Chương 47: Dưới lòng đất
Chương 47: Dưới lòng đất
Mọi khái niệm trong tôi đều bị đảo lộn hết cả, tòa lầu cổ này không chỉ vị trí không đúng, mà ngay cả kết cấu cũng quỷ dị, đi qua cửa thông ra đằng sau là đến một đoạn hành lang ngầm dưới lòng đất.
Chẳng lẽ phần còn lại của tòa đại trạch đều xây dựng dưới lòng đất?
Người thiết kế chắc chắn đã tận lực động tay động chân gì đó, có lẽ chiều dài thực tế của hậu đường khác với chiều dài nhìn thấy bên trong gian phòng. Người ta bước vào trong, thấy cánh cửa này liền tưởng là cửa sau, thực ra nó còn cách cửa sau thực sự một đoạn hành lang bí mật nữa.
Cổng chính ở trên mặt đất, phần còn lại ở dưới lòng đất, đây mà là nhà ư? Có mà là hang chuột thì có. Người thiết kế ra thứ này đúng là giàu trí tưởng tượng.
Bỗng nhớ lại một câu nói, một câu mà chú Ba đã nói với tôi từ rất lâu về trước, tự dưng xây biệt thự ở nơi thâm sơn cùng cốc, không phải Hoa kiều thì cũng là trộm mộ tặc. Đây cũng đủ tính là thâm sơn cùng cốc rồi nhỉ? Nguyên một tòa cổ trạch trong núi sâu, chẳng lẽ là lầu các của trộm mộ tặc? Giống như thường nghe người ta hay xây chuồng lợn phía trên cổ mộ để che giấu tòa cổ mộ đó vậy.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ cách giải thích này khá hợp lý, đi theo đoạn hành lang xuống dưới, có khả năng chính là tòa cổ mộ bọn họ đang khai quật, những tượng người sắt này chính là vật bồi táng đào lên từ trong cổ mộ.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì tính cách trộm mộ tặc không như tôi nghĩ như vậy, cho dù có là trộm mộ tặc có thực lực nhất, tính cách cổ quái nhất, cũng không thể xây một đường hành lang chắc chắn như vậy chỉ để đi trộm mộ! Nhìn là biết hành lang đá này có độ bền vĩnh cửu do những người thợ dày dạn kinh nghiệm nhất xây nên, chứ không phải nổi lòng tham nhất thời.
Huống hồ, vì sao lại xây lầu gác kiểu Hán trong một ngôi làng của người Dao? Giả như tòa lầu này xây nên là để che giấu hoạt động trộm mộ, nhưng xây một tòa lầu kiểu Hán trong làng người Dao, vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này?
Nếu theo cách nghĩ này, phương pháp tốt nhất, hữu hiệu nhất, có lẽ là xây một ngôi nhà sàn kiểu dân tộc Dao ở đây, sau đó nửa đêm trực tiếp đào một hang động xuống dưới, chứ xây dựng tòa cổ lâu kiểu Hán to như vậy, thời gian và tiền bạc hao phí có khi còn hao phí hơn cả giá trị của một tòa cổ mộ, làm vậy thì cũng quá khoa trương rồi, hoàn toàn không cần phải…
Giả thuyết này không được, vậy chỉ còn một khả năng, đó là thứ gì đó bên dưới này có giá trị lớn đến kinh người, hơn nữa rất khó tiến vào, có thể phải mất đến hai mươi năm, ba mươi năm trở lên để tiến hành. Nhưng tôi cơ bản có thể xác định, thứ dưới này không thể là cổ mộ quy mô lớn, bởi đất này đúng ở vị trí trũng nhất của cả vùng núi này, toàn bộ nước ngầm đều đổ dồn xuống đây, không thể xây dựng mộ táng quy mô lớn được.
Từ một số kiến thức ngành kiến trúc của tôi, hoàn toàn có thể xác định được một việc: tòa kiến trúc này dường như được xây dựng để phục vụ một mục đích đặc biết nào đó, tất cả mọi chi tiết đều để phục vụ mục đích này, nhưng hiện nay tạm thời chưa rõ mục đích này là gì, cho nên chưa thể phán đoán được. Nhưng phần cốt lõi của mục đích này có lẽ nằm ở dưới đất.
Nhìn đồng hồ dưỡng khí, không còn dư bao nhiêu nữa, kiên trì được tối đa mười lăm phút nữa thôi, không có thời gian để phung phí thêm nữa, nhìn đoạn hành lang này, hình như cũng không sâu lắm, sau vài chục bước mới dần dần bằng phẳng lại, bên dưới là mặt đất lát gạch xanh.
Ánh sáng màu xanh lục không thấy đâu nữa, cũng không có dấu hiệu gì nguy hiểm. Tôi nghĩ, cho dù là ma nước, nhưng hình như cũng không có ác ý gì, ngược lại còn đang cố gắng chỉ dẫn tôi tiến đến bước này. Nếu quả thực muốn lấy mạng tôi, chỉ e tôi đã ngoẻo từ lâu rồi.
Những trải nghiệm trước kia làm tôi có cảm giác mình thật bất lực. Vì vậy, tôi lấy lại bình tĩnh, rón rén mở cánh cửa kia, bơi về phía bóng tối đen đặc.
Đến tận dưới đáy, bật đèn pin lên xem, tôi lập tức lạnh cả người.
Phía dưới là một gian hầm ngầm xây bằng gạch, không lớn, hẹp dài, cực kỳ dài, tôi đứng đây không nhìn thấy phía đầu cùng bên kia ở đâu.
Hai bên tường gạch bày rất nhiều giá bằng sắt, trên từng tầng giá sắt bày vô số tượng người sắt nằm ngang.
Tượng sắt hai bên cứ như đồ sứ vừa nung, bày la liệt ra, dưới ánh đèn pin ngả vàng trông cứ như những xác chết, có cảm giác như đang ở tầng hầm của nhà thờ lớn ở nước ngoài vậy. Ước tính một chút, phải có ít nhất là sáu trăm bức tượng.
Chẳng lẽ trước kia nơi đây là một xưởng nung người sắt?
Ở đây có rất nhiều cặn lắng đọng, vô số rỉ sắt loang lổ, trông như thể những xác chết đen sì đang thối rữa.
Đi một quãng, tôi phát hiện động tác của các tượng sắt không giống nhau, quỷ dị hơn là, tất cả các tượng sắt đều không có bàn tay phải, tất cả các bàn tay phải đều bị chém đứt, vết chém không theo quy tắc gì, hình như là người làm.
Khủng hoảng cực độ lúc trước đã làm tôi tê dại, cảnh giác khắp bốn phía, lại tiếp tục đi về phía trước. Mãi cho đến cuối gian phòng, cũng không thấy đình viện ngầm trong tưởng tượng đâu, mà lại là một mặt tường kín mít, trên mặt đất là một miệng giếng xây bằng gạch.
Đào một miệng giếng trong tầng hầm dưới mặt đất, hơn nữa lại còn đang ở đất Quảng Tây nguồn nước dồi dào, đúng là đầu óc hỏng rồi mới làm thế. Bên thành giếng còn xây các gờ thang để dễ dàng trèo lên xuống, tôi lập tức hiểu ra đây là gì.
Lúc này, phán đoán lúc trước của tôi bắt đầu lung lay. Quả thực đây rất giống một tòa lầu giả để che giấu hoạt động trộm mộ! Chẳng lẽ bên dưới quả thực là một cổ mộ, biết đâu trên đời này lại có một lão thủ lĩnh giang hồ tính cách cổ quái như thế thật, thích vung cả đống tiền để xây dựng nguyên căn biệt thự xa hoa ngay phía trên khu vực mình trộm mộ, thậm chí còn xa hoa hơn cả giá trị của mộ cổ nữa chứ, lại còn cố tình xây cho thật quái gở cực kỳ khác người thường, để người ta càng chú ý đến càng tốt ấy.
Chẳng lẽ lại có cái hoàng lăng nào xây dựng bên dưới khu vực mà mạch nước ngầm cực phong phú, mẹ nó đến mộ dưới biển còn có người xây rồi! Dựa vào cái gì mà không cho phép người ta đi ngâm nước chứ?
Tôi chiếu đèn pin xuống giếng, nếu đây là một hang trộm, kết cấu như vậy có thể xác định, cổ mộ này cực kỳ khó vào, cần phải xây dựng một cái hành lang, để có thể sử dụng máy móc cỡ lớn cùng nhiều người làm việc, mộ chắc ở bên dưới nền nhà của người khác, cho nên bọn họ đành phải dùng cách vòng vo Tam Quốc này chứ không đào thẳng quách xuống cho xong. Như vậy, nhóm người này chắc chắn không hoàn toàn là trộm mộ tặc chuyên nghiệp, mà có khả năng là một đội ngũ rất đông người mà còn vàng thau lẫn lộn nữa, nghĩ như thế, có vẻ rất giống tác phong của quân phiệt trộm mộ trong quá khứ.
Thế lực của quân phiệt ở địa phương rất lớn, muốn xây dựng một cái nhà ở trong làng người Dao thì có ai dám ý kiến. Đồng thời, quan hệ giữa các dân tộc vốn căng thẳng, ngộ nhỡ người Dao biết bọn họ đang trộm mộ trong làng, khó tránh mâu thuẫn lại càng thêm gay gắt.
Vừa phải làm nhanh, mà vừa phải giấu giếm, nếu phần mộ dưới lòng đất quy mô quá lớn, để tiết kiệm thời gian, quả thực có khả năng phải xây dựng một hành lang thật kiên cố, để người ra vào dễ dàng. Lại đối chiếu với câu đối ở trên, gia chủ của tòa lầu này có quân công, đích thực là có khả năng này.
Nghĩ vậy cảm giác mình thật lợi hại, lại nhìn xuống dưới giếng sâu tối om, chả thấy manh mối nào, lưng đeo bình dưỡng khí, không thể xuống dưới được, tôi liền chuẩn bị rút lui.
Lúc này, dưới giếng lại lóe lên ánh sáng xanh lục.
Tôi giật thót mình, lại tới rồi! Lúc này có thể thấy ánh sáng cách miệng giếng rất gần, chỉ khoảng hai ba mét thôi. Định dùng đèn pin chiếu, không ngờ chưa kịp làm gì, ánh sáng lục kia đã động trước, lập tức xồ về phía tôi.
Tôi lập tức giơ dao găm lên, nghĩ bụng mẹ kiếp nó chuyển động thật! Nhưng ánh sáng lục kia tới quá nhanh, vọt một cái đã sượt qua tai tôi cứ như sao băng vậy.
Trong một chớp lóe lên, không thấy gì cả, nhưng tôi tức khắc khẳng định được đây không phải ma nước gì sất, mà giống một loài động vật nào đó phát ra ánh sáng xanh hơn.
Vội vàng quay lại, chỉ thấy quầng sáng xanh lóe lên bên cạnh một giá sắt, rồi lập tức tắt phụt. Dùng đèn pin chiếu, ánh sáng lại lóe lên, cứ như ăn khớp với đèn pin trên tay tôi vậy.
Rốt cục tôi cũng nhìn thấy chân thân của thứ kia.
Đó là một thứ màu xám trông cứ như một con thằn lằn cực kỳ béo mập vậy, nó dài cỡ một cánh tay tôi, đang nằm sấp trên đầu một tượng sắt, trên mình hình như bị buộc một cái gì đó. Tôi tập trung nhìn kỹ, đó là một cái đèn pin, đang phát ra ánh sáng xanh lục âm u.