Chương 13 : Đây Là Hiện Thực
<br><br>Chương 13 : Đây Là Hiện Thực<br><br><br>Chương 13: Đây Là Hiện Thực <br> <br>Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc cho rằng làm giáo viên dạy học thì hẳn là dễ dàng đạt được cảm ơn nhất. <br> <br>Nhưng mà hắn đã xem nhẹ một vấn đề, hắn thật sự ham học không hề sai, hắn rất khát vọng tri thức cũng không hề sai, nhưng đó là bởi vì hắn lớn lên ở trong hoàn cảnh bất thường, đã từng thiếu thốn tri thức mới đưa hắn đến với khát vọng tri thức. <br> <br>Càng thiếu cái gì thì sẽ càng khát vọng cái đó. <br> <br>Thế nhưng, đồ vật mà hắn khát vọng, những học sinh khác lại không nhất định là khát vọng. Những đứa trẻ có thể đến trường ở thời đại này, trên cơ bản điều kiện gia đình đều không tệ lắm, cả đám đều có thể được bậc cha chú che chở. <br> <br>Những đứa trẻ này đến trường mấy năm, cảm thấy phiền nhất chính là giáo viên dạy học, vừa phải nghe giảng trên lớp, lại còn bắt làm bài tập, học sinh trong thời kỳ thiếu niên cùng giáo viên trong phần lớn thời gian kỳ thật đều là quan hệ thiên địch... <br> <br>Tuy rằng Nhâm Tiểu Túc giảng bài là tiết sinh tồn mà bọn họ thích nhất, nhưng thái độ của các học sinh đối với hắn cũng hoàn toàn chưa tới mức thành tâm cảm ơn. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, có lẽ mình đứng lớp nhiều hơn chút nữa, các học sinh liền sẽ cảm ơn mình đi? <br> <br>Học đường trong thị trấn vốn là 4 giờ buổi chiều sẽ tan học, trong hàng rào tị nạn là từ sáu giờ buổi sáng bắt đầu, mỗi hai giờ vang lên một lần chuông báo giờ, dưới tình huống bình thường thì từ xưa tới nay Trương Cảnh Lâm sẽ không dạy quá giờ. <br> <br>Nhưng mà hôm nay Nhâm Tiểu Túc vì muốn được các học sinh cảm ơn, hắn cơ hồ đã dốc hết kinh nghiệm sinh tồn ở trong dã ngoại của mình, một lần giảng này, liền giảng đến năm giờ... <br> <br>Bây giờ đã là cuối mùa thu, 5 giờ thì trời đã sắp tối, các học sinh trông mong nhìn hắn, lòng thầm nghĩ thằng ranh này giảng gì mà lâu thế... <br> <br>Lúc này Trương Cảnh Lâm cũng đã không chịu nổi nữa, ông ta vào trong sân đào một củ cải trắng đi nấu cơm. <br> <br>Một học sinh thật sự là không nhịn được nữa: <br> <br>- Thằng... lão sư, thầy không cho tan học nữa thì trời sẽ tối mất, trong thị trấn không an toàn. <br> <br>Học sinh này có phần hơi sợ danh tiếng mấy người hung ác ở trong thị trấn, cho nên cũng không dám nói doạ dẫm ở trước mặt loại người hung ác như Nhâm Tiểu Túc. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, trong lòng tự nhủ CMN đã không cảm ơn lại còn có ý định để cho thầy giáo tan học, nhưng mà hắn cũng là người biết chuyện, biết rằng an toàn là số 1, cho nên sau khi Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn sắc trời liền bất đắc dĩ phất phất tay: <br> <br>- Tan học. <br> <br>- Cảm ơn thầy! <br> <br>- Cảm ơn thầy! <br> <br>Các học sinh chen chúc nhau chạy ra bên ngoài học đường, trong đó có hai học sinh vì hai chữ "Tan học" này liền nói cám ơn đối với Nhâm Tiểu Túc, bọn họ thực sự là rất cảm ơn. Không tan học liền sắp ói ra máu rồi! <br> <br>Nhâm Tiểu Túc chợt thấy trong cung điện của mình lại nhiều thêm hai đồng tiền xu cảm ơn, trong chớp mắt liền vui mừng quá đỗi. <br> <br>Hắn nào biết được vì sao học sinh kia lại cảm ơn, chỉ cảm thấy là do mình giảng không tệ. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc nghĩ thầm, xem ra mình khổ tâm cũng không hề uổng phí, giảng thời gian dài như vậy, các học sinh vẫn rất cảm kích mình. <br> <br>Mặt Nhan Lục Nguyên đen lên: <br> <br>- Về sau anh có thể đừng dạy quá giờ hay không? <br> <br>Không đợi Nhâm Tiểu Túc nói chuyện, Trương Cảnh Lâm bưng cơm vừa ăn vừa đi vào, giọng ông ta cân nhắc nói ra: <br> <br>- Tiểu Túc à, mặc dù tôi biết cậu rất nhiệt tình với cái nghề dạy học này, nhưng dạy quá giờ lâu như vậy thì thật sự không tốt, còn nữa, chẳng may cậu nói nhiều quá ảnh hưởng đến sức khỏe thì phải làm thế nào. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc mặc kệ, đây mà là kéo dài à, quá giờ đây chính là tiền, dạy quá giờ thì các học sinh sẽ chân thành cảm ơn a! <br> <br>- Không được. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói: <br> <br>- Em muốn vì sự nghiệp giáo dục hiến dâng cuộc sống của mình, nói nhiều thêm một chút cũng không có việc gì. <br> <br>- Khục! <br> <br>Trương Cảnh Lâm thiếu chút nữa bị Nhâm Tiểu Túc sặc chết, chỉ là ông ta nhìn thấy bộ dạng này của Nhâm Tiểu Túc thì thật sự chẳng muốn nói thêm cái gì: <br> <br>- Đi thôi. <br> <br>Hai học sinh nói lời cảm ơn kia, không biết được rằng bởi vì mình nói cảm ơn thầy mà đã đưa tới bao nhiêu tai hoạ cho bản thân. <br> <br>Có một thành ngữ đã từng giải thích qua loại hiện tượng này, gọi là họa là từ trong miệng mà ra... <br> <br>... <br> <br>Trên đường trở về Nhan Lục Nguyên bực bội không thèm quan tâm tới Nhâm Tiểu Túc, vốn tan học xong còn có thể dạo một vòng thị trấn với Nhâm Tiểu Túc, kết quả tất cả đều tan thành mây khói. <br> <br>Lúc đi ngang qua hiệu cầm đồ ở cửa thành, Nhan Lục Nguyên bỗng nhiên túm lấy ống tay áo của Nhâm Tiểu Túc, cậu chỉ vào trong hiệu cầm đồ, Nhâm Tiểu Túc thấy được Tiểu Ngọc đang ở bên trong, tựa hồ là đang nói gì đó với chủ tiệm. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc mang theo Nhan Lục Nguyên tới gần hơn một chút, bọn họ nghe thấy Tiểu Ngọc nói với chủ tiệm: <br> <br>- Cái vòng tay này của tôi rất đáng tiền, không thể trả nhiều hơn chút nữa sao? <br> <br>Chưởng quỹ ngả ngớn cười nhìn Tiểu Ngọc một cái: <br> <br>- Kỳ thật cô cũng không cần cầm đồ vật, đâu cần phải... <br> <br>Lời của y còn chưa nói hết liền câm miệng, bởi vì y thấy được Nhâm Tiểu Túc đang đi vào trong tiệm cầm đồ, chuyện đêm qua đã sớm truyền khắp cả thị trấn, mọi người đều biết hiện giờ quan hệ giữa Lý Tiểu Ngọc này và Nhâm Tiểu Túc không cạn. <br> <br>Cũng không phải là trong thời đại mà một kẻ thích nghi mới có thể sinh tồn, tất cả mọi người đều sẽ trở nên hung mãnh, trên thực tế ở niên đại nào cũng đều có người hèn nhát và người hung ác, mà người hung ác lại có thể sống rất tốt. <br> <br>Chủ tiệm chính là người hèn nhát, người hèn nhát chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nhâm Tiểu Túc tối hôm qua giết người vốn là người hung ác nổi danh ở trong thị trấn, cho nên hiện tại Nhâm Tiểu Túc đã là người hung ác bên trong những người hung ác... <br> <br>Ánh mắt của chủ tiệm lảng tránh giả bộ đang uống nước, y không xác định lời mình vừa nói có bị Nhâm Tiểu Túc nghe thấy hay không. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc từ trong túi quần của mình móc ra 620 đồng kín đáo đưa cho Tiểu Ngọc: <br> <br>- Chị không cần bán đồ vật, đây là tiền ba viên thuốc tiêu viêm tối hôm qua. <br> <br>Hiện giờ Lý Tiểu Ngọc không có nguồn thu nhập, cho nên chỉ có thể miệng ăn núi lở, nhưng Nhâm Tiểu Túc cũng không thể đứng nhìn cô ta thảm như vậy. <br> <br>Lý Tiểu Ngọc muốn nhét tiền lại cho Nhâm Tiểu Túc, kết quả là Nhâm Tiểu Túc nói: <br> <br>- Tôi vốn cũng chuẩn bị đi mua thuốc, chị cứ nhận đi. Tôi không phải là không muốn nhận tình cảm của chị, mà là sau này chúng ta cũng không cần khách khí như vậy nữa. <br> <br>Lý Tiểu Ngọc sững sờ nửa ngày: <br> <br>- Ý cậu là... <br> <br>Năm trước lúc Nhâm Tiểu Túc từ trong miệng đàn sói may mắn trốn về, mà làm như thế nào để trốn về được thì từ trước đến nay hắn không nói cho người khác, chỉ là sau khi trở về, hắn quả thật là vì Lý Tiểu Ngọc đưa thuốc mới sống sót được, không có thuốc kháng sinh tiêu viêm kia chỉ sợ hắn đã sớm không qua khỏi. <br> <br>Cho nên hắn nợ Lý Tiểu Ngọc không phải chỉ là mấy viên thuốc, mà là một cái mạng. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói với Tiểu Ngọc: <br> <br>- Chị yên tâm, về sau tôi ăn một miếng thịt, chị liền có một ngụm canh uống.. <br> <br>- Anh nói không đúng rồi. <br> <br>Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói, người ta không phải đều là cũng một chỗ ăn thịt sao, như thế nào đến chỗ của ông lại đổi thành đi theo ông uống canh: <br> <br>- Hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng không có thịt a... <br> <br>- Ừm. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu đổi lại cách nói với Tiểu Ngọc: <br> <br>- Về sau tôi có một ngụm canh uống, liền có cái chén cho chị vét. <br> <br>Nhan Lục Nguyên: ? ? ? <br> <br>- Phốc! <br> <br>Chủ tiện đang uống nước ở bên cạnh phun ra toàn bộ. <br> <br>Nhưng mà Lý Tiểu Ngọc lại không ngại: <br> <br>- Đi, về sau tôi rửa chén giặt quần áo cho hai người. <br> <br>Sau khi cô ta nói xong lời này cũng không nghĩ qua là có được hay không, dù sao đồng ý trước rồi nói. <br> <br>Chưởng quỹ chép miệng nhìn ba người bọn Nhâm Tiểu Túc đi ra ngoài, y quay đầu nói với tên giúp việc trong tiệm: <br> <br>- Chớ chọc hắn, có nghe thấy không? <br> <br>Bọn Nhâm Tiểu Túc mới ra tới cửa, đột nhiên nghe được một tiếng la lên: <br> <br>- Bác sĩ, van xin ngài cứu con tôi với, nhà chúng tôi nếu không có nó sẽ không sống nổi nữa. <br> <br>Chỉ thấy ở cửa phòng khám có một người đàn bà trung niên đang quỳ ở trên mặt đất dập đầu với bác sĩ duy nhất trong thị trấn, nhưng mà tên bác sĩ kia cười lạnh nói: <br> <br>- Không có tiền thì khám bệnh cái gì. <br> <br>- Ngài cứu sống nó đi, cả nhà chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn đại ân đại đức của ngài. <br> <br>Người đàn bà kia khóc nói: <br> <br>- Cha của bác sĩ là một người tốt có thiện tâm, ngài là con của ông ấy, nhất định cũng rất có thiện tâm a. <br> <br>- Cha tôi có thiện tâm đó là chuyện của ông ấy! <br> <br>Chỉ thấy kia bác sĩ kia quay người liền đóng cửa phòng khám lại, bên cạnh người đàn bà kia có một người đàn ông đang nằm, phần bụng của y vẫn đang có máu rỉ ra. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc không tiến lên, cũng không có lòng đi làm người tốt, kỳ thật hắn đã nhìn ra người đàn ông kia đã tắt thở. <br> <br>Hắn nhìn một màn này bình tĩnh nói: <br> <br>- Lục Nguyên, nhớ kỹ tất cả tình cảnh trước mắt này, đây chính là hiện thực. <br>