Chương 4-2: Hồi tưởng (thượng)
Chương 4-2: Hồi tưởng (thượng)
Tôi lập tức đón lấy, vừa đưa mắt nhìn chỉ thấy trong cái phong bì nhỏ xíu kia có hai trang giấy. Trang thứ nhất là mấy dòng hoan nghênh gì đó, trang thứ hai là một bức ảnh rất lớn, chụp một con dấu ngọc tỷ đế có hình lập phương, toàn bộ phần bên trên được điêu khắc rất phức tạp, màu xanh của ấn cũng cực thẫm, không ánh lên một tia bóng bẩy. Nhìn kỹ lại có điểm quen mắt.
Phía dưới còn thấy vài ký tự viết tay, đều là con số, biểu thị cho kích thước của đồ vật, dưới cùng còn có một hàng chữ nhỏ: “Quỷ Nữu Long Ngư ngọc tỷ, xuất xứ từ huyện cổ Bách Nham Bình, Hồ Nam.”
Thân ngọc tỷ được điêu khắc vô cùng phức tạp, cái chính là tạo hình một con thú, bất ngờ khi thấy mặt nó có vẻ giống mặt quỷ, những bộ phận khác có vảy nhưng chẳng biết là cá hay là rồng, trên ảnh khó mà phân biệt được chỗ kỳ quái.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, nhìn kích thước của thứ này thấy không giống với những ngọc tỷ bình thường. Tạo hình “nữu” (chỗ để đặt tay cầm) chắc là phải có từ thời chiến quốc, chỉ vào thời đó mới có ngọc tỷ riêng, trước kia khi còn ở thành phố tôi từng thấy qua ba lần, đều là thú nữu, còn quỷ nữu thế này thì chưa bao giờ bắt gặp.
Thời chiến quốc tuy là ngọc tỷ riêng vô cùng hiếm nhưng cũng không được xếp vào hàng cực phẩm, chỉ rơi vào khoảng mười vạn một ấn nhỏ, còn như ngọc tỷ cỡ này có thể là ấn quan, tôi đặc biệt chú ý tới tên của nó, gọi là Long Ngư ngọc tỷ.
Chắc đó là do người bán đặt cho, người đó nhấn mạnh vào cái chữ Long, vì một khi đã nhắc tới Long hẳn sẽ phát sinh hai khái niệm, bất kể nó là ngọc tỷ của vua chúa hay của vương tôn quý tộc thì trong lịch sử những thứ như thế chỉ đếm được trên đầu ngón tay, dù cho chỉ là ngọc tỷ của một tiểu quốc nhưng vào thời điểm hiện nay cũng được xem như bảo vật vô giá.
Trong nước toàn bộ đồ cổ đào được đều thuộc về chính phủ, không được phép mua bán, nhưng có thể sưu tầm, hơn nữa, nếu người sưu tầm lỡ gây tổn hại tới cổ vật còn phải chịu phạt, nói cách khác, Trung Hoa dân quốc này từ đời nhà Thanh đã mặc định coi cổ vật như bom nổ chậm, hoặc là người khác không biết, nếu để phát hiện sẽ không tốt.
Thứ này chắc chắn là trộm mộ đào ra, chưa tính tới bán đấu giá, trước mắt cứ biết đây là tang vật, được mang ra đấu giá công khai ở đây, tất cả chúng ta đều đã phạm pháp, nếu thứ này có giá trị lớn thì khả năng khó mà đỡ được hết tội. Tôi xin đưa ra một ví dụ có chút khoa trương, nếu lui lại khoảng 20 năm trước, lấy trường hợp như này mà ôm aka 47 leo lên tầng hai xả xuống còn có thể được xem như là vì dân trừ hại.
Lúc trước tôi cũng muốn làm cho mình khác người một chút, nhưng lần này là ở trong thành Bắc Kinh, dưới chân thiên tử, người bình thường làm chút việc xấu còn có thể giấu được, chuyện lớn như vậy lại phô trương rùm beng lên, ông chủ khách sạn này quả cũng to gan lớn mật. Nghĩ tới đó tôi đột nhiên nghĩ tới Hoắc lão bà kia, thầm nghĩ chết tiệt, lẽ nào bà ta đã muốn cảnh báo tôi, tới giờ thì tôi không thể nào trốn được nữa, chỉ là do lúc đó bà ta không thể danh chính ngôn thuận nói cho tôi biết.
Nhưng ngẫm lại thấy cũng chẳng phải, bà ta lúc đấy là không cho tôi ngồi chỗ này, hình như là vì người ngồi vị trí này sẽ có đãi ngộ tương đối đặc biệt.
Tóm lại là xem chừng hôm nay chỉ đấu giá duy nhất một sản phẩm, tất cả những người ở đây hẳn đã chuẩn bị tâm lý nhất định phải giành cho bằng được. Nghĩ tới đó tôi lại nhìn qua tên sơ mi hồng phấn ngồi cách đó không xa, hắn ngồi trên một sô pha kiểu phương Tây, không còn nghịch điện thoại di động nữa mà lại vùi mình trong bộ sô pha, ôm ngực chán nản nhìn trần nhà.
Tôi khép sổ vào rồi đưa cho Muộn Du Bình, anh ta sắm vai một bảo kê mặt lạnh rất đạt, chắc là do trước khi tới đây đã được Bàn Tử bổ túc cho một khóa, có điều làm nền cho tôi và Bàn Tử cũng chẳng hay ho gì, anh ta cũng không buồn mở sổ ra nhìn, lập tức đặt nó sang một bên.
Bàn Tử tái mặt, nói nhỏ vào tai tôi: “Thấy chưa, xem ra chúng ta tới đúng chỗ rồi.”
Ngọc tỷ này tuy vô cùng lợi hại, nhưng lại không phải loại tôi đặc biệt thích nên cũng không quá bấn như Bàn Tử, chỉ nhẹ giọng thì thầm: “Con mẹ nó chứ, đừng làm lão tử phân tâm, tôi thấy chuyện sắp toi tới nơi rồi, anh lấy thời gian mà nghĩ cách đi, lỡ mà không được việc chúng ta cũng còn có lấy một đường để lui.”
Bàn Tử sửng sốt: “Cậu vẫn còn đầu óc mà nghĩ tới những cái đó ư? Không thấy đó là cái gì sao?” nói xong lập tức đem sổ ra mở trước mặt tôi, “Cậu nhìn kỹ xem, cái này chúng ta từng thấy ở đâu rồi?”
“Thấy rồi?” tuy tôi có cảm giác quen quen, nhưng vì thái độ kỳ quái của lão bà bà kia nên trong thời gian ngắn không động não mà nghĩ được. Giờ Bàn Tử nói tôi mới nhìn lại, ngồi ngẩn ra nghĩ một lát, lập tức nhớ tới đúng là có một ngọc tỷ như thế này, tôi từng thấy qua hơn nữa còn không phải chỉ một lần.
Nhớ tới những vật phẩm và hiện vật khảo cổ trước đây nhưng không phải trong số chúng, càng cố nhớ ra tôi lại càng cảm giác được nỗi sợ hãi, dường như nó chạm tới một hồi ức mà tôi đã cố vùi đi không bao giờ muốn thấy lại.
Lật lại ký ức, tôi bất giác toát mồ hôi lạnh, trong khoảnh khắc nhớ ra tại dãy Trường Bạch, sâu bên trong Vân Đỉnh Thiên Cung kia, người cầm nó giờ đang đứng sau lưng tôi, giữa biển sương mù dày đặc đã bước vào cánh cửa Thanh Đồng vĩ đại đó.
“Không thể nào?” tôi thầm gào lên, chuyện quái gì đây?
Sao nó lại có thể xuất hiện ở nơi này?
Tôi không biết vật kia có tác dụng gì, nhưng lúc đó Muộn Du Bình đã cầm nó, cảnh tượng đã khắc sâu trong tâm trí tôi, nói thật lúc ấy sương khói mịt mù, hơn nữa cũng đã diễn ra được một thời gian, tôi không dám xác định có đúng là ngọc tỉ này và cái anh ta cầm lúc đó giống nhau hay không. Nhưng cho dù không phải thì giữa hai ngọc tỷ này, nhất định có liên quan sâu xa với nhau.