Chương 1611: Khó Khăn Của Hắc Giác Vực!
Bên ngoài Hắc Giác Vực.
Trên một sơn đạo, hơn mười nhân ảnh mặc hắc bào yên lặng bước đi. Một lát sau, bọn họ dừng cước bộ ở trước một ngọn sơn phong.
“Các ngươi từ đâu đến? Nơi đây là sơn môn của Ma Đao Tông, không có phận sự gì thì mau cút đi!”
Khi đám người cổ quái đó dừng lại trước cửa sơn môn, hơn mười tên đệ tử hộ sơn lập tức rút Quỷ Đầu đao ra cầm lăm lăm trong tay, trong mắt lóe lên hung mang, lớn giọng quát.
“Vượt qua nơi này là tới Hắc Giác Vực?” Tại vị trí đầu lĩnh của đám hắc bào nhân, một giọng nói già nua lạnh nhạt truyền ra
“Hừ, nếu đã biết đây là Hắc Giác Vực thì còn không mau cút đi! Nơi này không phải ai cũng có thể xông bừa vào!” Bên phía đám đệ tử hộ sơn, một vị tráng hán có vẻ là người đứng đầu hừ lạnh, nói.
“Xem ra không sai…!”
Nghe vậy, hắc bào nhân đầu lĩnh không khỏi cười cười. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt đầy hờ hững, bàn tay giống như xương khô trượt ra khỏi tay áo, thanh âm bình thản: “Giết! Một người cũng không để lại!”
"Vâng!" Nghe thấy lời của hắn, hơn mười thân ảnh ở đằng sau đồng loạt đáp.
"Ô…ô!"
Thời điểm lão giả kia mở miệng, đám hộ vệ sơn môn liền trở nên cảnh giác, sau đó nhanh chóng thổi một hồi kèn báo động.
“Dám đến Ma Đao Môn giương oai, các ngươi muốn tìm…”
Kèn báo động vang lên, song…người nọ còn chưa kịp dứt tiếng quát thì trong con ngươi của hắn đột nhiên có một đạo hắc ảnh dần dần khuếch đại. Và chỉ trong nháy mắt, thân thể của hắn liền trực tiếp nổ tung thành sáu mảnh, huyết nhục văng ra tung tóe như mưa, đồng thời ngay cả cửa sơn môn ở sau lưng cũng bị chấn nát thành bột phấn.
"Kẻ địch tập kích!"
Tiếng nổ xảy ra bất thình lình khiến cả ngọn núi trở nên xôn xao, ngay tức khắc chỉ nghe thấy tiếng xé gió vang lên, hơn một ngàn thân ảnh từ trong sơn môn lao ra, đại đao trong tay dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời lóe lên dầy đặc, tràn ngập rực rỡ.
“Dám đến quấy rối Ma Đao Môn bọn ta. Đúng là có bản lĩnh đấy…!”
Từ trong đám người, một thân ảnh nắm đại đao chậm rãi bước ra. Song, khí tức cường hãn đủ để so với cường giả Đấu Hoàng vừa mới bạo phát thì đầu lĩnh của đám hắc y nhân đã giống như quỉ mị, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, tay áo nhẹ nhàng vung lên. Lập tức, vị cường giả Đấu Hoàng cũng có chút tiếng tăm ở Hắc Giác Vực này liền bị bạo tạc thành một vũng máu trước ánh mắt ngây dại của mọi người.
“Giết hết toàn bộ! Ngoài ra, hãy truyền tin cho các đội khác động thủ. Ta hi vọng, trong vòng một ngày, Hắc Giác Vực sẽ chỉ còn chúng ta!” Sau khi đánh chết môn chủ của Ma Đao Môn, đầu lĩnh của đám hắc bào nhân bèn lạnh nhạt nói.
"Tuân mệnh!"
Nghe được lệnh, hơn mười hắc ảnh đồng thanh đáp ứng. Tiếp theo đó, đấu khí tỏa ra ngập trời, xiềng xích màu đen hoa phá trường không, tràng cảnh giết chóc lặng lẽ diễn ra.
…………………
Hôm nay là ngày Già Nam học viện thu nhận học viên mới, còn học viên cũ thì tiến vào nội viện, bắt đầu cuộc sống hân hoan. Vì thế, học viện cũng cử hành một hồi điển lễ, khiến từ trên xuống dưới học viện đều tràn ngập trong bầu không khí hân hoan.
Nơi quảng trường diễn ra điển lễ gần như chật ních người xem, từng đạo âm thanh giống như nước lũ tụ cùng một chỗ, xông thẳng lên cửu tiêu.
Ở giữa quảng trường có mấy cái lôi đài được dựng lên. Giờ phút này, trên từng lôi đài đều có đấu khí bắn ra, người đấu cũng lần lượt thay đổi, mà mỗi một cuộc tỷ thí được diễn ra thì đều lộ vẻ hết sức kịch liệt. Thỉnh thoảng có người thắng trận, hiên ngang đứng giữa lôi đài, thu hút không ít ánh mắt hâm mộ của các thiếu nữ.
Cả học viện cũng vì thế mà đầy rẫy thanh niên căng tràn nhựa sống!
Tại vị trí trung ương của mấy lôi đài, có hai bức tượng đá khổng lồ đứng sừng sững. Một bức điêu khắc thân ảnh của một lão nhân, bức còn lại là một thiếu niên thanh tú, dựa theo số tuổi mà suy đoán thì cũng không sai biệt là bao so với đám học viên hiện tại. Và tình huống như thế cũng đã khiến một vài học viên mới gia nhập học viện có chút tò mò.
“Học tỷ, pho tượng hai người kia, một người là viện trưởng trong truyền thuyết, vậy người còn lại là ai? Hình như còn rất trẻ thì phải?” Mấy thiếu nữ trẻ tuổi xúm xít vây quanh một nữ tử có vóc dáng cao gầy, tò mò hỏi.
“Đấy là người xuất sắc nhất trong Già Nam học viện! Các ngươi biết Bàn Môn và Tiêu Môn chứ? Đó chính là do vị học trưởng này sáng lập. Ngày nay, các ngươi có thể thuận lợi thông qua Hắc Giác Vực đều là nhờ uy vọng của Tiêu Môn. Không như lúc trước, năm nào cũng có tân sinh chết tại Hắc Giác Vực! Nơi đó hung hiểm như thế nào thì các ngươi cũng đã thấy rồi đấy!” Đôi mắt đẹp của nữ tử cao gầy nhìn thoáng qua pho tượng của người trẻ tuổi, rồi cười nói.
“Nghe qua thì hình như rất mạnh mẽ a! Hì hì, thế hiện giờ vị học trưởng này đang ở đâu hả học tỷ?” Một vị thiếu nữ liền cười nói.
“Người ta đã sớm rời khỏi Già Nam học viện rồi. Lần trước ta từng nghe một vị trưởng lão nói, hình như học trưởng đã đi tới Trung Châu. Và theo truyền thuyết, địa phương đó là nơi mà cường giả nhiều như mây, cho nên các ngươi cũng chớ có si tâm vọng tưởng…!”
“Vậy học tỷ có muốn đi không?”
“Ngươi muốn bị đánh đòn…?”
“…”
Trên đài cao, Tô Thiên nhìn quảng trường náo nhiệt, khuôn mặt già nua liền nở nụ cười vui vẻ, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn hai pho tượng ở giữa quảng trường, không khỏi lắc đầu một cái. Đã mấy chục năm không gặp hai người này rồi thì phải?
“Không biết tiểu tử Tiêu Viêm kia hiện giờ ra sao rồi? Với thiên phú cùng năng lực của hắn, thành tựu bây giờ có lẽ sẽ không thấp a…!” Tô Thiên tự lẩm bẩm. Đã nhiều năm như vậy, Già Nam học viện cũng thu nhận không ít học viên có thiên phú kinh tài tuyệt diễm. Nhưng, nếu đem so sánh với người thiếu niên năm đó thì lại thua kém quá xa.
"Tô Thiên đại trưởng lão…!”
Ngay khi Tô Thiên đang tự lẩm bẩm thì sau lưng truyền đến một thanh âm. Hắn bèn quay đầu lại, không khỏi cười cười.
Phía sau Tô Thiên có ba nhân ảnh, hai nữ một nam. Trong đó, một nữ tử thân khoác y phục đạo sư, mặc dù quần áo rộng thùng thình nhưng cũng không che dấu được thân hình uyển chuyển mềm mại, đặc biệt là những đường cong gợi cảm hiếm thấy thì lại càng dễ hấp dẫn không ít ánh mắt.
Nữ tử còn lại thì một thân y phục đỏ, quanh vòng eo mảnh mai quấn một cái roi, dung nhan yêu kiều. Bất quá, cũng không có học viên nào dám nhìn nhiều, bởi trong học viện, người nào lại không biết hung danh ma nữ Hổ Gia cơ chứ! Ai mà bị nàng chú ý thì ngay trong ngày đó coi như xong đời rồi.
Còn lại, đứng bên cạnh hai nữ nhân, vị nam tử có thần sắc lạnh lùng, sau lưng đeo một thanh trọng kiếm rất lớn, tỏa ra một luồng chiến ý xen lẫn khí tức khiến người khác nhìn vào đều thấy hít thở không thông....
Ba người này chính là những nhân vật xuất sắc nhất tại Già Nam học viện hiện nay. Nếu Tiêu Viêm mà có mặt ở đây thì nhất định sẽ nhận ra ba người bọn họ.
Tiêu Ngọc, Hổ Gia, Ngô Hạo.
Ba người này hiện giờ đã trở thành lực lượng trung kiên của Già Nam học viện. Trong đó, Tiêu Ngọc cách đây hai năm đã bước chân vào cấp bậc Đấu Tông, Hổ Gia và Ngô Hạo thì đã đạt tới Đấu Tông đỉnh phong, tùy thời đột phá lên Đấu Tôn.
“Ngài vừa nghĩ tới tên kia? Ừ, cũng nhiều năm như vậy rồi, không biết hắn đã theo đuổi được Huân Nhi chưa?” Hổ Gia ngồi xuống bên cạnh Tô Thiên, ánh mắt liếc nhìn pho tượng Tiêu Viêm, bĩu môi nói.
“Yên tâm, thành tựu của hắn không phải là điều chúng ta có thể so sánh được!” Trên khuôn mặt của Ngô Hạo lộ ra vẻ tươi cười, tựa như đang hồi tưởng lại thời điểm bốn người trong cùng một tổ đội cướp đoạt hỏa năng.
“Hứ! Năm nay lão nương có thể sẽ đột phá lên Đấu Tôn!” Hổ Gia nói.
“Hơn mười năm trước, hắn đã dám đối đầu với Đấu Tôn rồi!” Tiêu Ngọc ở bên cạnh thản nhiên cười, đôi mắt đẹp lộ vẻ suy nghĩ phức tạp, nhìn về phía bức tượng.
“Các ngươi nói đỡ cho hắn, nhưng hắn đâu có nghe thấy!” Hổ Gia có chút hậm hực nói.
“Cũng đã lớn cả rồi, vậy mà vẫn không khác gì năm đó!”
Tô Thiên mỉm cười, sau đó bèn nhìn sang những chỗ ngồi ở xung quanh. Khi thấy các đạo sư và trưởng lão đã đến gần đủ thì hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Theo đó, cả quảng trường đang huyên náo cũng trở nên yên tĩnh hơn không ít, từng đạo ánh mắt đều tập trung vào Tô Thiên. Hiện tại, không hề nghi ngờ gì, Tô Thiên chính là người cầm lái của Già Nam học viện. Về phần Mang Thiên Xích phủi tay làm chưởng quỹ thì quả thật là rất không xứng đáng với chức vụ, mà ngay cả một số đạo sư cũng đã quên mất tên của lão rồi.
"Trà...!"
Tô Thiên đứng dậy, nhìn lần lượt từng khuôn mặt non nớt của những học viên thiếu niên, bản thân không khỏi nở một nụ cười hiền hòa. Song, khi hắn mới vừa mở miệng thì hàng lông mày đột nhiên nhíu lại, ánh mắt dời khỏi đám đông ở phía dưới, nhìn về cuối chân trời. Nơi đó mơ hồ có tiếng xé gió mang theo mùi máu tanh xen lẫn sát khí kịch liệt truyền tới.
"Ngô Hạo...!”
Nhiều năm nắm giữ học viện nên Tô Thiên vẫn trầm ổn như sơn, bất động thanh sắc, nói.
“Chấp pháp đội và các trưởng lão hãy đề phòng!”
Ngô Hạo lập tức đứng dậy, thân hình chậm rãi bay lên hư không, trầm giọng quát.
Nghe thấy tiếng quát của hắn, từng đạo thân ảnh nhanh chóng bay ra án ngữ xung quanh quảng trường, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía chân trời.
Tràng cảnh đột nhiên xuất hiện khiến đám học viên có chút giật mình, bất quá, nhờ có các đạo sư trấn an nên cũng không tạo ra xung động gì lớn.
Trước sự cảnh giới của mọi người, tiếng xé gió cũng càng lúc càng lớn. Một lát sau, phía chân trời có một số lượng lớn hắc ảnh đang thiểm lược mà tới, và chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở trên bầu trời.
“Hôm nay chính là ngày vui của Già Nam học viện bọn ta, không tiện tiếp đãi khách lạ. Mong các vị thông cảm!” Tô Thiên nhìn mấy hắc ảnh trên bầu trời, lông mày hơi nhíu lại. Hắn cảm nhận được một mùi máu tươi nồng đậm từ trên thân của những người này, nên nội tâm lập tức trầm xuống. Thật đúng là: thiện giả bất lai, lai giả bất thiện. (Người lành không đến, người đến không lành.)
“Ngày vui?”
Nghe thấy lời nói của Tô Thiên, đầu lĩnh của đám hắc ảnh không khỏi mỉm cười. Hắn chậm rãi kéo mũ trùm đầu xuống, để lộ ra một khuôn mặt nhăn nheo. Hắn liếc mắt nhìn Tô Thiên, trong thanh âm không chứa chút cảm xúc nào, nói: “Một canh giờ, đem mọi người rời khỏi Hắc Giác Vực. Thế đã được chưa?”
“Vị bằng hữu kia, có đùa giỡn thì cũng không nên như vậy chứ?” Nghe thấy những lời ngang ngược kia, sắc mặt của mọi người đều biến đổi, mà Tô Thiên cũng trầm giọng, nói. Nếu không phải do hắn không nhìn thấu được thực lực của người này thì hắn đã không nhịn được mà ra tay rồi.
“Nếu không đủ thì đành phải giết hết toàn bộ vậy. Mặc dù chỉ đều là một đám ôn con, nhưng cũng không có biện pháp nào khác!” Lão giả đầu lĩnh lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, trong ánh mắt của mọi người lóe lên lửa giận.
“Hồn U trưởng lão, bức tượng kia hình như chính là tên tiểu tử Tiêu Viêm!” Trên bầu trời, một kẻ đứng cạnh lão giả đầu lĩnh đột nhiên chỉ tay xuống bức tượng ở phía dưới, mở miệng nói.
“Ồ? Tiêu Viêm? Thằng nhãi con đã phá hủy Hồn Điện của chúng ta?” Nghe vậy, sắc mặt của lão giả tên là Hồn U kia bèn trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tượng nọ. Rồi bất chợt, lão liền cất tiếng cười quái dị, nói: “Vốn dĩ ta vẫn còn tồn tại một chút thiện tâm, thế nhưng không ngờ các ngươi dĩ nhiên lại có bức tượng của thằng nhãi đó. Xem ra phải khiến nơi đây máu chảy thành sông rồi!”
“Tất cả nghe lệnh, huyết tẩy nơi này, chó gà không tha!”
Nương theo thanh âm của Hồn U vừa dứt, từng đạo sát khí lập tức phô thiên cái địa, tỏa ra ngập trời!