Chương 48: Rắn cắn
Chương 48: Rắn cắn
Thậm chí tôi cũng không có một chút cảm giác sợ hãi, mặt đã lạnh đi, cho tới khi tôi hất nó từ trên mặt xuống mới thấy có cảm giác đau rát, sờ thử liền có thể thấy rõ ràng cả vết răng nanh cắn.
Tôi che hai má, quả thực không thể tin được. Gần như là chỉ trong chớp mắt đó tôi liền cảm giác tê dại lan tràn từ hai má xuống toàn thân.
Tôi nghĩ tới tình hình sau khi A Ninh chết, lúc đó chắc cô ấy cũng cảm thấy đột ngột như vậy, như là không phải sự thật, chưa từng bao giờ tôi nghĩ tới rằng bản thân lại chết trên tay của một loài như vậy.
Cảm giác tê dại lan truyền rất nhanh ra khắp tứ chi, tôi nhìn thấy nó đứng đó, nhìn tôi thẳng tắp. Tôi đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng.
Thứ này không phải là bánh tông, con mẹ nó, chẳng lẽ nó có tư duy sao?
Tiếp theo tôi chậm rãi lùi về sau vài bước, nghĩ bản thân nhất định đang đứng trước cái chết rồi, tình hình trước vẫn phải báo cho Tiểu Hoa biết đã.
Lui lại là muốn tìm Tiểu Hoa trong khe đá kia, tôi tính hét lớn lên một tiếng, lại thấy đầu lưỡi cùng yết hầu tất cả đã mất cảm giác, tôi ngã gục trên balo, cuối cùng cũng sờ được một mảnh gốm vỡ.
Vừa rồi Tiểu Hoa dùng thứ này để làm thí nghiệm đây mà.
Tôi nhặt lấy một mảnh, muốn viết vài chữ nhưng không biết chính mình đã viết cái gì, chỉ cảm giác được con rắn kia đã bò lại lên người tôi, nhưng tôi chẳng còn sức đâu mà tập trung tinh thần, tri giác dần dần tiêu tan.
Nếu cũng bị rắn cắn chết, A Ninh hẳn sẽ cười nhạo tôi, đó là cái ý niệm cuối cùng nảy ra trong đầu, muốn cười nhưng trong một giây trước khi tất cả đều biến mất đó, tôi đột nhiên nghe được một âm thanh kỳ quái.
Đầu cực độ choáng váng, ý thức trong những khắc cuối cùng cũng tiêu biến, hết thảy giống như ngưng lại.
Tôi cũng không nhớ là lúc đấy mình đã ở trong trạng thái gì, nhưng tôi nhớ rõ cái cảm giác đầu óc choáng váng kịch liệt, choáng váng đến mức tôi không thể suy nghĩ nổi. Vài lần tỉnh táo lại cũng chỉ kéo dài trong giây lát, tôi vẫn nghĩ là: con mẹ nó làm sao mà mình còn chưa chết, khó chịu bỏ xừ ra.
Tôi có thể cảm giác được là rất lâu rất lâu sau, dường như có người tới bên cạnh mình, sau đó cảm giác choáng váng trong đầu mới từ từ tan đi, tới khi tôi tỉnh lại thì đã thấy Tiểu Hoa và thủ hạ của hắn đang ở bên cạnh mình.
Tôi không cảm giác được gì trên người mình, trước tiên vẫn chỉ có đầu là hơi tỉnh, bất luận là nói chuyện hoặc giương mắt hay làm động tác gì cũng không được. Tôi chỉ có thể nhìn qua màng mắt để thấy bọn họ, qua một lúc lâu nữa toàn thân mới thanh tỉnh được thêm ít nhiều.
Tôi không biết vì cái gì mà mình lại không chết, sau được bọn họ đỡ ngồi dậy, Tiểu Hoa nhìn biểu cảm của tôi liền mở lời:
“Cậu gặp may đấy, không phải chúng tôi cứu kịp thời-”
“Tôi gặp may sao?” tôi lấy làm lạ hỏi.
“Có con gì đó cắn lên mặt cậu, có thể là rắn đó, nọc độc chạy vào rất ít, chủ yếu là nó muốn chui vào miệng cậu, sau này cậu nói chuyện khẳng định sẽ khó nghe hơn trước nhiều.”
Tôi sờ lên má mình, thấy bên trên quả nhiên có dán cao, lại sờ vào cổ cũng thấy đã được xử lý tốt.
“Con rắn kia đâu?” tôi hỏi.
Hắn nhìn quanh bốn phía:” Chắc nó còn quanh đây, tôi luôn mang bên mình thảo dược, đã vãi ra bốn phía rồi, nơi này giờ an toàn. Cậu đã hôn mê hai canh giờ rồi, nói ít thôi không thì vết thương trên má rách ra đấy.” vừa nói hắn vừa đưa cho tôi nước, làm động tác đưa tay lên má, “Uống nước đi, nghiêng mặt về một bên nếu không nước lại chảy ra bây giờ.”
Tôi nghe theo, trong lòng thầm kinh ngạc, hai giờ sao, tôi cảm giác mình đã hôn mê được vài giờ rồi chứ, sao lại mới qua một quãng thời gian ngắn như vậy?
Nhìn xung quanh liền thấy tôi vẫn nằm ở chỗ bị ngất xỉu, quả thực không bị ai di chuyển gì, vậy thì đúng là mới chỉ qua có hai tiếng đông hồ thôi.
“Cậu không sao chứ?” tôi hỏi
“Không việc gì, tôi không đụng phải rắn, lúc trở về tôi liền thấy cậu nằm ở đây, sau đó…” hắn chỉ về phía đống tro cốt xác ướp, “Còn có cả nó nữa, nhìn không ra là cậu có thể đánh tới mức đó. Tôi còn tưởng là cậu chắc chắn chết rồi.”
“Nếu tôi mà chết thì Giải gia và Ngô gia sẽ huề nhau.” tôi ho khan vài tiếng, hắn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì mà lại thành ra như vậy.
Tôi đem quá trình vừa trải qua thuật lại một cách sơ lược cho hắn nghe, lúc này mới nhìn thấy có một sợi dây thừng buộc trên ổ trục, bánh răng của ổ trục chuyển động kéo căng sợi dây, nó treo lơ lửng giữa không trung, không biết bên kia buộc vào nơi nào. Đây là một đường dây thừng đơn giản nối từ trong khe đá ra ngoài, xem ra Tiểu Hoa đã thành công đi tới cuối con đường, mắc xong cả đường cáp treo rồi.
Xem ra là sau khi tôi hôn mê hắn không lập tức quay trở lại xem tình hình tôi thế nào mà vẫn tiếp tục di chuyển vào bên trong, sau khi đi tới cuối khe đá, hoàn thành công tác đã định rồi mới trở về nhòm tôi chết hay chưa.
Không khỏi có chút khó chịu trong lòng, đây là loại tố chất tâm lý, tôi không biết nên nói là vô tình hay là kiên định. Có điều, rõ ràng đối với hắn mà nói, hắn không có lấy một chút gánh nặng tâm lý. Rốt cục thì tôi cũng đã phát hiện được một điểm bất đồng với hắn.
Có điều là tôi không biểu hiện cảm xúc này ra ngoài. Tôi không có thể lực tốt, cũng không muốn làm hỏng chút ăn ý giữa hai người. Tôi biết là trong cái nghề này hiếm người có thói quen liều mạng cứu đồng nghiệp của mình, đó giống như một khế ước có từ trước đó rồi, hai người hỗ trợ nhau cũng được, trong nhiều tình huống có thể xảy ra nguy hiểm liên lụy tới tính mạng đối phương, mọi người đều có thể bỏ lại người đó, sự cố phát sinh thường rất công bằng.
Quả thực lúc đó Tiểu Hoa cũng không thể phán đoán đúng tình huống xảy ra với tôi. Lúc đó có cần thiết trở về cứu người hay không? Tôi nếu là hắn chắc cũng sẽ do dự.
Không khỏi lại nghĩ tới Bàn Tử và Muộn Du Bình, nếu bọn họ ở đây, con quái vật đầy người tóc kia trước khi làm lưng tôi bị thương hẳn là đã bị bẻ gãy đầu, hoặc là tôi sẽ thấy Bàn Tử đạp lên những bình gốm kia mà lao tới khiến cho tất cả dưới chân đều dập nát, nhưng tôi chắc chắn sẽ được cứu.
Trong giây phút đó lòng tôi chợt toát ra một nỗi bất an cực độ, so với trước kia cảm giác càng thêm mạnh, tuy rằng chúng tôi giờ có hai người nhưng kỳ thật mình phải tự chịu trách nhiệm với bản thân, loại cảm giác này khiến tôi thấy rất khó chịu. Đồng thời tôi cũng đột nhiên ý thức được, vì sao Tiểu Hoa đối với việc tôi từng đi vào động cứu hắn lại không lấy gì làm cảm kích mà chỉ có tức giận.
Hắn quen tự mình giải quyết những vấn đề bản thân gặp phải, trước khi hắn làm việc này đã chấp nhận hậu quả nó đem lại mà không nghĩ tới bất kỳ sự trợ giúp hay cứu viện nào. Hắn sẽ không vì bỏ mạng mình mà quay ra trách cứ bất kỳ ai. Cũng không vì ai bỏ mạng mà oán giận bản thân mình.
Đây là Lão Cửu Môn sao? Trong lòng tôi có chút rét lạnh.
“Dây thừng này quá dài, cho dù là có kéo chặt hơn nữa, thể trọng chúng ta cũng sẽ khiến cho dây thừng trùng xuống thành hình cung, hai đoạn dây thừng cố định sẽ nhận áp lực rất lớn. Tôi không biết leo lên dây có bị đứt hay không nữa.” Tiểu Hoa nhìn tôi trông dây thừng mà ngẩn cả người liền nói, “Cho nên tôi mới buộc một đầu dây thật cao, như vậy áp lực sẽ tập trung lại ở một bên, chỉ cần có người để ý chúng ta sẽ có thể đoán được trước tình huống của sợi dây.”
“Con mợ nó chứ, cậu nói nghe chuyên nghệp quá.” tôi nói, “Cậu đã nhìn thấy gì bên trong đó? Cơ quan này có hình dạng thế nào?”
“À.” Tiểu Hoa hơi biến sắc, “Không biết phải miêu tả thể nào nữa, tôi chưa từng gặp qua thứ nào như vậy.”
Vẻ mặt hắn nói cho tôi biết tôi phải tự mình đi vào xem mới biết đó là cái gì, tôi thở dài một hơi, muốn đứng dậy xem thể trạng mình thế nào. Lúc này mới giật mình, khủy tay tôi đang đè lên cái gì đó, cúi đầu nhìn thì hóa ra là mảnh gốm vỡ kia.
Cùng lúc đó tôi thấy bên cạnh mảnh gốm có viết vài ký tự xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tôi nhớ là trước lúc hôn mê đã muốn lưu lại cho Tiểu Hoa lời nhắn, chính là dùng mảnh gốm này viết. Lúc đó tôi vô cùng hoảng hốt nên cơ bản cũng chẳng biết mình có viết tin tức rõ ràng hay không, giờ nhìn thấy vẫn viết ra được vài ý.
Theo bản năng tôi nhìn thoáng qua bỗng thấy ngây ngẩn cả người.
Tôi phát hiện trên hàng ký tự xiêu vẹo đó số lượng rất nhiều, mà tôi cảm giác lúc ấy chỉ viết được vài chữ mà thôi.
Cầm đèn pin lên soi, liền thấy kia là một dãy số dài.
“1896528 02200059”
“Đây là cái gì?” tôi liền hỏi Tiểu Hoa.
“Đây chẳng phải là di ngôn của cậu sao?” Tiểu Hoa nói, “Tôi còn tưởng đó là số thẻ và mật mã của cậu kia đấy.”
“Lời trăng trối của tôi?” tôi chẳng hiểu gì cả, thầm nói, tôi lúc đó căn bản không biết mình đã viết cái gì, hơn nữa tôi cũng chả hiểu vì sao lại viết ra những con số này?
Nhưng nhìn nét bút thì quả thực chính là do tôi vẽ ra, bút họa vô cùng liền mạch, tôi không thể không nhận ra cả bút tích của mình được. Vì viết rất ngoáy nhưng tôi vẫn ý thức được thực sự chính là do mình viết.
Khẳng định đây là do tôi trong lúc đầu óc mơ hồ viết ra nhưng vì sao lại là những con số này?