Chương 502: Lựa chọn của Tiểu Vũ, Ma Kiếm nhập thể
Lúc này, Đường Tam căn bản không suy nghĩ cỗ Tu La thần lực này khi mình đem nó hủy diệt đi sẽ có ảnh hưởng đối với cơ thể bản thân hay không, điều mà hắn nghĩ đến, chỉ là Tiểu Vũ không thể có chuyện. Cho dù bản thân có chết, cũng tuyệt không thể để năng lượng của Tu La thần này làm tổn thương đến nàng.
Phản ứng của Đường Tam không thể coi là không nhanh, nhưng, tất cả mọi thứ này đến quá đột ngột. Từ khi cỗ Tu La thần lực dũng mãnh tiến vào cơ thể Tiểu Vũ, đến khi Đường Tam phản ứng lập tức cứu viện, tuy chỉ là một dây ngắn ngủi, nhưng đối với lực lượng của thần mà nói, thì một giây như vậy đã là đủ rồi.
Tu La thần lực trong cảm giác của Tiểu Vũ chỉ là mát rượi mà nhu hòa, nhiều nhất chỉ là tốc độ hơi nhanh một chút. Nhưng trong cảm giác của Đường Tam, luồng Tu La thần lực này lại tràn đầy tính phá hoại. Hồn lực của Tiểu Vũ nghênh đón, căn bản còn chưa thể tạo ra nửa phần tác dụng ngăn cản, thì Tu La thần lực khủng khiếp đó đã giống như từng mũi từng mũi kim nhọn, sắc bén xuyên qua sự cản trở của hồn lực Tiểu Vũ, trực tiếp lưu động vào trong các kinh mạch trong cơ thể nàng.
Thời điểm này, Hải Thần thần lực của Đường Tam cuối cùng cũng truy đuổi tới. Nhưng, đợi đến lúc hắn đuổi kịp, Tu La thần lực lại đã phân chia thành ngàn vạn phần, đồng thời tuôn vào trong các kinh mạch khác nhau của nàng, trong khoảng khắc truyền vào gắn sát với kinh mạch Tiểu Vũ, lại đã cùng kinh mạch nàng dung hòa thành một thể. Đường Tam đã chuẩn bị mượn thần lực của mình đem nó bao phủ tiêu diệt, nhưng hiện tại lại không thể nào hạ thủ. Trừ phi hắn chuẩn bị đem toàn bộ kinh mạch của Tiểu Vũ phá hỏng, nếu không, thì căn bản đành hết cách với những luồng Tu La thần lực đã dung nhập vào cơ thể Tiểu Vũ đó.
Làm sao lại như vậy? Đường Tam trong lòng kêu thảm một tiếng. Điều hắn hiện tại có thể làm, chỉ là tận khả năng đem lực Hải Thần lực của mình nhanh chóng tuôn vào trong kinh mạch của Tiểu Vũ, bảo hộ kinh mạch của nàng, e sợ Tu La thần lực đột nhiên bạo phát sẽ khiến thân thể Tiểu Vũ bị phá hủy.
Thế nhưng, điều khiến Đường Tam không ngờ là, những dòng Tu La thần lực đã hóa thành ngàn vạn phần đó sau khi dung nhập vào trong kinh mạch cơ thể Tiểu Vũ, thì đã lập tức tiến hành một quá trình dung hòa với kinh mạch của nàng, chứ không có bất cứ dấu hiệu bạo phát nào, thậm chí đến nửa phần sát khí cũng không hề khuyếch tán ra. Đường Tam mắt mở trừng trừng nhìn, kinh mạch màu vàng nhạt của Tiểu Vũ vốn có chút hơi thở thần thánh, trong sự thấm đẫm của Tu La thần lực đã biến thành màu đỏ sẫm, màu đỏ sẫm tràn đầy hàn khí và sát khí.
Đây, đây rốt cuộc là …
Cho dù Đường Tam thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vào thời khắc này cũng không khỏi ngây ra. Hắn cảm giác được rõ ràng, vốn tâm ý tương thông giữa mình và Tiểu Vũ chỉ ẩn ẩn hiện hiện, nhất thiết phải dưới tình huống căng thẳng hoặc hết sức chăm chú mới có thể có chút cảm giác thoáng liên hệ, vào lúc này lại trở nên rõ ràng, đặc biệt là cảm giác huyết mạch tương liên đó, càng cực kỳ rõ rệt. Giống như Tiểu Vũ đã trở thành phần vươn dài ra của cánh tay trái hắn, trở thành một bộ phận của thân thể hắn vậy.
Khi Đường Tam chầm chậm mở mắt, tràn đầy sự lạ lùng nhìn Tiểu Vũ, hắn đã có chút hết chỗ nói rồi. Tiểu Vũ nhìn thì không có bất kỳ điều gì không ổn, gương mặt yêu kiều hơi ửng đỏ, giống như quả táo đỏ vậy, từng chút đều động lòng người, khí tức năng lượng trên người lại theo sự dung nhập vào của Tu La thần lực lại đột phá tiếp, xung phá được bình cảnh khó khăn của chín mươi lăm cấp, tiến vào trình độ chín mươi sáu cấp.
Kể cả là Đường Tam, cũng cần thông qua Hải thần thần niệm dò xét, mới có thể cảm giác được dòng Tu La thần lực ẩn tàng trên người nàng đó.
Thu hồi hai tay, Đường Tam nhìn không chớp mắt vào Tiểu Vũ trước mặt. Hắn hiện giờ cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, e sợ một khắc sau thân thể Tiểu Vũ sẽ bị lực Tu La thần khủng khiếp đó làm nổ tung. Mà điều hiện tại hắn có thể làm lại chỉ có cầu nguyện. Cơ thể của Tiểu Vũ có thể nói là đã bị Tu La thần lực thấm đẫm rồi, dù cho là Đường Tam, lúc nó phát tác cũng quyết không có khả năng ngăn cản.
Mà chính vào lúc này, không một ai chú ý tới, trong góc, một đạo quang mang màu đỏ sẫm đột nhiên bay lên, hướng về bên Tiểu Vũ và Đường Tam trôi bồng bềnh qua.
Thần niệm của Đường Tam hơi động, tức khắc đã cảm thấy sự tồn tại của dòng khí đó, lúc quay đầu lại nhìn, thanh Tu La Ma Kiếm dài đến hai mét đã bị bản thân quên lãng trong Hải Thần điện, đang chầm chậm bay tới phía hắn và Tiểu Vũ.
Kì quái là, trước khi Đường Tam chưa kế thừa Hải thần thần lực, khí tức đã từng làm hắn cảm thấy khát vọng vô cùng của thanh ma kiếm này, thứ cảm xúc cực kỳ muốn dùng tả thủ của mình nắm chặt lấy nó đó, hiện giờ đã biến mất.
Đối với một điểm này, Đường Tam cũng không thấy kinh ngạc. Dẫu sao, hắn hiện giờ đã trở thành Hải thần, Tu La Ma Kiếm là vũ khí truyền thừa của một vị thần khác, đã không còn hứng thú đối với một vị thần như hắn cũng là bình thường.
Trong lòng bàn tay phải, hào quang màu lam vàng chợt lóe lên, Hải Thần Tam Xoa Kích đã xuất hiện trong lòng bàn tay phải của Đường Tam. Một vòng quang hoàn màu lam vàng xuất hiện trong không trung trước mặt hắn và Tiểu Vũ, năng lượng Hải thần mãnh liệt lập tức đem thanh Tu La Ma Kiếm vô duyên vô cớ trôi dạt tới kia ngăn ở bên ngoài.
Trước đó cơ thể của Tiểu Vũ đã bị năng lượng Tu La thần xâm nhập rồi, lúc này Tu La Ma Kiếm kia lại bay qua, hàng loạt những dấu hiện bất minh làm Đường Tam trong lòng có chút hoang mang, nhưng nỗi sợ hãi trong nội tâm lại đã nhạt đi vài phần.
- Ca ca, nó hình như đến để tìm muội đó.
Thanh âm của Tiểu Vũ vang lên bên cạnh Đường Tam. Hoàn thành xong hấp thu hồn hoàn, nàng đã mở mắt ra, chăm chú nhìn thanh Tu La Ma Kiếm, trong mắt lộ ra ánh sáng khát vọng. Dưới sự chiếu rọi của quang mang màu đỏ sẫm Tu La Ma Kiếm giải phóng ra, bề ngoài làn da Tiểu Vũ mơ hồ lộ ra một tầng hoa văn thần bí màu đỏ sẫm.
- Tìm muội?
Đường Tam quay đầu nhìn Tiểu Vũ một cái, đột nhiên, trong lòng hắn sinh ra một ý nghĩ, Tiểu Vũ giống Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp, thực lực vừa đạt đến cấp bậc phong hào đấu la, trong cơ thể nàng cũng có khí tức của mình. Lẽ nào nói, thần vị của Tu La thần sau khi phát hiện ra không cách nào làm mình kế thừa được, lại cảm nhận ra Tiểu Vũ đã có lực lượng tương đối giống khí tức của mình, đã đặc biệt dẫn dắt Tu La lĩnh vực tiến hóa xong của mình dung nhập vào cơ thể Tiểu Vũ, tiếp nhận tiếp truyền thừa của hắn sao? Nếu là như vậy, ngược lại lại là một chuyện tốt.
Nhìn từ góc độ nội tâm, Đường Tam đối với Tu La thần cũng không thích thú gì, hắn lựa chọn kế thừa Hải Thần tất nhiên là vì đã vượt qua Hải Thần bát khảo, nhưng cũng có quan hệ rất lớn đến cảm giác của hắn đối với Tu La Thần.
Dù sao thì, để được kế thừa Tu La Thần, ông cố của hắn đã trả giá bằng sinh mệnh mà cũng chưa thành công, hơn nữa Tu La Thần lực này quá bá đạo, lại tràn ngập sát khí sắc bén không gì sánh kịp, lực lượng càng mạnh thì càng không dễ khống chế, nào có sự quen thuộc như hắn đối với Hải Thần thần lực.
Lúc này, phát hiện ra Tu La Thần dường như đã lựa chọn Tiểu Vũ, Đường Tam tuy cảm thấy đây có lẽ là một việc tốt, nhưng hắn lại không sao vui nổi. Thành tựu Tu La Thần không nghi ngờ là một việc cực kỳ nguy hiểm, thực lực của Tiểu Vũ hiện giờ tuy đã mạnh lên đến một trình độ tương đối, nhưng khoảng cánh thành thần vẫn có chênh lệch không nhỏ. Mà trong quá trình này, cho dù chỉ phát sinh một điểm nhỏ không ổn, sợ rằng cũng sẽ xuất hiện nguy cơ. Nàng làm sao có thể chịu đựng nổi sát khí ác liệt của Tu La Thần chứ? Phải biết, thần càng cường đại thì khi truyền thừa càng nguy hiểm. Tuy trong tâm tính nhu hòa của Tiểu Vũ đem theo sự cứng cỏi, nhưng, đối diện với thần vị sắc nhọn vô bì này của Tu La Thần, nàng có thể hoàn thành hay không?
Trong lòng Đường Tam đã rơi vào mâu thuẫn, với thực lực cấp thần của hắn, muốn ngăn cản thanh kiếm đó bay đến trước mặt Tiểu Vũ tự nhiên là có thể, chỉ cần hắn thủy chung dựa vào Hải Thần thần lực thì tự nhiên có thể cản trở được thanh Tu La Ma Kiếm chẳng qua bị năng lượng thu hút đến đó. Dù sao thì, một vị thần thật sự như hắn ở đây, còn thành Tu La ma kiếm đó chẳng qua chỉ là ẩn chứa năng lượng Tu La Thần mà thôi.
Nhưng, việc này đối với Tiểu Vũ mà nói là một cơ hội, Đường Tam có thể khẳng định, Tu La Ma Kiếm này bay đến, đối với Tiểu Vũ tuyệt không có ác ý. Nếu không, năng lượng Tu La Thần của nó trước đó tự động tuôn vào cơ thể nàng, thì đã có thể nhẹ nhàng giết chết Tiểu Vũ rồi, đến cả bản thân cũng không thể ngăn cản, căn bản không cần dẫn dắt thanh ma kiếm này đến tìm Tiều Vũ làm gì.
Đường Tam nhìn về phía Tiểu Vũ, thần sắc trên mặt cũng trở nên ngưng trọng:
- Tiểu Vũ, vừa nãy Tu La lĩnh vực tiến hóa từ Sát Thần lĩnh vực của ta truyền vào cơ thể muội, muội hẳn cũng cảm thấy rồi, chính là dòng năng lượng lạnh băng đó. Tu La Ma Kiếm này là chí bảo của ông cố ta Đường Thần lưu lại, là thần khí cùng một cấp bậc với Hải Thần Tam Xoa Kích. Hiện giờ nó bay về phía muội, có khả năng sẽ đem đến cơ hội truyền thừa Tu La Thần cho muội. Nhưng, Tu La Thần là một vị thần rất cường đại, có lẽ là thần nắm quyền cai quản giết chóc, muốn hoàn thành truyền thừa của hắn không nghi ngờ gì là vô cùng nguy hiểm. Ông cố của ta đã cố gắng cả đời cũng chưa thể thành công, ta sợ muội gặp nguy hiểm. Tiếp thụ nó hay không, muội tự quyết định đi.
Đường Tam thật sự không biết bản thân nên làm thế nào, thanh Tu La Ma Kiếm này đối với Tiểu Vũ mà nói chính là một con dao hai lưỡi, chỉ có để Tiểu Vũ tự mình quyết định thì tốt hơn.
Nghe Đường Tam nói, hai con ngươi Tiểu Vũ lập tức sáng lên, gần như không chút do dự đáp:
- Ca ca, muội tiếp thụ.
Đường Tam không ngờ Tiểu Vũ lại cho mình đáp án nhanh như vậy, nhịn không được nói:
- Tiểu Vũ, muội phải nghĩ kỹ. Độ khó của việc kế thừa Tu La Thần sợ rằng còn ở trên Hải Thần của ta. Hải Thần truyền thừa muội cũng nhìn thấy rồi, mọi quá trình ta đã trải qua muội gần như đều ở bên cạnh. Muội thật sự nghĩ kỹ rồi chứ? Thần vị này truyền thừa một khi đã tiếp thụ, thì nhất thiết phải tiến hành tiếp, đến cơ hội hối hận cũng không có.
Tiểu Vũ kiên định đáp:
- Muội tiếp thụ. Ca ca, huynh nghe muội nói, có thể nhận được sự thừa nhận của một vị thần sợ rằng so với truyền thừa thần vị còn khó khăn hơn. Huynh đã thành tựu Hải Thần, nếu tương lai muội muốn vĩnh viễn ở cùng huynh, thì cũng nhất định phải thành thần. Con đường thành thần nào có thể không nguy hiểm chứ? Hơn nữa, muội cũng không biết sau này có thể tìm được một thần vị hay không. Muội không muốn rời xa huynh, muội phải mãi mãi ở cùng huynh. Vậy để muội thử xem. Có huynh ở bên cạnh giúp đỡ muội, muội nhất định có cơ hội, nếu không, Tu La Ma Kiếm này cũng đã không lựa chọn muội rồi.
Thấy mục quang cố chấp đó của Tiểu Vũ, Đường Tam chầm chậm gật đầu, tâm niệm chợt chuyển, dù sao thì Tu La Ma Kiếm này cũng chính là do ông cố mình tu luyện bao năm có được, chiếu theo di nguyện mà ông cố đã lưu lại, thì bản thân Tu La Ma Kiếm này đại biểu là đã thông qua một bộ phận Tu La thần truyền thừa, dưới tình huống này, cơ hội Tiểu Vũ vượt qua truyền thừa đích xác không nhỏ. Nàng nói cũng có lý, có mình ở bên, một khi gặp phải nguy hiểm mình cũng có thể giúp đỡ.
- Đã vậy, muội phải cẩn thận.
Vừa nói, Đường Tam vừa thu lại Hải Thần Tam Xoa Kích của mình, thân hình vừa chuyển đã đến bên cạnh Tiểu Vũ, thần niệm khóa chặt trên Tu La Ma Kiếm, cho dù hắn biết Tu La Ma Kiếm không có khả năng gây bất lợi cho Tiểu Vũ, nhưng việc quan hệ đến sinh mạng người mình yêu thương, hắn vẫn cực kỳ thận trọng làm tốt mọi chuẩn bị tùy lúc ứng biến.
Đã không có sự ngăn cản của Hải Thần Tam Xoa Kích, hồng quang chợt lóe, thanh Tu La Ma Kiếm này đã đến trước mặt Tiểu Vũ, một màn kỳ dị xuất hiện, khi Tu La Ma Kiếm đến vị trí cách Tiểu Vũ chỉ có ba thước, thì hồng quang chợt lóe, ma kiếm thật lớn kia lại biến ảo thành chín đạo khí lưu màu đỏ sậm, bồng bềnh lướt tới, phân biệt từ những vị trí khác nhau trên thân thể Tiểu Vũ dũng mãnh tiến vào cơ thể.
Nhất thời, khiến cho trên da thịt vốn trắng nõn của Tiểu Vũ xuất hiện một tầng ma văn màu đỏ sậm, ma văn kia cũng không phải xuất hiện trực tiếp trên da của nàng, mà hình thành một tầng quang mang năng lượng cách da một chút. Đường Tam cảm giác được rõ ràng khí tức kinh khủng ẩn chứa trong cỗ năng lượng kia, khí tức giết chốc băng lãnh kia khiến ngay cả hắn là Hải Thần cũng nhịn không được phải nhíu mày.
Tiểu Vũ lại không có cảm giác như vậy, nàng chỉ cảm thấy chín đạo khí thanh lương (mát lạnh) dũng mãnh tiến vào cơ thể, thoải mái nói không nên lời, rất nhanh, chín đạo khí lưu kia liền dung nhập vào trong thân thể, ma văn màu đỏ sậm ở bên ngoài da cũng dần dần nhạt đi, dung nhập vào cơ thể. Cũng không khiến cho cái gì biến hóa.
Thấy thân thể của Tiểu Vũ khôi phục lại bình thường, Đường Tam coi như thở phào nhẹ nhõm, chí ít Tiểu Vũ tạm thời cũng không có vấn đề gì, hắn vội vàng hỏi:
- Tiểu Vũ, trong lòng muội có xuất hiện thanh âm nhắc nhở gì không?
Tiểu Vũ lắc đầu nói:
- Không có a! Chẳng qua cảm thấy khí lưu này rất lạnh, sau khi dung nhập vào thân thể rồi liền không có cảm giác đặc thù gì. Cũng không có thanh âm nhắc nhở gì.
Nghe Tiểu Vũ trả lời xong, Đường Tam không khỏi cười khổ, Tu La Thần kia quả nhiên không đi theo lộ tuyến bình thường, phương pháp lựa chọn truyền thừa thần vị cũng quái dị như thế. Chẳng qua, từ tình huống hiện nay xem ra, thân thể của Tiểu Vũ nếu dung hợp năng lượng của hắn, nên không có vấn đề gì quá lớn, chí ít cũng là điềm báo truyền thừa, hẳn là do thực lực của Tiểu Vũ còn chưa đạt được trình độ tương ứng, mới không được Tu La Thần nhắc nhở.
Căn cứ vào tình huống trước mắt, phán đoán của Đường Tam hiển nhiên là hợp lý nhất, thế nhưng, hắn lại quên mất một điểm, tuy rằng lúc trước trong Tu La lĩnh vực của hắn truyền ra một bộ phận năng lượng tiến nhập trong cơ thể Tiểu Vũ, cùng bản thân Tiểu Vũ dung hợp, thế nhưng, Tu La lĩnh vực trên Hạo Thiên Chuy của hắn cũng không biến mất.
Vẫn tồn tại như trước. Mà trên thực tế, phán đoán của Đường Tam cũng không chính xác, Tu La Ma Kiếm dung nhập trong cơ thể Tiểu Vũ, cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng. Chẳng qua tình huống trước mắt hắn cũng không có khả năng phân tích ra chân tướng sự việc.
Đường Tam kéo tay của Tiểu Vũ, rồi kiểm tra một chút thân thể của nàng, hắn phát hiện, kinh mạch, máu, cơ nhục trong cơ thể của Tiểu Vũ đã biến thành màu đỏ sậm, trừ việc đó ra cũng không có chỗ nào đặc thù. Mà lúc nhan sắc thay đổi, khi thân thể Tiểu Vũ đang không nhận thức được bị thần lực của Tu La Thần thấm vào, tất cả đều phát triển theo hướng tốt. Đường Tam tỉ mỉ kiểm tra mấy lần, mới xác định tình huống của thân thể Tiểu Vũ, tạm thời không cần quá lo lắng. Đến lúc này, vị phong hào đấu la cuối cùng của Sử Lai Khắc thất quái cũng đã xuất hiện. Về mặt hồn lực, Tiểu Vũ thậm chí vượt lên trước cùng đạt tới chín mươi lăm cấp như Đái Mộc Bạch. Trở thành người có hồn lực gần nhất với đệ nhất cường giả của Sử Lai Khắc thất quái- Đường Tam.
- Tiểu Tam, chúng ra nhanh đi thôi. Để tránh Gia Lăng quan bên kia gặp chuyện không may.
Đái Mộc Bạch thấy Tiểu Vũ cũng đã hoàn thành quá trình truyền thừa liền đề nghị. Lúc trước Đường Tam nói chuyện cùng Tiểu Vũ bọn họ cũng đều nghe được, mắt thấy trong các bạn có người chiếm được thần vị, Đái Mộc Bạch cũng không khỏi có chút ao ước. Chẳng qua bây giờ cũng không có thời gian suy nghĩ về chuyện thần vị, tất cả đều phải chờ tới khi tiêu diệt xong Võ Hồn đế quốc.
Đường Tam gật đầu:
- Chúng ta đi.
Vừa nói, hắn vừa đi đến trước mặt các vị Hải Thần thất thánh trụ thủ hộ đấu la:
- Các vị tiền bối, Hải Thần đảo ta giao lại cho các ngươi. Lần này chúng ta đi không biết lúc nào mới trở về, chẳng quan các ngươi yên tâm, ta đã để lại thần niệm trên đỉnh Hải Thần sơn, nếu có chuyện gì, các ngươi chỉ cần ở chỗ này kêu gọi, là ta có thể nghe được âm thanh của các ngươi.
Hải thần thất thánh trụ thủ hộ đấu la đồng thời khom người hành lễ:
- Cung tống (cung kính tiễn) Hải Thần đại nhân.
Ánh sáng vàng lam từ trên người Đường Tam phóng xuất ra, hoá thành một vòng ánh sáng thật lớn, bao phủ cả đồng bọn bên trong, quang mang chợt loé, thân thể mọi người lóe lên. Để có thể nhanh chóng trở về Gia Lăng quan, bọn họ thậm chí không kịp chào Tiểu Bạch.
Chẳng qua, sau khi Đường Tam rời khỏi Hải Thần đảo, mục đích thứ nhất không phải là trở về Đấu La đại lục.
Tử Trân Châu đảo.
Cát Tường đứng trên bờ cát, nhìn về phía một cái bảng gỗ trước mặt chừng ba mươi thước, tinh khí thần đều tập trung trên đôi mắt hắn, sâu trong đáy mắt dường như toát ra một tầng mây tím.
Trong khoảnh khắc, thân hình Cát Tường khẽ nhúc nhích, cả người ở tại chỗ nhanh như chớp bắt đầu thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung bộ huyền ảo vô song của Đường Tam.
Mặc dù Quỷ Ảnh Mê Tung của Cát Tường không thể so với Đường Tam, nhưng hắn cũng đã luyện cực kỳ thông thạo, đã có thể hình thành những đạo tàn ảnh nhàn nhạt xung quanh.
Chín đạo hàn quang loé lên, theo những phương hướng khác nhau xé nát không trung. Quang mang chợt loé, bốp một tiếng, chín đạo hàn quang đồng thời cắm vào tấm bảng gỗ ngoài ba mươi thước. Bởi vì chúng cắm vào cùng lúc cho nên chỉ phát ra có một tiếng mà thôi.
Đó là chín thanh liễu diệp phi đao, cắm trên tấm bảng giống như hình cánh hoa, làm thành một vòng tròn, khoảng cách giữa mỗi thanh hoàn toàn bằng nhau, bất luận là thủ pháp, nhãn lực, một chiêu phi đao ấy Cát Tường đã dày công luyện đến cảnh giới lư hoả thuần thanh.
Sáu năm trước Đường Tam thu hắn làm đồ đệ, sau khi mang Đường môn tuyệt học truyền cho hắn, Cát Tường ngày đêm khổ luyện, võ hồn đã không còn cản trở việc tu luyện của hắn. Chỉ trong sáu năm ngắn ngủi, hắn trưởng thành cực nhanh, hơn nữa năm ấy Đường Tam giúp đỡ hắn, hiện tại trên Tử Trân Châu đảo, hắn đã mơ hồ trở thành đệ nhị cao thủ chỉ dưới Tử Trân Châu.
Thở dài một hơi, Cát Tường ổn định thân thể, trong mắt hiện lên nét vui mừng:
- Xem ra, có thể luyện tập loại thủ pháp ám khí tiếp theo rồi. Lúc trước phía Hải Thần đảo xuất hiện kỳ cảnh, không biết có đúng như bọn họ đã nói, chính là Hải Thần giáng lâm hay không? Ôi, cái gì vậy?
Trong khoảnh khắc, Cát Tường trông thấy từ rất xa có một điểm sáng màu vàng lam hướng về phía Tử Trân Châu đảo bay tới rất nhanh. Sáu năm tu luyện, Tử Cực Ma Đồng của hắn cũng đã có trình độ nhất định, thị lực so với người thường mạnh mẽ hơn nhiều. Thế nhưng cho dù hắn nhìn như thế nào đi nữa, cũng không nhìn ra điểm sáng vàng lam ấy rốt cục là cái gì.
Điểm sáng vàng lam bay tới cực nhanh, hầu như chỉ trong vài lần hít thở cũng đã lớn dần trong tầm mắt hắn. Cát Tường nhanh chóng lấy ra một mũi phi châm, bình tĩnh thối lui vào bên trong đảo, nhưng thuỷ chung vẫn quay mặt nhìn về phía điểm sáng vàng lam. Đây là Đường Tam đã dạy hắn, vĩnh viễn không thể đưa lưng về phía địch nhân, đối với mỗi lời dạy của Đường Tam, Cát Tường đều nhớ rất kỹ, mà sự thực cũng đã chứng minh, Đường Tam dạy hắn bất cứ chuyện gì cũng đều dùng chân lý để hình dung.
- Cát Tường, không cần khẩn trương!
Điểm sáng vàng lam chợt loé, Cát Tường chỉ cảm thấy mắt hoa lên, tên bờ cát đã có thêm bảy người. Thấy bảy người này, hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó, ánh mắt hắn đã đọng lại ở trên người thanh niên dẫn đầu mặt trường bào màu vàng lam.
Một mái tóc màu xanh lam xoã dài sau lưng, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhàn nhạt, ưu nhã, khí tức thần thánh. Sự thâm sâu từ trong ánh mắt khiến Cát Tường trong lòng tự nhiên sợ hãi, lại còn tràn ngập khí tức thân thiết, tất cả mọi thứ đều quen thuộc mà lại như xa lạ.
Sáu năm không gặp, bề ngoài của Đường Tam cũng không thay đổi nhiều lắm, chỉ có khí chất là thay đổi nhiều hơn, dù sao hắn cũng đã trải qua quá trình từ người trở thành thần, nhìn qua sao có thể giống được?
- Lão sư!
Cát Tường mạnh mẽ bước lên vài bước, phốc một cái đã quỳ xuống đất, hướng về phía Đường Tam mà lạy. Tính cách của hắn luôn bình thản lúc này cũng không khỏi kích động hẳn lên. Đường Tam có thể nói đã cho hắn một cuộc đời mới, đối với vị sư phụ mà tuổi tác không lớn hơn mình bao nhiêu này, hắn luôn tôn kính tự đáy lòng.
Đường Tam mỉm cười, tay phải vung lên, một đạo năng lượng nhu hoà nâng Cát Tường lên:
- Không cần đa lễ! Sáu năm không gặp, tiến bộ của ngươi làm ta rất vui mừng. Xem ra ngươi vẫn thường xuyên nỗ lực tu luyện.
Cát Tường cố gắng gật đầu, cũng đã nghẹn ngào nói không nên lời.
Đường Tam nói:
- Ngươi là đệ tử duy nhất của ta, hiện tại lệnh cấm của Hải thần đảo đã cởi bỏ, nếu như ngươi muốn, hãy đến Hải Thần đảo tu luyện!
Vừa nói, Đường Tam vừa giơ tay lên, điểm hờ một cái về phía Cát Tường. Một đạo ánh sáng vàng lam tạo thành dấu ấn trên trán hắn, rõ ràng là một đồ án của Hải Thần Tam Xoa Kích, giống như đúc Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán Đường Tam. Chẳng qua, dấu ấn trên trán Cát Tường chỉ là Đường Tam dùng thần niệm lưu lại cho hắn một ký hiệu. Có ký hiệu này, bất luận là Hải Thần thất thánh trụ thủ hộ đấu la, hay là đàn Ma Hồn Đại Bạch Sa đều nhận biết.
Đường Tam quay đầu nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ mỉm cười, đem một cái hồn hoàn cuối cùng mà thần ban cho đưa cho Đường Tam, Đường Tam nói với Cát Tường:
- Cái hồn hoàn thần ban này tặng cho ngươi, chẳng qua, ngươi phải để dành đến lúc công kích hồn hoàn thứ chín hãy dùng, ta còn chuyện quan trọng phải làm, nếu như ngươi muốn đi Hải Thần đảo, chỉ cần để cho bọn họ thấy dấu hiệu trên trán mà ta lưu lại cho ngươi, bọn họ sẽ tin tưởng thân phận của ngươi. Ngươi hãy nói ngươi là đệ tử của Hải Thần. Chúng ta phải đi rồi, nếu như sự tình thuận lợi, có thể vài năm sau chúng ta sẽ gặp lại.
Mỉm cười gật đầu với Cát Tường, Đường Tam vung tay phải lên, vòng tròn ánh sáng màu vàng lam xuất hiện một lần nữa, trong ánh sáng lóng lánh, vòng tròn nâng thân thể bảy người Đường Tam vào trong chớp mắt phóng lên cao, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời xanh thẳm xa xa.
- Lão sư, lão sư …
Cát Tường kêu to vài tiếng, cho đến lúc này hắn mới phản ứng lại, nhìn hồn hoàn thần ban thưởng trong tay, nước mắt nhất thời trào ra. Mặc dù Đường Tam chỉ dừng lại trong thời gian ngắn ngủi, nhưng trong lòng Cát Tường lại điên cuồng hò hét, lão sư cũng không có quên ta, người còn nhớ rõ ta, thế nhưng vì sao lão sư người phải đi nhanh như vậy, ta còn chưa kịp nói vài câu với người, cho người thấy ta đã luyện thành thủ pháp ám khí.
Quỳ sát trên bờ cát, Cát Tường nhích về phía trước một chút, khi hắn ý thức được rằng mình không thể đuổi theo Đường Tam, quỳ mạnh xuống đất, cố sức hướng về phía Đường Tam vừa đi mà dập đầu.
- Cát Tường, ngươi làm gì vậy?
Giọng nữ quen thuộc từ phía sau truyền tới.
Tử Trân Châu vẫn một thân áo tím như trước chớp người vài cái đã đi tới bên cạnh Cát Tường, có chút nghi hoặc nói:
- Thủ hạ của ta vừa bẩm báo, vừa thấy một luồng ánh sáng vàng lam bay đến đảo Tử Trân Châu của chúng ta, ngươi có thấy gì không?
Cát Tường vẫn quỳ trên cát như trước thì thào:
- Lão sư, đó là lão sư!
Tử Trân Châu lấy một tay kéo Cát Tường lên:
- Ngươi nói cái gì? Đúng là Đường Tam tới, hắn, bọn hắn đâu rồi?
Tử Trân Châu có chút kích động hỏi.
Trước đây không lâu, hai chữ nam nhân trong lòng nàng chỉ là một danh từ dơ bẩn, thế nhưng nam nhân kia lại để cho nàng ấn tượng quá sâu sắc, sáu năm đã trôi qua, nàng vẫn không thể nào quên được tình cảnh nam nhân kia chiến đấu để cứu đồng bọn của hắn. Hắn rất bình tĩnh ung dung, lại còn hoàn toàn áp chế thực lực của mình, cùng với ánh mắt lạnh lùng ưu nhã như rõ ràng trước mắt mình.
- Lão sư đi rồi!
Cát Tường lau nước mắt trên mặt, dùng thanh âm có chút run rẩy nói. Hắn chậm rãi nhìn về phía Tử Trân Châu:
- Tỷ tỷ, ngươi biết không, sau này ta có thể cho người khác biết, ta là đệ tử của Hải Thần.
Tử Trân Châu ngơ ngác nhìn Cát Tường:
- Hải Thần …
…
Gia Lăng quan.
Gần một tháng trôi qua, tường thành của Gia Lăng quan đã hoàn toàn sửa chữa xong, chỉ là con sông hộ thành vẫn chưa đưa nước vào. Sau khi đại quân Võ Hồn đế quốc thanh lý thi thể dưới sông hộ thành, đã làm rất nhiều cọc gỗ vót nhọn dưới đáy sông, tuy rằng phòng ngự không tốt bằng nước sông, nhưng cũng không quá yếu. Lúc trước Đường Tam ở chiến trường khống chế nước sông công kích tường thành, một màn ấy thật sự quá mức chấn động, cho nên đại quân Võ Hồn đế quốc căn bản không dám cho nước vào sông.
Mặc dù tường thành Gia Lăng quan đã tu bổ hoàn tất, nhưng nhìn qua không thể nào so sánh được với trước kia, trên tường thành như thêm vào một miếng vá lớn. Nhìn bề ngoài, thật sự là người khác không dám khen tặng. Đương nhiên, đối với Võ Hồn đế quốc mà nói, chuyện đó không quan trọng, tác dụng thực tế của tường thành là phòng ngự, chính là cái bọn chúng cần nhất.
Một tháng gần đây, đại quân Thiên Đấu đế quốc lui lại năm mươi dặm, xây dựng củng cố doanh trại và thiết lập phòng ngự, nhưng không có chủ động tiến công. Nhìn qua làm cho quân thủ hộ Gia Lăng quan có cảm giác, chính là bọn họ chuẩn bị cho thật tốt để tiến hành chiến tranh trường kỳ.
Trong Gia Lăng quan, từ khi Bỉ Bỉ Đông bị sáu đại cung phụng liên thủ chạy về Võ Hồn thành, đại quân ở đây đều do bọn họ thống nhất với nhau quản lý, mà Kim Ngạc Đấu La thân là nhị cung phụng, vô tình trở thành người thống trị cao nhất tại Gia Lăng quan.
Thiên Đấu đế quốc lui về phía sau đóng quân, chuẩn bị cuộc chiến lâu dài, Kim Ngạc Đấu La đương nhiên vui sướng mà chứng kiến. Dù sao lục đại cung phụng bọn họ đều biết Thiên Nhận Tuyết đang tiến hành truyền thừa Thiên Sứ Chi Thần. Mục đích của bọn họ cũng không phải là giúp đỡ Võ Hồn đế quốc đánh thắng Thiên Đấu đế quốc, mà là đoạt lấy binh quyền từ tay Bỉ Bỉ Đông, đồng thời thủ Gia Lăng quan cho ổn định. Mà xem ra cho tới bây giờ, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
Gần một tháng nay, Thiên Đấu đế quốc thuỷ chung không chủ động xuất kích, Kim Ngạc Đấu La từng phái tiểu đội hồn sư đi dò xét, nhưng cũng không có kết quả gì. Thuần mẫn hệ hồn sư của Thiên Đấu đế quốc bay trên không trung tốc độ thực sự quá nhanh, hơn nữa thị lực kinh người, Gia Lăng quan có lợi về phòng ngự, có thể nói là vườn không nhà trống, trước mặt là một vùng bình nguyên lớn. Dưới tình huống như vậy muốn tiếp cận đại quân Thiên Đấu đế quốc để dò hỏi quân tình là vô cùng trắc trở. Sau vài lần bị đánh chạy về, Kim Ngạc Đấu La cũng không có phái người đi nữa, ở trong quan ra lệnh cho quân của Võ Hồn đế quốc sửa chữa công sự phòng ngự, thanh lý sông hộ thành, cùng lúc lợi dụng quân đoàn hồn sư của Võ Hồn đế quốc, đem binh quyền của các quốc gia liên minh thu lại trong tay, đồng thời tăng cường huấn luyện.
Đánh lâu dài thì hắn không có gì phải sợ, chưa kể Thiên Nhận Tuyết sắp sửa thành thần, đối với trăm vạn hùng binh của Thiên Đấu đế quốc, mỗi ngày tiêu hao lương thảo, tiếp tế tiếp viện là con số khổng lồ không đếm xuể.
Mà lương thảo Gia Lăng quan dự trữ rất nhiều, tiếp tế tiếp viện lại dễ dàng hơn.
Nếu không phải trong đại quân Thiên Đấu đế quốc quả thực có không ít cường giả, nhất là hắn đối với cha con Đường Tam kinh sợ rất lớn, nói không chừng Kim Ngạc Đấu La đã lặng lẽ mang theo mấy tên cung phụng quay về bên kia đối phó với đại quân Tinh La đế quốc trước rồi.
Kim Ngạc Đấu La lão luyện thành thục, quyết định trước tiên thủ Gia Lăng quan cho ổn định, hơn nữa, một phần là bởi vì Tinh La đế quốc muốn đột phá từ bên kia cũng không dễ dàng, một phần nữa, hắn rất vất vả mới nắm được binh quyền ở đây trong tay, chờ Thiên Nhận Tuyết tới. Chỉ cần Thiên Nhận Tuyết hoàn thành truyền thừa thần vị, đi tới trước trận của hai bên, cho dù có nhiều hồn sư cấp thấp ủng hộ Bỉ Bỉ Đông, đại quyền của Võ Hồn đế quốc cũng sẽ bị đoạt lại, về phần đại quân Thiên Đấu đế quốc đối diện, càng không phải là vấn đề nữa. Có một cường giả thần cấp lãnh đạo, muốn huỷ diệt Thiên Đấu đế quốc không phải dễ như trở bàn tay hay sao?
Lúc này, Kim Ngạc Đấu La đang dẫn theo năm tên cung phụng kia đứng trên đầu tường nhìn về hướng cùa đại quân Thiên Đấu đế quốc ở xa xa.
- Võ Hồn thành có tin tức gì không?
Kim Ngạc Đấu La hỏi.
Mấy tên cung phụng hai bên đều là bị hắn triệu tập tới, bọn họ tự nhiên hiểu được Kim Ngạc Đấu La đang muốn hỏi cái gì, ngũ cung phụng cố ý hạ giọng, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Nhị ca, sự tình có thể thành! Ta vừa nhận được tin tức, đại khái một tháng trước, Võ Hồn thành chúng ta xuất hiện cảnh tượng lạ, khí tức thần thánh giống như thiên thần giáng lâm. Ta xem, thiếu chủ hẳn là hoàn thành rồi!
Nghe ngũ cung phụng nói xong, Kim Ngạc Đấu La hưng phấn hẳn lên, nhíu mày:
- Ngươi nói cái gì? Một tháng trước? Không được, chỉ sợ đã xảy ra chuyện!
Vừa nói, sắc mặt hắn đã có chút thay đổi.
Ngũ cung phụng nghi hoặc nói:
- Nhị ca, không thể nào! Dựa theo tin tức truyền đến, hẳn là thiếu chủ thành công mới đúng a!
Kim Ngạc Đấu La lắc đầu, trầm giọng nói:
- Lúc đầu đại cung phụng từng nói với ta, nếu như tiểu thư hoàn thành truyền thừa thần vị, trước tiên sẽ tới Gia Lăng quan hội hợp cùng chúng ta. Nếu như tiểu thư thực sự hoàn thành truyền thừa Thiên Sứ Chi Thần thành công, đã hơn một tháng rồi, sao nàng còn chưa đến? Ta sợ …
Tứ cung phụng nói:
- Nhị ca, có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá hay không, đại cung phụng không phải nói rồi sao, tiểu thư tối thiểu cũng nắm chắc tám phần mười hoàn thành truyền thừa Thiên Sứ Chi Thần. Tình huống truyền thừa rốt cục là cái gì chúng ta cũng không rõ lắm, ta nghĩ nếu trở thành thần, lực lượng của thần khổng lồ như vậy, thì quá trình hoàn thành của tiểu thư, chỉ sợ cũng cần thời gian nhất định để hấp thụ thần lực, quen thuộc với các loại năng lực thần cấp. Nói không chừng chính là vì như vậy nên mới bị chậm lại.
Kim Ngạc Đấu La sắc mặt thoáng giãn ra một chút gật đầu nói:
- Có khả năng như vậy! Ngươi nói đúng, tình huống truyền thừa thần vị là cái gì chúng ta đều không rõ, mong rằng tiểu thư có thể tới nhanh một chút. Nếu như vậy, chúng ta cũng có người tâm phúc, tâm nguyện lớn nhất của ta, là có thể phụ tá tiểu thư thống nhất đại lục.
- Nhị ca ngươi xem, đó là cái gì?
Tam cung phụng bên cạnh đột nhiên chỉ về hướng xa xa, võ hồn của hắn có thị lực cực mạnh, lục đại cung phụng nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy ở xa xa, có một điểm sáng màu vàng càng ngày càng rõ.