Chương 1616: Sinh Vật Thần Bí
Ánh lửa chói mắt chiếu sáng mảng không gian đã nằm trong u tối cả vạn năm. Song, tuy có lửa nhưng Tiêu Viêm vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, mà ngọn nguồn của sự lạnh lẽo này chính là thứ to lớn bên dưới không gian tối tăm này.
Đó là một sinh vật to lớn tới mức không cách nào hình dung ra được. Nó chiếm cứ một chỗ ở trong không gian u tối, nằm im không nhúc nhích. Ánh mắt Tiêu Viêm di chuyển dọc theo thân thể của nó, chỉ có điều, đến khi tầm mắt của hắn bị ngăn trở bởi vùng không gian u tối ở phía xa thì hắn vẫn không thể nhìn thấy phần cuối cùng của sinh vật này.
Điểm đặc biệt của sinh vật thần bí này là toàn thân nó mang màu tím đậm, lân phiến lạnh như băng bao trùm lấy thân thể, tạo cho người ta cảm giác như cứng rắn không gì phá nổi.
Tiêu Viêm lúc này đang lơ lửng trên không, lấy ánh mắt của hắn cũng không cách nào nhìn được toàn cảnh bên dưới. Riêng điều này thôi cũng đủ để tưởng tượng được kích thước của sinh vật đó lớn đến mức nào, cho dù lấy kinh nghiệm lâu nay của Tiêu Viêm cũng là lần đầu nhìn thấy!
Mặc dù lăn lộn mấy chục năm đã sớm làm cho định lực của Tiêu Viêm cực kì cao thâm, nhưng cho dù là hắn thì ở trong hoàn cảnh bản thân đột nhiên phát hiện dưới không gian u tối này lại bị chiếm cứ bởi một sinh vật to lớn đến mức có thể thôn thiên phệ địa, thì có lẽ cũng phải cảm thấy kinh hãi.
Ai có thể ngờ tới, trong không gian yên tĩnh, gần như không có dấu hiệu của sự sống này lại có một sinh vật đáng sợ như thế tồn tại!
“Ừng ực…!”
Tiêu Viêm không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, trên trán hắn thậm chí cũng đã xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh. Hắn cẩn thận đánh giá lại sinh vật khổng lồ đang chiếm cứ phía dưới, song cho dù với nhãn lực của hắn thì cũng không tài nào đoán ra đây rốt cuộc là loại sinh vật nào.
“Nơi đây không nên ở lại lâu…!”
Nếu đã biết dưới đáy thế giới dung nham này chính là nơi ẩn giấu của Cổ Đế động phủ, Tiêu Viêm cũng liền sinh ra ý muốn rút lui. Mặc dù phía dưới kia, sinh vật khổng lồ vẫn đang nằm yên lặng, không phát ra tiếng động nào giống như vật chết, thế nhưng linh hồn Đế cảnh đã giúp Tiêu Viêm cảm nhận được một khí tức nguy hiểm. Loại khí tức này không thua kém Hồn Thiên Đế và Cổ Nguyên là bao!
Địa phương này tốt nhất không nên lưu lại quá lâu, đợi ngày sau triệu tập nhân thủ, mời thêm Cổ Nguyên tới hỗ trợ, rồi quay lại dò xét Cổ Đế động phủ này thì mới là phương pháp ổn thỏa nhất.
Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, thân hình Tiêu Viêm cũng từ từ lui về phía sau. Nhưng khi hắn vừa mới lùi được vài chục bước, thì đột nhiên hắn lại cảm nhận thấy thân thể khổng lồ của sinh vật phía dưới kia đang hơi lay động
Mặc dù nó chỉ hơi lay động nhưng cũng làm cho con ngươi của Tiêu Viêm cũng nhanh chóng co rút lại. Hắn hiểu được, với thực lực của hắn thì chắc chắn sẽ không xuất hiện ảo giác. Như vậy hiển nhiên chỉ có một đáp án duy nhất, đó chính là: sinh vật thần bí này vẫn còn sống!
Vừa nghĩ tới điều này, tốc độ lui về phía sau của Tiêu Viêm liền tăng vọt!
“Xuy!”
Thời điểm thân hình Tiêu Viêm đang gấp rút thối lui, trong không gian u tối kia, một đôi mắt khổng lồ đã đóng chặt từ lâu đột nhiên mở ra!
Trong đôi mắt này ánh lên màu hồng nhạt, chỉ tính riêng nó thôi đã lớn hơn thân thể Tiêu Viêm gấp mấy trăm lần!
Đôi mắt đó vừa mở liền tập trung nhìn về phía Tiêu Viêm, mà cùng lúc đó một cỗ uy áp cực kì khủng bố cũng trực tiếp bao phủ lấy hắn, làm cho tốc độ thối lui của hắn bị chậm lại.
Bị uy áp kinh khủng kia bao phủ thân thể, sắc mặt của Tiêu Viêm lập tức biến đổi. Hắn phải toàn lực thi triển linh hồn Đế cảnh thì mới khiến cho cảm giác bản thân như bị rơi vào một vũng bùn kia giảm bớt đi một chút.
“Người xông vào thần mộ kia… Có cầm Cổ Ngọc không?”
Thời điểm linh hồn lực của Tiêu Viêm đang tuôn ra dữ dội, thì đột nhiên không gian liền chấn động, đồng thời một thanh âm vang dội truyền ra, khiến cho mảnh không gian phải trở nên run rẩy
Tiêu Viêm nắm chặt tay, nhìn thoáng qua đôi mắt khổng lồ ở trong bóng tối kia. Giờ phút này, ánh mắt lạnh như băng đó đang hờ hững nhìn hắn, trong mắt không có bất kì dao động nào.
“Tại hạ chẳng may đi nhầm! Nếu đã có chút quấy nhiễu thì xin hãy thứ lỗi, tại hạ ngay lập tức sẽ rời khỏi đây!” Tiêu Viêm chắp tay với đôi mắt, trầm giọng nói.
“Không có Cổ Ngọc sao?” Nghe vậy, trong không gian liền vang lên một giọng nói. Lúc này, Tiêu Viêm dường như nhìn thấy trong con mắt khổng lồ kia hiện lên một chút thất vọng cùng…sát ý lạnh như băng. Đúng, chính là sát ý!
“Không tốt!”
Cảm nhận được tâm trạng, sắc mặt Tiêu Viêm liền biến đổi, sau đó bất chấp mọi thứ, xuất ra Tịnh Liên Yêu Hỏa bao trùm lấy thân thể, mở cốt dực ở sau lưng, cấp tốc thối lui!
“Nếu thật sự không có thì hãy lưu lại đây đi…!” Thanh âm hờ hững vang lên lần nữa, sau đó toàn bộ không gian đột nhiên chấn động, một cột sáng màu tím bắn ra từ trong bóng tối, xuyên qua hư không, hung hăng lao về phía Tiêu Viêm.
“Vù!”
Vừa thấy sinh vật thần bí kia phát động công kích, ánh mắt Tiêu Viêm cũng phát lạnh, nhanh chóng biến đổi thủ ấn, linh hồn phân thân khổng lồ ngay lập tức hiện lên ngoài thân thể, miệng của thân ảnh bắn ra một luồng sóng xung kích đáng sợ, hung hăng va chạm với cột sáng màu tím kia.
“Rầm…!”
Sau tiếng nổ, một cỗ phong bạo quét ra xung quanh, tràn ngập một mảnh không gian này.
“Xoạt!”
Phong bạo cuốn qua, tử quang như cũ vẫn còn tồn tại, mà Đế cảnh linh hồn cộng thêm Hoàng Tuyền Thiên Nộ của Tiêu Viêm cư nhiên không thể đánh tan nó, điều này khiến cho vẻ ngưng trọng trong mắt Tiêu Viêm càng đậm hơn. Hắn lại biến đổi thủ ấn, hai đạo sóng âm linh hồn mạnh mẽ chợt dữ dội bắn ra.
“Bang…bang!”
Hai đạo sóng âm linh hồn cuộn vào nhau, mạnh mẽ oanh kích đạo ánh sáng tím, rốt cuộc đã đánh tan được đạo ánh sáng đó, thế nhưng bản thân Tiêu Viêm cũng bị chấn lui lại phía sau cả ngàn trượng, nhìn rất chật vật.
“Thực lực của tên kia thật là khủng khiếp!”
Qua một phen giao thủ, nội tâm Tiêm Viêm cũng sinh ra chút sợ hãi. Chỉ một kích tùy tiện mà hắn cần phải đem hết toàn lực thì mới có thể ngăn cản được. Thực lực của sinh vật thần bí này chắc chắn sẽ không kém so với đám người Hồn Thiên Đế, Cổ Nguyên!
“Linh hồn Đế cảnh?” Trong hư vô u tối, thanh âm của sinh vật thần bí chứa đựng một chút kinh ngạc.
Tiêu Viêm cũng không rảnh mà để ý tới nó, thừa dịp có lực phản chấn, thân hình lại một lần nữa lao về phía lối ra của không gian.
“Vụt!”
Khi Tiêu Viêm đang lướt đi, phía sau hắn lại có kình phong bén nhọn đánh tới. Khóe mắt hơi liếc lại, chỉ thấy được tử quang đang ngưng tụ thành một quang ấn kỳ dị rồi đập về phía Tiêu Viêm.
“Chết tiệt!”
Cảm nhận được lực lượng đáng sợ ẩn chứa trong quang ấn, Tiêu Viêm lại biến sắc lần nữa, song chưởng xoay tròn, ngưng tụ ra hai đóa Lục Sắc Hỏa Liên, sau đó cũng không cần quay đầu lại mà vứt về phía quang ấn kia.
“Rầm…rầm!”
Hủy Diệt Hỏa Liên nổ tung trên quang ấn, sóng lửa sôi trào, nhưng vẫn không thể làm rung chuyển nổi quang ấn. Chợt, một tia sáng đột ngột bắn ra khỏi quang ấn, nhanh như chớp bay về phía Tiêu Viêm.
Khi tia sáng này phóng ra, Tiêu Viêm cũng đã phát hiện. Hắn vội vàng xoay người, hai tay vung lên, Tịnh Liên Yêu Hỏa nhanh chóng ngưng tụ thành một bức tường trước mặt.
“Răng rắc…răng rắc!”
Chỉ trong nháy mắt, tia sáng kia đã va mạnh lên bức tường màu hồng phấn, làm nó vỡ vụn ra. Tia sáng như không hề gặp trở ngại, sau khi hoàn toàn phá hủy bức tường cứng rắn được tạo từ hỏa diễm, nó nặng nề đánh lên thân thể của Tiêu Viêm.
“Phụt… phốc!”
Bị trúng một đòn nghiêm trọng, sắc mặt Tiêu Viêm liền đỏ lên, miệng phun ra một ngụm máu tươi, mà thân hình của hắn lại một lần nữa thuận đà thối lui.
“Phốc…phốc!”
Máu tươi của Tiêu Viêm lây dính lên quang ấn cách đó không xa, khiến trong nhất thời quang ấn phát ra từng tiếng vang.
“Lưu lại nơi này cho ta…!” Tuy một kích vừa rồi đã đánh cho Tiêu Viêm tan tác, nhưng sinh vật thần bí kia cũng không định để hắn rời đi. Nó liền huy động quang ấn phát ra tiếng rít gào, đuổi theo hắn một lần nữa.
Cảm thụ được kình phong đang tập trung về phía mình, Tiêu Viêm liền âm thầm kêu khổ, con quái vật này thật sự là quá khó đối phó rồi. Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn không gian ở phía xa, chỉ cần ra khỏi nơi đó là hắn có thể chạy trốn được sự truy sát của nó này.
“Tuy rằng ngươi có linh hồn Đế cảnh, thế nhưng bản thân ngươi cũng chỉ là một Thất tinh Đấu Thánh, nếu để cho ngươi chạy thoát thì đây không phải là một chuyện đáng để chê cười sao?” Đúng lúc Tiêu Viêm đang hơi mừng rỡ bởi khoảng cách phía trước đã không còn xa, thì mảnh không gian ở trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên dao động. Từ nơi đó, đạo quang ấn liền trực tiếp phá không mà ra, sau đấy hung hăng bổ xuống đầu Tiêu Viêm. Nhìn tình hình này, nếu bị đánh trúng thì cho dù là Tiêu Viêm cũng sẽ bị trọng thương.
Song, ngay khi quang ấn sắp sửa đánh xuống đầu Tiếu Viêm, mấy vệt máu tươi còn dính ở trên mặt Tiêu Viêm đột nhiên bốc hơi, cuối cùng hóa thành từng tia máu màu vàng lưu động theo quang ấn.
“Ong…ong!”
Thời điểm giọt máu màu vàng xuất hiện, thân thể khổng lồ của sinh vật thần bí đang chiếm cứ trong bóng tối kia cũng đột nhiên run lên, một loại cảm giác quen thuộc phá vỡ sự bức bối mà ngủ say mang đến, loại cảm giác này không ngừng lan ra khắp thân thể nó.
“Nga!”
Quang ấn chỉ còn cách đỉnh đầu Tiêu Viêm khoảng mấy trượng thì đột nhiên dừng lại, thế nhưng phong áp mãnh liệt vẫn đem vùng không gian xung quanh thân thể Tiêu Viêm chấn cho tan nát.
Đột nhiên xuất hiện một màn này cũng đã khiến cho bản thân Tiêu Viêm vốn đang chuẩn bị liều mạng phải ngẩn ra, sau đó ánh mắt hắn chợt lóe lên, thân hình trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang bay đi dữ dội, chỉ vài cái chớp mắt đã xuất hiện ở phía lối ra của không gian, sau đó liền biến mất hút.
Nương theo sự biến mất của Tiêu Viêm, quang ấn kia cũng ngừng đuổi bắt. Trong bóng tối, đôi mắt khổng lồ hiện lên một vẻ xa xăm, mờ mịt, nhìn giọt máu màu vàng lưu lại trên quang ấn.
Quang ấn lay động, chậm rãi bay về phía đôi mắt khổng lồ, giọt máu màu vàng trên đó rơi xuống tí tách. Ngay sau đó, vẻ mờ mịt trong mắt con quái vật khổng lồ nhanh chóng biến mất. Trong con mắt lạnh lùng kia, cư nhiên lại xuất hiện vẻ mừng rỡ như điên.
“Máu, có mùi vị của hài tử!”
Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh chợt vang lên một tiếng gầm kinh thiên động địa. Thân thể khổng lồ dường như đã nằm yên không biết bao nhiêu năm kia bắt đầu rục rịch cử động, hung hăng va chạm vào không gian xung quanh. Song, đối mặt với những cú húc liều mạng của nó, mảnh không gian này chợt ánh lên huỳnh quang, làm cho không gian chắc chắn như một nhà tù vậy…
“Đà Xá Cổ Đế, tên vô sỉ nhà ngươi!”
Cố gắng không thu được kết quả, sinh vật thần bí kia đột ngột quay đầu, đôi mắt to lớn tàn bạo nhìn chằm chằm vào cánh cửa không gian cổ xưa kia. Một tiếng rống giận không cam lòng vang vọng không dứt…