Chương 12: Như gặp lại cố nhân
Chương 12: Như gặp lại cố nhân
Thấy biểu cảm của bà bà, tôi biết chắc chắn mình đoán chuẩn rồi. Trong lòng thở dài, thầm nói: rõ loằng ngoằng.
Kỳ thật thì tôi đã sớm đoán ra được điều này, họ Hoắc của Hoắc Linh thực ra không hề phổ biến, nhưng khi đó tôi vẫn nghĩ là con gái của Hoắc lão bà phải mang họ cha, nói cách khác là Hoắc lão thái gọi như vậy là theo họ chồng. Ban đầu còn tưởng người chèo lái Hoắc gia là chồng bà bà, nhưng không ngờ Hoắc gia theo chế độ mẫu hệ thật.
Vừa rồi nghe bà bà nói tới chuyện có người con gái tham gia khảo cổ rồi đột nhiên mất tích, tôi lập tức nghĩ ngay tới đội khảo cổ Tây Sa của chú Ba, cùng lúc, tôi nhớ tới một trường hợp, Hoắc lão bà họ Hoắc, mà trong những người mất tích ở Tây Sa kia cũng có một người tên Hoắc Linh, là nữ cán bộ cao cấp. Hơn nữa năm đó người dẫn đầu đoàn khảo cổ Quảng Tây lại là Trần Văn Cẩm, những manh mối đó đều tập trung hướng vào một sự kiện duy nhất.
Những trường hợp khác tôi chỉ cho rằng nếu xảy ra thì chỉ có thể là trùng hợp, nhưng với một việc mà có cả nghìn mối liên hệ nối với nó, đang tìm xem có gì không đúng ở đây, không ngờ vừa hỏi thì thực chất đúng như tôi nghĩ.
Hoắc gia của lão bà bà thực sự có liên quan tới chuyện này, thoạt nghĩ thì cũng thấy hơi bất ngờ nhưng ngẫm lại thì cũng đúng. Chẳng qua là Hoắc lão bà chắc không liên quan sâu như tôi mà thôi.
Nói vậy thì Hoắc Linh cũng giống chú Ba tôi, cùng là đời sau của lão Cửu Môn, hơn nữa còn thêm Giải Liên Hoàn là ba người, đội khảo cổ Tây Sa năm đó rốt cuộc có thân phận thế nào?
Càng nghĩ càng có nhiều ý niệm phát sinh, tôi thấy thực chất không chỉ có Hoắc Linh, mà cả Trần Văn Cẩm cũng cùng họ với Trần Bì A Tứ. Nhưng là Trần Bì A Tứ mang họ Trần hay là do có nguyên nhân nào đó khiến cho lão ta được người đời gọi với cái danh Trần Bì? (nói thật thì khi nghĩ tới dáng vẻ của lão ta, quả thật tôi thấy có chút giống với vỏ quả quýt chín). Nhưng mấy chục năm trước lão cũng chẳng tới mức già như vậy, Trần Bì A Tứ và họ Trần chắc cũng có liên quan.
Trần Văn Cẩm, Trần Bì A Tứ.
Hoắc Linh, Hoắc lão bà bà.
Ngô Tam Tỉnh, Ngô Lão Cẩu.
Giải Liên Hoàn, Giải Cửu Gia.
Đây không phải là trùng hợp chứ?
Giải Liên Hoàn và chú Ba có nguồn gốc sâu xa, trước khi sự tình xảy ra mối liên hệ của bọn họ tương đối mật thiết, hai người cùng xuất hiện trong đội khảo cổ thì không đáng ngạc nhiên, nhưng lại có thêm sự xuất hiện của Hoắc Linh. Trong toàn bộ sự việc, tôi vẫn nghĩ cô ấy là người ngoài cuộc, ngay cả khi cô ấy là hậu duệ của lão Cửu Môn, chẳng lẽ đây là trùng hợp sao?
Nếu cô ấy là đời sau của Nam Sơn Tây Lĩnh đi ngao du thiên hạ thì còn có thể giải thích, vì đã làm khảo cổ thì phải chú trọng bao nhiêu điều kiện từ bối cảnh cho tới năng lực mới có khả năng được tham gia vào chuyến đi đó. Nhưng cùng là lão Cửu Môn, hơn nữa đều trực tiếp là con ruột…
Có vấn đề, tuyệt đối là có vấn đề.
Tôi liền nghĩ ra một chuyện, Muộn Du Bình kia cũng không phải người thường. Một đội mười người, năm người có lai lịch bị giấu diếm, xem ra còn lại mấy người Lý Tứ kia, cũng không phải là hạng xoàng. “Chú Ba” trước cũng nói với tôi, đội khảo cổ được gọi tới một cách ngẫu nhiên, xem ra đó cũng không phải là lời nói thật.
Đầu tôi chợt lóe lên vài khả năng, thứ nhất là năm đó sở nghiên cứu của đội khảo cổ kia có vốn đầu tư cổ phần của lão Cửu Môn, như kiểu của hàng buôn bán tại gia vậy, hoặc là nhóm hậu duệ này đều cùng lựa chọn địa điểm khảo cổ này, sau đó tại Trường Sa, do có liên quan nên mới chạm mặt nhau? Hoặc, có khả năng nhất là vì “một hạng mục”, thế lực ngầm của gia tộc đã lợi dụng đội khảo cổ để che mắt nhà nước thực hiện hành vi phạm pháp?
Suy nghĩ lướt qua như chớp giật, sau đó cảm giác có một bức tranh lớn dần dần ghép lại trong đầu tôi, tiếp theo cũng không biết giải quyết thế nào, tôi gãi đầu nghĩ ngợi, không ngờ cái niềm vui khi ngộ được chân kinh nó lại tiêu biến nhanh như vậy, lại nghe lão bà bà hỏi:
“Sao ngươi biết những chuyện này?”
Tôi lắc đầu: “Ông nội cháu không nói quá nhiều về chuyện ngày xưa của mọi người, còn về vấn đề vì sao cháu biết được, cháu thực cũng rất nhức đầu về nó. Lão bà bà, cháu thấy hôm nay chúng ta gặp được nhau quả thực là do duyên phận, trước mắt cứ từ từ mà nói chuyện, cháu sẽ giải thích từng việc một, những việc có liên quan tới con gái bà.”
Ánh mắt lão bà bà chợt lóe lên, khó tin nhìn tôi: “Ngươi nói cái gì?”
Tôi thành khẩn nói: “Cháu nói là chúng ta cần thời gian để từ từ hàn huyên, e rằng sẽ làm mất chút thời gian của bà.”
Lão bà bà mặt tái xanh nói: “Tiểu tử, ngươi đừng ăn nói lung tung, lão bà bà đây những thứ khác có thể giỡn được, nhưng riêng chuyện này nếu ngươi có nửa lời gian dối, ta sẽ không để ngươi toàn thây ra khỏi cửa nhà này.”
Tôi không bật lại bà bà, thầm nghĩ đây cũng chẳng phải phim cổ trang, lại đáp: “Cháu không nói đùa đâu, nói xong chỉ sợ cháu muốn rời đi bà bà còn cho người buộc cháu lại.”
Bà bà nhìn tôi, muốn nhìn xem tôi đang suy nghĩ điều gì, ngẫm một lát lập tức bảo tôi cùng đi với bà. Ngay sau đó hai người bước khỏi căn phòng, đi thẳng tới vườn sau, tôi không nhớ phải đi về hướng nào, lão bà bà trừng mắt nhìn tôi:
” Bên này!”
Bàn Tử và Muộn Du Bình vẫn đang ngồi đợi trong sân, Bàn Tử đang nhàn rỗi quan sát những chậu hoa lan, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền nói với bà bà:
“Hai bằng hữu của cháu đều biết chuyện này, bà có thể cho họ cùng vào, có nhiều chỗ bọn họ có thể bổ sung cho cháu được.”
Lão bà bà rõ ràng cũng không buồn so đo những tiểu tiết đó, liền gật đầu, tôi nhìn Bàn Tử gọi một tiếng, sau cả ba cùng đi với lão bà vào phòng khách.
Phòng khách rất rộng, là một phòng khách điển hình của tứ hợp viện*, nhìn qua đồ đạc có chút cũ kỹ, ban đầu có thấy tương đối giản dị, nhưng bất kể ai trong nghề đều nhận ra, tứ hợp viện này hiện tại có giá cao ngất tại thành Bắc Kinh. Đặc biệt chú ý là phòng này khẳng định đã từng trải qua tu sửa, nếu không không thể chắn chắn được như vậy, nhưng thủ pháp là của đời trước, hẳn là giá trị của nó rất lớn. Nói tới lai lịch của căn phòng này, thậm chí tôi còn thấy trên cửa còn có một vài đường hoa văn chạm trổ, nhìn qua giống như hay bắt gặp trong những cố cung. Bàn Tử vừa nhìn vừa không ngớt lời ca tụng.
Không nói chuyện phiếm, tôi cũng chẳng buồn nịnh nọt gì nhiều, sau khi ngồi vào chỗ, tôi lập tức kể hết ra những gì mình trải qua.
Vì vừa mới bắt đầu câu chuyện có vài chi tiết không liên quan tới Hoắc gia, nên lão bà bà có vẻ khó nhẫn nại, nhưng trước sau vẫn im lặng, tôi kể một mạch hết hơn tiếng, trừ chuyện Hoắc Linh hóa cấm bà ra thì cái gì cũng đem ra kể, nhưng vẫn cố gắng kể thật ngắn gọn súc tích. Sau khi nghe xong, lào bà bà không có chút phản ứng nào, chỉ thấy sắc mặt có phần âm trầm. Tôi còn tưởng bà ấy sẽ bị kích động mạnh hay gì đó nhưng không ngờ phản ứng của bà bà lại rất bình tĩnh.
Hay là sợ tới ngây người, tôi thầm nghĩ, vì thế lầm bẩm nói:
“Bà bà, cháu vốn không nghĩ sẽ kể lại chuyện này cho người ngoài, vì bản thân cháu cũng không biết đằng sau nó thực sự là chuyện gì, nhưng khi cháu gặp trường hợp của bà, ngay từ đầu cháu đã nghĩ tới chú Ba của cháu. Tuy rằng cháu không biết rốt cuộc chú ấy là ai, nhưng cháu biết chú cũng có nỗi khổ riêng, cho nên cháu không đành lòng lừa dối bà, con gái của bà, có thể là không còn tồn tại trên trần thế này nữa. Khi cô ấy tới Quảng Tây đã bị người ta giết chết.”
Lão bà bà vẫn không nói lời nào, chỉ nhíu mày nhìn tôi.
“Cháu tin là người trở về từ Quảng Tây kia không phải là con gái bà, nên khi bà có cảm giác con gái mình thay đổi thì đó là do có người đang giả trang cô ấy. Khi bà cùng cô ấy nói chuyện, cô ấy làm cho bà cảm thấy trong phòng còn có một người, vì cô ấy chính là người trốn trong căn phòng đó.” Tôi nói một hơi cái kết luận của mình.
“Từ Quảng Tây trở về, cô ấy luôn giam mình trong phòng, cô ấy đã trưởng thành nên chỉ cần tránh nói chuyện hay tiếp cận bà là bà sẽ không có cơ hội để phát hiện được.” Tôi nói.
“Khoan, khoan!”
Bàn Tử bên cạnh đột nhiên nói, “Thế quái nào, cậu nói là Hoắc Linh trong đội khảo cổ Tây Sa kia là giả ư, cô ấy không phải là Hoắc Linh sao?”
Tôi gật đầu, thầm nói chắc chắn không phải chỉ có mình cô ây, tôi không biết trong đội khảo cổ có bao nhiêu người từng tham gia chuyến đi Trương gia lâu ở Quảng Tây, thậm chí ngay cả Văn Cẩm kia cũng có thể là giả. Chết tiệt thật, đó là chiêu kế lồng trong kế.
“Tại sao lại nghĩ vậy?” Bàn Tử kỳ quái hỏi, “Mục đích là gì chứ?”
“Rõ ràng là có hai thế lực đang đánh cuộc ở đây, có một thế lực đưa người của mình thay thế người của thế lực kia.” tôi nói.
Năm đó chú Ba của tôi thực sự đã gặp may, chú và Giải Liên Hoàn giống như là hải tặc cướp thuyền vậy.
Hoắc lão bà không để ý tôi, mặt ra vẻ hết sức khó hiểu, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm trà, một lát sau mới lên tiếng hỏi tôi:
” Vừa rồi trong quá trình ngươi kể, có nhắc tới một người bên cạnh ngươi có hình xăm kỳ lân, người này hiện giờ đang ở đâu?”
Tôi sửng sốt một chút, thầm nói sao bà ấy không lo lắng cho con gái mình, lại đột nhiên hỏi về vấn đề này, trong giây lát bản thân cũng không kịp phản ứng.
Bàn Tử bị coi thường, lập tức cướp lời, vỗ vai Muộn Du Bình nói: “Hàng tốt như vậy đương nhiên phải mang theo bên mình rồi, đây không phải là cậu ta sao? Có chuyện gì sao, mỹ nhân muốn mời cậu ta lên sân khấu diễn thử vài đường hử?”
Tôi lập tức nhìn về phía Bàn Tử làm khẩu hình miệng, bảo anh ta để ý hoàn cảnh trước khi nói.
Không ngờ là bà bà vừa nghe tới đó, hình như bị chấn động, bà bà lập tức ngẩng đầu, mắt hướng Muộn Du Bình, sau đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt anh ta.
“Người này?”
Chúng tôi gật đầu, nhìn biểu cảm của lão bà bà, tôi đột nhiên cảm giác không ổn, sợ bà ấy sẽ thốt lên kiểu như: “Con ơi, mẹ nhớ con muốn chết.”
Lão bà bà cả người bỗng run run, nhìn về phía Muộn Du Bình, môi mấp máy:
“Cho ta nhìn tay ngươi một chút.”
Nói rồi nắm bàn tay của Muộn Du Bình, chỉ vừa nhìn qua, bà bà lập tức lùi về phía sau vài bước, mặt tái xanh.
Tôi thầm nói không ổn rồi, chẳng lẽ giữa bọn họ còn có ân oán gì? Không tưởng là ngay sau đó môt khắc bà bà quỳ phục xuống đất, ngay cả Hoắc Tú Tú vẫn luôn hầu hạ bên cạnh khi nhìn thấy bà bà quỳ xuống cũng ngây ra không hiểu chuyện gì.
Chú thích:
Tứ hợp viện* : Tứ hợp viện – ngôi nhà truyền thống của Trung Quốc : một kiến trúc đóng điển hình