Chương 1300 : Người Phù Hợp Nhất
<br><br>Chương 1300 : Người Phù Hợp Nhất<br><br><br><br> <br> Chương 1300: Người Phù Hợp Nhất <br> <br>Còn 7 ngày. <br> <br>P5092 dẫn số binh sĩ còn lại của chiến lữ số 6 đúng hạn đến phòng tuyến. <br> <br>Khi đến nơi, hắn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút khác thường. <br> <br>Trong đó có xem xét cũng có hâm mộ. <br> <br>Nhâm Tiểu Túc từ trong Bộ tổng chỉ huy đi ra ngoài nghênh tiếp P5092, đi thẳng vào vấn đề: <br> <br>"Trương Tư lệnh đã truyền đạt ý của hắn tới chó các tướng lãnh, để ngươi tiếp quản phòng tuyến phòng ngự. Cho nên, từ khi ngươi tới đây, ngươi đã là quan chỉ huy tốt cao của quân Tây Bắc." <br> <br>P5092 có chút sửng sốt, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao mọi người lại nhìn mình như vậy. <br> <br>Hắn nghi ngờ nói: <br> <br>"Có được không, ở Tây bắc ta không có chức vụ thật gì, để ta làm chức quan chỉ huy tối cao có phần không phù hợp?” <br> <br>Kết quả lúc này Trương Cảnh Lâm từ trong doanh trướng chỉ huy đi ra: <br> <br>"Văn minh nhân loại nguy tại sớm tối, nếu thời điểm này còn câu nệ quy củ gì đó mới là vô trách nhiệm. Sự thật chứng minh ngươi mới là người thích hợp nhất để ngồi vào vị trí này, ta tin ngươi có thể làm được." <br> <br>P5092 chỉ trầm mặc vài giây rồi đột nhiên nói với Vương Uẩn: <br> <br>"Ngươi tập hợp tư liệu của các chi đội Tây Bắc, tổng hợp rồi chỉnh lý cho ta, ngươi biết ta cần gì." <br> <br>Nói xong, P5092 trực tiếp đi vào doanh trướng chỉ huy: <br> <br>"Tham mưu tác chiến từng người tới nói chuyện với ta rồi tới nói chuyện với Vương Uẩn, truyền hết những gì các ngươi biết cho hắn.” <br> <br>Sau khi tiến vào doanh trướng chỉ huy, hắn trực tiếp cởi bỏ áo khoác bẩn rách nát, sau đó ngồi vào vị trí đầu trong phòng họp. <br> <br>Phảng phất như hắn vốn đã ngồi ở đây hơn chục năm rồi, ngồi vô cùng tự nhiên. <br> <br>Không chối từ, không sĩ diện cãi láo, không làm màu, P5092 chỉ dùng vài giây đã nhanh chóng nhập vai. <br> <br>Trong doanh trướng chỉ huy, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm gì. Mọi người chưa kịp phối hợp, P5092 nhập vai quá nhanh khiến chân tay họ có chút luống cuống. <br> <br>Lúc này, P5092 lạnh lùng ngẩng đầu nhìn những tham mưu tác chiến đó: <br> <br>"Còn thất thần làm gì?" <br> <br>Lời này vừa nói ra, tất cả tham mưu tác chiến nhanh chóng chỉnh lý tư liệu P5092 cần, hết thảy đều giao cho Vương Uẩn tổng hợp và chỉnh lý. <br> <br>Đối với P5092 mà nói, không có gì quan trọng hơn chiến thắng của trận này. Nếu Trương Cảnh Lâm nguyện ý để hắn trở thành chỉ huy quân sự tối cao, hắn cũng thích hợp với chức vị nhất thì cần gì từ chối. <br> <br>Có lẽ việc này sẽ khiến vài người không thoải mái, nhưng không sao, P5092 tin Thiếu soái sẽ giúp hắn giải quyết những vấn đề này. <br> <br>Trong doanh trướng chỉ huy, không ít người yên lặng nhìn về phía Trương Cảnh Lâm, muốn nhìn xem Trương Cảnh Lâm sẽ làm gì khi P5092 không chút khách khí đoạt quyền. <br> <br>Kết quả Trương Cảnh Lâm cười nói: <br> <br>"Đúng là người thích hợp nhất a." <br> <br>Hiện tại quân Tây Bắc cần một người dẫn dắt mọi người đi về phía thắng lợi. <br> <br>Lúc này, Vương Uẩn đang nhanh chóng tập hợp số liệu. Tỷ lệ lão binh, tân binh, tuổi tác, cân đối quân trang. <br> <br>Vương Uẩn thậm chí còn để tham mưu tác chiến dẫn binh sĩ có nhiệm vụ quản lý quân vụ tới báo cáo. Ngay cả việc mỗi chi đội hao phí bao nhiêu đạn dược, tạo thành thương vong thế nào cho kẻ địch, quân mình có thương vong bao nhiêu Vương Uẩn đều ghi nhớ. <br> <br>Mà hết thảy những thứ này sẽ giúp hắn biết được ưu khuyết điểm của binh sĩ. <br> <br>Số liệu khổng lồ nhanh chóng được trí nhớ siêu phàm của Vương Uẩn phân loại, chọn lựa ra thứ P5092 cần nhất. <br> <br>Quân Tây Bắc không có gì có năng lực tính toán cao như AI, dù là Vương Uẩn cũng không làm được, nhưng hắn có thể bù đắp phần khác. <br> <br>Đám Khánh Chẩn và La Lam nghe nói P5092 sẽ tiếp nhận chức chỉ huy quân sự cũng tới xem náo nhiệt y trong doanh trướng chỉ huy. <br> <br>Khi họ vào doanh trướng chỉ huy, vừa vặn nghe P5092 hỏi Vương Uẩn: <br> <br>"Thời tiết 10 ngày tới thế nào?" <br> <br>Vương Uẩn trả lời: <br> <br>"Trong 7 ngày tới, ngày đầu tiên nắng không mưa, ngày thứ hai tám nắng hai mưa, ngày thứ ba bảy mưa ba nắng…hình như sắp vào mùa thu, từ bắc tới nam sẽ có mưa to.” <br> <br>P5092 gật đầu: <br> <br>"Bao lâu thì chuẩn bị xong chiến đấu trong những ngày mưa này?” <br> <br>"Đại khái là 3 ngày…" <br> <br>Vương Uẩn nói. <br> <br>Phong cách chỉ huy của P5092 kỳ thật cùng có phần giống AI, đều bắt tay vào làm từ chi tiết, cũng lãnh tĩnh lãnh huyết như nhau. <br> <br>Khánh Chẩn nghe Vương Uẩn tập hợp tin tức cho P5092 bỗng nói với La Lam: <br> <br>"Nếu như lúc trước bên cạnh ta có nhân tài như vậy, e rằng Lý thị và Dương thị sẽ bị diệt nhanh hơn." <br> <br>Có lúc, Khánh Chẩn còn phần hâm mộ P5092 có được trợ lực như vậy. <br> <br>Trong lúc bất chợt, P5092 ngẩng đầu nói với Quý Tử Ngang: <br> <br>"Tử ngang, ta cũng cần ngươi dẫn 129 công binh bố trí bố lôi tại trận địa 314. Đây là chuyện rất quan trọng, cần phải để quân địch đi qua đó xong thì tổn thất thảm trọng." <br> <br>AI có năng lực nhận ra nơi nào địa lôi, đối phương chỉ cần liếc mắt nhìn bùn đất trước mặt là có thể đoán được. <br> <br>Thế nhưng nếu có Quý Tử Ngang ra tay thì khác, hắn không cần động tay đời xói mà hiệu suất lại cực cao. Mặt khác, Quý Tử Ngang có năng lực biến mặt đất sau khi đời trở thành bình thường. <br> <br>Trận địa 314 nằm trên con đường hạch tâm của phòng tuyến. Nếu đội cơ giới của Vương thị đến, nhất định phải đi qua đó, sau đó mới có thể tiến vào phạm vi hỏa lực tấn công được phòng tuyến phòng ngự phía sau. <br> <br>Nhưng nếu có Quý Tử Ngang vùi địa lôi ở đó, e rằng đội cơ giới phải ăn khổ rồi. <br> <br>Không cần triệt để phong tỏa con đường kia, điều P5092 cần chỉ là kéo dài thời gian. <br> <br>Quý Tử Ngang đáp: <br> <br>"Được, ta sẽ dẫn công binh doanh đi làm ngay, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ." <br> <br>Quý Tử Ngang tới nơi, tốc độ kiến thiết đều phòng tuyến tăng nhanh không ít. <br> <br>Hiện tại Quý Tử Ngang đã 19 tiếng không ngủ, nhưng một khi P5092, hắn vẫn như cũ giữ vững tinh thần đi chấp hành nhiệm vụ. <br> <br>Đợi Quý Tử Ngang rời đi, P5092 đột nhiên nói với Chu Kỳ: <br> <br>"Ta đã nghe Thiếu soái nói qua về năng lực của ngươi, phiền ngươi dời bước đi tới trận địa 141 một chuyến, nơi đó cần ngươi.” <br> <br>Chu Kỳ nướng mày: <br> <br>"Ngươi đang ra lệnh cho ta? Ta không phải người Tây Bắc các ngươi..." <br> <br>"Có vấn đề sao?" <br> <br>P5092 hỏi. <br> <br>Chu Kỳ bĩu môi, khí thế yếu đi một ít: <br> <br>"Đi thì đi... Bất quá ngươi cũng phải nói ta biết phải làm gì chứ." <br> <br>"Chỉ là phòng ngừa tai hoạ thôi…" <br> <br>P5092 nói: <br> <br>"Ta cũng hy vọng không cần ngươi ra tay. Về phần phải làm gì, tới lúc đó ngươi sẽ biết." <br> <br>Chu Kỳ hét lên: <br> <br>"Ngươi chờ chút a, trận địa 141 ở đâu?" <br> <br>Nói xong, Chu Kỳ đi qua nhìn thoáng qua sa bàn, sau đó nhất thời không vui: <br> <br>"Trận địa 141 nằm ở phòng tuyến thứ hai. Với tốc độ của AI, e rằng chưa tới hai ngày đã tới, ngươi lại kêu ta tới chỗ nguy hiểm như vậy hả?” <br> <br>P5092 nghiêm túc: <br> <br>"Kêu ngươi đi tất nhiên có lý do.” <br> <br>La Lam cười nói: <br> <br>"Được rồi Chu Kỳ, ta đi cùng ngươi." <br> <br>"Vậy còn được, chết cũng phải có thêm cái đệm lưng chớ… " <br> <br>Lúc này Chu Kỳ mới đồng ý. <br> <br>Sau một khắc, P5092 nói với một tham mưu tác chiến khác: <br> <br>"Sau khi phòng tuyến dựng xong, lập tức truyền lệnh của ta, cưỡng chế bình dân rời đi ngay. Bằng không một khi phòng tuyến tan tác, họ sẽ là gánh nặng của chúng ta…” <br> <br>"Chúng ta thủ không được nơi này sao?" <br> <br>Đại lừa dối hỏi. <br> <br>"Ừ… " <br> <br>P5092 gật đầu: <br> <br>"Bất quá, nếu mục tiêu của chúng ta chỉ là ngăn 7 ngày nữa, ta cảm thấy còn cơ hội." <br> <br> <br>