Chương 54: Âm mưu mặt gương
Chương 54: Âm mưu mặt gương
Đương nhiên là quên cũng có thể là chuyện ngẫu nhiên, trên thực tế thì có không biết bao nhiêu truyền thuyết đã bị chôn vùi trong lịch sử, nhưng nó mai một trên quy môt lớn, không phải chỉ có một truyền thuyết biến mất như vậy. Truyền thuyết biến mất, tất nhiên đi kèm theo đó là một thời kỳ lịch sử bị bỏ trống, không có bất kỳ thông tin gì.
Tôi thấy có gì đó mờ ám trong chuyện này, thuyển thuyết cổ trại cũng không phải ít, không tồn tại tức là đã không có ai lưu truyền lại, chỉ cần không có bất kỳ truyền thuyết nào nói tới “ban đầu cố một cổ trại giống y hệt, nhưng đã bị dìm trong nước”, hay không có một ai muốn lưu truyền cái cổ sự này?
Còn về copy, tôi có một linh cảm mãnh liệt rằng đây là một “âm mưu mặt gương”. “Âm mưu mặt gương” là một quỷ kế thường xuất hiện trong truyện trinh thám Nhật Bản. Bộ mặt thật của quỷ kế sẽ bị giấu kín, nói cách khác, thôn của A Quý là giả, vì không muốn ai đó có thể biết được thôn trại thật sự đã biến mất nên mới cố ý kiến tạo lên.
Nguyên nhân của linh cảm mãnh liệt như vậy là vì Bàn Mã thuật lại cố sự ma hồ. Tôi lúc đó cũng đoán là một loại quỷ kế mặt gương, đội khảo cổ bị xóa sach rồi có một đội khác xuất hiện thay thế bọn họ, đó cũng chính là “mặt gương”.
Cũng có thể giải thích, tại sao lại có truyền thuyết cổ trại bị hỏa hoạn thiêu rụi, lúc đó thôn hẳn là không ở thung lũng trên sườn núi, sơn thôn chỉ có vài ngôi nhà, phân bố rải rác ở cách xa nhau, những nhà đó không thể bị ngập nước như trong trại được, nhưng nhất định phải phá hủy đi, có thể đã dùng lửa để thiêu hủy, vì thấy có cháy rừng nên người ta mới nói là như thế.
Đằng sau quỷ kế này chính là một đại âm mưu, hơn nữa khả năng lại vô cùng đẫm máu, nguyên cả thôn bị tàn sát, kẻ giết người sẽ có thể giả trang thành thôn dân, tới sống trong thôn giả, thi hành kế hoạch của bọn họ, quỷ kế này phát sinh từ rất lâu rồi, vài năm sau, lại xảy ra chuyện khai thác mỏ ngọc, cuối cùng là thôn trại kia bị nước bao phủ.
Một nơi phát sinh nhiều biến cố như vậy, rõ ràng là trong thôn trại này vẫn đang ẩn giấu một bí mật.
Mọi chuyện nghe rất mơ hồ, cảm giác không thể nào xảy ra được, tôi thực không muốn nghĩ theo hướng này, dù sao thì cũng không thể nào chứng thực, hiện giờ chỉ có thể kiềm chế những nghi vấn của mình, chờ đợi tiến triển trong đợt điều tra sau.
Chẳng buồn động não, đang định hít sâu một hơi, Bàn Tử lại tắc lưỡi một cái, chỉ vào bản vẽ hỏi tôi:
” Thiên Chân, cậu nhìn xem, cậu vẽ cái gì đây?”
Qua xem, thấy Bàn Tử vừa rồi lấy bút đen tôi mấy điểm lại, rất nhanh sau đó bản vẽ của tôi trở lên loang lổ, chờ tới khi anh ta soi nó dưới anh nắng mặt trời, tôi lập tức sững người.
Tới khi hoàn thành, toàn bộ bản vẽ đã biến thành hình một con vật, có mắt và móng vuốt. Cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra đó là một con kỳ lân.
“Càng ngày càng hấp dẫn!” Bàn Tử lẩm bẩm.
Lông mao trên người tôi đồng loạt dựng đứng, đập vào mắt chẳng phải là bộ dáng của kỳ lân, giống với hình xăm trên người của Muộn Du Bình sao. Thế quái nào! Chẳng lẽ đúng như vậy! Tôi thầm gào lên, trong đầu có vài khái niệm liên tục xuất hiện, kỳ lân, hình xăm, bản vẽ, bỗng nhiên có một ý niệm lóe lên trước mắt.
Cầm bản vẽ đi về phía Muộn Du Bình, anh ta vẫn ngồi ngẩn ra.
Tôi nhình anh ta nói:” nhanh nhanh, cởi áo ra!”
Muộn Du Bình có chút sửng sốt, mặt làm ra vẻ khó hiểu, tôi đưa bản vẽ trong tay cho anh ta xem, như để giải thích nguyên nhân, anh ta vẫn không hiểu, nhưng vẫn làm theo ý tôi từ từ cởi áo ra.
Tôi nhìn động tác của Muộn Du Bình thực sự rất sốt ruột, thật muốn một cước đạp ngửa anh ta ra để xem cho nhanh. Chờ tới khi Muộn Du Bình cởi xong áo tôi mới nhớ trên người anh ta bình thường không thấy được hình xăm.
Tôi hỏi Muộn Du Bình tại sao vậy, anh ta mới nói, hình xăm này lấy từ chiết xuất của một loại thực vật để xăm lên, bình thường không có màu, chỉ khi nhiệt độ cơ thể vượt qua mức quy định mới chuyển thành đen. Ngày xưa người Miêu dùng nó để đoán bệnh ốm sốt, hình xăm này dùng để kiểm tra thân nhiệt trẻ con.
Đương nhiên, muốn thân nhiệt vượt qua mức quy định, thì phải vận động mạnh, cho nên trong những lúc Muộn Du Bình loạn đấu kịch liệt hoặc bị kích động, hình xăm mới hiện ra. Cũng vì da không phải chỗ nào cũng như nhau, độ mẫn cảm của nhiệt độ cũng không đồng nhất, chỉ có khi phải chiến đấu vô cùng mạnh mới có thể khiến cho toàn bộ hình xăm hiện ra.
Bàn Tử lấy tùi chườm nóng ra, chúng tôi buộc quanh ngực Muộn Du Bình, quả hiện sau đó hình xăm màu đen từ từ hiện ra. ( Cứ biến thái thế nào ấy há há)
Bàn Tử liền nói:” con mợ nó! Cách này quá được! Tôi trước đây chưa từng thấy chuyện này.” tôi lại bắt đầu soi hình xăm của anh ta và bản vẽ của mình.
“Cậu xem vị trí của tòa nhà này.” Bàn Tử nói, chỉ chỉ tòa nhà bên cạnh đường, “nếu Ba Nãi giống như thôn này thì tòa nhà cổ dưới đáy hồ vừa đúng vị trí nhà sàn của Tiểu Ca, nếu so với vị trí kỳ lân trên người Tiểu Ca thì chính là mắt nó.”
“A?” lòng tôi chợt động, vừa nhìn thấy đúng thật, thầm nhủ Bàn Tử quả nhiên rất cẩn thận.
Có ẩn ý gì đây?
Bàn Tử lại nói:” nhìn như vậy có thể khẳng định là Tiểu Ca, cậu chắc chắn cũng có liên quan.”
Tôi cắt lời anh ta, nói không phải những lời này là vô nghĩa sao?
Bàn Tử nói không phải, đối với chúng ta nó có ý nghĩa rất quan trọng. Trước đây chỉ là phỏng đoán, đại khái nơi này sẽ có một vài manh mối, hiện giờ có thể xác định được. Phỏng đoán và xác định là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, sau này khi chúng ta thực hiện cũng sẽ khác.
Tôi gật đầu, điều này cũng đúng, hơn nữa chuyện về cái thôn này cũng chỉ vừa mới bắt đầu, còn nhiều chuyện phải làm.
Tiếp theo Bàn Tử cùng chúng tôi thảo luận một vài vấn đề:
“Việc này xem như cũng có manh mối rồi, cũng không cần gấp như vậy, dù sao thì thôn không thể tự nhiên biến mất được, chúng ta chắc chắn phải tiếp tục đợi, lập hẳn kế hoạch điều tra. Mặt khác cũng cho người đi quanh thôn dò la tinh tức, xem có thể tra ra cái gì nữa không. Đó là một quá trình cần tương đối thời gian. Tôi thấy, còn phải ở lại đây một thời gian dài nữa. Chuẩn bị một chút, trước phải quay về lấy thêm đồ đạc tới đây, tiếp theo có thể sẽ phải cư trú lại thường xuyên.”
Nói xong rồi nhìn Vân Thái cười cười:” bọn anh sẽ ở lại nhà em dài dài đấy!”
Vân Thái cũng cười nhẹ, bất giác ánh mắt lại thoáng nhìn Muộn Du Bình.