Chương 47: Quái vật
Chương 47: Quái vật
Đúng là bóng người trong vách đá đang tiến gần tới chỗ chúng tôi, hơn nữa động tác liên tục thay đổi rất kỳ quái, cái đầu quỷ dị đưa ra đằng trước, nhìn như là đang cố gắng lao ra khỏi vách đá vậy.
“Di chuyển sao?” Bàn Tử vẫn còn ngái ngủ, không rõ mô tê gì.
“Lúc trước chúng bị chôn trong vách tường cách ba thước, giờ chỉ còn chưa tới một thước.” Muộn Du Bình nói xong liền ra hiệu, “năm ngày, chúng tiến gần được hai thước, vậy còn lại một ngày rưỡi nữa….”
Anh ta dừng một lát rồi không nói thêm.
Tôi hiểu anh ấy muốn nói gì, chỉ còn một ngày rưỡi nữa, những bóng đen này sẽ đi ra từ trong vách đa kia.
“Chẳng lẽ chúng còn sống sao?” tôi không khỏi rùng mình sợ hãi.
Muộn Du Bình lắc đầu, chỉ nhìn chằm chặp vào những bóng đen đó, động tác đó nhìn như đang đối diện với bọn chúng vậy.
Trong tích tắc cơn buồn ngủ của tôi liền biến mất, tay cầm đèn pin soi một vòng, thấy bốn phía tất cả đều là những bóng người, toàn thân da gà nhất loạt nổi lên. Bọn chúng rốt cuộc là cái quái gì vậy? Nếu chui ra khỏi vách tường kia…chỉ nghĩ thôi da đầu tôi đã tê dại đi rồi.
Đi quanh một vòng, tôi đột nhiên ý thức được điều gì đó, lập tức mắng:” thế quái nào! Chẳng lẽ đây chính là mục đích kia?”
“Mục đích gì chứ?” Bàn Tử vẫn mơ mơ màng màng.
“Tôi không rõ lắm, nhưng có lẽ là một nghi thức hiến tế, chúng ta là tế phẩm, hoặc đây là một kiểu chăn nuôi động vật, mà chúng ta là thức ăn, cũng có thể là một cuộc đi săn, chúng ta là con mồi… Nói chung chúng ta được chuẩn bị cho những bóng đen này.”
Bàn Tử nhíu mày một cái, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, ngơ ngơ vài giây mới mở miệng mắng một tiếng:” cái con mợ nó! Không thể nào!”
Tôi nói cái gì không thể chư? Nhìn những bóng đen hình hài quỷ dị này mà xem, chắc chắn không phải là cái dạng mỹ nữ gì, mà bọn chúng lại bị chúng ta thu hút, tuyệt đối không phải là chuyện gì hay ho.
Lòng tôi lúc đó loạn lên thành một mớ, không biết phải làm gì, nhìn về phía Muộn Du Bình, thấy anh ta đang nhập tâm suy nghĩ, không biết tính toán điều gì.
Bàn Tử đột nhiên bới ra trong đống công cụ một cái búa đục đá, vứt cho tôi.
“Để làm gì chứ?” tôi hỏi.
“Ra tay trước chiếm tiện nghi.” Bàn Tử trầm giọng nói, “đánh cho ngay cả mẹ chúng nó cùng không nhận ra luôn.” nói rồi chuẩn bị đi đập đá.
Tôi giữ anh ta lại, ” những thứ này không biết là cái gì, anh đập mấy cái mà nó không chết, ngược lại còn giúp chúng nó từ bên trong ra ngoài, đến lúc đó xem anh xử lý thế nào!”
Bàn Tử mắng:” tôi thật không chịu nổi tên ngốc nhà cậu! Cậu không muốn đục một cái lỗ ra xem trước bên trong kia có gì à?”
Tôi trước sau vẫn cảm thấy không ổn, nhìn sang Muộn Du Bình, anh ta lại lờ chúng tôi đi như cũ.
Bàn Tử nghĩ là anh ta cũng tán thành, lập tức giơ búa đá lên, bổ vài nhát xuống phía có bóng đen kia.
Mấy chục ngày trời chưa được hạt cơm nào vào bụng, thể lực chịu không nổi, bổ một nhát chỉ đục được ra một cái lỗ con con, nhưng đá ở đây cũng vô cùng giòn, vài nhát sau đá nứt ra thành một cái khe hở hẹp.
Bàn Tử suýt xoa vài tiếng, tiếp túc kiên trì bổ xuống, bề mặt ngọc thạch bị khoét một hố tương đối sâu.
Trong vài giây, một mùi đặc biệt nặng từ trong kẽ đá tỏa ra, gần như khiến người ta không thể thở nổi, chúng tôi bất giác lui về sau mấy bước.
Bàn Tử còn muốn đập tiếp, lần này tôi lập tức ngăn anh ta lại vì theo như tôi thấy từ sâu trong khe hở này có cái gì đó đã hiện ra.
Chúng tôi bịt mũi, chờ cho thứ mùi kia tản bớt ra rồi mới tiến lại gần quan sát.
Bàn Tử cầm đèn pin, soi vào trong khe hở.
Thoạt tiên chỉ thấy một màu xanh xanh, giống như là màu đá, chẳng rõ là bộ phận nào của cái bóng người kia. Vốn cũng không quá sợ hãi, nhưng phải ghé sát để nhòm, cái thứ bên trong bỗng chuyển động khiến tôi bị giật mình, tiếp theo, có hai tròng mắt trắng dã từ sau khe hở hiện ra, trừng trừng nhìn về phía tôi.
Trong tích tắc đó, tôi gần như ngừng thở.
Cặp mắt kia không ẩn chứa chút cảm xúc gì, cũng không nhìn về bất kỳ một phương hướng nhất định nào, nhưng nếu là bạn thì bạn biết nó đang nhìn về phía mình, hé mắt qua cái khe trừng trừng quan sát, tình hình quả thực rất là quỷ dị!
Tôi và Bàn Tử không khỏi cùng hít một ngụm khí lạnh, hai người đều giật nảy, đồng thời ngay lập tức xác nhận, thứ này không phải là người!
Không dám nhìn nữa, tôi ép buộc bản thân phải dời đi chỗ khác, Bàn Tử cũng không biết làm gì lúc này cho phải.
Tôi nhìn anh ta, thầm nghĩ không phải anh to mồm muốn đánh cho ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra được sao? Bàn Tử lại lắc lắc đầu.
Vừa định nói vài câu, đột nhiên từ trong khe nứt truyền ra một tiếng nghe như tiếng trẻ con hét, rất chói tai, đồng thời là có hai móng vuốt cực nhỏ với ra ngoài, tóm lấy cổ tôi.
Tốc độ nhanh kinh người, tôi phản ứng không kịp, bị nó kéo về phía kẽ hở, đập đánh rầm một cái vào vách đá.
Muộn Du Bình phản ứng nhanh hơn so với Bàn Tử rất nhiều, trong tích tắc đã nhào tới túm được tôi, tay còn lại vung dao găm chọc vào bên trong khe hở, đâm trúng cổ tay của nó, đâm hai ba nhát nó mới chịu thả tay ra.
Tôi vừa ngã xuống đã thấy Bàn Tử với tay kéo đi.
Hai móng kia lập tức lại duỗi ra, chới với trong khoảng không. Bàn Tử vác búa lên đập cho nó mấy cái, cũng không biết có trúng không, hai ngón tay liền rụt lại vào trong.
Chúng tôi còn chưa hoàn hồn, chống tay đầu gối thở hồng hộc nửa ngày. Bàn Tử nói:” chết cnm tiệt! Con bà nó chứ, kia hẳn là quái vật!”
Bên kia Muộn Du Bình đã thấy quay đầu về bên đống lửa, một tay cầm cái rổ, tay còn lại xúc vào một vốc than đang cháy, nói:
“Hỗ trợ!”