Chương 1293 : Tru Tâm
<br><br>Chương 1293 : Tru Tâm<br><br><br><br> Chương 1293: Tru Tâm <br> <br>Tinh Không Chi Môn đã mở ra, Lăng Thần như đã nhận được ý chí của Nhâm Tiểu Túc, nó không chút do dự đánh về phía Hoàng Hôn. Hai con cự thú của thần linh cứ thế đánh nhau, mặt đặt nơi chúng đi qua đều sụp đổ rầm rầm. <br> <br>Khánh Chẩn và Hứa Man kinh ngạc nhìn một màn này, cảm nhận được rung động trước đó chưa từng có. <br> <br>Đừng nói hai người họ, dù là La Lam và Chu Kỳ từng gặp qua Lăng Thần cũng cảm nhận được sự khiếp đảm khó hiểu. <br> <br>Trên đời này liệu có mấy siêu phàm giả có thể chống lại loại quái vật này? <br> <br>E rằng không nhiều lắm a. <br> <br>Từ trước đến nay năng lực siêu phàm quỷ dị khó lường, đại bộ phận đều không được thực chất hóa, cũng khó có thể nhìn bằng mắt thường. <br> <br>Mà bây giờ, thực lực của Lăng Thần lại nhìn được bằng mắt lại vượt qua cả phàm tục. <br> <br>Trước kia Hứa Man cảm thấy, dù Nhâm Tiểu Túc rất lợi hại cũng không thể chống lại cả quân đội. <br> <br>Thế nhưng Hứa Man chợt phát hiện, hắn rất khó có thể tổng kết được thực lực của Nhâm Tiểu Túc. Đoàn tàu hơi nước, mặt nạ bạc, vụ nổ vừa rồi cùng vô số thứ họ đều chưa từng thấy qua. <br> <br>Đối phương cứ như là ảo thuật gia chân chính, luôn có thể khiến người ngoài bất ngờ. <br> <br>Không phải nói siêu phàm giả chỉ có một loại năng lực thôi à. Hứa Man từng nghe nói có người có hai năng lực. Thế nhưng lại vô cùng hiếm, vậy còn người có vô số năng lực như Nhâm Tiểu Túc thì sao? <br> <br>Đây là vật thí nghiệm số 01 a. <br> <br>Nói thật, Hứa Man không biết sao, nhưng những siêu phàm giả có hai loại năng lực hắn biết đều có liên quan tới Nhâm Tiểu Túc. <br> <br>Một người là Hứa Hiển Sở có cái nồi và ảnh tử, còn lại là Vương Tòng Dương có cái nồi và đoàn tàu hơi nước… <br> <br>Tiếng nổ ầm ầm vang dội trên hoang dã. Khi hai đầu quái vật khổng lồ ôm nhau cắn xé, bụi bặm xao động đầy trời, sóng khí từng đợt từng đợt nhấc lên, phảng phất như ngay cả thiên địa cũng biến sắc. <br> <br>Đám người Khánh Chẩn đứng nghệch ra nhìn cứ như vừa xuyên qua thế giới ma pháp vậy. <br> <br>Lăng Thần và Hoàng Hôn từng sống cùng nhau hơn hai trăm năm, hai bên hẳn rất quen thuộc, thân cận. <br> <br>La Lam nhìn hai đầu quái vật khổng lồ chém giết nhau, hắn bỗng nói: <br> <br>"Nếu chúng đều là sủng vật Nhâm Tiểu Túc, lại bị Linh thao túng phải chém giết nhau, Nhâm Tiểu Túc nhất định rất khổ sở a?" <br> <br>Chu Kỳ bĩu môi: <br> <br>"Đã là lúc nào rồi còn tâm tư đa sầu đa cảm. Bản thân chưa chắc sống nổi còn quan tâm chuyện của sủng vật làm gì." <br> <br>La Lam nhìn hắn: <br> <br>"Nói hay thế sao ngươi còn đứng đây.” <br> <br>Chu Kỳ không nói gì nữa. <br> <br>Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc lái đoàn tàu hơi nước về phía đám La Lam: <br> <br>"Lên xe." <br> <br>Trong lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc cũng không nhìn đám La Lam mà vẫn nhìn Lăng Thần cùng Hoàng Hôn chiến đấu, thỉnh thoảng lại dò xét bốn phía. <br> <br>Dường như hắn không tính đi qua trợ giúp Lăng Thần. <br> <br>Cách đó không xa, Hoàng Hôn bỗng đạp Lăng Thần ra, muốn trực tiếp đánh về phía đám người Khánh Chẩn. Không đợi nó kịp chạy như điên đã bị Lăng Thần bổ nhào tới từ phía sau. Hai đầu Tích Dịch to lớn trên hoang dã cắn xé nhau. <br> <br>Nếu không có ngoại lực, e rằng đánh tới khi hai đầu Tích Dịch này mình đầy thương tích, thể lực tiêu hao cũng chẳng con nào còn sống. <br> <br>Nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn như cũ không xuất thủ. <br> <br>Khánh Chẩn lên xe trước rồi nói với Nhâm Tiểu Túc hỏi: <br> <br>"Ngươi còn chờ gì nữa?" <br> <br>Hoặc nói, Nhâm Tiểu Túc đang cảnh giác cái gì? <br> <br>Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nhìn Khánh Chẩn một cái: <br> <br>"Còn nguy hiểm khác." <br> <br>Trước khi đi, P5092 từng đặc biệt tìm Nhâm Tiểu Túc nói chuyện: <br> <br>"Thiếu soái, kỳ thật chuyến đi tới Tây Nam này vô cùng nguy hiểm. Khả năng tính toán của AI thế nào ngươi cũng biết, vì thế hết thảy kế hoạch của chúng ta sẽ không thể nào thuận lợi, đây là chuyện không cần quá kinh ngạc.” <br> <br>Nhâm Tiểu Túc hỏi: <br> <br>"Ngươi là cảm thấy AI sẽ không cho ta thuận lợi dẫn Khánh Chẩn từ Tây Nam về?" <br> <br>"Đúng vậy…" <br> <br>P5092 gật đầu: <br> <br>"Tuy AI nhìn như vô hại nhưng nó biết dùng chiến thuật biển người hủy diệt hết thảy. Đứng trước lực lượng có thể khiến người ta tuyệt vọng, rất nhiều người quên mất thứ nó am hiểu nhất là tính toán. Có đôi khi, những gì nó nghĩ tới vượt xa cả chúng ta nhiều.” <br> <br>"Cho nên ngươi hy vọng ta làm sao?" <br> <br>Nhâm Tiểu Túc hỏi. <br> <br>"Ta chỉ hi vọng Thiếu soái mặc kệ bất kỳ cản trở gì, trước tiên cứ rời khỏi chiến trường, không cần có bất kỳ ý nghĩ ham chiến nào khác. Hơn nữa, luôn phải chú ý xung quanh, cẩn thận AI có hậu thủ…" <br> <br>P5092 quay đầu nói với Vương Uẩn: <br> <br>"Cuối cùng ta vẫn cảm thấy AI ẩn dấu một ít hậu thủ rồi. Bây giờ ngươi thử nhớ lại xem, ở Trung Nguyên có thế lực nào có thể bị AI điều khiển mà chúng ta không để mắt tới chăng?” <br> <br>Vương Uẩn nhớ lại: <br> <br>"Bây giờ chúng ta chưa thấy được đội đặc chủng tiên phong của Vương thị. Ta cảm thấy có lẽ AI không dùng họ như binh sĩ bình thường đâu chứ?” <br> <br>P5092 lắc đầu: <br> <br>"Chỉ là một đám người bình thường thôi. Dưới sự điều khiển của AI, mỗi người đều có thể nắm giữ kỹ năng tác chiến đặc chủng. Có lẽ tố chất thân thể không cách nào sao cùng những người thực sự được huấn luyện trong thời gian dài, thế nhưng đội đặc chủng cũng không quá quan trọng, còn gì khác không?” <br> <br>"Có rất nhiều siêu phàm giả ở Trung Nguyên đến nay vẫn chưa thấy… " <br> <br>Vương Uẩn nói. <br> <br>P5092 nghĩ nghĩ: <br> <br>"Việc này thì đúng là cần cảnh giác, trong hiểu biết của chúng ta, AI là không thể điều khiển siêu phàm giả, nhưng không ai có thể xác định được có đúng vậy không. Nếu nói siêu phàm giả cự tuyệt khống chế nhờ vào ý chí của mình, vậy nếu bắt siêu phàm giả đó lại, sau đó tra tấn đến khi sắp chết thì sao? Thiếu soái, điểm này ngươi nên cẩn thận." <br> <br>Nhâm Tiểu Túc gật đầu. <br> <br>P5092 lại hỏi: <br> <br>"Còn gì nữa không Vương Uẩn?" <br> <br>Vương Uẩn nhớ lại mọi tin tức. Tòa tháp ký ức trong đầu hắn lần nữa mở ra, Vương Uẩn nhanh chóng đi xuyên qua từng mảnh ký ức. <br> <br>Hắn đột nhiên nói: <br> <br>"Chiến binh nano, có 2000 chiến binh nano của Khánh thị từng mất tích ở Tả Vân sơn. Trang bị của họ cực kỳ tinh xảo, hơn nữa mỗi người đều có súng ống đường kính 40 và lựu đạn. Tố chất thân thể trong vòng 5 phút đồng hồ có thể so với T3." <br> <br>P5092 nói với Nhâm Tiểu Túc: <br> <br>"Đúng rồi, người máy nano không chỉ có thể khống chế nhân loại, còn có thể tăng cường thể năng nhân loại. Thiếu soái, ngươi nhất định phải cẩn thận Chiến binh nano. Có lẽ AI thừa sức xây dựng một chi đội binh sĩ như vậy. Hơn nữa, vũ khí của 2000 người này là tân tiến nhất Khánh thị. Dù là bất kỳ siêu phàm giả nào, khi đối mặt với đội quân này cũng khó lòng qua khỏi.” <br> <br>Trong mắt P5092, AI nhất định có thể nghĩ đến, Nhâm Tiểu Túc sẽ tới dẫn Khánh Chẩn và La Lam rời đi, cho nên nhất định sẽ chuẩn bị hậu thủ. <br> <br>Lúc Tây Bắc tổ chức rút lui, Tây Nam cấu thành phòng tuyến Tam Sơn, AI nhất định không nhàn rỗi. <br> <br>Cho nên, lúc này Nhâm Tiểu Túc không tham gia vào trận chiến giữa Lăng Thần và Hoàng Hôn vì lo lắng hậu thủ của AI này. <br> <br>Vào lúc này, bốn phương tám hướng ở đường chân trời xuất hiện xe bọc thép màu vàng đất cùng xe vận binh. Nhâm Tiểu Túc có thể tưởng tượng được hình ảnh chiến binh nano được trang bị võ trang đầy đủ ngồi trong xe. <br> <br>Hiện tại Tây Nam và Tây Bắc đã mất liên lạc, như bị mù vậy. Không có vệ tinh, không có binh sĩ điều tra, cho nên thời điểm họ bề bộn nhiều việc do lui lại và phòng thủ, Linh đã thừa cơ làm quá nhiều chuyện. <br> <br>Nếu lúc trước P5092 không nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc, nếu Nhâm Tiểu Túc tham gia vào trận chiến của Lăng Thần và Hoàng Hôn thì e rằng khó mà phát hiện số binh sĩ này. <br> <br>Một khi họ bị 2000 chiến binh nano dùng hỏa lực hạng nặng bao vây, dù là Nhâm Tiểu Túc cũng phải táng thân ở chỗ này. <br> <br>Đừng nói 2000 binh sĩ, chỉ cần 500 binh sĩ cũng đủ để hắn không còn sống rời đi. Một khi số vũ khí của họ được sử dụng, ai có thể may mắn thoát khỏi? <br> <br>Nhâm Tiểu Túc nói với đám người Khánh Chẩn: <br> <br>"Lên xe đi, chúng ta rời đi." <br> <br>La Lam hỏi: <br> <br>"Đợi chút, sủng vật của ngươi thì sao?" <br> <br>Nhâm Tiểu Túc lắc đầu: <br> <br>"Không còn cách khác, có lẽ lần này mục tiêu mà Linh là giết Lăng Thần tại đây." <br> <br>Hôm nay, Lăng Thần chính là hậu thủ lớn nhất của Nhâm Tiểu Túc. Không có Lăng Thần, sức chiến đấu của Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào giảm đi một nửa, lần nữa quay lại trạng thái đơn độc chiến đấu. <br> <br>Bất quá Nhâm Tiểu Túc khó hiểu, Linh làm vậy rốt cuộc vì cái gì? Nếu Lăng Thần chết, Hoàng Hôn không chết, hắn chỉ cần lần nữa tái sử dụng đại hưng Tây Bắc, giúp Hoàng Hôn thoát khỏi sự khống chế của Linh là được. <br> <br>Lần đầu Lăng Thần đã thế, tuy Linh không biết Triệu Hồi Thuật là gì nhưng là có thể đoán được đại khái chứ? <br> <br>Nhâm Tiểu Túc bỗng ngây người. <br> <br>Lúc trước khi hắn đến Trung Nguyên, Linh từng hỏi hắn: Nếu phải chọn giữa Hoàng Hôn và La Lam, ngươi chọn ai? <br> <br>Vấn đề này kỳ thật như câu nói chọn bạn bè đồng tộc hay bằng hữu dị tộc. <br> <br>Nếu đứng ở xuất phát điểm là Linh, đây cũng là mâu thuẫn giữa hai người họ. Rốt cục con người có xem dị tộc ngang hàng không, nếu phải lựa chọn, họ sẽ chọn thế nào? <br> <br>Bây giờ, Linh lần nữa để Nhâm Tiểu Túc phải lựa chọn, dường như muốn Nhâm Tiểu Túc biết, nó làm vậy là không sai, nó chiến đấu vì sự tồn tại của chủng tộc mình, không hơn. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc cô đơn nhìn Lăng Thần vẫn đang chém giết vì mình, cảm nhận được xúc cảm phức tạp không ngừng lan tràn trong lòng. <br> <br>Ở lại kề vai chiến đấu cùng Lăng Thần dù phải đối mặt với cái chết? <br> <br>Giờ khắc này, dù là Nhâm Tiểu Túc hắn cũng không nguyện ý, nhưng phải thừa nhận, kỳ thật có những thứ Linh nói rất đúng, nhân loại rất khó để xem chủng tộc khác ngang hàng như mình. <br> <br>Thế nhưng, giữa người với người cũng chưa hẳn được như vậy, truy cầu sự ngang hàng vốn đã là thứ vô vọng rồi. <br> <br>Thời điểm này, Lăng Thần đang chiến đấu với Hoàng Hôn bỗng quay đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được sự nhân cách hóa trong ánh mắt đó, sau đó nó lại quay về chém giết với Hoàng Hôn. <br> <br>Nụ cười kia như đang nói, đi nhanh đi. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc không xác định được có đúng vậy không hay do hắn tự tưởng tượng ra để an ủi bản thân. <br> <br>Hết thảy những gì Linh làm không phải vì giết người mà là vì tru tâm. <br> <br>Chiến binh nano cứ thế lao đến, Nhâm Tiểu Túc từ xa thấy được biểu tượng bạch quả trên xe, xác định được đây là số chiến binh nano từng mất tích của Khánh thị. <br> <br>Đoàn tàu hơi nước di chuyển, chạy tới phương bắc. <br> <br>Phía sau lưng là tiếng nổ vang, đó là âm thanh lựu đạn oanh kích Lăng Thần và Hoàng Hôn. Tựa như muốn giết chết hai đầu quái vật này. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc từ trên đầu xe đi xuống, trở mình tiến vào đoàn tàu, hắn nói với Khánh Chẩn: <br> <br>"Trương Tiên Sinh nói ngươi cực kỳ quan trọng, hy vọng Tây Bắc bỏ ra nhiều như vậy để tiếp ứng ngươi, ngươi sẽ không để chúng ta thất vọng." <br> <br>La Lam nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: <br> <br>"Đợi chút, ta tính toán số lượng chiến binh nano ngoài kia rồi, cảm thấy có gì đó không đúng." <br> <br>Hứa Man dứt khoát đáp: <br> <br>"Chỉ có một ngàn người nhưng chúng ta vẫn không đối phó được." <br> <br>La Lam: <br> <br>"Ta đã rõ, nhưng vấn đề là, còn một ngàn người khác đâu rồi?" <br> <br>