mà vừa ngẩng đầu lên, tôi lập tức khiếp sợ đến nghẹn cả thở, toàn thân cứ như thể bị rút cạn nước đi…
Nếu như trên đời này có cái gì giết nổi lão Bàn Mã, tôi tin ngoại trừ tai nạn ra thì chỉ có thể là quái vật khủng khiếp nào đó. Cứ như thế, lão Bàn Mã bị thứ gì đó trông như cái dùi, trực tiếp xuyên thẳng qua thân thể mà chết, trông cứ như nguyên một xiên thịt dê nướng vậy. Lại còn bị treo ngay trên tán cây trên đầu tôi. Chết kiểu này kinh khủng đến mức nào cơ chứ, tôi thực sự không thể chịu được, ụa một cái nôn thốc ra đầy đất. Lão ta bị vướng phải bẫy có sẵn mà chết, cái bẫy này là do ai đặt? Nếu lần đó là tôi chạy đến chỗ này, chuyện sau đó tôi không dám tưởng tượng nữa.
Quay về bên con la, tôi dỡ bộ đồ lặn trong đống hành lý xuống, vội vã đến bên bờ hồ. Tôi không thể chờ thêm một phút nào nữa, tôi phải đi kiểm chứng ngay.
Mặc nguyên bộ đồ vào, hồi ở Hải Nam tôi đã quen với việc lặn, lúc này không căng thẳng chút gì, đội mưa gió, thúc bè gỗ chèo ra giữa hồ.
Đeo chân vịt vào, chả mấy tôi đã bơi ra đến trung tâm hồ. Mưa xối xả rơi xuống mặt hồ. Vô vàn những hạt mưa đập xuống mặt nước vang lên những âm thanh đinh tai nhiếc óc, thứ âm thanh khó lòng miêu tả nổi ấy khiến lòng tôi bình tĩnh hơn một chút. Tôi nhìn quanh tìm kiếm xem có dấu vết gì do hai người kia để lại lúc trước không, nhưng trong tình cảnh này thì chẳng thể tìm kiếm nổi cái gì, đành chọn đại khái một hướng, sau đó đeo kính lặn, lặn xuống nước.
Có kinh nghiệm của lần trước, lần này tôi ung dung hơn một chút, biết cứ lặn kiểu này chắc chắn sẽ không xuống được tận dưới đáy, bèn quyết định lơ lửng ở đó một lúc, quan sát đại khái tình hình.
Đến vị trí lần trước lặn xuống, tôi lại cắt dây thừng, thở hết không khí ra khỏi phổi, như vậy sẽ không bị nổi lên quá nhanh, đồng thời vung vẩy tay chân để bản thân giữ nguyên ở độ sâu hiện tại.
Có kính lặn, quanh cảnh dưới nước trở nên rõ ràng hơn, tiếc là lúc này ánh sáng lại u ám hơn trước nhiều. Tôi vừa khua chân để giữ thăng bằng, vừa cố gắng chìm xuống sâu hơn một chút, một tay khua đèn, bắt đầu chiếu vào chỗ sâu hơn.
Không lâu sau, cả một thế giới dưới đáy hồ màu xanh xám với các đường nét rõ ràng dần dần xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi đạp hai chân, bơi về phía trước. Đèn pin chỉ chiếu sáng được từng phần một, không thấy rõ toàn cảnh được, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà tưởng tượng chắp nối các mảnh nhỏ lại. Cũng may tôi học kiến trúc, có một cách ghi nhớ đặc biệt đủ để tôi ghép các bộ phận nhỏ được ghi nhớ trong đầu thành một chỉnh thể.
Đây là một thế giới đơn sắc, toàn bộ chỉ một màu xanh đậm của nước hồ. Bơi về phía trước một đoạn ngắn, tôi phát hiện quả đúng như tôi nghĩ, lối vào kéo dài đến tận đáy lòng chảo tối mịt, cả một sường dốc phủ đầy trầm tích gỗ. Đáy hồ không hoàn toàn bằng phẳng mà là cả một thung lũng gồ ghề lại rất sâu dưới mặt nước, hàng rào được dựng men theo sườn núi, ở phía nam thung lũng.
Quãng thời gian kế tiếp, tôi không ngừng nổi lên lại chìm xuống, liên tục thay đổi vị trí của mình. Trong một phút ngắn ngủi, tôi quan sát hết tình hình dưới đáy nước.
Càng ngày càng nhiều chi tiết xuất hiện trước mặt, làng cổ dưới nước âm u này có quy mô cũng phải tương đương với bản làng người Dao chúng tôi tới, tổng cộng khoảng chừng năm, sáu mươi hộ gia đình, đa phần là nhà sàn. Xem mức độ bào mòn thì có thể thấy những ngôi nhà cổ này không phải xây từ thời cận đại, phong cách quá đỗi cổ xưa, những chi tiết đặc thù của dân tộc Dao vô cùng rõ nét, không giống nhà sàn thời nay Tây chả ra Tây Ta chả ra Ta.
Vị trí chúng tôi lặn xuống trước kia tôi vẫn còn chút ấn tượng, Bàn Tử cũng từng nhắc đến khu vực hàng rào tre. Tôi sục tìm cả một quãng đó, chả mấy chốc thấy một cái phao đánh dấu rất nhỏ, đồng thời cũng nhìn thấy dãy hàng rào tre.
Tôi lập tức lặn xuống, nhưng dưới nước chẳng có gì cả, không có chút dấu vết nào chứng tỏ bọn họ từng tới đây, cũng không có bất kỳ khác thường gì.