Chương 80
Chương 80
Tỉnh lại rồi, tôi vừa mở mắt đã nhận ra đó là tiếng gió thét gào.
Căn lều bạt của tôi lắc lư dữ dội, hết nghiêng sang phải lại ngả sang trái, ngọn đèn bão chiếu sáng bên trong chao đảo muốn rơi xuống, ánh lửa lập lòe sáng tối bất định.
Tôi đứng dậy đi ra ngoài, thấy bốn phía nổi lên từng trận gió lốc, cơn cuồng phong cuốn lên vô vàn mảnh tuyết vụn, thốc thẳng vào khe núi. Muộn Du Bình đã đi mất dạng, hành lý của hắn cũng không thấy đâu nữa.
Không thèm chào nhau một tiếng đã đi rồi… Tôi sờ sờ đầu, xem xem có phải hắn đã thừa lúc tôi ngủ mà oánh tôi một cú cho ngất hẳn không. Trên đầu không có cảm giác gì, có lẽ hắn thấy tôi ngủ say nên cũng lười đánh ngất.
Tôi ngắm sắc trời, biết tình hình gay go to rồi. Xem ra đây chính là trận tuyết lớn đầu mùa ở núi Trường Bạch, với thời tiết này, nếu vẫn cứ nhùng nhằng ở đây chắc chắn sẽ tiêu đời.
Nếu còn đi sâu hơn vào trong núi, con đường phía trước chính là cửu tử nhất sinh. Tôi thấy Muộn Du Bình để lại toàn bộ đồ ăn, hiểu rõ kết cục này đã định, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi.
Gió càng ngày càng dữ dội, lều bạt hứng gió, xém chút nữa đã bị thổi bay. Tôi xem đồng hồ, giờ quay về đi cỡ ba ngày đường là có thể đến khu tiếp tế.
Mà cuốn gói càng sớm thì khả năng bị bão tuyết đuổi kịp lại càng nhỏ, vì thế tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc mang theo.
Khi đã gói ghém xong xuôi, tôi chợt thấy lớp tuyết đọng trên sườn dốc xung quanh bị gió thổi bay mù mịt giữa không trung, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống.
Trước đây, tôi cứ đinh ninh Muộn Du Bình vẫn còn cơ hội sống sót. Thậm chí sau khi trở về khu du lịch, nếu tôi báo cho người ta biết trong núi có người mất tích, nhiều khả năng còn nhờ được họ lên núi tìm kiếm, nếu đông người không chừng có thể trói cứng Muộn Du Bình khiêng về. Vầng bạn vẫn chưa từ bỏ âm mưu bắt nhốt người trái phép ợ =,=
Nhưng dưới thời tiết này, e rằng có phái cả một đại đoàn hay sư đoàn đi tìm thì Muộn Du Bình cũng không còn cơ hội sống sót.
Thôi như thế cũng tốt, hắn không có thân nhân, coi như chẳng vướng bận gì.
Trung Quốc có một câu cổ ngôn: nuốt quả cân, lòng hóa sắt đá. Chuyện Muộn Du Bình đã quyết, không ai có thể thay đổi.
Tôi đi đến đây coi như đã hết trách nhiệm của mình đối với hắn rồi. Cố gắng đè nén cảm giác bi thương đến cực độ trong lòng, tôi bắt đầu quay người rời bước.
Gió càng lúc càng ác liệt, tôi mới đi được vài bước, bỗng lớp tuyết đọng trên sườn núi phía trước bắt đầu trượt xuống từng mảng lớn, con đường trước mặt trở nên ngày càng khó đi.
Đi thêm mấy trăm mét, tôi vượt qua một cái thung, phát hiện tình hình không ổn. Tòa núi trước mặt đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ thấy những đụn tuyết lớn trước đây chưa từng gặp.
Tôi bò lên cao vài mét, vừa nhìn xuống đã choáng váng mặt mày. Những đụn tuyết này đã vùi lấp toàn bộ con đường tôi đi tới đây, khiến tôi không tài nào nhìn ra đường về nằm ở đâu nữa.
Tôi châm điếu thuốc, rít vài hơi, cân nhắc xem mình nên làm gì bây giờ. Dẫu sao nơi này cũng khá gần với khu du lịch, dù chuyện gì xảy ra tôi vẫn có cách thoát ra ngoài, chỉ e lỡ đâu mình đi sai hướng thì phiền phức to.
Tuy hết sức thương tâm cho vận mệnh của Muộn Du Bình, nhưng cứ nghĩ mình rất có thể còn chết sớm hơn cả hắn, tôi cũng cảm thấy tương đối đau đầu.
Giống như có một người bệnh nặng hấp hối, bạn đến thăm anh ta căn bản là để chuẩn bị đưa tiễn anh ta về nơi chín suối. Nhưng đến nơi rồi, cái người đang thoi thóp sắp ngỏm kia lại vác một khẩu tiểu liên phục sẵn chờ bạn. Thấy bạn đến, anh ta pằng pằng pằng lia cho bạn nguyên một băng đạn, đợi bạn giãy chết trong vũng máu mới ung dung chui vào quan tài. Hợ, iem bái phục trí tưởng tượng siêu hơn cả Fristi của anh rồi đấy =)))))
Bạn nằm trên mặt đất, chính mắt nhìn thấy máu trong thân thể mình không ngừng tuôn ra như suối, cảm xúc trong lòng lúc ấy sẽ phức tạp đến nhường nào?
Cảm giác của tôi bây giờ chính là như thế.
Hút thuốc xong, tôi tiếp tục bò lên cao, bất ngờ phát hiện trên đỉnh đầu mình lăn xuống vô số quả cầu tuyết to cỡ nắm tay.
Những quả cầu tuyết này lớn nhỏ không đều, dễ nhận thấy chúng hình thành hoàn toàn tự nhiên. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy lớp tuyết đọng phía trên đã bắt đầu sạt lở dữ dội, từng mảng tuyết phủ trên sườn núi liên tục nứt gãy, trượt dài xuống phía dưới.
Tôi hết sức cẩn thận bò lên cao, lên đến đỉnh núi không ngờ lại tìm ra con đường tiếp tục tiến về phía trước.
Cảm xúc trong lòng dần dần dịu xuống, tôi thuận thế trượt từ đỉnh núi xuống sườn phía bên kia, cũng chính là sườn núi phía nam.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay trông thấy mặt trời mọc lên sau rặng núi xa, sườn núi đối diện bỗng chốc biến thành một mặt gương khổng lồ. Tôi cảm thấy toàn thân dâng lên cảm giác mờ mịt khó tả, quang cảnh xung quanh bỗng chốc chuyển thành màu hồng phấn rồi dần dần trở nên mơ hồ.
Tôi ngẩn người, nghĩ bụng chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngay lập tức tôi đã hiểu ra đây là chứng quáng tuyết. Nhắm nghiền hai mắt, tôi biết từ giờ mình đã không thể dùng đôi mắt này nữa rồi.
Nếu còn cố tình mở mắt, quang cảnh phía trước sẽ hoàn toàn biến thành màu đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Bị quáng tuyết phải mất từ một đến ba ngày mới hồi phục lại như cũ, nếu vì thế mà tôi bị kẹt cứng ở đây thì không những chết sớm hơn mà thậm chí còn chết thảm hơn Muộn Du Bình nữa.
Mình đang nghĩ đi đâu đây?
Tôi nhắm nghiền hai mắt, trong lòng vô cùng ảo não. Lần trước khi đến đây bầu trời xám xịt mây, nào có cơ hội được biết quáng tuyết là gì, cho nên lần này không hề chuẩn bị gì cả, ai mà biết lại gặp chuyện đen đủi này. Tiên sư nó chứ, lần này đúng là tự mình đâm đầu đi tìm chết rồi.
Quáng tuyết là một chứng bệnh hết sức kì lạ, người ta thường cho rằng bệnh này phát sinh do võng mạc bị ánh sáng cường độ quá mạnh kích thích nên tạm thời rơi vào trạng thái mù.
Thường thì chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thị lực tự khắc sẽ khôi phục như cũ. Người đã từng bị quáng tuyết nếu không chú ý rất có thể sẽ tiếp tục bị quáng, mà lần quáng tuyết sau bệnh tình lại càng thêm nặng nề.
Bị quáng tuyết nhiều lần sẽ khiến thị lực người ta dần dần suy yếu, về lâu về dài mắt sẽ bị tật, nếu nghiêm trọng thậm chí có thể mù vĩnh viễn.
Khi đi trên đồng tuyết, bình thường người ta đều đeo kính bảo hộ, không thì dùng kính râm bình thường cũng có thể ngăn ngừa hoặc giảm bớt tác động của chứng quáng tuyết.
Nhưng người Mỹ còn có một công trình nghiên cứu đưa ra kết luận chứng quáng tuyết thực ra là do hai mắt không tìm thấy vật thể làm tiêu điểm trong đồng tuyết (thường thì đứng trên núi tuyết chỉ có thể nhìn thấy một sắc trắng thuần), hai mắt căng thẳng quá độ mà thành tật.
Chứng quáng tuyết rất hiếm khi gây mù vĩnh viễn, nhưng một khi xuất hiện bệnh trạng thì tuyệt đối không được mở mắt, phải để đôi mắt có thời gian nghỉ ngơi.
Nói cách khác, căn cứ vào tình hình hiện tại, ước chừng mười hai giờ sau tôi mới có thể yên tâm mở mắt. Còn bây giờ dù thi thoảng hé mắt ra ngó đường một cái cũng phải cực kì cẩn thận.
Cũng có nghĩa là tôi chắc chắn phải ở lại đây một khoảng thời gian khá dài.
Nghĩ đến đây tôi cảm thấy cực kì cực kì ảo não, trong lòng tự nhủ tại sao khi lên xuôi chèo mát mái là thế mà đến lúc về lại thê thảm bậc này. Nếu trên đường tới đây tôi gặp chuyện bất trắc, có khi Muộn Du Bình còn phải đưa tôi về.
Nếu sớm đoán trước được chuyện này, mấy ngày qua tôi đã kiếm cớ tự đánh cho chân mình cà nhắc rồi. Iem bó tay với bạn Tà, để níu chân chồng bạn không tiếc tự đánh què chân mình, thật là tềnh thâm ý thiết quá xá -_-
Còn đang nhớ lại chuyện cũ mà sinh ấm ức, tôi chợt cảm thấy dưới mông lỏng lẻo, thế rồi nguyên mảng tuyết tôi đang ngồi bỗng trượt xuống.
Mảng tuyết phủ trên sườn núi một khi đã trượt xuống thì hoàn toàn không thể phanh lại, tôi còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình vừa lăn vừa trượt thẳng xuống dưới, hai tay chỉ biết quơ quào loạn xạ khắp bốn vùng quanh.
Giờ khắc này không thể nhắm mắt nữa rồi, đã mấy lần tôi vùi tay thật sâu vào tuyết, mong tạo ra lực cản giữ mình dừng lại, song mỗi lần nắm tay chỉ làm lở xuống một khối tuyết lớn hơn.
Tôi vừa la hét trong kinh hoàng vừa lăn thẳng xuống triền dốc. Tôi biết dưới kia là một vách núi dựng đứng, độ cao bét ra cũng có 30m. Dù bên dưới phủ một tầng tuyết dày đi chăng nữa thì tôi cũng không thể bình yên vô sự.
Trước kia tôi có thể nhủ thầm chết thì chết sợ quái gì, nhưng hiện giờ lại không tài nào chấp nhận kết cục ấy. Tôi hoảng hốt quơ quào loạn xạ, nhưng ngay sau đó thân thể đã trượt ra khỏi vách núi, chơi vơi ngã xuống.
Khi rơi khỏi sườn núi được chừng 6, 7m, tôi nhận thấy cảnh vật xung quanh dường như đã biến thành một thước phim quay chậm, thậm chí tôi hoàn toàn có thể nhìn rõ quỹ đạo kỳ quái của những khối tuyết rơi xuống theo mình.
Tiếp đó tôi gần như ngã ngửa vào tuyết.
Từ độ cao 30m ngã xuống một lớp tuyết xốp như bông, nghĩ kĩ thì đây có lẽ là một chuyện đặc biệt thú vị. Tôi cũng không rõ thân thể mình vùi sâu vào tuyết đến chừng nào, nhưng chắc chắn nếu có người đứng trên mặt tuyết, nhất định sẽ thấy một cái hố hình người với tư thế cực kì quái gở.
Tuyết ở nơi này đặc biệt xốp, sau khi tôi ngã xuống, vô số mảnh tuyết vụn trên miệng hố cũng rơi xuống theo, đập thẳng vào mặt khiến đầu tôi ong ong nhức buốt. Nhưng rất may khi ngã xuống tôi cảm thấy mình không đập phải vật gì cứng rắn. Nếu trong tuyết có một vài tảng đá ngầm thì chắc chắn tôi không thể có cảm giác như hiện giờ.
Tôi gạt gạt lớp tuyết phủ trên mặt, cố gắng bò lên, thò đầu ra khỏi hố. Còn chưa kịp chửi thề mấy tiếng cho bõ tức, tôi bỗng cảm thấy phía trên hình như bị một cái bóng che phủ. Ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay thấy mảng tuyết bị tôi khuấy động ban nãy giờ đang từ từ trượt xuống khỏi vách núi.
Thì ra cái bóng kia chính là mảng tuyết phủ trên triền núi. Nhìn thoáng qua, tôi ước chừng sẽ có khoảng một tấn tuyết đổ ụp xuống mặt mình, một lần nữa đẩy tôi xuống đáy hố sâu.