Chương 69
Chương 69
Ngay trong khoảnh khắc đó tôi thậm chí còn cảm giác như trên đầu của mình có treo một đống tóc lớn, nếu là tôi trước kia nhất định đã bị thứ đó hù chết rồi. Cho nên tôi ngẩng đầu lên, lấy đèn pin chiếu qua một chút cho đến khi nhìn rõ hình dáng của nó, da gà trên người liền đồng loạt nổi lên. Cùng lúc, cơ thể gần như theo phản xạ có điều kiện đi tới gần bên cạnh quan sát.
Thế nhưng, lập tức tôi phát hiện ra, tôi hoàn toàn không nhìn thấy cái gì cả, bên trên chỉ có vài cái ống nước và treo một bóng đèn.
Tôi cảm thấy quá kì quái, cẩn thận lia nhanh ánh đèn lên trên một vòng, bên trên hoàn toàn không có khả năng có người được. Đúng lúc này, lại có một âm thanh từ trên trần nhà truyền tới.
“Ta đang ở trong phòng của ngươi nói chuyện, khi căn phòng này được thiết kế đã được tính toán làm sao cho từ phòng của ngươi có thể truyền được âm thanh đến căn phòng tối bên dưới, cho nên ta lúc nào cũng có thể biết được động tĩnh phía trên.”
Ngay lập tức tôi hiểu ra là có chuyện gì. Con bà nó, nói như vậy thì, toàn bộ quá trình tôi cùng với bạn mình tháo máy tính ra sao, con mẹ nó …. Chỗ này có thể nghe được hết, hèn chi hắn đã chạy thoát.
Trời ơi, tôi thật là ngu mà, một người cẩn thận như vậy, hoàn toàn không có khả năng sẽ phạm phải thứ sai lầm cơ bản đó được, nhất định là đã có cách đối phó, toàn bộ động tĩnh trong phòng chú Ba đều bị hắn theo dõi sao.
Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi lại: “ Ngươi là ai?”
“Ta biết ngươi nghe được tiếng của ta, bây giờ ngươi có nửa tiếng đồng hồ để xác minh lại hoàn cảnh của mình lúc này. Ta đã đóng chặt hai lối ra vào của căn phòng tối đó, lúc này ngươi xem như đang bị nhốt lại rồi.” Đối phương nói. Phương pháp truyền âm thanh đi xuống chỗ này nghe có vẻ rất nặng nề, không thể nghe ra đặc trưng của âm thanh được.
“Ngươi là ai? Ngươi đang muốn làm gì?” Tôi hét lớn.
“Ngươi không phải là Ngô Tam Tỉnh, sự xuất hiện của ngươi chứng tỏ hắn đang gặp phải vấn đề gì đó. Ta phải biết vấn đề đó là chuyện gì. Cho đến khi tự mình hiểu ra tình cảnh của mình lúc này, ngươi có thể dùng cái máy tính ở trước mặt ngươi hiện giờ để nói vấn đề đó cho ta biết.”
Tôi lại gọi thêm một tiếng nữa, bỗng nhiên ý thức được có chỗ không bình thường, hoàn toàn có khả năng này, có thể tôi ở trong này nói chuyện hắn không thể nghe được, chỉ có một cách để nghe được đó là nghe lén, nếu không phải như vậy thì là dùng điện thoại sao?
Tôi lập tức đi tới bên cạnh máy tính, tôi biết việc người này nói không cần phải đi kiểm tra làm gì, lối ra nhất định là đã bị chặn lại rồi.
Thảo nào nơi này cái gì cũng không có. Sau khi hắn nghe được tôi và bạn hữu của mình nói chuyện, nhất định đã đem xử lý tất cả mọi thứ ở trong đây.
Thế mà hắn vẫn để lại một bức thư tín không xóa đi, hắn nghĩ tôi đã thuận lợi phục hồi lại một ít rồi à. Thực sự .. mẹ nó, thân mật dữ.
Tôi lập tức hồi âm lại:
“Ta nghe được, ngươi là ai?”
Đợi một lát, đối phương đã hồi đáp tới:
“Ngươi là ai? Tính cách âm của cái phòng này vô cùng tốt, cho dù ngươi có kêu gào cỡ nào cũng sẽ không ai nghe thấy được. Nếu ngươi không muốn bị nhốt chết ở trong đó, thì phải nói thật.”
Tôi vừa định trả lời, lập tức lại có một bức thư khác được gửi đến:
“Thời gian của ngươi không có nhiều lắm đâu, ta không thể ở lại đây quá lâu. Nếu như ngươi có nửa lời nói dối, lập tức ta sẽ đi khỏi đây ngay. Vĩnh viễn sẽ không có ai biết được ngươi đang ở trong đó.”
Trong lòng tôi thầm mắng, bụng nói làm sao bây giờ? Nói dối, thì phải nói như thế nào đây? Hắn khẳng định biết tôi không phải là chú Ba, nếu tôi nói tôi là chú Ba thì hắn sẽ lập tức rời đi, nhưng mà tôi nên nói tôi là ai đây…… Chẳng lẽ nói thật tôi là Ngô Tà sao? Vậy thì không phải là lộ tẩy rồi sao?
Tuy rằng lúc này có bị bại lộ cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, nhưng mà, mới bị dọa có một chút như vậy mà đã nói thật rồi, không phải là quá trẻ con sao?
Tôi suy nghĩ một chút, lập tức gửi một bức thư khác:
“Ta có nói ra thì ngươi cũng không biết ta là ai đâu.”
Đối phương gần như là trả lời ngay lập tức:
“Ngươi cứ nói ra đi, ta sẽ tự mình phán đoán được.”
Con bà nó, người này vẫn đang chiếm thế thượng phong. Lòng tôi gào lên, vừa định nghĩ phải trả lời như thế nào đây thì bên đối phương lại có gửi tới một bức thư nữa:
“Ngươi còn có một bức thư cuối cùng, ta phải đi khỏi đây ngay lập tức, không cần lãng phí thời gian nữa, ngươi là ai?”
Tôi sờ sờ mặt, trong lòng vô cùng lo lắng, gõ hai chữ: Không chắc. Lập tức xóa đi, tôi biết một người như vậy vô cùng dứt khoát.
Thế nhưng, cho dù tôi có nói thật đi nữa, hắn làm sao có thể đoán ra được đâu là lời tôi nói thật chứ?
Thật ra nếu hắn muốn phán đoán thì cũng không cần phải đoán lời tôi nói là có thật hay không, là vì trao đổi thông qua thư điện tử, hắn hoàn toàn không có khả năng đoán ra được. Cái hắn muốn biết là tôi rốt cục là người ở bên nào mà thôi.
Mà cho dù là tôi có nói thật hay không, sau khi hắn nghe xong, cơ bản cũng sẽ không để ý tới tôi, hắn vẫn sẽ bỏ đi. Đáng sợ nhất là, tôi từ những dấu vết ở trong này thì có thể nhìn ra, đó là một người đặc biệt cẩn thận, mạnh mẽ cương quyết và hắn vẫn đang tự kiềm chế bản thân, hắn nói phải lập tức rời đi nhất định là không có gạt người, nếu tôi không trả lời, hắn cũng sẽ không vì muốn biết đáp án mà ở lại thêm chút nào nữa.
Tôi phải làm sao mà không cần phải nói thật, mà vẫn có thể khiến cho hắn sinh ra có hứng thú với tôi, để hắn thả tôi ra ngoài.
Vậy thì, phải làm như thế nào để hắn có thể sinh ra hứng thú với tôi đây? Tôi nghĩ đông nghĩ tây, hiện tại có thể chứng mình được một điều, hắn thực sự tín nhiệm chú Ba của tôi. Nhưng mà tôi lại không thể nói tôi là chú Ba được, chẳng lẽ nói với hắn, tôi là họ hàng của chú Ba sao?
Chẳng lẽ nói với hắn, tôi là chú Hai sao? Hay là nói, tôi là một thủ hạ của chú Ba?
“Ta đi rồi.”
Ngay khi tôi đang lo lắng, lại có một bức thư được gửi tới.
Thoáng chốc tôi liền luống cuống lên, gần như là phản xạ có điều kiện, tôi lập tức gõ vài chữ gửi qua.
“Ta là Ngô Tà, cháu trai Ngô Tam Tỉnh.”
Nháy mắt bưu kiện tập tức được gửi đi, thậm chí tôi cũng không kịp hối hận, liền nhìn lên cái màn hình kia.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, trên màn hình không hề có bất kì biểu tượng hồi âm nào hiện lên, cả người tôi liền bắt đầu lạnh cứng, bụng nói sẽ không đến mức vậy chứ, đi nhanh như vậy sao, dứt khoát như vậy sao?
Không có khả năng này được, đường truyền này có tốc độ rất nhanh, sau khi hắn gửi bức thư tín này tới, tôi lập tức hồi âm, thì hẳn là hắn phải nhìn thấy chứ. Nghĩ nghĩ một chút, không đúng! Cho dù hắn có thấy được thì sao? Có lẽ cái tên Ngô Tà này với hắn hoàn toàn không có chút hứng thú, nhìn thoáng qua rồi đi luôn.
Con bà nó, tôi sẽ bị nhốt chết ở chỗ này sao, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tôi hít sâu một hơi để làm cho chính mình bình tĩnh lại, đối với tôi mà nói gặp phải tình huống như vậy không phải là lần đầu tiên. Tôi lập tức tìm kiếm ở bốn phía, muốn tìm một thứ gì đó có thể sử dụng làm công cụ được. Đến khi tôi phát hiện ở đây ngoài một lượng lớn băng ghi hình trống rỗng thì không có thứ gì nữa, tôi liền nổi điên lên đá vào cái giá sắt.
Thế nhưng, rất nhanh sau đó tôi liền bình tĩnh lại. Bản thân biết không phải là mình đã không còn cơ hội nào nữa.
Ngày mai, sáng sớm ngày mai người làm vườn — lão Hà sẽ tới đây tưới hoa, chỉ cần tôi có thể làm cho ông ấy chú ý tới, thì có thể gọi người tới để cứu tôi.
Con mẹ nó, tôi thực sự không biết nên giải thích như thế nào đây, tại sao đường đường là Tam gia lại bị vây khốn trong chính mật thất nhà mình chứ, chỗ này có nhiều cuốn băng ghi hình như vậy và còn có cả máy quay phim nữa. Chắc bọn họ sẽ không nghĩ là tôi bán bản gốc các bộ phim cấp ba đúng không? Mà kệ đi, dù sao thì vài ngày nữa tôi cũng đã có thể quay lại là Ngô Tà rồi, mất mặt thì mất mặt đi.
Nhưng mà, làm sao để khiến cho ông ấy chú ý đây? Chỗ này chắc chắn là cách âm với bên ngoài vô cùng tốt, có thể dùng một câu trong phim truyền mà hình dung là: Cho dù tôi kêu to tới mức vỡ cổ họng, cũng sẽ không có người nào đến cứu tôi.
Tôi nhìn nhìn ống nước trên nóc, bụng nói, những …… ống nước này không biết là ống nước gì, đem những…… ống nước này gỡ ra, rồi gào thét vào trong đó, không biết bên ngoài có nghe được không nữa.
Tôi lấy kệ sắt làm cầu thang leo lên nhìn, liền phát hiện cái này không đáng tin: Mấy cái ống nước này không phải là ống nước nhà chú Ba. Nhất định là của nhà hàng xóm, hơn nữa nhất định là ống nước thải: không nói tới ống nước ở trên thực sự quá rắn chắc, tôi cũng có thể cố phá vỡ nó, phân người nhất định sẽ phun vào mặt tôi, thì những ….. này tôi cũng nhịn được. Chỉ có điều âm thanh đi vào ống nước bồn cầu quá nhỏ. Hơn nữa, nếu có có người nghe được âm thanh kì quái từ bồn cầu, khẳng định sẽ cho rằng là tiếng của khí ép trong ống nước, cùng lắm thì cũng chỉ nghĩ là chuyện ma quỷ thôi, chờ cho tới khi hắn phản ứng lại, tôi đã chết đói từ lâu rồi.
Đúng lúc này, tôi bỗng nhiên nghĩ ra một cách, tôi thấy bên cạnh có bóng đèn.
Ở đây có dây điện thì sẽ có điện, nếu tôi lấy dây điện gắn lên ống nước, lúc đó bên kia đang có người tắm, thì sẽ bị điện giật chết ngay.
Như vậy, cảnh sát sẽ tới điều tra tại sao trong nước lại có điện, chỉ là, như vậy thì một mạng đổi một mạng, cái này lại không phải là nguyên tắc làm người của tôi nữa.
Suy nghĩ một hồi lâu, tôi vẫn quyết định trước hết là hướng vào bồn cầu mà gầm rú. Vì thế tôi leo xuống, dùng sức từ một bên trên kệ sắt, lợi dụng sắt đã không còn rắn chắc để bẻ một thanh sắt đã bị gỉ, không nghĩ tới thanh sắt này lại vô cùng rắn chắc, tôi cố sức tách ra, thế nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích.
Tôi bẻ vài cái, trong lòng lập tức liền hoảng hốt, lại càng thêm nổi nóng mà ra sức lay động. Đúng lúc này, tôi nghe được từ trong cống thoát nước bên cạnh truyền tới một âm thanh già nua.
“Đi ra đi.”
Tôi sửng sốt một chút, chợt nghe thấy bên kia truyền tới tiếng lan can sắt mở ra: “Từ từ đi ra.”
Vừa rồi tôi cũng vừa mới nhìn thấy trong cống thoát nước này có lan can sắt, nhưng tôi lại không hề nghĩ là nó có thể mở ra được. Bỗng chốc tôi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà vừa rồi như vậy thì cũng chỉ có mình tôi biết thôi. Tôi cúi người xuống nhìn nhìn cống thoát nước, liền thấy ánh sáng đèn pin chiếu qua đây, vô cùng chói mắt, chiếu sáng làm tôi không thể mở mắt ra được.
“Đi ra chậm thôi, không được lộn xộn.” Đối phương lại nói.
Tôi lập tức nói: “Không cần làm hại tôi, tôi sẽ không lộn xộn.”
Nói xong tôi ngồi xổm xuống, từng chút từng chút bò đi ra ngoài. Đợi cho đến khi đầu của tôi vừa thò ra khỏi miệng cống thoát nước, thoáng chốc một cây đao liền chĩa vào cổ tôi.
“Đừng nhúc nhích.” Âm thanh kia nói, tôi không thể nhấc đầu lên được, căn bản không thấy rõ hình dáng của người này, liền thấy người kia nhéo nhéo mặt tôi, rồi lại sờ sờ gáy của tôi. Bỗng nhiên hắn nở nụ cười.
“Cười cái gì!” Tôi có chút bực bội.
“Ngô Tam Tỉnh nói quả nhiên không sai, một con ruồi nhỏ cũng có thể phá hư đại sự. Cuộc sống của ngươi thực rất tốt, vì cái gì lại tự mình muốn tìm rắc rối chứ?”
Tôi không biết nên trả lời như thế nào, liền cảm thấy hắn lập tức đứng lên, nhanh chóng leo lên trên miệng giếng kiểm tra ống nước ngầm. Chờ đến khi tôi vùng vẫy bò ra khỏi giếng kiểm tra ống nước ngầm rồi điên cuồng vọt ra con hẻm nhỏ bên ngoài nhà Tam thúc thì. Liền phát hiện cho dù là từ hướng nào cũng đều không nhìn thấy ai cả, chỉ còn lại một ngã tư đường tối đen.